Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 29

4:06 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29 tại dualeotruyen. 

Khởi La cho là mình nghe nhầm: “Sao còn liên quan tới ta?”

Diệp Quý Thần bỗng dưng hỏi: “Hỏi trước ngươi một chuyện. Có phải ngươi và Lục Vân Chiêu có hôn ước không?”

Khởi La đang bưng chén trà uống nước, suýt nữa bị sặc nước trà: “Không có! Là huynh ấy… chậc, xem như là có.” Dù sao hắn cũng từng nói với mẫu thân nàng mong muốn chăm sóc nàng cả đời, mẫu thân và phụ thân lại cực kỳ bằng lòng… Nhưng mà chuyện này liên quan gì tới việc hắn chỉ đứng thứ mười lăm trong kỳ thi?

Diệp Quý Thần cong khóe miệng: “Nói chung ta hỏi vì ngày đó nghe Chu Hoài Viễn lỡ miệng nói ra, ta chỉ tới để chứng thực quan hệ của các ngươi có phải không tầm thường không thôi. Chuyện này cũng chẳng hề có quan hệ trực tiếp tới kết quả kỳ thi Lễ bộ…”

“Cữu cữu!” Khởi La muốn giơ tay bóp ch3t hắn.

Diệp Quý Thần xua tay cười nói: “Được rồi, nói nghiêm túc. Ta cũng chỉ nghe sự việc chắp vá thôi, tự ngươi phân tích đi. Lúc trước Phụ Quốc công nói, chờ Lục Vân Chiêu thi được Trạng Nguyên thì sẽ gả con gái cho hắn. Mọi người đều biết lần thi này Lục Vân Chiêu hoàn toàn có thể giành vị trí Trạng Nguyên, người có sức cạnh tranh duy nhất là Thế tử Dũng Quan hầu. Nhưng nói thật, ở phương diện văn chương cũng chỉ có đại công tử nhà Tô Tham chính có thể so sánh với Lục Vân Chiêu. Lần này đề bài sách luận, theo lý mà nói hắn trả lời rất đúng trọng tâm, văn chương cũng phải vô cùng đặc sắc, không thì sẽ không được cầm tới trước mặt Hoàng thượng đâu. Nhưng thần kỳ là chính kiến của hắn không hợp với mấy đại chủ khảo. Ngươi nói hắn có cố ý hay không?”

Khởi La biết, kiếp trước Lục Vân Chiêu cưới vợ, tuy nàng không biết thê tử của hắn là người nào nhưng chắc hẳn việc hôn nhân này cũng trợ giúp cho hắn sau này không ít. Nhưng kiếp này thì sao? Lần trước ở Phong Nhạc Lâu, rõ ràng hắn cũng tiếp cận Chu Mẫn Quân, chẳng lẽ bởi vì mình nên hắn dự tính không cần trợ lực của Phụ Quốc công nữa? Vậy… tình cảnh của hắn vô cùng bất ổn.

Lục Vân Chiêu ở kinh thành vốn chẳng hề có vốn liếng, cái gọi là văn chương giỏi nhất thiên hạ cũng chẳng cho hắn thêm thế lực trợ giúp trong triều, cộng thêm thái độ của ông ngoại với hắn như vậy… Ngộ nhỡ bị chèn ép, không được trọng dụng thì làm sao đây?

Khởi La có chút sốt ruột, cả đêm mất ngủ. Nàng hi vọng hắn có thể đi theo quỹ đạo kiếp trước, leo lên chức Tể tướng, đạt được mong muốn. Bởi vì đó mới là cuộc đời vốn có của hắn.

Ngày hôm sau, Ninh Khê cầm một phong thư đến: “Tiểu thư, hình như là người bên cạnh biểu công tử đưa tới…”

Khởi La căng thẳng trong lòng, vội vàng mở thư ra, chữ viết bên trong rất quen thuộc, chỉ sáu chữ: “Ta rất khỏe, đừng lo lắng.” Bỗng nhiên, hốc mắt Khởi La đỏ lên, nắm chặt tờ giấy. Đến lúc này, hắn lại còn nhớ nàng sẽ lo lắng… Đây là lần đầu tiên, Khởi La cảm thấy hắn đối xử tốt với nàng, nàng xấu hổ nhận lấy.

Nàng cầm giấy bút tới, suy nghĩ rất lâu rồi viết xuống một câu: “Tam quân có thể mất soái, thất phu không thể mất chí.” Viết xong thì để Ninh Khê chuyển cho Lục Vân Chiêu.

Mọi người còn đang bàn luận kết quả kỳ thi của Lễ bộ ầm ĩ thì thi Đình đã diễn ra. Đến lúc thứ tự công bố, tất cả mọi người lại kinh ngạc. Thế mà là một người chẳng có danh tiếng gì làm Trạng Nguyên, Lâm Huân là Thám Hoa, Lục Vân Chiêu chỉ xếp thứ tư. Lục Vân Chiêu nhìn thấy kết quả thì cười nhẹ, vẻ mặt thản nhiên từ trong đám người xem yết bảng lui ra ngoài, chẳng hề quan tâm người xung quanh chỉ trỏ.

Hắn bước hai bước về hướng Nghiêm Thư Hạng rồi lại dừng lại, thay đổi hướng bước chân về ngõ Chu Tước.

Đi không bao xa, phía trước có một người chậm rãi đi đến giữa đường, trong lúc vô hình chặn đường đi của hắn. Người kia như một bức tường, thắt lưng ngọc trên áo bào tím bộc lộ rõ khí chất quý tộc, tuy cách một khoảng nhưng người ta vẫn cảm nhận được khí thế bức người.

Lục Vân Chiêu giơ tay lên hỏi: “Dũng Quan hầu Thế tử làm gì vậy?”

Lâm Huân chắp tay nhìn hắn, giọng rất lạnh: “Vì sao phải làm như thế? Đắc tội Phụ Quốc công có chỗ nào tốt với ngươi?”

“Ta không đắc tội ông ấy, ta từ chối Chu tiểu thư từ lâu rồi.” Lục Vân Chiêu xem thường nói.

Lâm Huân lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt. Thầy giáo của hắn, Thanh Liên cư sĩ từng nói, Lục Vân Chiêu có tài năng ngút trời, lại vì đứng ở nơi thấp kém nhất từ nhỏ, có khao khát một lòng trèo cao cực lớn, tương lai thăng quan tiến chức e rằng cao quý không tả nổi. Bản thân Lâm Huân cũng rất tự phụ, cực kỳ tò mò và không phục đồng môn chưa từng gặp mặt lại luôn được thầy giáo nhắc tới. Mãi tới lần trước tới phủ Ứng Thiên đấu một ván với hắn…

Hắn không thể không thừa nhận, trong cuộc đời con người kiểu gì cũng sẽ gặp một vài sự tồn tại ngoài sức tưởng tượng.

“Ngươi tự tay chôn vùi vị trí Trạng nguyên, có biết điều này có ý nghĩa gì không?”

Lục Vân Chiêu phủi nhẹ bụi bặm trên vai, lạnh nhạt nói: “Ta không quan tâm.”

Lâm Huân lạnh lùng liếc hắn một cái, vung tay áo rời đi. Nếu không phải nể mặt là đồng môn, hắn cũng chẳng muốn hỏi tới. Lục Vân Chiêu bộc lộ tài năng trong kỳ thi Đình, lấn át tất cả mọi người, tài hoa chắc chắn có một không hai thiên hạ. Nhưng bởi vì quá nổi bật, Hoàng thượng và chúng thần muốn làm yếu nhuệ khí của hắn nên mới cho hạng tư. Lâm Huân không tin một người từ không có gì đi tới ngày hôm nay sẽ không biết chừng mực và bỏ lỡ cơ hội giành vị trí Trạng nguyên. Giải thích duy nhất là hắn cố ý. Nhưng Lâm Huân lại không nghĩ ra bất kỳ lý do gì để một người như vậy từ bỏ cơ hội cực tốt. Hành vi này nếu nói là ngu ngốc, chẳng bằng nói là điên rồi.

Lục Vân Chiêu cũng chẳng thèm để ý Lâm Huân. Loại người như Lâm Huân làm sao hiểu rõ chấp niệm trong lòng hắn? Thật sự là hắn muốn vị trí cao quý kia, hắn không muốn để cho mình, để cho con cháu của mình bị người ta phỉ nhổ hay chà đạp, nhưng những cái 4y hắn còn thời gian để hoàn thành. Mà một khi thông gia với Phụ Quốc công, cưới Chu Mẫn Quân thì hắn sẽ bỏ lỡ người hắn coi trọng nhất. Người từng xé tan từng tầng bóng tối, vươn ra hai bàn tay non nớt nắm chặt lấy hắn.

Từ đó thế giới của hắn không còn là một mình nữa.

Vì người này, hắn tình nguyện tốn nhiều thời gian mưu đồ thứ mình muốn hơn, mà không cần hy sinh hết hạnh phúc của mình. Hắn bước đến ngõ Chu Tước, hạ nhân Chu phủ lại nói cho hắn biết, Khởi La ra ngoài xem yết bảng rồi. Hắn lập tức xoay người rời đi, dọc theo đường trở về, vẻ mặt vội vàng tìm kiếm.

“Biểu ca!” Ven đường có người gọi hắn, vẫy tay với hắn.

Khởi La đứng ở giữa sạp hàng bán bánh canh, mặc quần áo màu xanh biếc. Nàng chẳng hề thích mặc váy ngắn bó eo bởi vì mặc vậy lộ mỡ bụng và cánh tay to, quần áo có thể che lại dáng người nhưng như vậy trông tròn hơn.

Lục Vân Chiêu nở nụ cười, mặc kệ Chu Hoài Viễn nói bao nhiêu lần là đầu óc hắn có vấn đề, hắn điên rồi, hắn cũng không hối hận.

“Muội đứng ở đó đi! Huynh qua đó.” Lục Vân Chiêu băng qua đường đi đến trước mặt Khởi La, cúi người bế nàng lên: “Huynh đến ngõ Chu Tước, hạ nhân trong nhà nói muội ra ngoài rồi, huynh còn lo không gặp được muội.”

Khởi La cau mày, giơ tay véo má hắn: “Thư muội viết cho huynh, rốt cuộc huynh xem hay chưa hả?!”

“Xem rồi.” Lục Vân Chiêu gật đầu. Nếu như bị người ngoài nhìn thấy Lục Hi Văn trời quang trăng sáng [*] để một cô bé mập véo má, chắc chắn sẽ há mồm kinh ngạc.

[*] Tấm lòng, trí tuệ rộng lớn.

“Xem rồi vì sao chỉ thi được hạng tư hả?” Khởi La chất vấn: “Huynh muốn chọc muội tức ch3t à!”

Lục Vân Chiêu không trả lời, dẫn nàng vào trong một tửu lâu. Người hầu bưng lên một bình trà trước, Lục Vân Chiêu gọi thêm đồ ăn. Chẳng bao lâu tiểu nhị bưng lên một đĩa da gà chiên giòn, một đĩa cá đầu đá, cộng thêm một thạch anh tơ hồng cắt lát, tất cả đều là đồ nhắm rất nổi danh. Lục Vân Chiêu đưa trà tới, hai tay Khởi La ôm nguc, thở hổn hển, không để ý tới hắn. Hắn ngồi luôn bên cạnh Khởi La, thành khẩn nói: “Khởi La, Trạng Nguyên với huynh mà nói chẳng qua là một hư danh thôi.” Trong lòng ta, muội quan trọng hơn vị trí Trạng Nguyên nhiều.

Khởi La quay đầu nhìn hắn: “Biểu ca, muội biết huynh chỉ coi muội là muội muội. Huynh thích muội bởi vì chúng ta có tình cảm từ thuở nhỏ. Hôn ước trước kia của chúng ta có thể không tính. Muội nghĩ tiểu thư Chu gia thích huynh như vậy, cho dù huynh không phải Trạng Nguyên thì nàng ta cũng bằng lòng gả cho huynh mà? Huynh tới Phụ Quốc công cầu hôn đi nhé?”

Lục Vân Chiêu nhìn nàng, bỗng nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Người mà huynh muốn cưới trước giờ chỉ có một mình muội, không còn có người nào khác.” Hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng, giọng điệu không để người ta hoài nghi.

“Ôi! Cái huynh này, sao nói mãi không hiểu vậy!” Khởi La đứng lên xoay một vòng: “Huynh xem muội quá mập, lại rất lười, trên người cũng chẳng có ưu điểm gì, huynh cưới muội tương lai chắc chắn sẽ hối hận. Cha mẹ muội nuôi dưỡng muội thành người toàn thói xấu, muội không biết lo liệu việc nhà, cũng không biết chăm sóc người khác, quan trọng nhất là không giúp được huynh trên con đường làm quan… Biểu ca, huynh suy nghĩ lại được không?”

“Không sao.” Lục Vân Chiêu cười khẽ một tiếng: “Huynh sẽ chăm sóc cho muội. Con đường làm quan, về sau từ từ đi.”

Khởi La suýt nữa đập đầu vào tường, người này u mê quá rồi ư? Nàng chẳng để ý tới Lục Vân Chiêu, tức giận mải miết dùng bữa.

Người trong tửu lâu không nhiều, nhưng bọn họ ngồi ở phòng lớn tầng một, khách khứa mấy bàn bên cạnh như liên tục nhìn về phía bọn họ, chẳng biết đang bàn luận cái gì. Lúc tính tiền, Lục Vân Chiêu lấy ra túi tiền trước kia Khởi La tặng hắn. Khởi La nhìn thấy đường chỉ trên túi tiền hơi lỏng ra rồi, có lẽ là được sử dụng mỗi ngày nên nói: “Túi tiền này cũ rồi, hôm nào muội làm một cái nữa cho huynh.”

Lục Vân Chiêu bỏ túi tiền vào trong nguc, cười nói: “Được.”

“Nhưng mà muội sợ không kịp xong lúc huynh đi nhậm chức… Lúc nào bổ nhiệm xuống vậy?”

“Có lẽ là mấy ngày nữa.” Lục Vân Chiêu nói rất nhẹ nhàng, Khởi La lại thở dài. Hắn chắc chắn không thể ở lại kinh thành. Tiến sĩ đều được phong quan chức theo thứ tự, có thể ở lại trong kinh chỉ có ba hạng đầu mà thôi.

Rất nhanh, lệnh bổ nhiệm tiến sĩ thi đỗ đều ban xuống. Lục Vân Chiêu được phong làm Tiết Độ Phán quan ở Hoài Nam, Chu Hoài Viễn và Diệp Quý Thần xếp hạng sáu và hạng mười cũng phải về các địa phương nhậm chức.

Lục Vân Chiêu và Chu Hoài Viễn cùng rời kinh, Lục Vân Chiêu về phía nam, Chu Hoài Viễn thì về hướng tây làm Lưu thủ Phán quan ở Tây Kinh. Trời cao đường xa, trên đường cổ đều là người chiết liễu tiễn biệt, phương thảo ly ly [*]. Chu Hoài Viễn dắt ngựa, nói với Lục Vân Chiêu: “Khởi La không tới tiễn đệ à?”

[*] Ý là người đưa tiễn thể hiện lòng lưu luyến với người đi xa.

“Ta không có để nàng tới. Cũng không nói cho nàng biết thời gian rời kinh.” Lục Vân Chiêu cúi đầu nói.

“Sợ là bản thân đệ luyến tiếc nàng à? Có đôi khi ta thật sự không hiểu rõ đệ. Phụ thân ta cố gắng giành chức quan sẵn cho đệ, cho dù đệ không cưới muội muội ta thì ít nhất trước tiên cũng phải giành lấy chức vị và vị trí Trạng nguyên chứ? Dù sao cũng tốt hơn bây giờ phải rời kinh ba năm, còn tới nơi xa như thế. Nghe nói tối qua Mẫn Quân tới Nghiêm Thư Hạng tìm đệ hả? Hình như con bé còn khóc lóc trở về, còn… quần áo không chỉnh tề?”

Lục Vân Chiêu nhớ tới nữ tử tối qua muốn c0i thắt lưng áo trước mặt hắn thì mắt nhìn thẳng phía trước: “Ta không muốn làm nàng lỡ dở.”

“Đệ ấy! Chỉ mong tiểu mập mạp nhà đệ tương lai có thể trở thành một đại mỹ nhân, không thì ta xem đệ khóc đấy.” Chu Hoài Viễn trở mình lên ngựa, giơ tay lên nói: “Bảo trọng, ba năm sau gặp lại!”

“Bảo trọng.” Lục Vân Chiêu đưa mắt tiễn Chu Hoàn Viễn và tùy tùng của hắn đi xa. Có phải mỹ nhân hay không, hắn hoàn toàn chẳng quan tâm. Hắn muốn chăm sóc nàng, tốt với nàng cả đời, vậy là đủ rồi.

Cách đó không xa bên ngoài Thập Lý Đình, thư đồng Phú Quý nâng Diệp Quý Thần ngồi lên ngựa. Lâm Huân ở dưới ngựa giao một phong thư cho Diệp Quý Thần: “Đây là thư tiến cử đưa cho Văn Tướng, bây giờ ông ấy vẫn giữ chức vị, Xuất Tri Việt Châu, ngươi làm huyện lệnh ở Hội Kê, có ông ấy chiếu cố làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Diệp Quý Thần cảm động đến nỗi không biết làm như thế nào cho phải: “Lâm huynh, chúng ta bèo nước gặp nhau, huynh lại chịu giúp ta như thế…” Lâm Huân xua tay áo nói: “Cũng không phải ta không có tư lợi. Đi mau đi.”

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Cáo từ!” Diệp Quý Thần chắp tay.

Chờ Diệp Quý Thần đi xa, Lâm Huân nhận lấy cương ngựa từ trong tay hộ vệ, vừa muốn xoay người leo lên thì sau lưng có một tiếng nói non nớt vang lên: “Trời ơi, có lẽ tới muộn rồi!”

Lâm Huân quay đầu lại, trông thấy Khởi La gục đầu xuống, uể oải đứng ở trong Thập Lý Đình, trong tay còn ôm một cái bọc vải màu xanh. Hộ vệ thấy Lâm Huân dừng lại, gọi hắn một tiếng, Lâm Huân lại ném cương ngựa trở về, đi đến đình.

Nha đầu tinh quái này, lần trước lúc ở Quách phủ, hắn biết nàng ở đó mà còn dám trốn hắn? Mỗi lần cứu nàng, nàng không có sắc mặt tốt thì thôi, vừa nhìn thấy hắn là tránh. Hắn đáng ghét như vậy ư?

“Ngươi tìm Diệp Quý Thần à?” Hắn đến gần, bỗng nhiên hỏi.

Khởi La ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Huân, giật nảy mình. Người này sao cứ như âm hồn không tan vậy?

“Không liên quan gì tới ngài.” Nàng nói xong, xoay người rời đi. Lâm Huân gọi nàng lại: “Hắn vừa đi không lâu, thuộc hạ của ta có cách đuổi kịp hắn.”

Khởi La cúi đầu nhìn cái bọc trong tay, lúng túng. Đây là Diệp Dung bảo nha hoàn nhờ nàng chuyển giùm, trước đó Diệp Dung phái người mang tới chỗ Diệp Qúy Thần hắn không chịu nhận. Lúc đầu ngày mai Diệp Quý Thần mới đi, không biết tại sao lại đi sớm hơn, làm hại Khởi La vừa nhận được tin tức đã đuổi theo nhưng cũng chẳng kịp. Nhận lời nhờ vả của người ta phải làm tới cùng. Khởi La hít sâu một hơi, xoay người đưa cái bọc cho Lâm Huân: “Vậy phiền Thế tử giao cái này cho cữu cữu, cái này là tỷ tỷ của cữu cữu chuẩn bị cho hắn.”

Lâm Huân xách cái bọc, còn rất nặng: “Cữu cữu? Quan hệ giữa ngươi và hắn rất tốt à?”

Khởi La không muốn trả lời câu hỏi gì của hắn. Dựa vào đâu phải có hỏi có đáp, bọn họ thân lắm sao?

“Nhờ vả người khác làm gì thì phải có thái độ nhờ vả.” Lâm Huân lại trả lại cái bọc. Lúc trước Tiểu Bạch khó thuần hóa cũng bị hắn làm cho ngoan ngoãn, hắn còn không giải quyết được một tiểu nha đầu sao?

Nàng… nhịn. Khởi La nở nụ cười ngây thơ, còn suýt nữa biến ra cái đuôi vẫy vẫy: “Vâng, ta và cữu cữu quan hệ rất tốt. Trả lời như vậy, Thế tử đã hài lòng chưa?”

Lâm Huân bị dáng vẻ của nàng chọc cười, lại cầm cái bọc, tâm trạng rất tốt: “Đi thôi, ta đưa ngươi về.”

Khởi La đương nhiên không muốn hắn đưa, nhưng mà nhìn thấy cái bọc trong tay hắn… cắn nhẹ môi không từ chối. Nàng buồn bã lên kiệu, vén rèm ra thì trông thấy Lâm Huân giao cái bọc cho một hộ vệ, quay đầu căn dặn hai câu rồi hộ vệ kia nhảy lên ngựa và nhanh chóng rời đi.

Hắn thật sự rất cao lớn, cơ bắp rắn chắc, cho dù đứng ở trong đám hộ vệ cũng vô cùng nổi bật. Dung mạo của hắn tuy không xuất sắc bằng Lục Vân Chiêu nhưng chắc chắn có thể gọi là tuấn tú. Kiếp trước lúc nàng gặp hắn, hắn đã là một nam nhân trưởng thành, toàn thân tỏa ra sức hấp dẫn của năm tháng. Kiếp này hắn là thiếu niên, giữa lông mày còn có vẻ ngỗ ngược kiêu căng của tuổi trẻ, cũng chẳng có cảm giác xa cách quá nữa.

Lâm Huân quay đầu nhìn lại, Khởi La vội vàng lúng túng buông rèm xuống, tự an ủi mình: Nàng chỉ nhìn cái bọc, không phải nhìn hắn.

“Thế tử! Thế tử!” Có người cưỡi ngựa chạy như bay đến, từ rất xa đã cao giọng gọi.

Người kia nhảy xuống ngựa, quỳ gối xuống trước mặt Lâm Huân nói một hồi. Mặt Lâm Huân biến sắc, bảo hai thị vệ hộ tống Khởi La về rồi mình cưỡi ngựa đi trước.

Tây Bắc truyền đến quân tình khẩn cấp. Người Tây Hạ gian trá, Lâm Huân vốn nghi người Tây Hạ có quỷ kế nhưng Giám quân Tiêu Thiên theo quân lại không chịu nghe, khăng khăng muốn để người Tây Hạ vào thành Hoài Viễn. Trong lúc nghị hòa, tướng lĩnh Tây Hạ và mười vạn đại quân ngoài thành nội ứng ngoại hợp gi3t ch3t mấy tướng lĩnh thủ thành Hoài Viễn. Lâm Dương bị thương, nhờ Quách Hiếu Nghiêm bảo vệ phá vòng vây, Tây Hạ thừa cơ đánh chiếm Vị Châu.

Trong triều lòng người bàng hoàng, rất sợ Tây Hạ tiếp tục chỉ huy xuôi nam, đại thần phái chủ hòa ra sức khuyên can Chân Tông Hoàng đế nghị hòa với Lý thị Tây Hạ. Thái độ Chân Tông Hoàng đế có chút mềm lòng thì Lâm Huân lại kiên quyết phản đối, tự động xin đi giết giặc tiến về Tây Bắc chi viện.

Chân Tông Hoàng Đế suy đi nghĩ lại, cho dù Lâm Huân là Kinh lược An Phủ sứ Diên Châu vẫn phái đi Tây Bắc. Đây là chủ soái đầu tiên chưa đầy hai mươi tuổi từ lúc khai quốc đến nay.

Lâm Huân còn chưa tới Tây Bắc thì tin Lâm Dương bị thương nặng không cứu chữa được đã qua đời truyền ra. Đồng thời Chân Tông Hoàng đế nhận được một lá thư tuyệt mật của Lâm Dương gửi đi trước khi ch3t, sau khi đọc được cực kỳ bi ai khóc lớn, truy phong Lâm Dương là Trụ Quốc công, đồng thời tổ chức quốc tang.

Về sau, Chân Tông cấp tốc hạ lệnh, mật chiếu Lâm Huân về kinh. Lâm Huân lại làm trái lệnh không tuân theo.

Trong triều lập tức có đại thần phái chủ hòa vạch tội Lâm Huân, ngôn từ kích động, thậm chí muốn Chân Tông Hoàng đế đổi soái ra trận. Chân Tông giận dữ, bắt người kia khom lưng ở ngoài điện chịu đòn, sau đấy không có người dám nói Lâm Huân sai nữa.

Lâm Huân gánh áp lực và bi thương cực lớn đoạt lại thành Hoài Viễn trong tay người Tây Hạ, cả nước sôi sục. Về sau hắn lại lệnh quân tiên phong thừa thắng truy kích, tập kích quân doanh Tây Hạ dựa theo kế hoạch. Giám quân Tiêu Thiên lại giấu hắn ra một mệnh lệnh khác, dẫn tới quân tiên phong bị mất tiên cơ chiến đấu, toàn quân bị diệt.

Lâm Huân tức giận chém Tiêu Thiên ở trong quân doanh, cũng treo đầu của ông ta ở ngoài cửa doanh ba ngày ba đêm, về sau không có văn thần theo quân nào dám tự mình sửa quân lệnh nữa. Quan lại trong triều lại bắt đầu thi nhau vạch tội Lâm Huân tự tiện lộng quyền, chém giết mệnh quan triều đình, lòng dạ đáng chém, yêu cầu bắt Lâm Huân lại hỏi tội.

Từ đầu đến cuối Chân Tông Hoàng đế không tỏ thái độ, không thể hiện rằng tán thành cách làm của Lâm Huân, cũng không hỏi tội. Đại quân triều đình tiếp tục áp đảo quân giặc, Tây Hạ liên tục tháo chạy. Đến tháng bảy, bởi vì lương thảo cần chờ tiếp tế, Chân Tông Hoàng đế hạ lệnh Lâm Huân nghị hòa với Tây Hạ.

Sau khi nghị hòa, Lâm Huân từ quan túc trực linh cữu Lâm Dương ba năm trời.