Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 21

2:46 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 21 tại dưa leo tr. 

Phần B: Thuyền Đêm Trên Sông Trắng

CHƯƠNG 21: YÊU (PHẦN MỘT)

Edit + Beta: V

Sau buổi biểu diễn có tổ chức một bữa tiệc, anh Lục phụ trách làm cho Táo Thối, địa điểm cũng ở Đêm Việt Quất, cách hậu đài bằng một bức tường, những người xem biểu diễn có thể ở lại nếu muốn.

Vừa bắt đầu Lão Bạch còn nói vài câu cảm nghĩ về buổi biểu diễn, về sau uống rượu vào thì khung cảnh trở nên hỗn loạn.

Khoảng cách giữa tay nhạc rock và fan gần hơn người nổi tiếng nhiều lắm, cho dù bị gọi đùa là “Rock Star” thì địa vị của bọn họ cũng không cao như vậy, chỉ là lúc mời rượu dùng nhiều chiêu trò hơn mà thôi. Lúc ở chung rất dễ vượt quá giới hạn, đặc biệt là các thành phần chơi thuốc lá, rượu và các chất kích thích chiếm đa số.

Bạn gái của Lạc Đà vẫn theo sau hắn, tay trống thì đang tán gái, xung quanh có người uống say đã sớm rời đi. Nửa sau của chương trình đã đến nửa đêm, có người hỏi Lạc Đà: “Văn Hạ đâu?”

Âm thanh quá lớn, hắn không khỏi hét to: “Kệ mẹ nó đi!”

Quả thật Lạc Đà không biết.

Vừa kết thúc Khâu Thanh muốn đến hậu đài tìm Văn Hựu Hạ, thế nhưng trong phòng nghỉ không có một bóng người. Đàn bass của anh để ở đây, còn người thì chẳng biết đi nơi nào. Khâu Thanh cảm thấy nếu Văn Hựu Hạ không mang đàn theo thì chắc sau đó sẽ quay lại nên cậu bèn ngồi chờ.

Có cô gái thấy cậu đẹp trai định đến làm quen, cũng có cả nam nữa, họ say khướt hỏi số điện thoại của cậu. Khâu Thanh không biết có phải anh ta xem mình là phụ nữ hay không nên bèn cau mày né tránh, không muốn dây vào đàn ông say xỉn không tỉnh táo.

Cậu gọi cho Văn Hựu Hạ, đối phương không nghe máy, thế là Khâu Thanh trốn đến khúc ngoặt ở lầu hai chơi game trong điện thoại. Nhưng điện thoại cậu sắp hết pin, Khâu Thanh bèn nghĩ nếu 1 tiếng rưỡi nữa Văn Hựu Hạ còn chưa xuất hiện thì cậu sẽ về chỗ Cố Kỷ ngủ.

Khâu Thanh không buồn ngủ, ánh sáng mờ ảo từ điện thoại hắt lên mặt cậu, cậu quay lưng lại ẩn mình trong bóng tối. Trong lúc ấy, Khâu Thanh nghe tiếng bước chân, có người gọi một tiếng “Lão Bạch” – là giọng nữ, cậu vội vàng tắt điện thoại, thò đầu ra, quả nhiên cách đó hơn hai bước, Bạch Diên Huy dẫn theo một cô gái đứng tán gẫu trước cửa.

Không phải cậu định nghe trộm, song có lẽ vì Khâu Thanh phát hiện hình như đó là cô gái mắt to vừa nãy kích động gọi tên Văn Hựu Hạ nên không khỏi nhích lại gần hơn xíu.

“Chờ lát nữa cậu ấy không để mắt tới cô thì cũng đừng trách tôi.” Lão Bạch ngậm thuốc lá, đôi mắt nhỏ dài cười cong cả lên.

Khâu Thanh không thể xác định, nhưng trực giác của cậu nói rằng “cậu ấy” mà Bạch Diên Duy đang nhắc đến là Văn Hựu Hạ.

Anh ta giới thiệu bạn gái cho Văn Hựu Hạ à?

Cậu đã từng nghe Julie nói qua chuyện tương tự, nhưng không tận mắt thấy. Khâu Thanh buồn bực nghĩ, chẳng phải Văn Hựu Hạ không ở gần đây sao? Tiếng bước chân hai người dần xa, sau một lát, quả nhiên cậu nghe tiếng “ấy” đầy kinh ngạc của Bạch Diên Huy, gã nói với cô gái kia: “Cậu ấy không có ở đây, để tôi gọi xem,”

Cầu thang cách phòng nghỉ ở hậu đài không xa, Khâu Thanh nghĩ, nếu mình không rời đi trước mà lát nữa đụng phải Bạch Diên Huy thì lúng túng lắm. Nhưng cậu vừa mới men theo góc tường đi hai bước thì điện thoại chợt reo.

Trên màn hình hiển thị tên Văn Hựu Hạ, Khâu Thanh run tay lập tức bấm tắt.

Cậu quay đầu lại, Bạch Diên Huy và cô gái mắt to tò mò đánh giá người mới xuất hiện.

Khâu Thanh không biết ứng phó với tình huống này ra sao, huống hồ cậu luôn cảm thấy hình như Bạch Diên Huy có thái độ thù địch đối với mình. Cậu không quan tâm nói gì để phá vỡ bầu không khí mà chạy thẳng tới quầy bar.

Bên trong đang nhảy múa quay cuồng, nghiễm nhiên là cuộc chơi vẫn chưa kết thúc.

Khâu Thanh đứng trước cửa nắm chặt điện thoại, vừa nãy vội quá nên tắt máy, Văn Hựu Hạ cũng không gọi lại khiến cậu ảo não, bèn nghĩ chắc là Văn Hựu Hạ tưởng mình rời đi rồi nên không quấy rầy nữa. Bọn họ có nơi đặc biệt và phạm vi đặc biệt để trao đổi, khác những nơi “biểu diễn” hay “học bass”, ví dụ như chuyện học tập của Khâu Thanh, chuyện sinh hoạt và làm việc bình thường của Văn Hựu Hạ, bọn họ không nói gì mà đạt được nhận thức chung là không quan tâm lẫn nhau.

Đương nhiên, Khâu Thanh không thể nào thật sự không quan tâm được, cậu cảm thấy Văn Hựu Hạ là một người có ranh giới rõ ràng và cậu có thể vượt qua một đường ranh giới nào đó. Chỉ cần không tìm đường chết thì cậu và Văn Hựu Hạ có thể duy trì tình trạng hiện tại.

Nhưng không tìm đường chết thì không phải là Khâu Thanh, hormone ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu.

Lòng bàn tay cậu trở nên nóng bỏng vì cú điện thoại kia, cậu hận không thể nhanh chóng gọi lại cho Văn Hựu Hạ, sau đó hỏi anh đang ở đâu.

Anh ở đâu, giờ em muốn gặp anh.

Em yêu anh.

Kích động đến quá đột ngột khiến Khâu Thanh xuất hiện cảm giác “còn sống” rất chân thực, nhịp tim của cậu chưa từng đập mạnh mẽ và chân thành thế này, cậu biết rõ nó đang nhảy nhót vì ai.

Khâu Thanh không thở chờ đợi thêm một khắc nào nữa, cậu mở màn hình khóa và bấm vào giao diện cuộc gọi, sau đó có người gõ đầu cậu một cái.

Câu “ĐM” vừa định thốt ra, cậu quay đầu lại, ánh đèn lam nhạt mờ ảo ở rìa buổi tiệc hắt lên bầu trời sao của đêm Thu. Cậu nhếch môi, nửa ngẩng đầu thì nhìn thấy một người áo đen đang trong tư thế cong ngón tay đoạn gõ lên đầu cậu, sau một lát anh mới cho tay vào túi quần.

“Văn Hạ…” Xém xíu là Khâu Thanh đã tỏ tình luôn rồi, cơ mà cậu nghĩ mình nên làm bước đệm trước, thế là hỏi thẳng: “Mới nãy anh đi đâu vậy? Tôi ở đây chờ anh hơn cả tiếng đồng hồ rồi đó!”

Nghe giống như đang trách cứ, Văn Hựu Hạ xin lỗi: “Chuyện trong nhà, tôi đang tính trở về nên mới không tới, xem ra cậu chưa về ha.”

Bên tai là nhịp trống từ từ trở nên dồn dập, cứ như cậu bị âm thanh kia treo lên cành cao. Cậu vỗ mạnh vào lưng Văn Hựu Hạ, đẩy anh ra khỏi khu vực này sau đó đóng cửa lại.

Tiếng nhạc bị ngăn lai, Khâu Thanh tạm thời gác lại chuyện cá nhân: “Chuyện trong nhà anh có quan trọng lắm không?”

Văn Hựu Hạ do dự, song lại phủ nhận.

“Tôi còn định về nhà bạn đấy.” Khâu Thanh tỏ vẻ liếc nhìn lối ra cách đó không xa: “Hôm nay có mưa không?”

Văn Hựu Hạ lắc đầu, trên ngón tay của anh đang móc chìa khóa xe: “Đưa cậu về nhé?”

“Ừm!”

Cậu mang tâm trạng gì mà lại đồng ý nhanh như vậy, là sợ Bạch Diên Huy phát hiện anh trở lại sau đó kéo cô gái kia đến bắt chuyện với Văn Hựu Hạ sao? Với cả, cậu rất lo lắng liệu Văn Hựu Hạ có nhìn vào mắt cô gái đó hay không, mặc dù Julie nói Văn Hựu Hạ không ngủ bậy bạ, nhưng dưới tác dụng mạnh mẽ của hormone và nhịp trống dồn dập, xem như cảm xúc dâng trào cũng được, nếu Văn Hựu Hạ đắm chìm trong âm nhạc, lại có ánh mắt nóng rực như vậy nhìn mình, lỡ chẳng may anh thật sự rung động thì sao?

Khâu Thanh thừa nhận cậu không biết Văn Hựu Hạ yêu thích người thế nào hay xu hướng tính dục của anh là gì, cậu không chắc rằng sau khi nói “em yêu anh” thì sẽ bị từ chối thẳng thừng hay bị cho ăn một đấm.

Nhưng cậu muốn loại trừ những khả năng khác, để Văn Hựu Hạ chỉ thấy một mình cậu trước.

“Văn Hạ!”

Văn Hựu Hạ đè động tác ôm cánh tay anh của Khâu Thanh lại, ra hiệu chờ một lát. Anh không phát hiện ánh mắt Khâu Thanh hiện lên vẻ hụt hẫng, lúc thả tay ra cậu vô cùng ủ rũ, cả người đột nhiên dựng gai lên như nhím.

Bạch Diên Huy đi tới: “Anh tìm cậu suốt, sao gọi điện lại không bắt máy?”

“Đang chạy xe.” Văn Hựu Hạ nói đơn giản.

“Còn tưởng là cậu bỏ chạy đấy.” Bạch Diên Huy nói đùa, cô gái phía sau cũng cười hùa theo, gã bèn lui sang bên cạnh nửa bước: “À, đây là A Hoa, vừa nãy đứng hàng đầu nói yêu cậu chết đi sống lại đó.”

Cách nói chuyện của gã vẫn vậy, Văn Hựu Hạ không thấy kỳ lạ chỗ nào nên cũng gật đầu chào hỏi A Hoa.

A Hoa không như Julie, vừa nhìn là biết giấu mục đích gì trong lòng, cô gái kia ăn mặc tràn đầy sức sống thanh xuân, cột tóc đuôi ngựa vừa nãy xem biểu diễn giờ đã xõa xuống, mái tóc đen khiến cô ta trông rất ngoan ngoãn. Vóc dáng cô ta nhỏ nhắn, đứng trước mặt Văn Hựu Hạ một mét tám dù vô tình hay cố ý thì luôn ngước mắt nhìn lên, trên mặt đầy vẻ sùng bái.

Con gái thể hiện sự sùng bái đều khiến đàn ông choáng váng đầu óc và nhanh chóng xuất hiện tư tưởng của kẻ đi săn trong đầu. A Hoa biết rõ đây là vũ khí của mình nên cô ta nói chuyện mềm mại như vũng nước.

“Em thích anh lắm…” Cô ta xấu hổ nói: “Em có xem một vài buổi biểu diễn của tụi anh rồi.”

Khâu Thanh đứng bên cạnh, lần thứ hai cậu muốn trốn đi chỗ khác.

Văn Hựu Hạ không phản ứng gì, ít nhất không như mấy lần khác lạnh lùng từ chối thẳng. Có lẽ cảm thấy đây là dấu hiệu tốt nên cô gái vén vài sợi tóc rối ra sau tai, mời gọi: “Em mời anh uống một ly nhé.”

“Không có hứng thú.” Vẫn là câu nói này.

A Hoa sững sờ, cô ta không thể tin quay sang nhìn Bạch Diên Huy. Mà người kia đang dựa vào tường khoanh tay, đôi mắt nheo lại, nở nụ cười như đã biết trước kết quả.

Văn Hựu Hạ không để ý đến cô gái chải chuốt tỉ mỉ trước mặt, để mặc cô ta lúng túng đứng đó.

“Tôi nói với cô rồi mà.” Bạch Diên Huy tỏ vẻ không liên quan tới mình.

Văn Hựu Hạ sầm mặt: “Anh Huy, anh có ý gì?”

Thái độ của anh vô cùng lạnh lùng, từ khi quen biết Văn Hựu Hạ tới nay, đây là lần đầu tiên Khâu Thanh nghe thấy giọng điệu này của anh. Trước đó dù người khác có đánh giá anh thế nào thì cậu chưa bao giờ cảm thấy tính tình của Văn Hựu Hạ “không tốt” cả, giờ thì Khâu Thanh nhìn anh, bỗng hiểu rõ bọn họ nói anh “khó hòa đồng” là ý gì.

Tuy không thể xác định nguyên do tức giận, nhưng dù là ai cũng cảm nhận được Văn Hựu Hạ rất bất mãn với Bạch Diên Huy, ánh mắt anh như loài báo, sắc bén đến mức có thể làm người khác bị thương, tựa như muốn trở mặt vậy.

“Nhìn cậu lúng túng thế này cũng rất thú vị.” Bạch Diên Huy cười, không sợ anh.

Văn Hựu Hạ nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Khâu Thanh: “Đi nhé?”

Bạch Diên Huy lên tiếng cười nhạo, gã cắt ngang hành động đồng ý của Khâu Thanh, lười biếng nói: “Con gái người ta cũng không bảo cậu phụ trách, ngủ là ngủ, Văn Hạ ơi là Văn Hạ, cậu bị ngu à.”

Gã nói chẳng hề lựa lời, thậm chí không chừa tí mặt mũi nào cho cô gái kia, Khâu Thanh nghe mà khó chịu. Ngoại trừ lời trào phúng của Lão Bạch, cậu cảm thấy dường như mình cũng bị tát một cái.

Lời này chỉ nói cho Văn Hựu Hạ nghe thôi sao? Không hẳn.

Văn Hựu Hạ: “Tôi nói tôi không có hứng thú.”

“Coi như giải quyết nhu cầu đi.” Bạch Diên Huy cứ như không phát hiện sự bất mãn của anh: “Học Lạc Đà đấy.”

Văn Hựu Hạ nắm chặt chìa khóa, rốt cuộc anh cũng bị Bạch Diên Huy chọc tức, tốc độ nói tăng nhanh, cố gắng nén giận: “Đừng có so sánh tôi với tên ngu ngốc đó!”

“Thật ngại quá, anh so sánh sai rồi.” Bạch Diên Huy đứng thẳng lên, chậm rãi bước tới rồi đặt một tay lên vai Văn Hựu Hạ: “Con gái người ta da mặt mỏng, đã đuổi theo đến đây rồi thì cậu uống một ly với người ta, nói chuyện phiếm, được không? Cậu cứ xem như đang yêu đương, quan hệ ngắn hạn là được mà.”

Ý tứ sâu xa, Khâu Thanh cảm thấy gã đã đổ dầu vào lửa.

Quả nhiên, Văn Hựu Hạ gạt tay gã ra.

Bạch Diên Huy giơ tay làm tư thế đầu hàng, giờ phút này gã vẫn giữ phong thái nhẹ nhàng, nói với cô gái kia: “Nhìn thấy chưa? Cậu ấy thật sự không chơi vậy đâu, nếu tôi là cô thì tôi về nhà ngay rồi.”

Trong đôi mắt to của cô ta hiện lên vẻ tổn thương, cô ta trừng Văn Hựu Hạ, cố gắng tìm kiếm chút dối trá trên mặt anh. Nhưng Văn Hựu Hạ không bị lay động, anh quay lưng lại.

Cô ta hoàn toàn biết mình hết hy vọng, thế là phẫn nộ xoay người rời đi.

Khâu Thanh cho rằng vậy là xong rồi, nhưng Văn Hựu Hạ chưa rời đi ngay như suy nghĩ của cậu.

Anh mím môi, sầm mặt lại, nói với Bạch Diên Huy một cách kiên quyết: “Anh Huy, tôi đã nói nguyên tắc của mình rồi. Tôi không nhúng tay vào chuyện của ban nhạc, cuộc sống riêng tư của tôi các anh cũng đừng huơ tay múa chân.”

“Thế nhưng áp lực cuộc sống lớn như vậy, cậu cứ xem yêu đương để thả lỏng, giải tỏa cũng được” Bạch Diên Huy lơ đễnh nói.

“Tôi ghét họ.”

Anh bình thản như đang nói về thời tiết hoặc đồ ăn, song câu nói này như vén một góc của tấm vải che, Văn Hựu Hạ thờ ơ với mọi thứ vậy mà cũng có cảm xúc “ghét”. Những cảm xúc này bị che giấu đi, Khâu Thanh tưởng tượng ở sâu dưới kia có một bầu trời đầy sao, đột nhiên nhìn thấy thì phát hiện tất cả chỉ là mảnh đất hoang vu mà thôi.

Họ? Ý nói các cô gái đó.

“Được, cậu ghét các cô gái đó.” Khâu Thanh không còn nhận ra lời của Bạch Diên Huy là đùa hay đang khoác một lớp vỏ ngoài để thăm dò nữa: “Vậy cậu trai lần trước đưa hoa cho cậu ở Nam Cầu thì sao? Cũng không thích à?”

Như đoán được điều gì, Khâu Thanh sững sờ, ngay sau đó cậu nhìn Văn Hựu Hạ, đột nhiên hiểu ra ám chỉ của Bạch Diên Huy.

Bạch Diên Huy cười: “Nam thì không ghét như vậy, đúng không?”

Văn Hựu Hạ khàn giọng nói: “Không liên quan tới anh.”

“Sao không liên quan tới anh được, anh cũng đang cân nhắc cho bản thân mình mà.”

“Im miệng.”

Nhưng Bạch Diên Huy không im, gã như có ý riêng mà liếc nhìn Khâu Thanh: “Nói thật, anh cảm thấy cậu chàng kia không tốt lành gì, mùi phấn son quá nặng, nhưng cậu ta lại có rất nhiều tiền, nếu nói như vậy thì quá… buồn nôn, cơ mà dù sao cũng tốt hơn phụ nữ, nếu cậu thật sự đi theo cậu ta anh cũng không thấy có vấn đề gì đâu.”

Tấm vải che phủ vùng đất bí ẩn bị kéo ra một chút, sau mảnh đất hoang vu đó, Khâu Thanh bỗng dưng nhìn thấy vô số vết thương lớn.

Cậu chưa từng nghĩ, có một số từ đặt trên người Văn Hựu Hạ lại khiến cho cậu cảm thấy buồn cười mà quái đản, song Khâu Thanh không cười nổi, cậu đạp lên mặt đất, mặt đất kia như muốn tan ra, trần nhà đè xuống người cậu.

Là sao? Văn Hựu Hạ và ai?

Cậu không thể hiểu nổi Bạch Diên Huy – người mà hiểu rõ Văn Hựu Hạ hơn cậu rất nhiều, cậu chỉ biết mình cảm thấy khó thở. Con rắn độc kia đang thè lưỡi ra, cậu cảm thấy những lời của gã đang nói cho mình nghe, như một bạt tai tát lên mặt cậu khiến cậu choáng đầu hoa mắt.

Bạch Diên Huy đốt điếu thuốc, ánh mắt dời sang Khâu Thanh: “Anh nói sao lúc đó cậu lại kiên quyết đuổi người ta như vậy, hóa ra cậu chê người ta chưa đủ tốt, hửm?”

“Câm miệng.” Văn Hựu Hạ cau chặt mày.

Bạch Diên Huy nào nghe lời anh nói, gã nhả ra một vòng khói: “Ài, cậu nhóc kia, năm nay cậu mấy tuổi rồi?”

Đang nói với cậu à? Khâu Thanh sững sờ, cậu định đáp lại theo bản năng thì bị Văn Hựu Hạ nắm vai đẩy ra sau che chở. Lúc anh buông ra, Khâu Thanh còn ù tai, ngay cả tiếng của Văn Hựu Hạ cậu cũng nghe không chân thực.

“Chuyện của tôi anh bớt xía vào đi.”

“Văn Hạ, thứ tốt thì cùng chia sẻ, sao lại giữ làm của riêng…”

Gã chưa dứt lời, Văn Hựu Hạ đột nhiên tóm chặt cổ áo rồi đấm một phát vào sống mũi Bạch Diên Huy.