Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 47

5:57 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 47 tại dưa leo tr. 

Đám người hoan hô sôi trào, đa số là ồn ào hít drama, nhưng cũng có ít bộ phận người đang hô lớn trong lòng “Tui muốn ở bên nhau thật”!

Chủ post mở chuyên mục cp đứng trong đám người đờ ra, ngày cô lên thuyền không ngờ chính chủ sẽ đáp lại, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần xóa bài, kết quả chính chủ lại phát đường?

Hai thiếu niên đứng trên bục kéo cờ chìm trong ánh nắng, đọng lại trong mắt cô.

A a a a a mị muốn thành thật!!!

“Tớ đưa các cậu đến Cục Dân chính!”

Giọng cô không lớn, chìm trong hàng loạt tiếng hoan hô.

Chủ nhiệm giáo dục nghe tiếng kêu gào mà đau hết cả đầu, thấy Lạc Ngu hoàn toàn không làm theo lẽ thường thì còn muốn phê bình, nhưng nghĩ lại học sinh tốt như Trì Mục còn không làm theo bản thảo, lại nghẹn lửa giận sắp bùng lên xuống, xua tay bảo các giáo viên dẫn học sinh về lớp..

Chủ nhiệm lớp thấy chủ nhiệm giáo dục xoa cái đầu chẳng có mấy sợi tóc, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Lạc Ngu ôm lấy bả vai Trì Mục chẳng ra làm sao.

Cô không nói gì, chỉ phất tay mở miệng: “Quay về lớp đi.”

Thời điểm Lạc Ngu đi xuống, được Đinh Duệ Tư ôm cánh tay khen ngầu.

Đinh Duệ Tư: “Đậu má tôi ở dưới cười muốn chết ha ha ha ha ha ha! Ông không thấy đâu chủ nhiệm giáo dục sắp tức hói đầu luôn ha ha ha!”

Lạc Ngu cười khúc khích vui vẻ: “Lời đồn ấy mà, việc nhỏ.”

Đinh Duệ Tư: “Đúng đúng đúng, anh Ngu nói gì cũng đúng.”

Đinh Duệ Tư chỉ tiếc Thôi Hàm không ở hiện trường, không thì thế nào cũng phải làm cho anh ta tức chết không chịu được.

Trì Mục ôm cánh tay nhìn Lạc Ngu nói giỡn với Đinh Duệ Tư, khóe mắt đuôi lông mày cũng dịu dàng.

Thang Nguyệt và Ngụy Kha đã thấy nhưng không thể trách, song song đi đằng sau, nhìn bóng dáng Trì Mục đi cạnh Lạc Ngu.

Thang Nguyệt: “Cậu nói xem không phải là…”

Lời như kiểu “cảm nắng” hoặc là “rơi vào tay giặc” thì Thang Nguyệt không dám nói ra, cứ cảm thấy nói ra giống như phá cấm kỵ gì đó.

Giọng điệu Ngụy Kha cứng nhắc: “Có lẽ.”

Thang Nguyệt: “Sao cậu chẳng tò mò gì thế?”

Ngụy Kha: “Làm người đừng quá hiếu kỳ, dù có phải hay không cũng không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay.”

Thang Nguyệt bĩu môi: “Cậu nói thế chẳng vui gì, mà kể cũng phải.”

Từ lần xem pháo hoa đó, Thang Nguyệt đã cảm thấy sai sai. Cô phỏng đoán động cơ của Trì Mục, nhưng hắn thân thiết và dung túng Lạc Ngu quả thực là làm cho người ta không thể làm lơ.

Lạc Ngu giống như một trường hợp đặc biệt, làm cho Trì Mục mà Thang Nguyệt nhìn thấy không giống Trì Mục lúc trước cô quen.

Hình như ánh mắt săm soi của cô quá rõ, Trì Mục đằng trước quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô. Thang Nguyệt run lên.

Ặc, vẫn là Trì Mục quen thuộc kia.

Bởi vì thái độ vừa rồi của Lạc Ngu nên lúc các học sinh lớp 11-1 vào lớp cũng không bình tĩnh, thi thoảng lại nhìn cậu và Trì Mục.

Lạc Ngu cảm thấy mình sắp bị những tầm mắt này làm cho thành cái sàng, cố tình lúc cậu nhìn thì những người đó còn làm bộ nhìn xung quanh, có chút buồn cười đáng yêu.

Nhưng mà drama chỉ là gia vị cuộc sống, thi cuối kỳ sắp tới mới là trọng điểm.

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giám sát họ học tập, lại mở miệng nhấn mạnh: “Lúc này điểm thi cuối kỳ chiếm tỉ lệ 70% tham khảo, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chia lớp 12. Các em đừng giả bộ không biết để lừa lọc, tập trung ôn tập, nước đến chân mới nhảy thì không ăn thua đâu.”.

Rất nhiều người sẽ bị chuyển lớp, bây giờ người ở lớp 11-1, chưa chắc học lên lớp 12 vẫn có thể ở lại lớp này.

Mọi người nghe xong đều nghiêm túc hẳn lên, lớp học chỉ có tiếng lật sách và tiếng bút soàn soạt, tiếng quạt quay tựa hồ chỉ là âm thanh tạo nền, xa dần bên tai.

Lạc Ngu ôn tập xong các môn khác, đang chép từ vựng tiếng Anh. Phương pháp này khá ngốc, nhưng rất hiệu quả với trí nhớ. Có Trì Mục ngồi cạnh theo dõi cậu, cậu muốn nhàn hạ cũng không được.

Đến cả Đinh Duệ Tư cũng ôm đề Toán điên cuồng làm, mặt cũng kiểu sống không còn gì luyến tiếc.

Lạc Ngu vốn định nhân dịp trước khi thi tặng quà mình đã chuẩn bị thật lâu, nhưng cố tình cậu muốn theo đuổi sự hoàn mỹ, mãi đến gần ngày thi vẫn chưa có thành phẩm.

Đến ngày thi, có người càng lo lắng hơn, có người thì thả lỏng hơn.

Lạc Ngu dời bàn, thấy Đinh Duệ Tư lúc thì đi vệ sinh lúc thì c4n ngón tay, vỗ đầu cậu ta, bảo cậu ta có triển vọng chút.

Đinh Duệ Tư trưng ra vẻ mặt cầu xin: “Ba tôi nói lần này nếu thi tốt thì mua điện thoại mới cho tôi, nếu không thi tốt thì chỉ có vợt cầu lông.”

Ba mẹ Đinh Duệ Tư đều là Beta, có thể sinh ra một đứa con Alpha như vậy tất nhiên là cảm thấy kiêu ngạo, cho nên ba Đinh Duệ Tư quản cậu ta rất nghiêm, muốn bồi dưỡng cậu ta theo hướng tinh anh. Từ tên Đinh Duệ Tư là có thể nhìn ra ba cậu ta đặt rất nhiều hy vọng vào cậu ta..

Nhưng Đinh Duệ Tư là kiểu ba ngày không đánh thì trèo lên mái nhà, nếu không đã không làm ra chuyện lúc tiểu học thấy Lạc Ngu trèo tường là đuổi theo hô muốn làm đàn em của cậu.2

Lạc Ngu: “Đừng nghĩ linh tinh, thi xong rồi đi thâu đêm với ông.”

Đinh Duệ Tư: “Okela! Vậy quyết định thế đi!”

Chơi game thì vui, chơi game với anh em thì gọi là niềm vui nhân đôi.

Đối với Đinh Duệ Tư, niềm vui đơn giản vậy đấy.

Sau khi tiếng chuông vang lên, nhóm thí sinh mang theo bút chì và tẩy vào phòng thi.

Bởi vì lần trước thành tích giữa kỳ không tệ lắm nên Lạc Ngu và Trì Mục được xếp cùng phòng thi.

Chẳng qua một người ở 01, một người ở 46, thật sự là “quân ở đầu Trường Giang, ta ở cuối Trường Giang”.

Trước khi thi, Trì Mục bóc cái kẹo cho Lạc Ngu.

Lạc Ngu phồng quai hàm: “Vị bạc hà à.”

Mỗi ngày Trì Mục mang cho cậu một cái kẹo, đa số là hỗn hợp vị hoa quả, có đôi khi là ô mai có đôi khi sữa, ngẫu nhiên cũng có bạc hà.

Trì Mục cong môi: “Ừ, đem sức mạnh của tôi cho cậu mượn.”

Lạc Ngu ngậm viên kẹo bạc hà cười khẽ một tiếng: “Vậy cảm ơn nha.”

Bạc hà vị nhẹ, thanh ngọt man mát, giống như thể hơi thở Trì Mục quấn quanh ở bên cạnh cậu.

Thi hai ngày, trước khi thi môn cuối cùng, mọi người đã dọn đồ chuẩn bị về nhà.

Thi xong môn cuối cùng, cả lớp cùng nhau ở lại tổng vệ sinh.

Cán sự thể dục giống cơn lốc xoáy đen xoay tới xoay đi trong lớp, vốn có ít công việc dành cho ba Omega, nhưng một mình cán sự thể dục ôm đồm việc của ba Omega, phất tay bảo họ về nhà, tỏ vẻ một mình mình làm được.

Lúc ba Omega cười cảm ơn, trên môi cán sự thể dục là nụ cười hạnh phúc.

Đinh Duệ Tư lau bình thủy tinh: “Chân chó.”

Cậu ta lắc đầu thở dài: “Hùng nhân ấy mà, làm chân chó là không có kết cục tốt.”

Cán sự thể dục họ Hùng, người cao lại còn đen nhưng có một trái tim thủy tinh, cho nên tất cả mọi người thân thiết gọi cậu ta là hùng nhân.

Cán sự thể dục bỏ ngoài tai, tiếp tục vui vẻ lao động.

Đinh Duệ Tư: “Nhưng sao một lần cậu chân chó ba người thế?”

Cán sự thể dục tích chữ như vàng: “Tung lưới rộng.”

Đinh Duệ Tư lắc đầu tấm tắc: “Anh Ngu xem kìa, chẳng có kinh nghiệm gì, như vậy không làm Omega vui được. Một lần chân chó một tá, ai không nhìn ra cậu ta tính toán gì chứ.”

Lạc Ngu đang lau cửa sổ, nghe vậy liếc cậu ta một cái: “Thế như ông là có kinh nghiệm?”

Đinh Duệ Tư từng có bạn gái Omega, chưa được bao lâu đã bị người ta đá, độ tham khảo trong lời cậu ta nói rất thấp.

Đinh Duệ Tư ho nhẹ: “Tôi đây tốt xấu cũng có chút kinh nghiệm đấy, nói ra ông mới là người không có kinh nghiệm, định sống cả đời với anh Trì thật hả?”

Lời này của Đinh Duệ Tư chỉ là nói giỡn trêu ghẹo, nhưng Lạc Ngu nghĩ, có cái gì không thể chứ.

Đinh Duệ Tư thấy Lạc Ngu suy nghĩ sâu xa, vội xua tay.

“Đùa thôi, ông lau nhanh lên, đã bảo thâu đêm với tôi rồi!”

Lạc Ngu nhìn sắc trời lại nhìn đồng hồ: “Giờ mới chưa đến năm giờ chiều, tám giờ nói sau.”

Đinh Duệ Tư bĩu môi: “A ~ người ta không muốn đâu!”

Cái dáng vẻ làm nũng này làm người ta không chịu được.

Lạc Ngu để khăn lau lên tay cậu ta, cười mắng một câu cút ngay.

Đinh Duệ Tư cười hì hì giặt sạch khăn lau, lại vứt cho Lạc Ngu, vừa hát vừa lau cửa sổ thủy tinh.

“Em cẩn thận, hôn một cái là điên đảo chúng sinh…”

Đinh Duệ Tư hát “Hôn khắp nơi”, nhưng Lạc Ngu nghĩ đây đại khái là loại ngôn ngữ Đinh Duệ Tư chêm tiếng phổ thông, lại còn hát lệch tông, có cảm giác khác.

Nhiệm vụ của Trì Mục là lau bảng đen và bàn giáo viên. Hắn làm xong nhiệm vụ của mình, thu dọn đồ, mời Lạc Ngu vẫn đang lau cửa sổ cùng ăn cơm chiều..

Lạc Ngu loáng cái lau cửa sổ xong, nhảy xuống, ra hiệu ok với Trì Mục.

Đinh Duệ Tư chỉ vào mình: “Hở? Gì? Tôi? Tôi thì sao?”

Lạc Ngu khoát tay không hề lưu luyến: “Tám giờ nói sau, gọi điện.”

Đinh Duệ Tư: “A, Alpha mà!”

Nhị Ti hèn mọn, bi phẫn lau cửa.

Lạc Ngu chỉ cầm bút chì và dụng cụ đi thi, bỏ vào túi, lắc lư theo Trì Mục đi trước.

Lạc Ngu: “Trì thiếu gia mời tôi đi đâu ăn cơm?”

Trì Mục: “Bên đường Vân Khê mới có quán cay Tứ Xuyên mới mở, tôi nghĩ chắc cậu thích.”

Lạc Ngu dừng chân một chút: “Hả? Nhưng cậu không ăn cay mà?”

Trì Mục nhã nhặn, khẩu vị cũng thiên nhẹ, khá thích hợp ăn món Quảng Đông.

Hắn không giải thích nhiều: “Ăn được.”

Lạc Ngu nghiêng đầu nhìn hắn, chợt hỏi: “Này, không phải là cậu đang cố làm tôi vui đấy chứ?”

Trì Mục nhẹ nhàng lên tiếng bằng giọng mũi, tan biến trong cơn gió.

Trong ánh nắng chói chang pha lẫn gì đó, làm cho mùa hạ oi bức không còn đáng ghét nữa.

Lạc Ngu nhếch khóe môi lên, không hiểu sao bắt đầu hát.

Là bài “Hôn khắp nơi” Đinh Duệ Tư hát lúc trước, tiết tấu làm cho người ta rung đùi đắc ý.

“Em cẩn thận hôn một cái là điên đảo chúng sinh, hôn một cái là cứu một người…”

Giọng Lạc Ngu đầy hơi thở thiếu niên, bài này cậu từng học hát, hát cũng rất tiêu chuẩn.

Giọng hát theo gió bay vào tai Trì Mục, làm cho tâm trạng hắn càng thêm tươi sáng.

“Hôn một cái là trộm một trái tim, hôn một cái là giết một người, một tấc hôn một tấc kim, một giây lữ hành gập ghềnh…”

Lạc Ngu hát vui vẻ, gương mặt nhuộm đẫm ánh nắng vàng, làm cho Trì Mục lén nhìn cậu giật mình.

Rõ ràng từng có tiếp xúc thân thiết hơn, nhưng Trì Mục chưa từng hôn môi Lạc Ngu.1

Có cũng chỉ ban đêm lơ đãng chạm vào, nhưng cũng đủ làm cho tim hắn đập nhanh.

Hắn vẫn nhớ rõ cảm giác khi đó, khô ráo ấm áp, thở cũng chỉ dám thở khẽ.