Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 57: Kịch bản đạo diễn lớn

8:43 chiều – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 57: Kịch bản đạo diễn lớn tại dua leo tr

Chương 57: Kịch bản đạo diễn lớn

♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚

Toàn thân thiếu niên đó hốc hác, mặc một bộ xường xám màu đen, sống lưng thẳng tắp.

Quý Huyền Nguyệt vừa định đi đến lý luận với người ta thì thoáng thấy sắc mặt của phó đạo diễn, lòng anh chùng xuống: Không phải cậu ta.

Nếu là cậu ta thì phó đạo diễn đã không thể có biểu cảm như trút được gánh nặng thế kia, xem ra là tìm người thế mạng rồi; người này cũng thê thảm quá, thế mà bị lôi ra làm bia đỡ đạn.

Quý Huyền Nguyệt kéo ống tay áo Kỷ Cảnh Hiên, nhỏ giọng nói: “Thôi, đi nào.”

Kỷ Cảnh Hiên gật đầu, cười rạng rỡ với phó đạo diễn: “Tạm biệt.”

Phó đạo diễn ngăn Quý Huyền Nguyệt lại, lặng lẽ dùng sức đẩy thiếu niên đến trước mặt anh rồi vội vã nói: “Là cậu ta phá trang phục diễn, chúng tôi điều tra rồi.”

Trông phó đạo diễn như thế thì xem ra toàn bộ chương trình đã tính đến đường bỏ rơi cậu ta rồi, giá trị quần áo của Kỷ Cảnh Hiên không thấp, hắn cũng không rộng lượng đến vậy đâu, hắn nhíu mày: “Là cậu à?”

“Là tôi.” Người nọ cúi đầu nhỏ giọng đáp.

“Quần áo cậu cắt màu gì, cậu có biết mình để kéo tại hiện trường không? Kỷ Cảnh Hiên thấy kéo trong phòng rồi, không sợ chuyện này bể ra thì không thể đứng trong giới nữa ư? Một khi nhược điểm này bị phát hiện thì lúc nào cũng bị uy hiếp, chỉ cần nói ra là tiền đồ cậu sẽ bị dập tắt đó, có hiểu không?”

“Xin lỗi nhiều lắm, là tôi cắt quần áo cậu.” Thiếu niên xin lỗi với Kỷ Cảnh Hiên: “Tôi biết rồi, tiền bối Quý, tôi cũng không có ý định làm nghề này nữa.”

“Tôi biết không phải cậu, Quý ca ca lừa cậu đó, tôi không thấy cây kéo nào cả. Sau này rời khỏi giới giải trí thì sống tốt đi.” Kỷ Cảnh Hiên vỗ vỗ bả vai thiếu niên: “Cậu tên là gì?”

Kỷ Cảnh Hiên trực tiếp chọc thủng ý tưởng của tổ đạo diễn, còn làm trò tốt bụng với thiếu niên trước mặt họ, hiển nhiên là khiến tổ đạo diễn mất mặt không ít. Đạo diễn Vương mặt mày giận dữ, không ngừng thở phì phò như phải lập tức mắng Kỷ Cảnh Hiên, để người khác phải cương quyết ngăn lại.

Phó đạo diễn thấy vậy thì nói: “Nếu ngài tin tưởng một người lạ như thế thì chúng tôi cũng chẳng còn cách nào, quần áo là cậu ta phá, nếu muốn bồi thường thì tìm cậu ta đi.”

Nhìn thân hình gầy gò và dáng vẻ mệt mỏi của thiếu niên, Quý Huyền Nguyệt chợt nhớ đến bộ dạng trước đây của mình, anh nhẹ giọng: “Thôi cứ vậy đi, Quý ca ca mua cho em.”

Kỷ Cảnh Hiên nhẹ nhàng ôm lấy Quý Huyền Nguyệt, nhỏ giọng giải thích: “Em cũng đâu trách cậu ta, Quý ca ca, mua cho em thì đừng quẹt thẻ em.”

“Được rồi.”

Hai người không coi ai ra gì mà rời khỏi, để lại bãi chiến trường đằng sau. Thiếu niên nhìn cặp đôi ấy, cảm thấy có hơi hâm mộ.

Tại sao mình cũng không thể gặp một người sẽ vì mình mà ra mặt nhỉ?

Đạo diễn Vương thấy cả hai đi rồi mới chửi ầm lên, vứt kịch bản và cốc nước trên tay nát nhừ, cuối cùng mới lau mặt hét lớn: “Toàn bộ thời lượng của Kỷ Cảnh Hiên cắt hết, cứ vậy đi.”

Phó đạo diễn nói: “Nhưng như thế… có phải xem như chúng ta lừa gạt người xem không?”

“Tôi không cần hắn cũng có nhiều đề tài như thế.”

Gã nhìn về phía thiếu niên bên cạnh rồi duỗi tay bóp mặt cậu ta, vừa lòng cười cười: “Lớn lên không tệ, có muốn lên Xuân Vãn không?”

Quý Huyền Nguyệt và Kỷ Cảnh Hiên ra khỏi studio thì nhìn thấy Hà Vân Túy từ hậu trường bước ra, Hà Vân Túy bắt gặp hai người thì ngẩn hết cả ra, dường như muốn đến chào hỏi một cái, nhưng kết quả là cả hai không hẹn mà cùng lướt nhanh qua gã.

Hà Vân Túy rõ ràng là rất xấu hổ, gã hét lên: “Nguyệt Nguyệt.”

Quý Huyền Nguyệt dừng lại nhưng không hề quay đầu, anh nắm lấy tay Kỷ Cảnh Hiên: “Làm gì vậy?”

“Chúng ta nói chuyện chút.”

“Tại sao phải nói với anh?”

“Đạo diễn Tần Thế em vẫn luôn muốn hợp tác gửi kịch bản cho em, đã đọc chưa?”

“Tôi chưa thấy.” Quý Huyền Nguyệt nghi hoặc quay đầu lại: “Kịch bản gì?”

“Đi với tôi đến phòng trang điểm, chúng ta nói chuyện.” Hà Vân Túy nhướng mày: “Một mình em.”

Kỷ Cảnh Hiên từ nãy đến giờ không nói chuyện, lúc này không khỏi chế nhạo: “Tôi tưởng tôi hát bài đó thì IQ của anh đủ để hiểu, xem ra anh vẫn chưa hiểu cặn kẽ nhỉ.”

“Vậy thì sao?”

Quý Huyền Nguyệt ghé vào lỗ tai Kỷ Cảnh Hiên nói: “Lên xe chờ anh, nếu năm phút anh không ra thì tìm anh.”

“Không được.” Kỷ Cảnh Hiên từ chối: “Anh ở phòng trang điểm của hắn lố bao nhiêu phút, tối đến em lại làm anh một lần.”

“Ngoan.” Quý Huyền Nguyệt hôn hôn cánh môi Kỷ Cảnh Hiên, sau đó liền nhún vai với Hà Vân Túy: “Dỗ xong rồi, đi thôi?”

Sắc mặt Hà Vân Túy thay đổi, miễn cưỡng cười một chút: “Hai người ở bên nhau?”

“Đúng vậy.”

Đoạn, cả hai đến phòng trang điểm của Hà Vân Túy. Lúc này người đại diện, trợ lý và chuyên viên trang điểm của gã vẫn đang ngồi vây quanh trong phòng chơi đấu địa chủ, vừa thấy Hà Vân Túy dẫn Quý Huyền Nguyệt vào trong đều sững sờ. Bọn họ vội vàng tắt giao diện điện thoại, vẻ mặt vội vã bước ra ngoài.

Người đại diện khuyên nhủ: “Đừng làm chuyện gì nữa, không tốt đâu.”

Hà Vân Túy gật đầu, tiếp đón Quý Huyền Nguyệt ngồi xuống, phòng trang điểm to như thế chỉ có một mình Hà Vân Túy.

“Kịch bản gì, sao tôi lại không biết?” Quý Huyền Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, hiển nhiên là cực kỳ sợ chuyện lố một phút làm một lần của Kỷ Cảnh Hiên.

Thừa dịp Hà Vân Túy đang nói say sưa, Quý Huyền Nguyệt cởi khăn quàng cổ, chiếc khăn đen trên tay bị xoay mấy vòng.

“Đạo diễn Tần Thế gửi kịch bản song nam chủ cho em, là phát súng đầu tiên hưởng ứng sự hợp pháp đồng tính luyến ái của quốc gia, dù sao cũng là thời gian đầu nên muốn để toàn dân hoàn toàn cảm nhận được sự đồng tình của đất nước thì phim điện ảnh là một sự lựa chọn tốt.”

“Cho nên là? Quay với anh? Tôi ấy hả?” Quý Huyền Nguyệt nhỏ giọng nói.

Khăn quàng cổ màu đen đặt trên đùi, dấu hôn trên cổ bị lộ rõ, rơi vào tầm mắt của Hà Vân Túy, đây là ám chỉ rõ ràng của Quý Huyền Nguyệt.

Sắc mặt Hà Vân Túy trầm xuống, nhưng cũng không nói những lời không nên, tố chất minh tinh giỏi giang khiến gã chỉ vươn tay khép vạt áo của Quý Huyền Nguyệt lại: “Tôi nhớ trước đây tôi cũng đã từng chạm vào làn da nơi đây của em, rất mượt.”

“Tôi có bạn trai rồi, tạm biệt? Kịch bản của Tần Thế tôi sẽ về xem, còn lại nếu cùng anh quay thì tôi từ chối.”

Quý Huyền Nguyệt đứng lên nhìn đồng hồ, còn có một phút, anh mang khăn quàng cổ lên rồi đứng dậy ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, Hà Vân Túy đằng sau anh lười biếng nói: “Bộ phim này là phim mở đường, dự án vàng của Tần Thế em cũng biết đó. Tôi liên lạc rồi, đây là phim dự thưởng, kỹ thuật diễn của em có giới hạn, có thể tận dụng kịch bản dễ dàng nhận giải, em không cảm động ư?”

Bước chân Quý Huyền Nguyệt hơi dừng lại, sau đó cũng không quay đầu mà vụt ra ngoài.

Kỷ Cảnh Hiên trong xe nắm chặt đồng hồ bấm giây, lúc Quý Huyền Nguyệt vào xe vừa vặn nhìn thấy thời gian hiển thị trên đồng hồ: 4.39

Quý Huyền Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, thắt chặt đai an toàn rồi xin tha: “Anh về rồi, bạn nhỏ đừng nóng, về nhà cho em ăn ngọt nha.”

“Thấy anh hôn em trước mắt Hà Vân Túy nên em sẽ tha thứ.” Kỷ Cảnh Hiên buồn bực cởi bỏ đai an toàn, dúi đầu vào lồng ngực Quý Huyền Nguyệt, cọ khăn quàng cổ của anh làm nũng: “Quý ca ca, anh tránh xa hắn ra đi!”

“Không phải đã nói cho hắn ta anh có chủ rồi ư? Mau mau mau, lái xe đến công ty, anh muốn tìm anh Lưu.” Quý Huyền Nguyệt duỗi tay đẩy đẩy cái đầu to trên ngực.

“Đến công ty làm gì?”

“Hà Vân Túy nói có kịch bản của đạo diễn lớn nên anh muốn xem, xem như không diễn thì cũng phải nhìn thử đã.”