Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Dị Năng Bạn Trai Nhặt Được Chương 37: 37: Tôi Thật Sự Là Tái Sinh!

Chương 37: 37: Tôi Thật Sự Là Tái Sinh!

4:35 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37: 37: Tôi Thật Sự Là Tái Sinh! tại dualeotruyen. 

Editor: Cafe26Lời vừa nói xuống, cửa chính trong phòng đẩy ra, bất ngờ xuất hiện người chó đó! ! ! Quý Sanh.

Quý Sanh nhìn thấy Đồng Mộc Ca và Lạc Thiển ngồi ở giữa, vẫn chú ý người đàn ông bên cạnh Đồng Mộc Ca, anh bước đến kéo Đồng Mộc Ca nói: “Đi với tôi”, Tay còn lại kéo Lạc Thiển.

Lạc Thiển vốn nghĩ Quý Sanh không nhìn thấy cô, cúi đầu nhìn anh nắm tay mình, khóe miệng không ngừng nhếch lên.

Đồng Mộc Ca rủ tay anh nói: “Cậu có bệnh sao?”Người được gọi là Anh Sâm đứng dậy, người xung quanh cũng đứng dậy, Lạc Thiển lặng lẽ di chuyển đến bên Quý Sanh, tình hình ngay lập tức trở thành hai đối một đoàn.

Anh Thâm bảo vệ bên cạnh Đồng Mộc Ca, nói Quý Sanh: “Quý Sanh, đến thì kéo người đi, không tốt”.

Quý Sanh biết người này, hắn tên là Lưu Thâm, vừa mới bị đuổi khỏi trường dạy nghề vì phạm tội, hiện tại còn ở cùng Đồng Mộc Cả, làm cho người khác cảm thấy vướng tay vướng chân.

“Tôi chỉ muốn đưa cô ấy đi, không liên qua đến anh” Quý Sanh không cần nói gì.

Lưu Thâm giọng hứ lạnh lùng: “Không phải việc của tôi, cô ấy bây giờ là bạn gái của tôi, cậu nói liên quan đến tôi không?”Lạc Thiển nhìn điện thoại, dựa vào Quý Sanh ở đây, cô tự tin hơn rồi, trực tiếp nói với anh: “Qua 5 phút nếu như anh không để chúng tôi đi, bạn tôi sẽ báo cảnh sát”.

Nói rồi cô lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, tỏ ý không nói dối.

Lưu Thâm khuôn mặt khó chịu, nói: “Tôi xem cô chán sống rồi”.

Bình thường họ không sợ gì, nhưng mới được ra mấy ngày, cũng không muốn nhanh như vậy vào trong.

“Còn nữa, nếu anh có quan hệ với Đồng Mộc Ca, thì tôi có thể kiện anh tội quấy rối trẻ vị thành niên, tốt hơn hết anh đừng lộn xộn! Bây giờ, anh để chúng tôi tự đi, hay là đợi cảnh sát đưa đi, anh tự quyết định ”.

Lạc Thiển không hề hoảng sợ.

“Cô!” Lưu Thâm nhìn về phía cửa, những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán về chân tướng lời nói của Lạc Thiển thật hay giả.

“Nhanh lên, còn ba phút nữa”.

Lạc Thiển tiến lên kéo Đồng Mộc Ca lại, Đồng Mộc Ca khó chịu như bị kim châm, giãy dụa không cho Lạc Thiển chạm vào mình, lớn tiếng nói: “Buông tôi ra!”Lạc Thiển khẳn định kéo không được cô ta, dù sao đối phương cao không cô, Quý Sanh kháng lại sự chống cự của Đồng Mộc Ca kéo cô ra ngoài, Lạc Thiển vội vàng đi theo.

.