Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em! Chương 32-2: Ngoại truyện 1: Một ngày hạnh phúc (1)

Chương 32-2: Ngoại truyện 1: Một ngày hạnh phúc (1)

11:56 chiều – 11/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 32-2: Ngoại truyện 1: Một ngày hạnh phúc (1) tại dưa leo tr. 

(Quà bonus cho mấy bạn vì mấy ngày qua mình không up chương^^. Hãy cứ nghĩ đây là một ngày đẹp trời nào đó, đừng hỏi tuôi thời gian cụ thể, vì tuôi cũng không biết đâu >Tiết trời mùa thu mát mẻ khiến người ta cả ngày chỉ muốn nằm dài trên giường, đương nhiên, Lam Tử Tuyết cũng không ngoại lệ.

Lướt nhìn qua bàn đồ ăn thịnh soạn trên bàn, Tạ Phong vẫn không ngừng tự mãn. Lúc trước ngay cả vo gạo hắn còn chả biết làm, sau sự việc lần trước một tháng, bây giờ các món Âu, Á hay gì đó hắn đều có thể làm thành thạo. Trên đời này làm gì có người tài giỏi như hắn, học nhanh như vậy!

Nghĩ đến việc lần trước, Tạ Phong sắc mặt hóa đen.

Lúc trước, hắn còn nghĩ Lam Tử Tuyết chính là một cô gái “không giống những cô gái khác“. Không thích làm nũng, không thích được cưng chiều, không thích bám người. Một cô gái từ nhỏ đã sống giữa ranh giới của sự sống và cái chết, chắc chắn sẽ không tầm thường như vậy.

Nhưng mà, hắn sai rồi. Phụ nữ đều là phụ nữ như nhau, không ai khác biệt.

***

Khoảng thời gian đó Tạ Phong bận giải quyết công việc ở công ty, cả một ngày đều không thể cùng ăn cơm với Lam Tử Tuyết. Thế là bẵng đi một tuần, hắn phát hiện ra mình đã mất vợ, nói đúng hơi là vợ hắn đã chạy mất. Phải, chính là chạy theo một tên đầu bếp!

Nhìn những món ăn bắt mắt trong thực đơn, tâm tình của hắn không hề tốt lên một chút nào.

Những món này cũng đâu phải sơn hào hải vị gì, việc gì ngày nào cũng phải đến đây ăn cơm, hơn nữa lại còn, lại còn…

Lam Tử Tuyết hiện giờ đang cũng một cậu thiếu niên có dáng dấp thư sinh, tướng mạo anh tuấn, vui vẻ trò chuyện, không phát hiện ra có người đã trừng đến đau cả mắt mất rồi.

Người thiếu niên vừa đi khuất, Tạ Phong thu lại ánh nhìn đằng đằng sát khí, chuyển qua phẫn nộ nhìn qua Lam Tử Tuyết.

Lam Tử Tuyết chỉ cười cười, tay liên tục gắp đồ ăn cho hắn. Ngay khi cơn giận của Tạ Phong sắp lắng xuống lại mở miệng.

“Anh mau ăn đi, đây đều là những món ngon nhất ở tiệm này đấy. À không, phải nói là ở đây món nào cũng ngon!”

“Anh có thấy cậu bạn lúc nãy không hả? Những thứ này đều là do cậu ấy làm đấy!”

“Đã nấu ăn giỏi lại còn đẹp trai, thành tích học tập của cậu ấy luôn đứng đầu lớp em đấy!”

“Thật ra lúc trước mẫu người lí tưởng của em chính là không cần quá giàu có, chỉ cần dễ nhìn một chút và biết nấu ăn ngon là được rồi!”

Tiếng va chạm của kim loại với nhau vang lên, chiếc nĩa trên tay Tạ Phong đã ngay ngắn rơi xuống đĩa từ lúc nào. Không gian ồn ào trong tiệm trở nên im ắng, ngay cả Lam Tử Tuyết cũng không dám cựa quậy.

Chẳng lẽ… chọc giận anh ấy thật rồi sao?!

Lam Tử Tuyết âm thầm khó khăn nuốt nước bọt, vốn chỉ định chọc cho anh ấy ghen một chút thôi. Tính khí ác bá của Tạ Phong Lam Tử Tuyết mặc dù chưa từng trải nghiệm nhưng đã từng thấy qua, quả thật rất đáng sợ.

Tạ Phong cố gắng kìm nén cơn giận dữ của mình. Lúc nãy còn tưởng cô phát hiện hắn đang tức giận nên mới làm vậy, ai ngờ vẫn là nói tốt cho tên đó. Khó khăn lắm hắn mới chui ra khỏi đống văn kiện, đưa cô đi ăn tối, vậy mà từ khi bước chân vào đây, à không, phải là từ khi rời nhà, cô chỉ quan tâm đến tên đó.

Rốt cuộc ý em là sao? Ý em là tôi không bằng tên đó, không bằng hình mẫu lí tưởng trong lòng em chứ gì?

Tạ Phong cố gắng kìm nén lửa giận không mang Lam Tử Tuyết về “giáo huấn” một trận, (^^) ngẩng mặt âm trầm đáng sợ nhìn Lam Tử Tuyết một lúc rồi nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia. Thật mềm mại.

“Tạ Phong, 25 tuổi, 1m89, 74kg, tổng giám đốc DG, tốt nghiệp tại Đại học Harvard, nếu em thích thì sẽ thi lấy bằng tiến sĩ, tài sản vừa mới được thống kê trong 1 phút vừa qua là 3 căn nhà ở Trung Quốc, 2 căn ở Mỹ, mỗi nước Nhật, Pháp, Anh đều có một căn, tiền mặt “ Tạ Phong mở ví ra, lật lật vài tờ giấy bạc rồi ném chiếc ví da màu đồng sáng bóng lên bàn “10 vạn. Nhưng trong tài khoản của tôi có không dưới 1 tỷ, chưa kể những khoản cho vay cùng tài sản đang thế chấp.”

“Nếu em muốn, 10 tên đầu bếp như vậy sẽ có mặt ngay bây giờ chỉ để phục vụ em.”

“Vậy nên Tạ phu nhân, bà sẽ vứt bỏ ông chồng hoàn mĩ này để chọn một tên đầu bếp ư?”

Một nụ cười tràn đầy tự tin cùng kiêu hãnh hiện lên gương mặt Tạ Phong, ánh nắng dịu nhẹ của buổi chiều tà chiếu lên gương mặt góc cạnh của hắn, vô thức khiến tim Lam Tử Tuyết loạn một nhịp.

Tạ Phong nhìn sâu vào đôi mắt phảng phất ánh nắng của Lam Tử Tuyết, vẫn giữ nụ cười tươi trên mặt, nửa kéo nửa ôm mà “lôi” cô về nhà.

Đến khi Lam Tử Tuyết hoàn hồn lại, hai chân cô đã được đi dép trong nhà, âm thanh chói tai từ phòng bếp truyền ra.

Không phải là…

Lam Tử Tuyết ngước nhìn vào phòng bếp, khóc không ra nước mắt, vội vã chạy lại giặt phắt con dao nhọn hoắt trong tay hắn.

“Anh làm gì vậy?”

“Chặt thịt.” Tạ Phong điềm đạm trả lời, hắn không tin, con dao này không đủ bén.

Lam Tử Tuyết quăng con dao sắc bén vào sọt rác. Trời ạ, có ai lại đi chặt thịt bằng dao WING-Tactic không trời?

Tạ Phong cũng không nói gì, dao như vậy hắn còn rất nhiều, cô quăng bớt cũng không sao. Lại tiếp tục quay lại nêm nếm nồi canh trên bếp.

Lam Tử Tuyết ngửi thấy mùi cay mũi, không an tâm mà nhòm vào trong nồi. Một đám các thứ cô không thể xác định được lúc nha lúc nhúc trong nồi nước lèo màu đục cùng cái mùi chỉ cần ngửi đã khiến cho người khác ôm mặt khóc kia khiến Lam Tử Tuyết rùng mình.

Không do dự đem tất cả đổ đi, Lam Tử Tuyết kéo tay Tạ Phong ra khỏi phòng bếp, đặt hắn xuống ghế.

Lát sau, hai bát mì (ăn liền) nóng hổi hiện ra.

Lam Tử Tuyết cắm cúi ăn mì. Tự nhủ bản thân đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi, chính mình có đồ ăn ngon lại không thể ăn, bây giờ lại phải vùi đầu nuốt mì, mặc dù mì mình nấu cũng ngon, nhưng mà…

Lam Tử Tuyết ngẩng đầu nhìn Tạ Phong. Bát mì của hắn vẫn còn nguyên, ánh mắt suy tư đầy khó đoán.

Chẳng lẽ giận rồi?

Không để Lam Tử Tuyết nghĩ nhiều, Tạ Phong đã đứng dậy đi vào phòng sách, mất hút khỏi tầm mắt.

Nhẹ nhàng mở cửa, Lam Tử Tuyết cố gắng không gây ra tiếng động, từ từ tiến đến phía sau Tạ Phong.

Trời đã bắt đầu tối dần, ánh sáng đèn điện bây giờ cũng không trắng bằng áo sơ mi trên người hắn. Lúc trước hắn chỉ mặc đồ đen, chỉ vì thấy cô cực kì yêu thích màu trắng, nên mới chuyển sang mặc màu này.

Tấm lưng dài thẳng tắp, bờ vai rộng lớn lại vững chãi, từng ngón tay đã nhiều vết chai sạn lướt qua những cuốn sách, gương mặt không một chút hứng thú toát ra khí chất nghiêm nghị lại ưu nhã. Lam Tử Tuyết hít sâu một hơi, xem ra mình ngày càng bị người đàn ông này mê hoặc rồi.

Tạ Phong vẫn còn đang nhìn những cuốn sách như kẻ thù của mình thì một vòng tay mềm mại ôm lấy ngang hông hắn, có gì đó mềm mềm lại nóng hổi áp lên lưng hắn. Tạ Phong không nói gì, cứ để mặc cho Lam Tử Tuyết ôm, khóe miệng âm thầm nhếch lên lấy bừa một cuốn sách ra đọc.

“Đừng giận, em biết sai rồi!” Cố ý làm nũng mà cọ cọ người kia vài cái, hắn vậy mà vẫn lạnh lùng không quay đầu lại.

“Em nghĩ kĩ rồi, một người có thể mau cho em mười đầu bếp vẫn tốt hơn một đầu bếp, có phải không?”

“Không nấu ăn ngon cũng không sao, em có thể nuôi chồng mà!”

Tạ Phong bất ngờ xoay người, nhíu mày nghi hoặc nhìn Lam Tử Tuyết:“Em chắc chắn?”

Lam Tử Tuyết vô tư nở nụ cười tươi như hoa, gật đầu đồng ý.

Tạ Phong cũng cười, chỉ là nụ cười của hắn bắt chợt khiến cô cảm thấy lạnh sóng lưng.

Đầu óc miên man suy nghĩ không biết từ lúc nào đã bị Tạ Phong đè xuống giường, hắn nửa chống hai tay xuống hõm vai cô, gương mặt gần trong gang tấc, lúc này cô có thể nghe rõ tiếng tim hắn như muốn nhảy ra lồng ngực một cách rõ rệt. Khuôn mặt cứ thể đỏ bừng lên.

Tạ Phong lại lưu manh mà cười cười, cất giọng khàn khàn:“Anh đói rồi!”

Mặt Lam Tử Tuyết càng ngày càng đỏ như muốn nổ tung, hai tay che mặt lại,cất giọng yếu ớt:“Vậy ăn đi!”

Tạ Phong nở nụ cười thỏa mãn, gỡ cánh tay cô ra, cúi đàu hôn xuống cánh môi mềm mại, ra sức “ăn“.

***

Lam Tử Tuyết vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, đột nhiên bị một lực mạnh bế lên, lồng ngực ấm áp lại vững chãi khiến cô có cảm giác an toàn, cứ thế lại ngủ thiếp đi.

Tạ Phong dỏ khóc dỏ cười, lấy chiếc khăn vừa giặt qua nước nóng, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

“Ưm…”

Đến khi ngồi vào bàn ăn, Lam Tử Tuyết mới chính thức bị mùi thơm của đồ ăn làm cho tỉnh ngủ, chăm chú dùng bữa sáng.

Tạ Phong hai tay đan vào nhau, ngồi ngửa người ra ghế ngắm nhìn Lam Tử Tuyết.

Mặc dù vợ hắn nói sẽ “nuôi” hắn nhưng lòng tự tôn của đàn ông không cho phép hắn để vợ cực khổ nên cả tháng nay hắn đã mời rất nhiều đầu bếp tài giỏi đến, dạy hắn nấu ăn. Bây giờ hắn đều ngày ngày làm đồ ăn cho vợ mình, cảm thấy không tồi.

“Hôm nay anh không đi làm sao?”