Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Bà Chủ Đi Đâu Rồi?! Chương 5: Chỉ là đùa giỡn mà cũng có mùa xuân sao?

Chương 5: Chỉ là đùa giỡn mà cũng có mùa xuân sao?

10:21 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5: Chỉ là đùa giỡn mà cũng có mùa xuân sao? tại dualeotruyen. 

Editor: Du Bình.

Chu Hạo đi rồi, Triệu Tiềm cảm thấy mình ăn còn chưa no nên định đi kiếm gì đó bỏ vào bụng. Khi hắn xoay người, trước cửa chính của quán bar vừa vặn có một đám người từ trên xe bước xuống, nhìn qua bên này liền kinh ngạc kêu lên: “A! Triệu tổng?!”

Triệu Tiềm nghe thấy có người gọi mình, liền quay lại liếc mắt một cái, nào ngờ người kia lại tiếp tục hô lên: “Ai nha! Đúng là Triệu tổng rồi!”

Đàm Lâm Kha cũng hướng bên kia liếc mắt nhìn, sửng sốt.

Cầm đầu đám người là Lương Tuấn, trong đó còn có nữ phụ xinh đẹp của “Tuyết Phong” và một số người trong nghề. Bọn họ trên mặt đều đeo kính đen với khẩu trang, tựa hồ sợ người khác không nhận ra họ là minh tinh ấy!

Đàm Lâm Kha đảo mắt nhìn một lượt, thật may mắn không có Trâu Duệ Văn!

Người đầu tiên phát hiện ra Triệu Tiềm là cô nàng vai phó kia. Cô ta ngó ra đằng sau nhìn, khoa trương che miệng kinh ngạc sửng sốt: “Đàm Lâm Kha?!”

Cậu nhíu mày lại, không được tự nhiên quay đầu chuẩn bị dời đi.

Triệu Tiềm nhìn thấy phản ứng của cậu, nhìn ra cậu đối với người này không có hảo cảm. Hắn chỉ hơi cau mày lại, không chủ động mở miệng tiếp đãi.

Lương Tuấn tằng hắng, bước lên đối diện Triệu Tiềm, cười lấy lòng: “Triệu tổng thật có nhã hứng đi dạo nha!”

Cậu ta cười, hắn cũng cười nhưng không đáp lại. Cô ả kia ngược lại mạnh bạo đứng cạnh hắn, kéo tay ngọt ngào thân thiết: “Triệu tổng cĩng tới chỗ này vui chơi sao?”

Hắn bất động thanh sắc đẩy cô ta ra, cười tiêu chuẩn: “Không phải.”

Nữ diễn viên kia vẫn mặt dày, tiếp tục đem cái ngực cỡ D của mình liều mạng cọ cọ vào cánh tay hắn: “Triệu tổng à~ nếu đã gặp nhau thì ngài cùng chúng tôi vào đi~ có cả Lý ca với cả ông chủ Trịnh nữa đó~”

Triệu Tiềm lần thứ hai hất mấy cái móng tay sơn đỏ choét như ma nữ ra, hời hợt: “Không đi!”

Hắn nói còn chưa được một nửa, từ trong bar, một người con trai trẻ tuổi mặc âu phục phi ra, trông anh ta phi thường khéo léo, nhìn bốn phía một chút, xồng xộc chạy tới trước mặt Triệu Tiềm, cung kính khom người chào: “Triệu tổng! Tôi là…”

Nhìn thấy người này, hắn đột nhiên cảm thấy rất đau đầu, nhưng vẫn lịch sự đáp lại: “Tôi nhớ cậu là ai! Tiểu Phùng theo Lý ca!”

Tiểu Phùng cười cười: “Vâng! Lý ca nghe nói Triệu tổng cũng có mặt nên sao tôi ra đón ngài!”

Triệu Tiềm cau mày, dùng ngôn ngữ uyển chuyển từ chối: “Không phải! Tôi chỉ đơn thuần cùng bạn bè của mình đi ăn tối, tình cờ đi ngang qua thôi. Cậu nhắn với Lý ca và ông chủ Trịnh cứ chơi vui vẻ!”

Tiểu Phùng méo xệch mặt, quanh co: “Chuyện này… Lý ca nói nhất định phải mời bằng được Triệu tổng!”

Hắn chuyên tâm nghĩ, mình mà đi theo thì sẽ kéo theo một đống phiền toái a! Nhưng hai người kia đều được coi là lão đại trong ngành, mình không nể mặt thì sẽ phiền lắm, rồi lỡ bọn người kia nói hươu nói vượn, mai mốt không nhìn mặt nhau nữa thì hỏng! Hắn suy qua tính lại, miễn cưỡng đáp ứng nhập hội rồi quay đầu nói: “Lâm Kha! Cùng vào với tôi!”

Giọng điệu thân mật quá nha~~~

Đàm Lâm Kha bị tiếng: “Lâm Kha” của hắn làm cho sửng sốt, chưa kịp hoàn hồn thì Triệu Tiềm đã lôi kéo tay cậu đi vào bên trong. Mặt khác, khi đám người kia huyên náo không chú ý đến hai người, hắn ghé vào tai cậu nói nhỏ vài câu: “Lát nữa có ai đưa rượu gì, nước nào cho cậu cũng đừng có uống!”

Đàm Lâm Kha không hiểu.

“Thuốc lá cũng không được nhận!” Hắn thêm một câu, tiếp tục: “Cũng đừng động thủ đánh giống Trâu Duệ Văn. Bọn họ không giống y, nội tình không sạch sẽ, rất khó giải quyết hậu quả!”

Đàm Lâm Kha cau mày, những người Tiểu Phùng nhắc đến cậu cũng phong phanh nghe nói nhưng không xã giao nhiều. Vừa định mở miệng nói hai ba câu thì bị hắn ngắt lời:

“Nếu có người dám làm gì cậu thì hãy gọi tôi!” Triệu Tiềm hơi nhíu mi: “Lão tử đánh chết hắn!”

Đàn Lâm Kha vô cùng kinh ngạc, nhưng cảm xúc cứ lộp bộp. Cậu dù sao cũng là người tự do rồi, xảy ra chuyện gì cũng có thể tự gánh được. Nhưng Triệu Tiêm thì khác, nếu hắn động thủ đánh người, không biết sẽ có bao nhiêu khó khăn chồng chất đây. Hắn kéo tay cậu cùng mấy người vòng cửa sau vào bên trong đến một gian ghế lô riêng.

Đàm Lâm Kha đã từng đến quán bar này mấy lần, chỗ này vô cùng huyên náo nên không có ai chú ý tới bọn họ. Cửa phòng được đẩy ra, chỉ thấy ánh đèn tối tăm, trên sàn trải rất nhiều thảm đỏ sậm, ở giữa để một bộ salon theo hướng cổ bằng da thật, trên bàn có mấy khay bằng chất liệu thuỷ tinh. Vài người đã đợi sẵn, một người đàn ông ôm mỹ nữ, tay cầm ly rượu đỏ, ánh mắt thâm trầm, còn một người đàn ông to béo lôi kéo bạn bè đánh bài, nam, nữ có đủ. Vừa nghe tiếng cửa mở, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn…

Người đàn ông kia cười cười với Triệu Tiềm: “Triệu tổng đến rồi!”

Hắn cũng cười, hướng y gật đầu, chào một tiếng: “Lý ca!” rồi híp mắt nhìn một kẻ cách đó không xa: “Ông chủ Trịnh!”

Lý ca vừa châm thuốc vừa cười: “Tiểu Triệu đúng là không nể mặt anh! Đến cũng không chịu vào chào một tiếng!”

Triệu Tiềm đi vào, ngồi xuống đối diện y, híp mắt: “Em nào dám!”

Sau đó mặt không đổi sắc kéo Đàm Lâm Kha ngồi xuống cùng.

Y có chút kỳ quái liếc qua cậu, nhếch mày: “Là bạn của Tiểu Triệu sao?”

Đàm Lâm Kha hết sức khó xử.

Cũng may y chỉ nói chứ không nhận ra cậu là ai, ngược lại vỗ vỗ eo thanh niên ngồi cạnh: “Mau rót rượu mời Triệu ca!”

Cô nàng cup D ngồi cạnh Lý ca, còn Lương Tuấn trốn bên người ông chủ Trịnh. Cậu thanh niên kia tướng mạo vô cùng ôn nhu, có chút nữ tính, Đàm Lâm Kha thấy có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở chỗ nào. Cậu trai kia lắc lắc mông đến bên Triệu Tiềm, nhũn nhèo nhèo gọi: “Triệu ca~”

Hắn không trốn, căn bản không để cậu ta vào mắt, ngược lại đối với Lý ca nói: “Lý ca… anh biết em không thích mà!”

Y hơi dựa vào salon: “Anh chỉ biết Triệu tổng chưa từng không làm được cái gì!”

“Lão già em quản rất nghiêm! Anh còn không rõ sao?” Triệu Tiềm thở dài, mười phần ai oán: “Đưa một cô gái về nhà thôi cũng lải nhải cả nửa năm trời!”

Tất cả mọi người có mặt đều cười, ai trong giới cũng đều biết Triệu lão gia quản con trai rất nghiêm, hệt như Triệu Tiềm không phải sắp ba mươi mà là trẻ lên ba!

Y mắt điếc tai ngơ, dồn ép hắn: “Tiểu Triệu! Em không cho anh mặt mũi sao?”

Triệu Tiềm có chút bất đắc dĩ. Nói thật, đối với chuyện xã giao, nếu đối phương không ngừng kiên trì thì hắn không thể cự tuyệt, đành phải thở dài: “Mặt mũi của Lý ca đương nhiên là phải nể rồi… Cậu tên gì?”

Nửa câu sau là nói với thanh niên kia, lúc đầu cậu ta tự biết là không có hi vọng, nhưng sau khi thấy hắn mở miệng, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mười phần kinh hỉ: “Triệu ca! Em là Hạ Lâm!”

Triệu Tiềm tự nhiên ôm lấy eo cậu ta, khoé mắt thoáng liếc sang Đàm Lâm Kha. Thấy cậu nhíu nhíu mày, đột nhiên hắn cảm thấy căng thẳng nên vội vã rụt tay lại.

Lý ca rất chú ý tới động tác nhỏ này của hắn, rốt cuộc cũng chịu quan sát kỹ hơn người đi cùng nọ.

Trẻ tuổi, bộ dạng tuấn dật dễ nhìn. Tuy không phải loại hình yêu mị, câu dẫn nhưng khiến người khác cảm thấy thoải mái, mặt mày khí chất thoát tục, nói trắng ra không phải dạng qua đường.

Lý ca nhất thời nhớ ra thân phận của cậu, trong lòng vô cùng kinh ngạc, híp mắt hỏi: “Người anh em này tên gọi thế nào vậy?”

Đàm Lâm Kha ngẩn ngơ, thấy mọi người đang nhìn mình… Này là hei cậu sao?

Triệu Tiềm lo lắng không biết cậu sẽ ứng đối hay có phản ứng quá khích hay không. Nhưng Đàm Lâm Kha chỉ nở nụ cười, vô thưởng vô phạt nói: “Chào anh Lý! Tôi là Đàm Lâm Kha!”

Triệu Tiềm hơi an tâm.

Nói thế nào cậu cũng là nghệ sĩ lăn lộn trong vòng giải trí, nên biết khống chế hơn người bình thường.

Đàm Lâm Kha vừa nói tên mình ra, những người không quen biết đều có chút sững sờ. Đây không phải người mấy tháng trước bị các báo chí đưa tin ẩu đả đạo diễn, huyên náo oanh liệt ư? Làm sao đảo mắt một cái, diễn viên hạng xoàng liền trở thành bạn bè của Triệu Tiềm thế này? Hơn như quan hệ hình như cũng khá tốt, không biết cao minh dùng thủ đoạn gì nữa?

Họ Lý cười cười, y chỉ thuận miệng hỏi thăm chứ không có ý định khác. Tuỳ tiện liếc mắt qua một bên, lập tức có người cung kính chúc rượu Triệu Tiềm.

Hắn đều không cự tuyệt, căn bản là không lo lắng những kẻ kia có lá gan lớn đến nỗi bỏ linh tinh vào rượu. Hết người này đến người kia cụng mấy chén, thuốc phì phèo đốt lên, Đàm Lâm Kha nhìn hắn chìm đắm trong men say, tửu sắc qua làn khói mờ đục ẩn hiện, cảm thấy một Triệu Tiềm vừa hô to: “Đàm anh hùng!” quá đỗi khác nhau.

Triệu Tiềm này… quá la xạ!

Hạ Lâm cọ toàn bộ thân thể vào ngực hắn, một tay làm như không với vào trong áo quần hắn. Đàm Lâm Kha nhìn thấy cảnh đó, cau mày phản cảm nhưng không tiện đứng lên.

Đúng lúc đó Lý ca rót một ly rượu, đưa qua cho cậu, thân thiết hỏi chuyện: “Đến chỗ này sao lại không uống rượu, hút thuốc thế?”

Ánh mắt hắn lập tức bắn qua.

Cậu nhớ những lời hắn nói, rất dụng tâm nên cười cười xã giao: “Tôi không biết uống rượu!”

Diện mạo của Đàm Lâm Kha vô cùng thanh tú, tuy không mang theo yêu mị nhưng chỉ cần nở nụ cười khiến cho người đối diện bối rối. Mà vô tình đám háo sắc thích minh tinh đều nhìn thấy.

Trong lòng hắn hồi hồi hộp hộp…

Hắn nghĩ: Xong rồi!

Đám sói háu đói ở đây mắt đều loé lên tia nguy hiểm, mấy kẻ này chuyện gì cũng có thể là. Đàm Lâm Kha lại là con cừu nhỏ, làm sao sống được trong cái hang toàn sói được chứ?

Quả thực mặt y cau lại, làm ra bộ dáng giận dỗi: “Nếu ai không uống, chính la không nể mặt tôi!”

Món mặn ăn nhiều sẽ chán nên muốn đổi loại mới, Trâu Duệ Văn nghĩ vậy, phòng chừng họ Lý kia cũng không khác biệt.

Hồi đó nhìn đã thấy được, giờ gặp người thấy không tồi!

Đàm Lâm Kha còn chưa kịp mở miệng, Triệu Tiềm đã duỗi tay ra, chặn ly rượu lại.

Lý ca quay đầu nhìn hắn.

Hắn khẽ mỉm cười: “Lý ca! Lâm Kha quả thực không biết uống rượu. Chén này để em thay cậu ấy bồi anh!”

Y cũng đè lại tay hắn, nhếch môi lên: “Tiểu Triệu! Chú không nể mặt anh sao?”

“Mặt mũi của Lý ca em luôn coi trọng!” Hắn nhìn thẳng vào mắt y: “Chỉ là hình như anh không em chút mặt mũi nào!”

Đàm Lâm Kha có chút bận tâm khó giải thích. Miệng Lý ca nhả ra khói, làn khói này tựa hồ bốc đến tay y. Y trầm mặc, thẳng tắp nhìn chằm chằm Triệu Tiềm, nửa ngày sau mới thu hồi lại, hỏi vặn: “Không phải anh không nể mặt chú! Nếu muốn thay người ta bồi thì phải nói ra một lý do chính đáng chứ? Cậu ta là gì của chú? Bạn cũ? Người tình? Nói cho rõ để đại ca đây còn biết đường tiếp đãi chứ?”

Đàm Lâm Kha nhíu mày lại, biết chiều hướng đang xấu đi!

Thái độ kia, Lý ca tức lên rồi!

Kỳ thực cậu có thể uống ly rượu đó. Nhưng ly đầu tuyệt đối có ly thứ hai, nếu bị chuốc say rồi sau đó xảy ra chuyện gì không thể kiểm soát thì biết tìm ai khóc đây? Tuy vậy cũng không cần làm quá đến mức này chứ!

Đàm Lâm Kha nháy mắt với Triệu Tiềm, nhưng hắn cầm cái ly kia không nhúc nhích, chọi mắt liên tục với Lý ca. Hắn uống nhiều nên đã ngà ngà say, nhưng đáy mắt rất lạnh lẽo rất đáng sợ. Sắc mặt Lý ca rất âm trầm, ánh mắt Đàm Lâm Kha nhắn gửi cho hắn như đá chìm đáy biển, cả nửa ngày sau, Triệu Tiềm yếu ớt mở miệng: “Là người yêu!”