Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

2:44 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3 tại dưa leo tr. 

Buồn cười, quả thực chính là buồn cười……….

Bảo bối hắn nâng niu trong lòng bàn tay, ở trước mặt mọi người, đang bị người ta đùa giỡn! Hơn nữa còn đùa giỡn trước mặt hắn, xem hắn là đồ trang trí à!

Cảnh Nhiên cảm nhận tức giận của mình lúc này giống như tám vị chân hỏa trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, tùy tiện phun ra một chút, đều có thế thành một tòa Hỏa Diệm Sơn.

Hơn nữa nhìn cái tư thế kia, giống như sư tử mạnh mẽ phát hiện kẻ địch xâm lấn địa bàn của hắn, tùy thời làm tốt chuẩn bị nhào tới cắn người.

“Anh, anh làm cái gì?” Cảnh Mân kéo tay anh trai đang đứng ở biên giới tức giận, thật muốn ngay tại chỗ đào cái hố chui xuống, anh của cô thực sự quá mất mặt!

Cảm thấy như vậy, không có nghĩa là Cảnh Mân cô không tim không phổi, anh trai của cô cái gì cũng tốt, đối với cô càng cẩn thận, ngoan ngoãn phục tùng, nhưng lại quá mức bảo vệ cô.

Rốt cuộc có bao nhiêu tố chất thần kinh thì để cô dùng một hai cái ví dụ để nói rõ, cấp 2 có 1 lần cô cùng bạn học dạo phố đi dạo đến hưng phấn thì đã quên đúng giờ về nhà giống như điều khoản chuyên chế của anh hai quy định, khi mười giờ tối cô về đến nhà, trong nhà đang ngồi hai vị khách, hai vị khách này cô còn phải rất cung kính kêu một tiếng: “Chú cảnh sát.”

Đúng vậy, anh trai thần kinh của cô đã báo người mất tích, hơn nữa còn liên tưởng đến cô bị bắt cóc, bị mưu sát! Ở trong cục cảnh sát của người ta vừa khóc vừa làm loạn cả một buổi chiều, phiền người ta đến không chịu nổi, đành phải phái hai cảnh sát nhỏ tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, liền lôi túm đưa hắn về nhà, bởi vì thời gian mất tích chưa qua 72 tiếng đồng hồ, người ta căn bản cũng không thụ lí.

Ngay sau đó, anh trai liền mua cho cô 1 cái điện thoại, để hắn có thể nắm giữ hành tung của cô, chuyện này truyền thành giai thoại trong đám bạn học quen cô, càng có khả năng lưu danh thiên cổ, để lại tiếng xấu muôn đời….

Còn có một lần, lúc học cấp ba, bởi vì học hành quá sức, cô ngã bệnh, dọa anh trai cô mất hồn mất vía, buộc cô phải đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, tiêu hết mấy ngàn, cô thật sự là rất đau lòng.

Tuyệt hơn nữa, hắn còn chạy tới trường học giúp cô xin nghỉ một tháng. Thầy giáo vừa hỏi nguyên nhân, hắn nói không ra nhưng lại nước mắt đầm đìa, thầy giáo bị dọa, nắm chặt tay của hắn, rối rít cổ vũ hắn phải kiên cường, tuyệt đối không thể suy sụp, còn triệu tập học sinh toàn trường quyên tiền cho cô, đề mục chính là “Trợ giúp bạn học Cảnh Mân nhiệt tình yêu thương học tập chiến thắng bệnh tật”. Quảng cáo này thật đúng là chấn động lòng người, nhất thời tiền quyên từ bốn phương tám hướng giống như thủy triều vọt tới.

Lúc hiệu trưởng chân trọng cầm tiền đến thăm cô thì cô mặt mũi hồng hào vừa kéo vừa nhảy múa khỏe mạnh.

Khi hiểu lầm được làm sáng tỏ thì hiệu trưởng mặt đen như đít nồi, nếu Bao đại nhân nhìn thấy cũng phải không nhịn được khen ông một tiếng: “Đen, quá đen!”

Cuối cùng hai bên thương lượng một chút, cảm thấy vấn đề này hay là đâm lao phải theo lao, đem khoản tiền quyên góp coi như là chi phi linh tinh của trường, hóa giải trò khôi hài này.

Cho nên sau một học kỳ cấp 3, cô bị các bạn xem thành đối tượng quan tâm bảo vệ, cẩn thận chăm sóc, vậy cũng là vì họa được phúc, sau đó cô nhịn không được tò mò hỏi anh trai, lúc đấy vì sao hắn khóc, Cảnh Nhiên ủy khuất, chẳng lẽ nói thẳng thừng, xem cô học hành khổ cực như vậy, hắn đau lòng không đúng sao?

Cho nên có anh trai giống như gà mẹ này rất hạnh phúc, cũng như buồn rầu.

Cho nên lúc này nhìn về phía mỹ nhân như soái ca thì cô mới có thể cảm thấy người anh trai này rất mất mặt, thực sự sợ hắn làm tiếp ra hành vi quá đáng gì.

“Tiểu Mân, cách xa loại người này một chút, em không thấy hắn thật quái dị sao? Loại người này nguy hiểm nhất.” Cảnh Nhiên cũng còn chút lý trí, dù sao trước đông người gây chuyện ầm ĩ cũng là hành vi không đạo đức, nhưng hắn là người văn minh, người văn minh? Trời mới biết!

Người nọ nhướng long mày thẳng vừa thanh tú, cười nhạt nói: “Loại người này là chỉ loại người nào?” Tóc đen bóng mượt bị gió nâng nhẹ vài lọn, tăng them áo sơ mi rộng rãi lật qua lật lại, có tuấn dật và tiêu sái không nói ra được, nhìn về phía trên thần thái sáng sủa.

Cảnh Mân bên cạnh nhất thời xem ngây người, mắt nhìn đăm đăm, con mắt sáng lên. Mất hồn rồi, người cao cũng chú ý hành vi háo sắc của cô, càng giống như lơ đãng nháy mắt với cô, thiếu chút nữa đem cô đánh bay ra ngoài rồi, khuôn mặt trong nháy mắt càng giống Yuuhi kurenai[1].

Anh trai tới gấp rút lại nổi giận lên căn bản là không chú ý mắt đi mày lại quỷ dị của các cô, lại tiếp tục hung thần ác sát nói: “Lòe loẹt, yêu khí, nhìn chính là tiểu bạch kiểm.”

“Tiểu bạch kiểm?” Cảnh Mân rốt cục trở về hiện tại vừa vặn nghe được anh trai đang nói từ tiểu bạch kiểm, có chút không hiểu.

“Anh, ở đâu ra tiểu bạch kiểm, cái gì đột nhiên lại nói tiểu bạch kiểm?” Cảnh Mân nhìn đông nhìn tây, không hiểu ra sao, lại bị anh trai của cô nắm tay dẫn đi.

“Đi ngay đi, đừng cùng người này dây dưa không rõ.” Vừa buông lỏng em gái đi, Cảnh Nhiên vừa chửi, dám đùa em gái tao, lần sau tốt nhất đừng cho tao một mình đụng phải, bằng không đem mày đánh thành đầu heo cũng không hả giận.

Cảnh Mân bất đắc dĩ chính mình khí lực nhỏ, cứ như vậy bị anh trai kéo vào rạp chiếu phim, còn cẩn thận mỗi bước đi, ai, khó gặp được suất T, còn có chỗ VIP quý giá trong rạp chiếu phim, cứ như vậy cùng cô gặp thoáng qua sao?

Trần Việt nhìn bóng lưng quýnh lên dừng một chút của hai người, đột nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái, cô có thể trăm phần trăm xác định, cô gái nhỏ làm cho cô trong nháy mắt động tâm này, tuyệt đối là người đồng đạo, cũng rất rõ ràng bị bộ dạng anh tuấn của cô mê hoặc, đáng tiếc chính là, đi cùng người đàn ông không thức thời, nghe khẩu khí cô gái, hai người còn giống như anh em.

Nghĩ đến điểm này, Trần Việt không khỏi nhíu mày, đều là cùng cha mẹ sinh, sao khác biệt lại lớn như vậy? Cô gái nhỏ đáng yêu đến làm cho người yêu mến, chàng trai lại kém cỏi cho người ghét bỏ, còn nói Trần Việt cô là tiểu bạch kiểm, đó là ánh mắt gì đây? Ra ngoài cũng không mang theo mắt, thậm chí ngay cả cô là nam nữ đều phân không rõ, còn dám nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Chuông điện thoại thanh thúy vang lên, Trần Việt đưa ánh mắt xem thường tiếp lấy.

“Lam Giai Vi, bây giờ cậu gọi điện thoại có phải là chuẩn bị nói với tôi cậu không tới.”

“Ha ha ha ha.” Bên kia giọng nữ cười đến vô sỉ, “Người hiểu mình, là Trần Việt. Mình thật sự không đi được.”

“Ừ hừ! Tôi còn biết rõ tại sao cậu không tới được, bởi vì cậu phải cùng Khả Tình đáng yêu nhất của cậu, tôi đoán đúng sao?” Trần Việt tức giận nói, cô thực sự không hiểu nổi, người phụ nữ tên gọi Liễu Khả Tình kia có những sức quyến rũ gì, rõ ràng chính mình có người đàn ông yêu mến, vẫn còn có thể một mực hấp dẫn Lam Giai Vi nữ đồng chí này ở bên người, thật đúng là thần lực khôn cùng.

“Hắc hắc, không hổ là bà chủ Trần, thật sự là vô cùng thông minh nha.” Lam Giai Vi ở bên kia chân chó vuốt mông ngựa.

“Cắt, nịnh hót liền khỏi phải vỗ, bà chủ Trần mình hôm nay tâm tình không tệ, tạm tha cậu lúc này, lần sau thả bồ câu mình nữa, mình đây đem cậu giết.” Trần Việt cười rất thanh thuần, nói ra lại đầy máu tanh.

“Cậu không phải vừa thất tình sao? Chuyện gì cao hứng như vậy!” Người đầu dây bên kia nhịn không được tò mò hỏi.

“Cái tên cần ăn đòn này, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.” Trần Việt vừa bực vừa buồn cười mắng chửi, sau đó mới vui sướng công bố đáp án, “Giai Vi, mình cảm giác được, mình lại yêu đương.”

“Cậu thật đúng là dũng cảm nha, không sợ chết như vậy, vừa mới chấm dứt một tình yêu say đắm làm cho cậu đau buồn gần chết, lại nhanh như vậy đã yêu đương?” Lam Giai Vi líu lưỡi, con người chính là kì diệu thế, có người làm một người phải chết muốn sống, khăng khăng một mực, có người lại vừa chấm dứt yêu đương, vừa không thể chờ đợi được bắt đầu một cuộc tình khác, ai thật sự là trăm dạng người trăm dạng tâm

“Ừ, không có biện pháp, mình vừa mới thấy cô ấy đã yêu.” Vừa nói điện thoại cô vừa đi về phía rạp chiếu phim.

“Đã yêu mến, liền tranh thủ thời gian theo đuổi ngay.” Có người theo đà cổ động.

“Đang có ý đó.” Trần Việt tươi cười rất nhạt, nhưng lại rất tự nhiên, rất đẹp, thời điểm không cười lạnh như băng, nhưng hé miệng cười, lại như phù dung sớm nở tối tàn, đẹp đến làm cho người ta ngạc nhiên.

Đi vào bàn bán vé, cô phiêu lãng tựa ở cạnh bàn, nói: “Người đẹp, cho tôi hai vé cùng dãy với hai người vừa mới đi vào chỗ này.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Yu­uhi Kure­nai: là một Jounin làng Lá phụ trách Nhóm 8, bao gồm Inuzuka Kiba, Aburame Shino và Hyuuga Hinata trong truyện và phim hoạt hình Naruto. Nhóm Kurenai chuyên thực hiện các nhiệm vụ trinh sát, cô đồng thời còn vô cùng lão luyện trong việc sử dụng Ảo Thuật.