Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 33: Chị. Em xin lỗi

10:15 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 33: Chị. Em xin lỗi tại dualeotruyen. 

.

.

Cô thấy tên này cũng đã đau đủ nên buông tay, tiếng la oai oái cũng chuyển thành những tiếng xuýt xao nho nhỏ.

Thái Hoàng thấy vậy vội nói:

– Chị đến quán có việc gì chỉ dạy ạ?

Cô liếc nhìn Thái Hoàng không nói gì, tự mình mở cánh cửa bên cạnh cửa chính quán. Lấy ra chiếc mặt nạ được bảo quản trong chiếc hộp có mật mã bằng vân tay cô.

– Trong quán có xô xát?

Cố liếc nhìn Thái Hoàng, cũng không đợi câu trả lời của hắn mà nhanh chân bước vào quán.

– Dạ phải. Nhưng người đánh là “Hùng Trợn”, thật sự không có cách nào ngăn cản.

Cô nghe cái tên này cũng không khỏi nhíu mày. “Hùng Trợn” là tên đầu xỏ của nhóm bảo kê quán trên danh nghĩa. Tên này vốn chỉ là tên bảo kê nho nhỏ nhưng ỷ lực mình mạnh ức hiếp người rất quá đáng. Tuy dưới chướng của cô nhưng bình thường cô cũng phải nể mặt hắn 3 phần.

Cô đứng ở phía cửa quán, nhìn thấy khung cảnh phía trong vô cùng hỗn độn. Gần quần pha chế, có đến vài tên con trai to khỏe đánh cùng em cô.

Tú Anh tuy biết võ, đai đen cũng đã có từ lâu nhưng lại uống nhiều rượu nên phản ứng chậm hơn bình thường. Cũng ăn phải nhiều phát đấm của bọn người kia.

Cô đứng ngay cánh cửa, dùng chân đá chiếc ghế inox về phía tụi kia. Do đợt ngột mà bọn người này không kịp ứng đỡ, cả lũ tản ra.

“Hùng Trợn” có khuôn mặt vốn dữ tợn, giờ lại trợn mắt lên tìm kẻ dám phá hoại việc của hắn. Đôi mắt thâm trầm nhìn về góc khuất của quán, nơi có bóng người cao gầy nhưng không rõ mặt.

– Ranh con. Còn không chịu ra mặt sao?

– Đại ca, ta ra mặt hay không quan trọng thế sao?

Minh Trang nhếch khóa miệng, dùng giọng điệu cợt nhả nói với gã, không hề che giấu ý cười giễu cợt trong lời nói.

– Mày là con đ* nào?

“Hùng Trợn” hét lớn, đôi mắt trợn ngược lên chứng tỏ hắn đang rất giận dữ.

– Tao là ai không quan trọng. Nếu mày đã muốn biết như vậy thì thử đoán xem.

– Có giỏi thì mày ra đây. Mày ở đó đôi co với tao thì có ý nghĩa gì?

“Hùng Trợn nắm chặt bàn tay, cơ giận dưg bị hắn kiền nén đến nỗi bàn tay nổi gân xanh.

– Được thôi. Nhưng…

Cô dừng lời, cố tình tạo cho đối phương thời gian suy nghĩ.

– “Hùng Trợn” à, hay ông đổi tên thành “Hùng Thọt” đi, sẽ hay hơn đấy.

Tiếng cười của cô vang lên khiến cơn giận dữ của “Hùng Trợn” lên đến đỉnh điểm. Hắn đập mạnh tay vào chiếc bàn gần đó, những ly rượu lẩy hẳn lên, vỡ ta khi còn ở trên không.

– Còn phải xem mày có bản lĩnh không đã.

Minh Trang âm thầm cười trong lòng, cô chọc tức hắn nhưng hắn cũng không dám đến gần cô đủ biết hắn có bao nhiêu thận trọng. Cơ bực tức dữ dội của hắn e là cũng làm cho cô lơ là thôi.

Cô liếc nhìn Tú Anh đang đứng tựa người vào quầy rượu, khóe mơi bị rách chảy máu, bên trán còn đỏ một mản lớn, máu tươi không ngừng chảy ra.

Cô cũng không còn tâm trí chơi đùa nữa, lạnh giọng nói.

– Tao cũng muốn cho mày xem bản lĩnh của ta ra sao.

— Phằng —

Một viên đạn bay ra với tốc độ ánh sáng. Dù có sự lập lòe của muôn vàn ánh sáng, cũ g vẫn không sai đường xuyên qua đầu gối “Hùng trợn” ghim vào chân ghế inox phía sau.

Máu tươi phụt ra, tiếng hét đầy đau đớn của hắn khiến những khách làng chơi trong quán khiếp sợ. Phát đạn này là ai bắn thay cô đây?

Mấy tên đàn em của hắn thấy hắn bị thươnng vội lao đến. Nhưng chưa kịp nhìn rõ vết thương đã bị chế ngự bởi những đàn em của cô.

Chúng bị bịp mắt, trói hai tay ra sau, được đưa vào nhà kho của quán.

Cô vội tháo mặt lạ, vứt cho Thái Hoàng đang đứng phía sau, lẩn người qua đám đông chạy đến hướng cửa chính. Rồi làm như người không biết gì về sự việc vừa rội, chạy đến chỗ Tú Anh.

– Tú Anh, em không sao chứ?

Giọng cô chứa đầy vẻ hốt hoảng và lo lắng, khiến Tú Anh nhíu chặt đôi lông mày.

– Em không sao. Sao chị biết mà tới?

– Em Không cần biết. Mà tại sao lại đánh nhau với người ta ra lông lỗi này?

Cô để Tú Anh tựa gần như cả thân thể lên người mình. Tuy con trai và con gái có chút khác biệt nhưng cô được luyện võ từ nhỏ nên cũng không quá đáng ngại.

– Chị … Em xin lỗi.

Tú Anh nói xong câu đó cũng không cầm cự được mà ngất trên vai Minh Trang.

Thái Hoàng thấy vậy chạy ra đỡ giúp cô Tú Anh cũng không quên sai đàn em chuẩn bị xe đến bệnh viện.

Minh Trang đi đến cửa quay lại nhìn tất cả trong quán, ánh mắt quét đến phía “Hùng Trợn” mang đầy khí lạnh.

Cô đảm bảo sẽ cho hắn nếm đủ mùi vị hôm nay đã làm với Tú Anh, không mà phải gấp nhiều lần thế nữa.

.

.

.