Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước Chương 18: Tổng giám đốc đang nhìn tớ sao?

Chương 18: Tổng giám đốc đang nhìn tớ sao?

1:22 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18: Tổng giám đốc đang nhìn tớ sao? tại dưa leo tr. 

Nhưng rốt cuộc đã gặp nhau ở nơi nào chứ? Lâm Thiển Y gõ gõ đầu, đột nhiên trong đầu sấm sét vang dội, cô không khỏi nhớ tới buổi tối hôm kia.

Không phải chứ? Ông trời đây là đang trêu đùa cô ư? Làm sao có thể trùng hợp như vậy?

Cô cẩn thận nhớ lại bộ dạng trai bao hôm đó. Bởi vì uống quá nhiều rượu nên kỳ thật tối hôm đó đầu óc Lâm Thiển Y có chút hỗn loạn, hồi tưởng lại anh hẳn là có bộ dạng như thế này. Một khuôn mặt đẹp, đôi mắt ánh nước dạt dào, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khêu gợi, nụ cười tà mị, khoé miệng khẽ nhếch giống như yêu tà, cô thậm chí còn từng hoài nghi anh là yêu nghiệt hoá thành.

Cô nhìn vị Tổng giám đốc trước mặt, diện mạo đúng là rất giống, có điều khí chất lại khác rất nhiều. Đôi mắt kia giống như của loài sói, toả ra tia sáng nguy hiểm, đang gắt gao nhìn chằm chằm cô, tựa như vua sói săn mồi trong đêm. Rõ ràng người này chỉ tuỳ tiện đứng ở nơi đó, cô lại cảm thấy áp lực cường đại tản ra từ người anh, đến ngay cả hơi thở cũng nặng nề hơn.

Loại ánh mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống không khỏi khiến cô liên tưởng tới những bậc vua chúa thời xưa, những người nắm quyền sinh sát trong tay. Nhìn bộ đồ tây màu đen bao lấy thân thể cao thẳng của anh, Lâm Thiển Y không biết như thế nào mà chợt liên tưởng tới sự hoang dã và khiêu gợi.

Kiểu khí thế ngông cuồng, lạnh lùng ngạo mạn này không khỏi khiến trái tim cô run lên.

Nếu không phải đang tận mắt nhìn thấy người đàn ông này, cô vẫn cảm thấy đàn ông giống như vậy chỉ có trong truyện tranh, trên TV hoặc là trong tiểu thuyết mới có thể xuất hiện, nhưng là hiện tại?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô đột nhiên nghĩ đến trai bao ngủ cùng hôm đó. Toàn bộ quá trình cô không nhớ rõ, nhưng việc hai người bọn họ có cái loại quan hệ kia là hoàn toàn chân thật và đáng tin. Cô thấy thương cảm cho lần đầu tiên của mình!

Tiếp tục nghĩ, hình như cô ngủ mà chưa trả tiền cho người ta?

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, cùng lắm thì về sau cô không đi đến Bất Dạ Thành nữa, tránh cho người ta nhận ra bắt ngay tại chỗ.

Hạ Minh Duệ đứng trên bục phát biểu nhìn thấy đôi mắt to của Lâm Thiển Y đảo qua đảo lại, vẻ mặt biến đổi không ngừng, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng không bao lâu sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, ngay cả hai bên tai cũng đỏ theo. Không biết vì sao, tâm trạng Hạ Minh Duệ lúc đầu có chút mơ hồ nhưng lúc này đột nhiên trở nên sáng tỏ.

Có điều ngủ cùng anh xong không trả tiền lại còn bỏ chạy, loại sự tình này cũng không tính nói cho rõ ràng? Thử nghĩ mà xem, Hạ Minh Duệ anh lần đầu chịu thiệt ngủ cùng người ta, liền gặp phải loại khách này, đúng là không nói nên lời.

Dù thế nào đi nữa cũng phải cho anh một lời công bằng có phải không? 

Không biết vì sao, nhìn người trên bục kia dáng đứng thẳng, khuôn mặt khôi ngô không chút thay đổi, nhưng Lâm Thiển Y lại cảm thấy anh đang cười.

Lại nhìn nhau thêm một lúc, Lâm Thiển Y cuối cùng đưa ra kết luận, người đàn ông này tuy rằng nhìn quen mặt, nhưng chắc anh không phải là trai bao đêm đó, bởi vì khí chất khác nhau quá nhiều, một người lạnh lùng như băng, một người yêu nghiệt tà mị.

Nghĩ mà xem, đường đường là Tổng giám đốc một công ty lớn như anh, có mấy thời gian nhàn rỗi, có khùng điên mới chạy tới Bất Dạ Thành làm trai bao?

Theo lý mà nói, người như vậy nếu có thiếu đàn bà, tuỳ tiện ngoắc ngoắc ngón tay liền có cả đám bu theo! Trừ phi anh thật sự là ‘gay’!

Nghĩ như vậy, Lâm Thiển Y liền mang theo ánh mắt kỳ lạ nhìn Tổng Giám đốc anh tuấn lạnh lùng đứng trên bục xem xét một lần nữa. Lúc này Hạ Minh Duệ đã dời ánh mắt khỏi người Lâm Thiển Y để bàn bạc một ít chuyện công ty, Lâm Thiển Y vẫn cảm thấy ánh mắt cuối cùng Hạ Minh Duệ nhìn cô có chút hàm ý nhưng thần kinh yếu ớt của cô cũng không dám nghĩ nhiều.

Ngay lúc Hạ Minh Duệ dời mắt khỏi người Lâm Thiển Y, cô mới phát hiện sau lưng mình đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Nỗi áp lực vô hình kia cuối cùng cũng biến mất!

“Wow, tiểu Thiển, Tổng giám đốc nãy giờ đang nhìn tớ sao?