Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 60: Nhận anh em

7:51 chiều – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 60: Nhận anh em tại dua leo tr

Edit by Link & Beta by Hy

Hà Giải bị đưa đi. Trò chơi tiếp tục, mọi người lại chia ra tìm kiếm manh mối.

“Em nói này mọi người. Em vừa phát hiện, lúc xé của Hà Giải, anh Gia Minh không giúp đỡ, chỉ đứng một bên xem. Rất có thể, anh ấy chính là người của tộc Vân.” Đường Đình chia sẻ tin tức mình quan sát được cho mọi người.

“Vậy chúng ta đi xé của anh Gia Minh đi!” Hạ Cẩn nói.

“Xé trực tiếp luôn hả? Nếu sai thì làm sao bây giờ?” Đường Đình hỏi.

Thế là Hạ Cẩn bắt đầu bị cậu ấy làm cho dao động, nói với Đường Đình: “Dù sao ba người chúng ta đều là người của tộc Hiên Viên, ba người đối diện có hai người là người của tộc Vân, chúng ta chỉ cần xé của bọn họ là thắng.”

“Anh, anh không phải người của tộc Vân hả?” Đường Đình không yên tâm, hỏi.

Nghe cậu ấy nói vậy, Hạ Cẩn lại không vui, nhíu mày nói: “Ba người chúng ta như anh em ruột, nếu cậu không tin thì anh cho cậu xem bảng tên sau lưng. Cậu nghi ngờ anh như thế, anh sẽ không vui.”

Dứt lời, anh ta xoay lưng qua cho Đường Đình xem.

Đường Đình cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút. Cậu ấy nói: “Được rồi anh, em tin tưởng anh! Bây giờ chúng ta đi xé của tất cả bọn họ đi!”

“Đi!” Hạ Cẩn nói.

Thế là ba anh em bắt đầu dàn hàng, đi về phía trước.

Quả nhiên, ba người Lý Gia Minh ở cùng nhau. Hạ Cẩn liếc mắt ra hiệu với Đường Đình một cái, sau đó giả vờ như hỏi manh mối để di chuyển lực chú ý của bọn họ.

“Roẹt…” Đường Đình thừa dịp Lý Gia Minh không phòng bị, kéo bảng tên của cậu ta xuống. Nhãn mác phía sau là tộc Hiên Viên.

“Lý Gia Minh OUT!”

Trần Dục Văn và Triệu Ngưng ngu luôn. Hai người chuyển mục tiêu về phía Đường Đình, nói: “Vì sao cậu xé cậu ấy?”

“Em nghĩ anh ấy là người của tộc Vân.” Đường Đình đưa bảng tên còn lại cho Lý Gia Minh, vẻ mặt vô tội.

“Vì sao cậu nghĩ cậu ấy là người của tộc Vân?” Triệu Ngưng hỏi.

“Em thấy ban nãy anh ấy không giúp xé bảng tên của Hà Giải.” Đường Đình nói xong, trên mặt đám Triệu Ngưng mang theo ý cười, rõ ràng là không tin tưởng cậu ấy.

Hạ Cẩn nhân cơ hội muốn kéo bảng tên của Trần Dục Văn xuống nhưng tính cảnh giác của Trần Dục Văn cực mạnh. Anh ta nhanh chóng tránh đi.

“Hai người các cậu là người của tộc Vân đúng không?” Triệu Ngưng hỏi.

“Rõ ràng hai người mới là người của tộc Vân!” Đường Đình vẫn tin chắc thân phận của ba anh em nhà mình.

“An Văn, em qua đây.” Trần Dục Văn nói với cô: “Hai người này chẳng phải người tốt lành gì.”

An Văn thì lại giả vờ ra vẻ vô cùng tin tưởng thân phận của ba anh em mình, nói: “Em cảm thấy anh không phải người tốt.”

Hai phe đã chia xong, trận chiến bắt đầu. Trần Dục Văn không hổ là người cân sức mạnh, đánh hai người cũng không thành vấn đề, bên này tránh công kích của Hạ Cẩn, bên kia còn có thể nắm quần áo của Đường Đình.

Một hồi khó khăn trôi qua, “roẹt” một tiếng, trận chiến kết thúc bằng việc Trần Dục Văn kéo bảng tên của Đường Đình xuống.

Lại là người của tộc Hiên Viên.

Đánh không lại, Hạ Cẩn hô “chạy”, sau đó co chân chạy.

An Văn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng chạy theo sau anh ta.

Trần Dục Văn và Triệu Ngưng đuổi theo sau nhưng hai người kia chạy rất nhanh, rẽ đông rẽ tây, không còn bóng người.

“Không bàn đến Hạ Cẩn nhưng sao An Văn cũng chạy nhanh thế!” Triệu Ngưng dừng lại, nói với Trần Dục Văn.

Hai người chạy vào một căn phòng chứa đồ lặt vặt. Hạ Cẩn đóng cửa lại, hai người dựa vào tường thở hổn hển nhưng ánh mắt của Hạ Cẩn lại chợt thay đổi.

An Văn giật mình trong lòng, thầm nghĩ: Đừng nói đồng đội còn lại của mình chính là con người ngu ngốc này đấy nhé!

Hạ Cẩn tới gần An Văn, nói: “Em gái An, đưa bảng tên của em cho anh xem một chút.”

Một tay che bảng tên, An Văn lui lại, vẻ mặt chẳng những không sợ, trái lại còn mỉm cười, vươn tay ra nói với Hạ Cẩn: “Nắm tay không?”

Hạ Cẩn giật mình, đưa tay ra. Hai người đều chỉ nắm hai lần rồi dừng lại, sau đó cùng nắm lần thứ ba.

“Phụt…” Cùng nhìn nhau cười.