Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Bóng Hình Tội Lỗi Chương 42: Âm thầm lên án (8)

Chương 42: Âm thầm lên án (8)

5:47 chiều – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 42: Âm thầm lên án (8) tại dualeotruyen. 

Sau 1 ngày bôn ba điều tra, đội điều tra đặc biệt và cảnh sát tham gia điều tra của khu Liên Chước cùng nhau tụ tập trong phòng họp.

Thiết bị trong phòng họp của Cục khu Liên Chước không cao cấp được như ở Cục điều tra Trường An, chỉ là một gian phòng bình thường có 2 tấm bảng đen và mấy chồng bàn ghế. Đến điều hòa còn chưa lắp huống gì là máy sưởi. Tháng 11 ở Vị Nam rất lạnh, cửa sổ văn phòng đóng chặt nhưng gió lạnh vẫn len qua khe hở để tràn vào phòng, khiến mọi người trong phòng không ai nói nổi nữa, chỉ có tiếng chà tay và run chân.

Lan Khâm bị lạnh hắt xì một cái, kéo cổ áo khoác lên cao rồi chôn mặt mình vào đó, sau đó mới tiếp tục nói câu mà vừa nãy bị cơn hắt hơi cắt ngang: “Bên An ninh mạng đã tiến hành điều tra lịch sử sử dụng Internet của 5 người Khương Hiểu Ninh và so sánh, lọc ra được vài diễn đàn, phần mềm, website,… mà họ đều đã dùng.” Anh mở tài liệu trong tay ra, “Dựa vào kết quả có thể suy đoán lần đầu họ quen biết nhau là ở một diễn đàn nặc danh.”

“Nhưng vì 3 năm trước diễn đàn này bị chỉnh đốn và cải cách nên có rất nhiều chủ đề đã bị khóa và xóa đi, tài khoản đăng kí cũng phải đổi thành tên thật. Vì thế họ dời địa bàn từ diễn đàn sang SuperrrrNote. Nội dung cụ thể của diễn đàn này hiện không điều tra được nữa, còn bên SuperrrrNote cũng không có cách nào khôi phục lại được file ghi chép của 5 người này.”

“Nhưng từ thông tin người dùng trên diễn đàn và SuperrrrNote, chúng ta có thể xác định được 23 người khác có cùng “cảnh ngộ” và “tố cầu*” như 5 người Khương Hiểu Ninh và Dư Uyển. 23 người này đều đến từ các thành phố khác nhau, hiện tại đã liên hệ với Cục điều tra tương ứng để yêu cầu hỗ trợ điều tra rồi.”

(*) Ý chỉ yêu cầu của người yếu thế hơn trong một mối quan hệ.

“Nếu tôi nhớ không lầm,” Mao Lệ nói, “23 người đó, 5 người Khương Hiểu Ninh và Dư Uyển tuy rằng khác nhau về giới tính và nghề nghiệp, nhưng tuổi đều trong khoảng từ 15 đến 35 đúng không? Chẳng lẽ đây là “cảnh ngộ” và “tố cầu” chung của họ ư?”

“Chuyện này cũng khó nói lắm,” Vạn Sĩ Khải phản bác lại, “Suy cho cùng thì cảnh ngộ và tố cầu chung này cũng chỉ là suy đoán của chúng ta dựa vào một bộ phim thôi, không có chứng cứ thực tế nào cả. Đừng nói là 23 người kia, chỉ riêng 6 người hiện tại tôi đã không thấy được điểm chung nào rồi, 8 cột sinh hoạt không trùng nhau cột nào hết. Nói không chừng đây chỉ đơn giản là một nhóm người chán đời muốn tự sát nhưng không đủ dũng khí nên phải tụ lại với nhau thôi.”

“Cũng không phải là hoàn toàn không có căn cứ đâu.” Phương Uy lắc đầu, “Từ lúc bắt đầu điều tra ra nhóm người này đến giờ thì quan hệ xã hội của những người tự sát đều có chút bất đồng, có vẻ như còn một nút thắt nào đó.”

Vạn Sĩ Khải vẫn giữ vững quan điểm phản đối: “Nút thắt gì đó nếu nói theo tư duy của người muốn tự sát thì phần lớn đều là chuyện cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà*. Sức khỏe, sự nghiệp, người thân, tiền tài bị tổn thương các thứ.”

(*) The last straw that breaks the camel’s back, một câu ngụ ngôn của Ả Rập. Ý nghĩa: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.

“Đây là điểm bất đồng.” Mao Lệ lại nói.

Vạn Sĩ Khải: “Là sao?”

“Sức khỏe, sự nghiệp, người thân, tiền tài bị tổn thương tạo thành nút thắt đều là những chuyện cảnh sát chúng ta có thể điều tra ra được rõ ràng từ gốc đến ngọn.” Mao Lệ đáp, “Nhưng nút thắt của 6 người Khương Hiểu Ninh và Dư Uyển chỉ có thời gian rõ ràng, còn sự việc đã xảy ra thì vô cùng mơ hồ.”

“Đúng đúng đúng, ý của tôi chính là như thế.” Phương Uy đồng ý nói, “Như Khương Hiểu Ninh sau khi đi du lịch về đã có thay đổi trong hành vi, nhưng chúng ta không thể điều tra được cặn kẽ nguyên nhân tạo thành sự thay đổi đó, mà bản thân cô ta cũng giữ “nguyên nhân” đó kín như bưng.”

“Tương tự thế, thay đổi của Tiêu Vũ Tịch cũng xuất hiện lúc cô ta học năm thứ 2, rõ ràng từ lúc đó cô ta đã giảm đáng kể quan hệ xã hội của mình, bắt đầu vòng quanh giữa 3 điểm là phòng thí nghiệm, ký túc xá và nhà ăn, sự kiêu ngạo lúc đầu không còn nữa mà bắt đầu “tốt tính” tùy ý bị sai bảo, dần dần rơi xuống đáy của chuỗi sinh tồn, nhưng từ trước đến giờ chúng ta vẫn không biết chuyện gì đã khiến cô ta trở nên như thế. Theo lời khai của giảng viên và bạn học thì cô ta không gặp khó khăn gì trong việc học tập vào lúc đó cả, trong sinh hoạt thường ngày cũng vậy.”

“Xà Trử thì không cần nói tới, chỉ biết rằng anh ta bắt đầu thay đổi vào giữa năm ngoái. Mà cái gọi là thay đổi cũng chỉ là cha mẹ sống cùng phát hiện ra anh ta trở nên ít nói hơn, bắt đầu thích sạch sẽ, bắt đầu thích sống ảo trên Internet. Vào thời điểm đó sự nghiệp của anh ta đang trong giai đoạn thăng hoa, không đầu tư cổ phiếu, không đánh bạc, không yêu đường, trong nhà không ai gặp chuyện không may cả, hoàn toàn không tìm ra được nguyên nhân phát sinh thay đổi.”

“Nút thắt của Dư Uyển là vào tháng 6 của 2 năm trước, cô ta đột nhiên hủy bỏ toàn bộ livestream, mai danh ẩn tích trên Internet tròn 3 tháng. Nhưng theo kết quả điều tra thì tháng 6 đó xung quanh cô ta không xảy ra chuyện gì kỳ lạ hết, trên Internet cũng không có gì xấu. Trong 3 tháng cắt mạng đó cũng chỉ đi làm như bình thường.”

“Còn Nghiêm Nguyên và Đường Tư Tiệp thì ngược lại, không có thay đổi gì rõ ràng nhưng động cơ thì lại rất rành mạch. Một người thì là thất bại trong sự nghiệp, một người là cha bị bệnh… Nhưng tôi có cảm giác động lực thật sự khiến họ tham gia diễn đàn và SuperrrrNote để rồi cuối cùng tự sát như thế lại là chuyện khác, có lẽ cũng giống như những người khác, rất khó để lại dấu vết trong sinh hoạt thường ngày, hoặc là chính họ cũng vô thức che giấu, vì thế cảnh sát không thể dễ dàng tra ra được.”

“Ví dụ như là quy tắc ngầm và vay nặng lãi hả?” Vạn Sĩ Khải xoa tay đứng dậy, đi đến cửa sổ kéo cánh cửa đã bị bung ra để gió thổi vào nhẹ hơn một chút.

Nghe suy đoán của Vạn Sĩ Khải, Phương Uy khẽ gật rồi lại lắc đầu, không nói gì.

Thay vào đó là Lan Khâm nói: “Đã thăm dò qua công ty quản lý của Nghiêm Nguyên rồi, tất cả đều sạch sẽ hết. Đội điều tra kinh tế cũng đã viện cớ để tiến hành điều tra công ty này, trước mắt không phát hiện ra giao dịch gì bất thường hết. Có thể bên cạnh 3 chữ nguyên tắc ngầm này còn những thế lực lớn nhỏ khác nữa, tổng hợp tất cả các video giám sát và lời khai bất quá cũng chỉ là tiếp rượu, sau đó có phát sinh chuyện gì không thì không tìm ra được. Còn việc Đường Tư Tiếp vay nặng lãi thì đáng tiếc đều được lách luật, trước mắt không có sơ hở nào hết.”

Phương Uy cúi đầu trầm ngâm.

Mao Lệ đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, bà chủ cửa tiệm tạp hóa kia thì sao? Lãng Duyệt có hỏi ra gì không, tại sao cô ta lại biết Tiêu Vũ Tịch, cô ta đã giúp Tiêu Vũ Tịch chuyện gì, quan hệ của cô ta với Phạm Xương là như thế nào?”

Lan Khâm đang định trả lời thì điện thoại báo cáo của Tiêu Lãng Duyệt đúng lúc gọi đến.

“Đội trưởng Lan, tội ác họ âm thầm lên án đã được làm rõ rồi…”

“Là bóc lột… tình dục.”

——————

Tạp hóa Mỹ Giai.

Sau khi tiễn hai cảnh sát là Tiêu Lãng Duyệt và Phùng Dịch Hoằng về, Lâm Dụ thở phào một hơi rồi ngã ra ghế, uống một hơi cạn sạch ly nước. Cô ta nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn, màn hình vẫn hiển thị nhật ký điện thoại, mục thứ 3 trong đó là một số điện thoại lạ được gọi vào tối qua. Cũng chính cuộc điện thoại này đã đẩy cô ta vào tình thế tuyệt vọng, khiến cô ta phải nói hết những chuyện đó với cảnh sát.

Người đó gọi vào tối hôm qua, lúc cô ta vừa dỗ Lâm Bá Nam ngủ xong. Lúc đầu khi nhìn thấy dãy số lạ này, cô ta không có ý nhận điện thoại. Nhưng Lâm Bá Nam bị tiếng chuông điện thoại làm cho mơ màng tỉnh dậy, hại cô ta sốt ruột phải bấm nút nhận máy. Rơi vào đường cùng, cô ta đành phải hôn trán con trai rồi đi ra cửa nghe.

“Xin chào.”

“Lâm Dụ, đúng không?” Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ rất êm tai, dịu dàng trong trẻo, rất giống với giọng nói của diễn viên lồng tiếng trong anime mà vô số otaku* si mê. Nhưng giọng nói này khiến Lâm Dụ trở nên hoảng hốt, từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân đều lạnh toát. Không phải vì bất kỳ thứ gì, mà là vì người này đang nói với giọng chuẩn hoàng gia.

(*) Trạch nam/trạch nữ.

Hoàng thất…

Tay Lâm Dụ vô thức run rẩy kịch liệt, trong miệng không phát ra nổi tiếng nói nữa.

Người ở đầu dây bên kia dường như không quan tâm đến sự thất lễ của Lâm Dụ, rất phối hợp nói tiếp: “Thật ra thì nếu có thể, tôi muốn đến gặp trực tiếp để xem cô trông như thế nào hơn là phải nói qua điện thoại thế này.”

Nếu lúc nãy vừa nghe thấy giọng hoàng gia, Lâm Dụ còn có thể tự lừa mình đây là trò đùa dai của ai đó thì ngay lúc nghe câu nói này, phòng tuyến tâm lý của cô ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Xong rồi, tất cả xong hết rồi. Chuyện nên đến, rốt cuộc cũng đã đến.

Chân cô ta mềm nhũn, không kìm được phải dựa vào tường, hai hàm răng bắt đầu va lập cập vào nhau.

“Nếu cô đã không lên tiếng thì chắc tôi cũng không cần tự giới thiệu rồi đúng không?” Giọng nói kia dường như có chút nghiền ngẫm, như một con báo đang trêu đùa với con mồi của mình, dù nói “không cần” nhưng vẫn báo danh tính ra, “Họ Lý, tự…”

Tự!

Tai của Lâm Dụ ù ù, hoàn toàn không nghe được đằng sau chữ “tự” của đối phương là gì, hoặc là người đó căn bản là không nói gì. Nhưng chuyện này không quan trọng, lúc cô tự giới thiệu đã dùng “tự” chứ không phải “tên”, chuyện này đã nói lên tất cả rồi.

“Về chuyện lần này tôi tìm cô làm gì thì có lẽ trong lòng cô đã hiểu rõ rồi, đúng không?”

“Không…” Lâm Dụ cố rít ra mấy chữ từ kẽ răng, “Tôi… không biết.”

“Không biết.” Bên kia bắt chước lại giọng điệu của Lâm Dụ như vẹt, lần nữa lặp lại 2 chữ đó.

Dường như Lâm Dụ đã nghe ra tiếng cười khẽ của người đó sau 2 chữ này, không biết có phải ảo giác không mà cô ta lại cảm thấy dường như đã nghe qua giọng nói này đâu đó rồi.

Nhưng nghĩ lại thì dù sao người này cũng phải thường xuyên tham gia họp báo lớn nhỏ của hoàng thất, cô ta đã từng nghe qua cũng không có gì lạ.

“Tôi chỉ nhắc nhở cô một chút thôi,” Sự vui vẻ giữa những câu nói đã biến mất, thay vào đó là tia lạnh lùng dường như có thể xuyên qua đường dây điện thoại để quấn lấy Lâm Dụ, “Họ của lệnh lang là “Lâm”, hay là… “Cao” đây?”

Đùng.

Một chữ “Cao” đã rút đi toàn bộ sức lực trong người cô ta, khiến cô ta đang dựa vào tường phải trượt xuống ngã xuống đất.

Xong rồi, biết rồi, họ đã biết hết rồi.

Cho dù người đó có hứa hẹn đến thế nào thì Lâm Dụ cũng biết mình sớm muộn gì cũng có ngày thế này. Vì vậy cô ta luôn tự diễn tập trong đầu, nghĩ cách thoát thân. Nhưng khi ngày này đã đến thì cô ta lại cảm thấy bất lực, cảm giác mọi lý luận suông trước kia của mình đều là trò khôn vặt, trong tiếng cười khẽ của đối phương đã sớm trở nên vô nghĩa rồi.

Vì thế cô ta từ bỏ việc giãy giụa.

Từ trước đến giờ cô ta vẫn luôn như thế, dễ dàng từ bỏ, dễ dàng thỏa hiệp, không có nguyên tác, không cố chấp, nếu không lúc đầu sẽ không…

“Tôi… Cô muốn tôi làm gì cũng được… Chỉ cần… chỉ cần đừng làm hại đến Bá Nam thôi, thằng bé là vô tội, nó không biết gì cả…” “Thằng bé là vô tội ư.” Người bên kia lại cười, lần này là một tiếng cười khiến người ta sởn hết gai ốc.