Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 13

2:14 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13 tại dưa leo tr. 

Liễu Vũ nhìn đám người ngoại môn tạp dịch tích cực như vậy, giống như một đám ong mật cần cù lao động, kiến tiền máy móc.. Ách..Công cụ người.. Ách.. Nhân dân lao động cần cù.

Mở xí nghiệp, đau đầu nhất là công nhân một bộ: “Nếu ông không đói chết, ông đây sẽ không làm việc cho các ngươi.” Loại này sẽ làm hao phí tiền và năng xuất. Chờ bị đuổi việc để nhận tiền bồi thường.

Liễu Vũ nguyện ý trả gấp đôi tiền công, nhưng không phải coi tiền như rác, trước tìm hiểu giá cả thị trường. Cô hỏi Liễu Thụ: “Trong tình huống bình thường ngoại môn tạp dịch tính theo ngày làm hay tính theo lượng việc đã làm?”

Liễu Thụ nói: “Đều có thể.”

Liễu Vũ hướng Liễu Thụ hỏi thăm, làm theo ngày tính sao? Còn làm theo lượng việc tính sao? Thuê làm thời vụ cùng thuê dài hạn giá cả có gì khác nhau?

Liễu Thụ phát hiện cổ yêu này. Có nhiều chỗ cổ quái. Nếu nói cô chưa biết việc đời thì cô đây biết chữ, còn biết mướn ngoại môn tạp dịch, những cái cô hỏi tới đều là việc an bài của ngoại môn tạp dịch phải dùng đến. Nếu không phải biết cô là chỉ yêu, cho dù là đi lãnh phái cũng không thể rơi xuống quản lí ngoại môn, thì hắn cho rằng cô cùng hắn đoạt phái đi. Cổ yêu này là do lão tổ nhặt về, dù sao cũng chỉ là cổ yêu, đạo hạnh cùng độc tính đều bãi tại nơi này, chẳng sợ tương lai lên tới nội môn, cô cũng sẽ có chỗ để đi, cùng hắn không có xung đột, vì thế cẩn thận tỉ mỉ mà đáp lại.

Liễu Vũ hỏi thăm rõ ràng giá thị trường, thành tâm thành ý nói lời cảm tạ với Liễu Thụ: “Tiền ta nợ ngươi, về sau ta sẽ trả cho ngươi cả vốn lẫn lời.” Quay đầu đi về hướng ngoại môn tạp dịch đệ tử đã đợi lâu, ma đao soàn soạt.. a phi.. thuê công nhân.

Sáu ngoại môn tạp dịch này không phải người trong thôn mà từ nơi khác tới. Ở chỗ này không nhà không nghiệp không thân nhân, ăn mặc chỗ ở đều phải cần đến tiền, mọi thứ đều phải tự mình lo. Loại quần thể này, Liễu Vũ rất quen thuộc, là người làm ngoại lai. Công ty của cha Liễu Vũ, 90% đều là người bên ngoài khẩu. Thật nhiều người với một tháng tiền lương thì một phần ba trả tiền thuê nhà, một phần ba chi cho tiền ăn uống sinh hoạt, dư lại một phần ba để lui tới với nhân tình, phí giao thông chờ hạng mục phụ trợ cấp, nếu dư chút đỉnh thì mua ít quần áo, giày dép đồ trang điểm, đại bộ phận người đều trải qua một tháng như vậy.

Sáu người ngoại môn tạp dịch này người sau lại nghèo hơn người trước. Bọn họ ở trong thôn thuê một chỗ nhỏ để gieo trồng và nuôi thêm gia súc, ngày thường làm tạp dịch để kiếm thêm khoản thu nhập. Thôn nhỏ, nên khả năng kiếm thu nhập từ tạp dịch cũng ít, chỉ khi trong thôn có việt hiếu hỉ hoặc lâu lâu xuất hiện độc trùng và dã thú tập kích thôn, khi đó người thủ thôn sẽ tổ chức nhân thủ bảo hộ thôn mới đem mọi người đều kêu tới. Sau khi thủ tôn xong sẽ được một ít trợ cấp, vì là ngoại môn tạp dịch đệ tử có đánh nhau đều không tới phiên bọn họ đánh về phía trước, bổn thôn có rất nhiều nội môn để tử đi chắn phía trước, bởi vậy, số tiền này cũng không tới lượt bọn họ. Trên cơ bản chính là mỗi ngày bất kể thời tiết nào bọn họ chỉ việc cần mẫn, cấp cho bổn thôn người làm việc vặt, để được một ít thu vào.

Liễu Vũ tài đại khí thô… khụ, thói quen trước kia tài đại khí thô, sau khi hiểu rõ giá thị trường, rất hào khí mà đem bọn họ thuê hết. Lương ngày quá phiền toái, trực tiếp thuê dài hạn, trả lương theo tháng, trước ngày năm mỗi sẽ thanh toán tiền lương.

Sáu ngoại môn tạp dịch đệ tử ngồi xổm bên cạnh đợi nửa ngày, bọn họ thấy thái độ của chưởng phòng đối với cổ yêu trong lòng liền có vài phần suy đoán. Cổ yêu này họ Liễu, rất có thể là môn hạ của vị lão tổ họ Liễu nào đó. Viện này bỏ hoang đã lâu, trước kia bọn họ thấy nơi này hẻo lánh, hoang thành bộ dáng như này, có thể tuỳ tiện đem ít tiền để thuê, kết quả sau khi nghe ngóng, nhân gia bọn họ không cho người khác họ thuê.

Bọn họ bắt đầu tính toán, tuy việc hôm nay nhận không gấp đôi tiền công, nhưng có thể luôn ở chỗ này làm việc lãnh tiền lương, thực có lời. Phải biết rằng, chỉ có ngoại môn đệ tử sau khi đi đến trên núi mới có thể được lãnh tiền như vậy. Khó có được đại yêu xuống núi ở lại trong thôn, bỏ lỡ thôn này, liền không còn cái khác nữa. Bọn họ thấy đại yêu này hướng chưởng phòng hỏi thăm giá thị trường, hiển nhiên là trước kia có tiếp xúc qua. Lớn như vậy một chỉ yêu, lại là môn hạ của lão tổ tông Liễu gia, sẽ không đến mức tính toán với ngoại môn tạp dịch đệ tử như bọn họ.

Bọn họ là được đại chưởng phòng dẫn đến, nếu có xảy ra việc gì sẽ có đại chưởng phòng đảm đương.

Sáu ngoại môn đệ tử, lập tức lấy ra ngọc bài thân phận đưa cho Liễu Vũ kiểm tra. Sau đó là định khế ước.

Liễu Vũ đã thấy nhiều hợp đồng lao động, không nghĩ tới khi đến Cổ Đạo Tông vẫn thấy loại hợp đồng này. Hợp đồng lao động của bọn họ dùng chính là da thú cuộn, mặt trên loáng thoáng còn có phù văn giống ám quang.

Không hiểu liền hỏi, Liễu Vũ hướng Liễu Thụ thỉnh giáo, khế ước này có cái gì đặc biệt?

Liễu Thụ nói cho cô, đây là khế ước quyển trục do tông môn bán riêng, phía trên có chứa pháp trận, nếu có ai trên mặt định ra khế ước một khi xác định, pháp trận trên khế ước quyển trục lập tức khởi động, đem nội dung khế ước trên mặt của nó truyền thống đến khế ước đại trận trong tông môn. Nếu xuất hiện tranh cãi hoặc có ai vi phạm khế ước, chỉ cần mang quyển trục khế ước này. Đến khế ước đại trận gặp thủ trận trưởng lão chủ trì công đạo. Nếu là khất nợ tiền tài có nguyên do, không thể hoàn thành ước định, khả năng chính là bồi thường, hoàn trả hoặc là phạt một ít tiền còn không sẽ đi làm khổ sai, nếu cố tình lừa gạt hãm hại sẽ có hình phòng đến điều tra.

Liễu Vũ có cảm giác thực hiếm lạ, Trương đại lão kia là một tên Chu Bái Bì*, thế nhưng có thể đưa ra loại quy củ công bằng này sao? Mặt khác, này có thể do một vị đại lão nào đó trong tông môn chế định. Cái này… lén suy đoán thôi là được rồi, đừng hỏi, để tránh lại bị Trương đại lão bắt gặp, thù mới hận cũ đều tính một lượt thì cô thực thảm.

(*Chu Bái Bì: Là một tên địa chủ ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bá trong truyện Nửa Đêm Gà Gáy. Nguồn gg.)

Nói đi phải nói lại, một cái đại đại lão khai tông môn, thế nhưng lại đến đãi ở thôn dưới chân núi của ngoại môn đệ tử, là cái tật xấu gì đây?

Một đạo bùa dán lên trán Liễu Vũ, cô hoàn hồn.

Liễu Thụ trên tay cầm một chồng bùa, mỉm cười nói: “Liễu… Liễu Vũ có muốn mua một ít ngưng thần phù không? Cái này có thể giảm bớt bệnh trạng thích phát ngốc của ngươi. Bùa này của ta là đích thân tiểu mà thánh Địa Linh Tộc Lộ Vô Quy hoạ. Người thường muốn mua cũng mua không được. Cái này.. ta.. vẫn là.. khụ.. cái này.. ngươi không cần biết. Mua không?”

Lộ Vô Quy? Liễu Vũ nghe có chút quen, nhưng không nhớ ra đã nghe ở đâu.

Liễu Vũ không mua. Nói lời cảm tạ: “Thời điểm ta phát ngốc, đại khái chính mình cũng không tự dùng được.”

Liễu Thụ nói: “Ta trước sau đã dùng trên người của ngươi hai đạo ngưng thần phù, nhớ rõ đem tiền này tính vào luôn, tương lai cùng nhau trả ta.”

Thiếu tiền loại sự tình này, Liễu Vũ chưa bao giờ sợ. Người thiếu tiền, đều là ba ba, thiếu đến càng nhiều càng to mồm rộng rãi! Liễu Vũ đáp: “Không thành vấn đề.” Cô lấy hai viên toái linh ngọc đưa cho Liễu Thụ nói: “Ta đưa ngươi trước một ít tiền lời.” Cô lại nói thêm: “Tiền ta nợ ngươi, cứ theo lãi suất tư nhân cho vay tính lợi tức, lãi suất hàng năm 12% ngươi thấy thế nào?”

Liễu Thụ nguyên bản chỉ là có chút xíu đau lòng cho ngưng thần phù đã dùng nên tuỳ tiện nói vài câu, không ngờ Liễu Vũ thế nhưng lại phó cho hắn điểm lợi tức. Hắn lập tức lấy ra khê ước quyển trục nói: “Ta xem trận thế này của ngươi, giống như còn có việc muốn làm, hẳn là muốn mượn thêm một ít.” Mượn ít, nếu cô quỵt nợ, hắn khó mà đi đòi lại. Mượn nhiều thì lại khác. Cổ yêu này là do lão tổ nhặt về, gặm của lão tổ năm cây Xuyên Tâm Liên ngàn năm, làm lão tổ tức giận đến trừng mắt. Cũng không đem cô làm cái gì. Cô nếu là thiếu nhiều tiền, thì sẽ có lão tổ phía sau lo liệu.

Một bên muốn mượn tiền, một bên muốn cho vay.

Liễu Thụ cùng Liễu Vũ ăn nhịp với nhau!

Liễu Thụ đem toàn bộ linh tinh của chính mình tích góp được mang cho Liễu Vũ mượn, cất kỹ khế ước quyển trục, cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Liễu Vũ có món tiền kha khá vào tay, trực tiếp mãn huyết sống lại, so với bệnh tâm thần còn có tinh thần hơn, cùng lúc cấp cho ngoại môn tạp dịch đệ tử đều an bài ổn.

Viện này phải quét dọn liên tục, đã nhiều năm không có người ở, cần phải sửa chữa lại. Gia cụ hiện tại chỉ có giường với ngăn tủ, một bộ bàn ghế, thế nào đủ? Sẽ đặt mua thêm đầy đủ hết. Thực vật trong phòng trước phòng sau đều bị độc chết hết, dù sao chỗ ở phải thêm ít hoa cỏ nhìn mới giống nơi của người sống, đỡ phải giống quỷ trạch hay cổ mộ.

Quan trọng nhất chính là bước đầu tài chính đã có tiền, tiền sẽ sinh ra thêm nhiều tiền.

Muốn kiếm tiền, phải đem ít tiền đưa ra ngoài, mới thu lại được tiền. Tiền mà cứ giữ chặt trong tay thì chỉ đợi thêm lợi tức, liền bị mất giá trị. Cô muốn đầu tư vào cái gì cũng phải xem xét lại.

Liễu Vũ trước hết đem nhà ở của chính mình thu xếp ổn thoả, dù sao cũng phải ưu tiên cho mình chỗ ở thoải mới trước.

Mấy đệ tử ngoại môn tạp dịch vừa thấy Liễu đại chưởng phòng cho Liễu Vũ mượn một món tiền lớn, lại nghe Liễu Vũ an bài, tất cả đều há hốc mồm.

Bọn họ trước nay chưa thấy qua, một người hôm qua còn lưu lạc ngoài đường, nháy mắt lại có thể mượn được nhiều tiền như vậy, đã vậy còn vun tiền như rác, cô vun tiền ra ngoài như vậy, tương lai lấy gì trả nợ?

Quản cô làm gì, dù gì nợ cũng đâu phải bọn họ trả. Dù sao cũng gần cuối tháng rồi, không tới mười bữa nữa là có thể lãnh được mấy ngày tiền công. Trên tay cô nhiều tiền như vậy, hẳn là sẽ đủ trả tiền công cho bọn họ.

Sáu đệ tử ngoại môn tạp dịch, dựa theo cô phân phó liền vén tay áo lên làm việc.

Liễu Vũ ngồi trên bộ bàn ghế mới chuyển đến nhìn bọn họ bận rộn trong ngoài. Trước khảo sát xem người có khả năng làm việc, người nào sẽ lười biếng.

Cô ngồi trong chốc lát nói: “Các ngươi cứ làm việc cho tốt. Ta ra ngoài đi dạo.”

Lão bản ở đây đương nhiên công nhân ra sức làm việc, lão bản không có, các người có tận lực làm việc không liền biết.

Liễu Vũ muốn khảo sát đương nhiên là âm thầm khảo sát.

Cô để lại tiểu cánh hoa trong sân để theo dõi, còn cô thì vào trong thôn đi bộ. Sau đó phát hiện mấy cái ngoại môn tạp dịch đệ tử vẫn làm việc không khác gì lúc có cô ở đó, rất chăm chỉ, nửa điểm giao lưu tán gẫu đều không có.

Liễu Vũ tâm nói: “Lúc các người làm việc không nói chuyện phiếm sao?” Văn phòng làm việc tốt xấu gì còn có điểm bát quát, nghị luận sau lưng. Chẳng lẻ quan hệ bọn họ không tốt? Vẫn phòng bị lẫn nhau.

Bất quá bọn họ đều làm xong việc được giao, không làm chậm trễ thời gian, việc khác liền chả sao cả.

Liễu Vũ lảo đảo lắc lư mà đi đến đại viện ngoại môn tạp dịch phòng để tìm Liễu Thụ.

Liễu Thụ kinh ngạc mà hỏi Liễu Vũ: “Ngươi như thế nào lại tới đây nữa?”

Liễu Vũ nói: “Ta đến xin giấy báo giá”

Liễu Thụ đầy đầu mờ mịt hỏi: “Giấy báo giá? Giấy báo giá là cái gì?”

Liễu Vũ nói: “Giấy báo giá tông môn khảo hạch thu mua vật phẩm, tích hiệu khảo hạch, yêu cần tiêu chuẩn của khảo hạch.”

Liễu Thụ phát hiện cổ yêu này yêu cầu cũng thật sự nhiều. Bất quá, hắn vãn đem bảng giá sách năm nay đưa cho cô, còn nói: “Cái này sẽ có biến động thường xuyên, ngẫu nhiên cái nào đang cần giá sẽ tăng, cái đã thu vào nhiều rồi giá sẽ giảm.”

Liễu Vũ lật quyển sách nghĩ thầm: “Cái này cũng thật dày a.” Giống kiểu dáng điện thoại thập niên chín mươi thật là dày! Cô nghe Liễu Thụ nói, thuận miệng đáp: “Biết rồi, đây là dao động thị trường sao?”

Liễu Thụ thật có điểm lau mắt mà Nhìn Liễu Vũ, tâm nói: “Cổ yêu này còn biết buôn bán?”

Liễu Vũ thấy ánh mắt cùng biểu tình của Liễu Thụ đủ biết hắn đang nghĩ gì, cô mới lười để ý đến ánh nhìn của người đời, nói lời cam tạ, cầm lấy bảng giá sách rời đi.

Cô mới vừa thu nạp ít tư… a phi, mượn được ít tiền, hiện tại có vốn lưu động. Cô vừa phiêu trong vui vẻ chưa bao lâu đã bị hiện thực đánh trở về. Ai có thể cho cô biết trên mặt bảng báo giá viết cái quỷ gì không?

Ngàn điệp trùng là cái gì? Là bướm? Là sâu? Hay là con sâu bướm?

Quỷ khóc đằng lại là cái quái gì? Là dây đằng sao? Dây đằng sẽ khóc sao? Trông như thế nào? Tốt xấu gì cũng phải cho cái vật đúng đúng chứ.

Trên quyển sách chỉ có ghi tên chủng loài, giai đoạn cùng phân loại tốt, loại vừa. Ba chỉ số trên hơn kém giá báo sẽ khác. Không có giới thiệu sản phẩm.

Liễu Vũ xem bảng giá sách giống như đang xem thiên thư.

Cô trước nay không nghĩ tới một ngày bản thân xem không hiểu bảng giá sách. Cô cần đi học bù.

Liễu Vũ nghĩ nghĩ, hai chân vừa ra khỏi cửa nửa bước lại vòng ngược trở về, lại một lần nữa tìm Liễu Thụ: “Ngưng thần phù của ngươi bán ta một ít, còn nữa, chỗ ngươi có bách khoa toàn thư không, ta cần chỉ giáo mấy thứ trong thư tịch đó là cái gì, ta cần mua một ít” hiện tại cô chỉ có thể đem ngưng thần phù dán ở trán để học bù.

Liễu Thụ thở dài, nhìn Liễu Vũ nửa ngày mới hỏi: “Trừ bỏ việc này, còn chuyện gì nữa không?”

Liễu Vũ nói: “Tạm thời không còn việc gì nữa.”

Liễu Thụ lấy ra một chồng ngưng thần phù, lấy giá ở cơ sở nội bộ cộng thêm năm thành bán cho Liễu Vũ nói: “Cái này không bán thiếu.”

Liễu Vũ giao tiền xong cõi lòng muốn tan nát, vạn phần lý giải vì sao thôn dân không chào đón cô vào nhà. Bùa này quý đến thái quá.

Sau khi Liễu Vũ giao tiền cho Liễu Thụ thì nhận lấy bùa, Liễu Thụ chỉ cô cách sử dụng, sau đó kêu cô chờ một lát.

Hắn về nhà, đem toàn bộ thư tịch lúc nhỏ của chính mình ra tới, có tới vài rương lớn. Hắn nói cho Liễu Vũ: “Những thứ này là đồ vật chỉ có đệ tử họ Liễu như chúng ta mới có thể học, ta thấy ngươi là do lão tổ nhặt về… mang về mà là một đại yêu nên ta mới bán cho ngươi, cái này đều là sách tốt, giá cả thì…”

Liễu Vũ mỉm cười, nói: “Hiểu” giá cao sao!

Liễu Thụ cảm thấy đại yêu này thật biết nổ lực tiến tới, lại chăm chỉ hiếu học là một yêu tốt! Hắn đem toàn bộ sách của chính bản thân học bán cho Liễu Vũ, còn công pháp loại đồ vật này không thể bán, sẽ bị tông môn quy củ xử lí.

Sau khi Liễu Vũ mua sách thì hỏi: “Nếu ta đi ngoại môn.. mặt trên mua, chỉ với giá một thành?” Cô nguyện mua đồ vật giá cao một chút dể kéo một chút quan hệ, nhưng không đại biểu cho việc bản thân bị coi là kẻ ngốc để đối đãi, vậy cho nên, cần chỉ ra thì vẫn chỉ ra.

Liễu Thụ trừng đôi mắt nói: “Một thành, ngươi nằm mơ” giá ba thành!

Liễu Vũ lại tìm Liễu Thụ mượn hai người mang sách đưa tới cho nàng.

Liễu Thụ tâm nói: “Ngươi là một đại yêu, dọn mấy rương sách làm không được sao?” Kia tuỳ tiện dùng một cái pháp thuật là có thể dọn đi rồi, còn cần người đến giúp cô dọn. Hắn thấy vừa mới kiếm được một món tiền lời nên kêu hai đệ tử ngoại môn tạp dịch giúp cô mang sách về.

Editer B.A