Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 30: 30: Bất Lực

4:35 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 30: 30: Bất Lực tại dualeotruyen. 

Editor: Cafe26Lạc Thiển bật khóc từng cơn, ngắt đoạn tiếp tục nói: “Anh, anh sao vậy, lại bị thương sao”.

Quý Sanh lau nước mắt cho cô, cười nói: “Không sao, không đau”.

Sớm đã không còn đau rồi.

Lạc Thiển bước đến phía trước ôm anh, nép mình trong vòng tay anh, anh thì thầm: “Sao lại không đau! Mỗi lần đều như vậy, người khác sẽ rất lo lắng!”“Sẽ không”.

Ngoài cô ra cũng không có người khác lo lắng rồi, Quý Sanh vỗ vai an ủi cô, cho cô yên lòng.

Lạc Thiển oán giận nói nhỏ, điện thoại Quý Sanh reo, anh vội vàng nghe, trong điện thoại là giọng Đồng Mộc Ca khóc và gọi anh cút về, sau đó là âm thanh của một cái gì đó đập.

Quý Sanh cúi đầu nhìn thẳng mắt Lạc Thiển nói: “Tôi cần về rồi”.

Lạc Thiển kéo áo anh, đau khổ vân xin nói: “Có thể đừng đi được không?”Quý Sanh an ủi gỡ tay cô ra, một mặt khó khăn nói: “Tôi phải đi rồi”.

Lạc Thiển nhìn bóng lưng của anh, trái tim ngày càng lạnh, có lẽ bản thân thật sự không thể thay đổi bất cứ chuyện gì, hoặc có lẽ Quý Sanh sẽ không thích cô, cho dù là thế giới trước, hay là thế giới này.

Cô cho rằng Quý Sanh cũng không muốn nhìn mình nữa rồi, vì Đồng Mộc Ca, nhưng Đồng Mộc Ca lại tìm cô.

“Hứ, cô không phải thích anh ta sao? Đồng Mộc Ca không có điên cuồng như hôm đó, chỉ có kiểu ngạo và khinh thường hỏi Lạc Thiển.

Lạc Thiển cũng thẳng thắn nói: “Đúng, tôi thích anh ấy, vì vậy cô muốn như thế nào?”Đồng Mộc Ca đột nhiên cười, khuôn mặt có chút làm cong lại gần cô nói: “Chỉ cần có tôi ở đây, cả đời này anh ta đừng nghĩ rời khỏi tôi”.

Lạc Thiển một chút cũng không sợ, nhìn thẳng vào cô ta nói: “Nếu như tôi cứ đưa anh ấy đi thì sao?”“Hahaha”.

Đồng Mộc Ca dường như nghe được chuyện cười, thỏa thích cười cô.

Lạc Thiển thờ ơ nhìn cô ta.

Vài giây sau, Đồng Mộc Ca kéo cổ áo Lạc Thiển, thu điệu cười, lạnh giọng nói: “Vậy cô chờ xem”.

Lạc Thiển chưa phản ứng lại, Đồng Mộc Ca đột nhiên đẩy cô, Lạc Thiển không có bất cứ phòng bị nào cứ vậy ngã ra sau, theo sau là cả người Đồng Mộc Ca.

Đồng Mộc Ca nhặt cục đá trong bồn hoa đập lên đầu mình, lập tức máu tươi chảy ra, nhỏ giọt trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta, cuối cùng cô ta hét lên mà mặt không thay đổi.

Lạc Thiển mở to mắt nhìn cô ta, hoàn toàn không nghĩ sẽ như vậy!Một lúc sau, Quý Sanh đến, lúc anh thấy Lạc Thiển và Đồng Mộc Ca cùng nhau, trong lòng hoảng sợ, chạy qua đó, phát hiện Đồng Mộc Ca bị thương.

Lạc Thiển mở miệng giải thích, Quý Sanh đến nhìn cũng không nhìn cô, ôm Đồng Mộc Ca rời đi, chỉ để lại cho cô bóng lưng đoạn tuyệt.

Lạc Thiển lòng đã nguội lạnh, cô biết, bây giờ, giữa họ đã hoàn toàn kết thúc rồi!.

.

.