Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Bách Hợp Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người Chương 2: Nhiếp chính vương hạnh ngộ Cố tiểu thư

Chương 2: Nhiếp chính vương hạnh ngộ Cố tiểu thư

12:56 sáng – 30/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 2: Nhiếp chính vương hạnh ngộ Cố tiểu thư tại dua leo tr

Trần Nhan Linh lập tức gọi hệ thống: “Thế nào? Tiến độ được bao nhiêu?” 【 Chúc mừng ký chủ, tiến độ đạt 30%. 】 “Vậy thì tốt quá, còn độ hảo cảm của nữ chính đối với tôi có tăng lên không?” Dù Trần Nhan Linh có một bộ túi da tốt, nhưng do bạo ngược thành tính, tính tình âm tình bất định, lại đam mê ma kính*, nên thanh danh cũng không tốt đẹp gì. Về sau nữ chính liên hợp Tân hoàng đối phó nàng, không chừng sẽ băm nàng thành trăm mảnh. Chi bằng tập trung cày độ thiện cảm của nữ chính, để tới lúc đó nữ chính sẽ thủ hạ lưu tình. *Ma kính: Quan hệ đồng tính giữa 2 người nữ. Kết quả hệ thống giọng lạnh như băng khiến cho nàng nghẹt thở. 【 Độ hảo cảm của nữ chính đối với ngài -20, vừa nãy lại tăng đến -30. 】 Đây mà là tăng lên cái quái gì? Đây gọi là giảm xuống! “Tại sao?” 【 Bởi vì ký chủ ngài cứu thứ muội mà nữ chính ghét nhất. 】 “Tôi không phải cứu nữ chính sao?” Trần Nhan Linh bối rối. 【 Ký chủ người ngài cứu chính là thứ muội Cố Vân Hi của nữ chính, ám vệ mới cứu được nữ chính. 】 Vậy là nàng cứu lầm người? Trần Nhan Linh nhìn Cố Vân Hi còn đang nắm cổ áo mình, lại nhìn nữ chính vừa được cứu lên cách đó không xa, đang dùng ánh mắt oán độc lườm mình. Cố Vân Hi nằm trong lòng nàng nhỏ giọng nói: “Đa tạ ân cứu mạng của Yến vương, tiểu nữ không cách nào hồi báo, chỉ nguyện lấy thân báo đáp.” Lấy thân báo đáp cái quái gì? Nàng còn là một nữ nhân… Trần Nhan Linh lúng túng lại không muốn thất lễ, đành mạo muội cười: “Không cần, nhấc tay chi lao* thôi, Cố tiểu thư không có chuyện gì là tốt rồi. Bản vương… còn có chuyện quan trọng phải làm, không tiện ở lâu, cáo từ.” *Nhấc tay chi lao: Nghĩa đen là công nhấc tay, ý chỉ việc rất dễ làm, chỉ như cái nhấc tay. Dứt lời, nàng liền giao Cố Vân Hi cho nha hoàn Cố phủ, nha hoàn nọ há miệng run rẩy tiếp nhận người trong lòng Trần Nhan Linh. Trần Nhan Linh thấy sắc mặt Cố Vân Hi tái nhợt, còn vẻ mặt đáng thương mà nhìn mình, không khỏi mềm lòng nói thêm một câu, “Mau mau tìm đại phu khám cho tiểu thư nhà ngươi, tránh mắc phải phong hàn.” Nha hoàn đứng trước Trần Nhan Linh, cả nói chuyện cũng không lưu loát, chỉ có thể thưa dạ gật đầu. Đây chính là Nhiếp chính vương, ngay cả hoàng thượng còn không dám phản kháng, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, nào có mặt mũi nói chuyện. Ám vệ cứu nữ chủ xong, không nói một lời về bên Trần Nhan Linh. Trần Nhan Linh nói muốn rời đi, hắn liền lập tức lệnh cho nhà đò đưa tới một chiếc thuyền, chủ tớ hai người cứ vậy mà đi. Một đám người vây quanh Cố Vân Vãn hỏi han ân cần, có người Cố phủ, cũng có Thanh hầu Thế tử, nhưng ánh mắt nàng lại đặt trên người Cố Vân Hi thật lâu, cuối cùng mới dời đi. Cố Vân Hi tuy thân thể khó chịu, trong lòng lại có tính toán khác. Nhiếp chính vương từ xưa đến nay luôn thích quấn quít Cố Vân Vãn, không ngờ hôm nay lại cứu nàng. Vừa rồi nàng chẳng qua là nói đùa hòng thăm dò, nhưng hình như dọa sợ người ta rồi. Xem ra lời đồn trong kinh cũng không phải là thật. Trần Nhan Linh trở về vương phủ mới có thời gian rảnh nghĩ tới chuyện vừa rồi. Nàng cứu lầm người, hơn nữa người nàng cứu còn không phải người thường, mà là nữ phụ phản diện lớn nhất trong thế giới này, dĩ nhiên ngoại trừ nguyên chủ. Cố Vân Hi là con gái thứ ba của Cố Thừa tướng, là thứ nữ do Cố Thừa tướng ăn nằm với một gái lầu xanh mà sinh ra. Vốn theo quy củ thì nữ tử kia không vào được Cố phủ, nhưng lúc đó Cố Thừa tướng cưới hai phòng thê thiếp, mà một mực lại không có con trai. Cố tướng gấp không chịu được, sau khi vị gái lầu xanh kia mang thai liền không quản nhiều như vậy, cứ nhận người làm tiểu thiếp trước đã. Hắn ngóng trông nương của Cố Vân Hi sinh ra một tiểu tử béo, kết quả lại là nữ nhi, có thể tưởng tượng được Cố tướng tức giận đến nhường nào, dĩ nhiên cũng không đối xử tốt với Cố Vân Hi. Cố Vân Hi bởi vì thân phận mẹ đẻ đê tiện, bản thân lại không được Cố tướng thích, nhận hết hiếp bức trong Cố phủ, đã sớm nuôi ra tính cách âm u ác độc. Trước đây nguyên thân của nữ chính mang tiếng hung hăng càn quấy là do bị nàng tính kế. Nàng luôn cố ý làm Cố Vân Vãn nổi nóng, sau đó truyền lời ra ngoài khiến cho Cố Vân Vãn mang danh kiêu căng thô bạo. Vậy nên các tuấn kiệt kinh thành đều rất ái ngại Cố Vân Vãn. Nữ chính vừa xuyên thành Cố Vân Vãn liền phát hiện Cố Vân Hi khác thường, cũng bắt đầu đối phó Cố Vân Hi. Nhưng Cố Vân Hi tâm cơ sâu nặng, liên hồi so chiêu với nữ chính, nhiều lần hãm hại nàng. Kịch bản hôm nay là nàng cố ý làm nữ chính tức giận động tay động chân với nàng, sau đó nàng lại làm bộ không cẩn thận đẩy nữ chính xuống hồ. Nữ chính dĩ nhiên không dễ đối phó như vậy, trực tiếp lôi nàng cùng ngã xuống hồ. Sau đó mới có cảnh Trần Nhan Linh tới cứu người. Trần Nhan Linh xem hết cốt truyện, hít vào một hơi. Nàng hoàn toàn không ngờ được mỹ nhân yếu ớt hôm nay lại là người tâm cơ thâm trầm như vậy, quả thật là lòng nữ nhân như kim đáy biển. Về phần Cố Vân Hi và Cố Vân Vãn, hai người vừa trở về Cố phủ liền kinh động đến Cố tướng. Cố tướng đau lòng mời kinh thành danh y, sai hắn lập tức trị liệu cho Cố Vân Vãn, lại bảo hắn viết thật nhiều đơn thuốc bồi bổ thân thể, làm tốt việc sẽ được thưởng bạc. Cố Vân Hi một thân áo ướt, được nha hoàn nâng đỡ nghiêng người dựa vào cạnh cửa, nhìn người Cố phủ bận tíu tít lo cho Cố Vân Vãn, không một ai nhớ rằng nàng cũng rơi xuống nước, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nha hoàn Hồng Oánh tức không nhịn nổi, muốn lớn tiếng kêu đám người kia, nhưng Cố Vân Hi ngăn nàng lại, nói: “Thôi, về phòng đổi thân xiêm y.” “Tiểu thư!” Hồng Oánh mặt đỏ bừng, rất không cam lòng. “Đừng nói nữa, Tiểu Oánh, đi thuỷ phòng chuẩn bị cho ta một thùng nước nóng, ta muốn tắm rửa.” Cố Vân Hi ho nhẹ một tiếng, uể oải nói. Hồng Oánh không cam lòng trừng mắt nhìn mấy người kia vài lần, đỡ Cố Vân Hi rời đi, miệng còn nhỏ giọng thầm thì: “Có còn là người không? Ngay cả nữ Vương gia tội ác tày trời kia còn biết quan tâm thân thể tiểu thư nhà ta, những người này quả thực vô nhân tính.” Cố Vân Hi thảng thốt, thấp giọng nỉ non: “Đúng đấy, cả người dưng còn biết quan tâm ta, tại sao thân nhân của ta lại đối xử với ta như vậy?” Hồng Oánh lập tức an ủi nàng, “Tiểu thư, ngài đừng thương tâm, bọn họ là một đám giả nhân giả nghĩa, chỉ biết bắt nạt người yếu, nịnh nọt kẻ mạnh. Chờ tiểu thư ngài về sau thoát khỏi cái nhà này là tốt rồi.” Cố Vân Hi không đáp, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu là bệnh chung của tất cả mọi người. Dù nàng rời khỏi nhà này, người ngoài không phải cũng là thế này sao? Không hiểu sao, Cố Vân Hi chợt nhớ đến vẻ mặt kinh diễm của Trần Nhan Linh lúc cứu nàng. Ánh mắt ấy vậy mà không chút tạp chất, vị kia sẽ không giống với những người này chứ? Tuy rằng Hồng Oánh tranh được nước nóng từ chỗ thuỷ phòng, nhưng đêm đó Cố Vân Hi vẫn bị nhiễm phong hàn, bệnh không dậy nổi, lúc này mới kinh động đến Đại phu nhân Cố gia. Đại phu nhân là mẹ đẻ của Cố Vân Vãn, cực kỳ không ưa thứ nữ thân phận thấp hèn này. Nàng ôm tâm tình không muốn làm lớn chuyện, dặn dò đại phu tùy tiện cho mấy phương thuốc trị gió rét. Thế nhưng số tiền Hồng Oánh nhận được từ phòng thu chi thật sự không đủ mua những dược liệu này. Mắt thấy tiểu thư nhà mình phong hàn càng thêm nghiêm trọng, mỗi ngày ho đến rát cả cổ, Hồng Oánh thật sự nóng cả đầu óc. Trong Cố phủ này không ai chịu quan tâm đến tiểu thư nhà mình, ngoài phủ chưa chắc không có, nàng thật sự không còn cách nào khác. Trần Nhan Linh hạ triều xuất cung, ngồi xe ngựa lắc lư trở về vương phủ. Từ nhỏ nàng chính là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, mỗi khi ngồi trên kiểu xe ngựa chết tiệt thời cổ đại, nàng đều bị ép buộc mệt gần chết. Vậy nên nàng liền tìm người cải tạo một chiếc xe ngựa mới dựa vào thiết kế ổ trục thời hiện đại, nàng còn dặn người phải luôn chuẩn bị đủ rượu ngon và mỹ thực trên xe. Gần đây nữ chính cũng không gặp phải nguy hiểm gì, cuộc sống tạm bợ của nàng đúng là rất thoải mái. Không ngờ xe ngựa đang đi bỗng dừng lại, suýt chút nữa làm hại nàng ném chén rượu trong tay. Sau cơn kinh hãi liền nghe thấy tiếng hạ nhân nhà mình phẫn nộ hét lên, “Dã nha đầu từ đâu tới! Dám xông ra trước xe Vương gia nhà ta, ta thấy ngươi chán sống rồi. Người đâu, vả miệng nàng hai mươi cái!” Hồng Oánh ngã trên đường, sợ đến run rẩy, mau chóng xin tha: “Quan gia tha mạng, nô tỳ chỉ là nóng vội cứu chủ. Tiểu thư nhà ta có quen biết với Yến vương điện hạ, cầu xin quan gia thương tình mà ra tay cứu tiểu thư nhà ta đi!” *** Dany: Hồng Oánh đã đạt giải “Nhân viên có năng lực nhất năm.”