Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 20

3:09 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 20 tại dua leo tr

Edit: Đường Đường

Beta: Eirlys

Xa xa Tiểu Kiều nhìn thấy một cô bé mặc quần áo màu đỏ, mới đầu cô ta không nhận ra đó là Đại Kiều.

Nhưng khi đến gần thì Tiểu Kiều mới thấy rõ gương mặt đó, cô ta giật mình.

Đại Kiều không chỉ mặc quần áo mới mà cô còn thay đổi hẳn, trở nên trắng hơn.

Bời vì Đại Kiều không có đầy đủ dinh dưỡng nên bị vàng da, cộng thêm việc hàng ngày vất vả làm việc nhà nên da cô thô ráp hơn so với những đứa trẻ bình thường khác. Hơn nữa cô còn bị thủy đậu lúc ba tuổi, nên vẫn có thể thấy không ít vết thủy đậu trên mặt cô.

Nhưng bây giờ chúng đã hoàn toàn biết mất!

Mặt cô trơn bóng như trứng gà bóc, trắng nõn mềm mại, không có một chút khuyết điểm nào. Tuy không đến mức quá mịn màng nhưng có thể đạt tới mức này thì cô tuyệt đối không thể làm được!

Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?

Mới bảy tám ngày không thấy thôi mà sao cô lại thay đổi nhiều đến vậy?

Một nỗi hoảng sợ không thể giải thích được dâng lên trong lòng Tiểu Kiều.

Cô ta luôn cảm thấy có điều gì đó đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của mình!

Đại Kiều thấy em gái nhìn mình chằm chằm có hơi đáng sợ, cô nhỏ giọng kêu lên: “Em gái?”

Tiểu Kiều phục hồi tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, cô ta giả bộ không để ý nói: “Chị, da chị trắng lên nhiều rồi, chị có bôi thứ gì không?”

Đại Kiều mím môi nhỏ giọng nói: “Không bôi, chị tự trắng.”

Trực giác của cô biết là không nên nói chuyện liên quan đến ngọc bội cá Koi cho em gái, huống chi cô muốn nói nhưng lại không thể nói được.

Nhưng vì không nói thật với em gái nên cô cảm thấy hơi tội lỗi, nếu có cơ hội thì sau này cô sẽ lén cho em gái dùng hạt ngọc châu nước.

Tự trắng?

Nghĩ cô ta ngu sao?

Tiểu Kiều thầm hừ lạnh một tiếng, đảo mắt một vòng, nhìn quần áo trên người cô: “Chị, quần áo của chị đẹp quá, bà nội làm cho chị sao?”

Đại Kiều sờ quần áo trên người, cười ngọt ngào: “Ừ, bà nội, làm, cho chị, em, thấy, đẹp không?”

“Quả nhiên bà nội không thích em, đến tận bây giờ bà còn chưa làm bộ quần áo nào cho em…Hức…Hức…”

Tiểu Kiều vừa nói vừa che mặt khóc hu hu hu, nhưng trong tâm thì hận chết đi được.

Lão yêu bà Kiều Tú Chi kia, lúc đầu cô ta lấy lòng bà như thế mà tới tận bây giờ bà vẫn không thèm nhìn cô ta thêm một cái mà lại mù mắt yêu quý cái đứa nói lắp Đại Kiều!

Đại Kiều luống cuống, kéo tay em gái an ủi: “Em gái, đừng khóc, bà nội, rất tốt, bà, sẽ thích, em, thôi!”

Tiểu Kiều bỏ tay cô xuống, tròng mắt đỏ, giọng mềm mại nói: “Chị, từ trước đến nay em còn chưa được mặc đồ nào đẹp như vậy, chị có thể nhường quần áo cho em không?”

Đại Kiều nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Mày Tiểu Kiều nhướng lên, nghiêng đầu hỏi: “Chị, chị không muốn cho em à?”

Đại Kiều chớp chớp đôi mắt to, cắn môi nói: “Em gái, chị, không thể, cho em, quần áo này, đây là, đồ, bà nội, làm, cho chị, chị, rất thích.”

Đây là đồ bà nội làm cho cô, là bộ quần áo mới đầu tiên mà cô có nên cô không muốn cho ai cả, kể cả em gái.

Giọng Tiểu Kiều bỗng sắc nhọn lên: “Chị là đồ lừa đảo! Chị nói là sẽ mãi mãi thương em, thế sao ngay cả một bộ quần áo mà chị còn không muốn cho em?”

Đại Kiều bị cô ta dọa sợ hết hồn, cô lùi về phía sau hai bước: “Em gái, em đừng tức giận…”

Tiểu Kiều nhìn cô chằm chằm: “Được, em không tức giận nữa. Chỉ cần chị cho em mặc quần áo mới này, em sẽ không giận chị nữa!”

Cô ta không nghĩ rằng lần này Đại Kiều rất kiên trì: “Không được, chị không thể, cho em!”

Tiểu Kiều nổi giận!

Trước kia Đại Kiều vừa ngu xuẩn vừa đần độn, cô ta nói cái gì thì làm cái đó, vô cùng dễ lừa gạt!

Thế mà mới tách ra không được bao lâu, cô đã bắt đầu biết phản kháng!

Chuyện này không thể được. Cô ta tuyệt đối không cho phép Đại Kiều vượt khỏi tầm kiểm soát của mình!

Đúng lúc thấy hai anh em Phương Hữu Nhục và Phương Hữu Lương đến, hai hàng nước mắt của Tiểu Kiều lập tức chảy xuống.

Phương Hữu Lương thấy em họ Tiểu Kiều khóc, lập tức chạy tới như bay, khẩn trương nói: “Em gái Tiểu Kiều, đứa nào bắt nạt em sao? Em nói cho anh, anh giúp em trả thù!”

Phương Hữu Nhục học vẹt bắt chước nói theo: “Giúp em trả thù!”

Tiểu Kiều đỏ mắt nhìn Đại Kiều: “Chị…chị…Hức hức…”

Phương Hữu Lương hiểu ngay, xoay người trợn mắt nhìn Đại Kiều: “Nhỏ nói lắp, mày là đứa bắt nạt em gái Tiểu Kiểu đúng không?”

Phương Hữu Nhục giơ nắm đấm nhỏ: “Đúng hay không?”

Đại Kiều vội vàng giải thích: “Không, không có…”

Phương Hữu Lương vốn không muốn nghe lời giải thích của cô, nổi giận xách cổ áo Đại Kiều lên mà mắng: “Mày không cần giải thích, nhất định là mày rồi! Mày là đứa tai họa xấu xí, lòng dạ đen tối, lại còn dám bắt nạt em gái của Phương Hữu Lương này, xem ông đây có đánh chết mày không!”

Phương Hữu Nhục tiến lên đá Đại Kiều một cú: “Không đánh chết mày!”

Tuy Phương Hữu Lương còn nhỏ, nhưng lại bụ bẫm đầy thịt, cú đá này cũng dùng không ít lực.

Đại Kiều đau đến mức đỏ cả mắt.

Cô nghiêng đầu nhìn em gái, hy vọng em gái có thể giải thích giúp mình, nhưng từ đầu tới cuối em gái đều không nhìn cô, cứ ôm mặt mà khóc.

Lúc này, trong cô dâng lên một nỗi thất vọng và buồn bã khó tả.

Cô thấy mình không sai gì cả. Lúc em gái có quần áo mới đâu có nhường cho cô mặc. Bây giờ cô có một bộ quần áo mới hiếm hoi mà em gái lại muốn cướp từ tay cô, không cướp được thì bảo anh họ đánh cô.

Sao em ấy lại làm như vậy?

“Thằng nhóc nhà họ Phương, dừng tay lại ngay cho bà!”

Kiều Tú Chi thấy Đại Kiều ra ngoài lâu vậy mà vẫn chưa về, bà thấy không an tâm nên ra ngoài tìm, không ngờ con bé lại xảy ra chuyện!

Phương Hữu Lương ngẩng đầu thấy Kiều Tú Chi đang chạy như bay đến một cách hung hãn thì nhất thời bị dọa sợ đến mềm nhũn cả hai chân.

Thằng nhỏ lập tức thả cổ áo của Đại Kiều ra, xoay người muốn chạy nhưng đáng tiếc đã quá chậm.

Kiều Tú Chi chạy đến, túm lấy cổ áo của nó, xách lên như một con gà, lạnh lùng nói: “Lần trước bà đã cảnh cáo mày rồi, nói với mày đừng bắt nạt cháu gái bà, xem ra mày nghe không lọt lời của bà rồi!”

Mặt Phương Hữu Lương đỏ lên, nó ra sức giãy giụa: “Là nó bắt nạt em gái Tiểu Kiều trước nên cháu mới đánh nó. Hơn nữa cháu đá nó thì cũng đâu gọi là đánh nó? Bà mau thả cháu ra!”

Kiều Tú Chi không những không thả ra, ngược lại bà nâng thằng nhỏ lên cao hơn: “Bắt nạt? Vậy mày nói bà nghe một chút, sao con bé lại bắt nạt em gái Tiểu Kiều nhà mày?”

Phương Hữu Lương nghẹn lời.

Đúng là nó không biết vì sao Đại Kiều lại bắt nạt Tiểu Kiều, nó vừa đến đã thấy Tiểu Kiều đang khóc nên đương nhiên cho rằng do Đại Kiều bắt nạt con bé.

Nó nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Kiều cầu cứu: “Em gái Tiểu Kiều, em mau nói cho bà nội em là vì sao em bị bắt nạt đi!”

Tiểu Kiều chớp chớp mắt, mặt đầy vô tội nói: “Anh, em có nói là chị bắt nạt em đâu!”

Phương Hữu Lương giật mình: “Không phải, không phải em vừa nói…”

Tiểu Kiều đầy vô tội tiếp tục nói: “Anh, anh nghĩ lại một chút đi, vừa rồi em cũng có nói gì đâu, do anh tự hiểu lầm thôi.”

Phương Hữu Lương suy nghĩ lại thì thấy hình như đúng là thế, lúc ấy Tiểu Kiều chỉ lo khóc, không nói gì, là tự nó hiểu lầm.

Nhưng mà!

“Nếu Đại Kiều không bắt nạt em thì em khóc cái đ*o gì!”

Dù Phương Hữu Lương có thích đứa em họ này đi chăng nữa thì lúc này cũng nổi giận.

Tiểu Kiều khóc huhuhu lần nữa: “Rất xin lỗi anh. Đều tại em không tốt. Em không nên vì chuyện chị không muốn cho em mượn quần áo mới của chị mà buồn bã, còn làm anh hiểu lầm nữa. Bà nội, bà tha cho anh ấy đi, anh ấy cũng không phải cố ý mà, hơn nữa anh ấy vẫn chưa làm gì chị!”

Kiều Tú Chi cười nhạt: “Không làm gì? Nếu như bà mày không tới thì bây giờ Đại Kiều đã bị đánh rồi!”

Xung quanh có người thấy Tiểu Kiều khóc rất đáng thương thì trách móc Đại Kiều: “Đại Kiều cũng thật là, cháu là chị mà cho em mượn quần áo mặc một chút cũng có sao đâu? Cho mượn thì cũng đâu có hỏng!”

“Phải nói thế này, chị em nhà nào mà chẳng thay nhau mặc quần áo của nhau? Cháu làm chị như thế thì không được!”

Mặt Đại Kiều căng lên đỏ bừng, nước mắt cũng rơi xuống.

Tiểu Kiều thấy mọi người đứng về phía mình, trong lòng rất đắc chí.

Mặt Kiều Tú chi nghiêm lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn mọi người: “Chó lại bắt chuột xen vào việc của người khác, có lòng tốt như thế, sao không lấy quần áo nhà mấy người cho Tiểu Kiều mặc đi!”

Mọi người nghẹn họng, mặt lúc trắng lúc đỏ.

Có người tiếp tục nói: “Tiểu Kiều không phải là con nhà chúng tôi, sao chúng tôi phải lấy quần áo cho con bé mặc? Nó là em gái ruột của Đại Kiều, hai đứa là chị em sinh đôi mà keo kiệt thế hay muốn truyền tiếng xấu đi hả?”

Kiều Tú Chi lại cười lạnh một tiếng: “Ngày đó, tôi đã nói rất rõ ràng là từ đấy nhà họ Kiều và nhà họ Phương không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa. Tiểu Kiều tự nguyện ở lại nhà họ Phương, đương nhiên là không còn quan hệ với nhà họ Kiều nữa rồi. Vả lại…”

Nói đến đây, bà đưa mắt nhìn Tiểu Kiều: “Những năm gần đây, Phương Tiểu quyên làm bao nhiêu quần áo mới cho Tiểu Kiều, nhưng đến chưa bao giờ thấy con bé cho Đại Kiều mặc, Đại Kiều lúc nào cũng mặc quần áo cũ mà nó không dùng đến. Vậy dựa vào cái gì mà Đại Kiều phải đưa quần áo mới cho nó mặc?”

Lúc này mọi người mới nhớ đến chuyện trước kia Đại Kiều toàn mặc đồ cũ của Tiểu Kiều, họ nhìn Tiểu Kiều với ánh mắt lạ lẫm.

“Tiểu Kiều, lúc trước cháu không cho chị mặc quần áo mới của mình thì bây giờ cháu cũng không thể muốn quần áo mới của chị cháu!”

“Không phải, nhiều năm như vậy, mãi Đại Kiều mới có một bộ quần áo mới mà cháu lại muốn mượn đi. Đây không phải là cháu quá tham lam sao?”

“Nói là mượn nhưng ai biết được là mượn xong thì có trả lại không, dù sao bây giờ nhà họ Phương và nhà họ Kiều cũng đâu còn quan hệ gì nữa!”

Tiểu Kiều hận đến cắn răng!

Đúng là trời sinh lão yêu bà Kiều Tú Chi này là khắc tinh của cô ta, mỗi lần gặp phải bà thì không có gì tốt đẹp cả!

Nhưng cô ta phản ứng lại rất nhanh, tỏ vẻ áy náy nói: “Rất xin lỗi mọi người, em xin lỗi chị, cháu xin lỗi bà nội, cháu sai rồi. Em thấy hình thêu trên áo bông đẹp quá nên mới muốn mượn của chị để mặc hai ngày. Em biết mình sai rồi, chị có thể tha thứ cho em không?”

Đại Kiểu mở to mắt, nhìn thẳng em gái mình, trong mắt lóe lên lửa giận.

Em gái nói dối, rõ ràng là em ấy muốn mình cho, chứ không phải là mượn!

Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì bà nhà họ Phương chạy hừng hực tới.

Dù bà Phương rất sợ nhưng thấy Kiều Tú Chi lại đang xách cục vàng bảo bối của nhà họ Phương: “Kiều Tú Chi, bà buông ngay cháu tôi ra! Nếu không tôi sẽ không để bà yên đâu!”

Không để yên?

Bà vốn không định làm lớn chuyện nhưng giờ lại thấy nếu hôm nay không dạy dỗ bọn họ một trận thì bọn họ sẽ không biết sợ.

Bà nghiêng đầu nhìn về phía con dâu cả đang xem trò vui ở một bên nói: “Vợ thằng lớn đi lấy một ít cứt gà đi!”

Vạn Xuân Cúc ngẩn ra, rồi tỉnh táo lại rất nhanh, vẻ mặt như đánh tiết gà vậy, giọng kêu vang rung trời: “Tuân lệnh mẹ! Mẹ chờ con chút, con sẽ trở về nhanh thôi!”

Mọi người: “…”

Vạn Xuân Cúc như biến thành Scud (*), chân chạy như điên đến mức còn hiện ra cả tàn ảnh phía sau.

(*) Là một loại tên lửa của Liên bang Xô Viết trong thời kỳ Chiến tranh lạnh.

Mọi người: “…”

Vạn Xuân Cúc rất kích động.

Bà ta cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để thể hiện lòng trung thành của mình với mẹ chồng, nhất định bà ta sẽ không để mẹ chồng thất vọng!

Mẹ, chờ con, con sẽ trở lại ngay.

Kiều Chấn Quốc tan tầm về nhà, đi đến nửa đường thì thấy một người như gió lướt tới bên người mình, đến lúc đối phương đã chạy đi thật xa thì ông mới phản ứng lại, người vừa nãy hình như hơi giống vợ mình.

Nhưng ông lắc đầu rất nhanh, đó không thể nào là vợ ông được. Vợ ông đang mang thai, chạy như vậy thì đã sớm sảy thai rồi!

Vạn Xuân Cúc hoàn toàn không nhớ là mình đang “mang thai”. Bà ta chạy hết tốc lực, như một người phụ nữ “điên”.

Đầu tiên bà về nhà cầm chậu rồi lấy cứt gà đổ vào. Sau đó bà thấy số lượng cứt gà này không đủ nên bà nhờ người quen lấy thêm, phát huy dồi dào tinh thần cách mạnh không sợ mệt không sợ bẩn.

Bà Phương thấy Kiều Tú Chi “động thủ” thật thì lập tức kinh hãi: “Tú Chi, dù sao thì mọi người cũng từng là nhà thông gia, chuyện hôm nay dù ai đúng hay sai thì chúng ta hãy cứ quên đi?”

“Không được!” Kiều Tú Chi cự tuyệt ngay: “Hôm nay dù thế nào thì tôi cũng phải dạy cho nhà họ Phương các người một bài học nhớ đời!”

Bà Phương nghe thấy thế cũng tức giận.

Nhà họ Kiều đúng là ức hiếp người quá đáng, trả con gái họ về nhà đã không cho tiền thì thôi mà bây giờ còn đánh cháu trai bảo bối của bà ta. Chuyện này bà ta không thể nuốt trôi được!

Bà Phương nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi xông đến muốn túm tóc Kiều Tú Chi.

Ánh mắt Kiều Tú Chi lạnh lẽo, nắm lại tóc bà ta rồi quật ngã xuống đất, sau đó dẫm một cái trên mặt bà ta, mạnh chân nghiền xuống!

KO! (Knock-out)

Trận này chưa bắt đầu đánh đã kết thúc!

Mặt bà Phương lúc trắng lúc đỏ, tức giận chết đi được: “Kiều Tú Chi, bà đừng có bắt nạt người quá đáng. Đánh người không đánh mặt, bà bỏ chân ra đi. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho bà!”

Kiều Tú Chi ở trên cao nhìn xuống: “Bà nghĩ bà không bỏ qua cho tôi thế nào?”

Nói xong chân bà lại dùng sức, bà Phương kêu lên như heo bị cắt tiết.

Có người thấy Tiểu Kiều đứng một bên xem trò vui như chuyện này không liên quan gì tới mình, thì không nhìn nổi nữa: “Tiểu Kiều, chuyện này xảy ra là do cháu mà cháu cứ trơ mắt nhìn anh họ mình và bà ngoại bị người ta đánh sao?”

Tiểu Kiều nghe vậy, trong lòng đã thăm hỏi mười tám đời tổ tông của người này, sau đó tiến lên cầu xin tha thứ giúp bà Phương một cách bất đắc dĩ.

Ai ngờ đột nhiên bà Phương phát điên lên, hai chân đá lung tung rồi đạp trúng phải Tiểu Kiều đang đi tới.

Chân cô ta nghiêng ngả, rồi ngã xuống đất “Ầm” một tiếng, mặt đập xuống đất trước!

Tiểu Kiều thấy mũi miệng đau rát, cô ta ngẩng đầu lên, bị ăn một ngụm bùn, dưới mũi vẫn còn chảy hai dòng máu.

Cô ta phun ra một bãi nước bọt và máu cùng hai cái răng theo nước bọt ra ngoài.

Thấy hai cái răng đầy máu kia, rốt cuộc Tiểu Kiều cũng không nhịn được mà khóc lên “Oa” một tiếng.

Con mẹ nó, cái cuộc sống xui xẻo gì đây!

Đời trước xuyên sách làm kẻ ngu mười mấy năm, đời này xuyên lại lần nữa mà sao vẫn xui xẻo như vậy?

Xuyên sách sống lại lần nữa, chẳng lẽ đây không phải là tiêu chuẩn của vai chính sao?

Nếu là vai chính thì tại sao cô ta còn phải trải qua những chuyện xấu này?

Tiểu Kiều rất uất ức, cô ta cảm thấy mình là vai chính xuyên sách thảm nhất, không có ai như vậy cả!

Đại Kiều luôn luôn rất thương yêu cô em gái Tiểu Kiều này, luôn không nỡ để cô ta chịu tổn thương.

Nhưng lúc này thấy cô ta té mặt đầy máu, cô lại không tiến lên.

Đứng ở một bên xa xa nhìn cô ta.

Đúng lúc đó, tiếng hưng phấn của Vạn Xuân Cúc từ xa vang đến: “Xin lỗi đã để mẹ đợi lâu, cứt gà đây!”

Mọi người: “…”

Cuối cùng, trận đánh nhau này kết thúc bằng việc Kiều Tú Chi bôi cứt gà lên mặt mỗi người nhà họ Phương, bà Phương còn bị nhét một đống cứt gà.

Kiều Tú Chi cho rằng dầm trên không thẳng dầm dưới cong (*), người nào trong nhà họ Phương cũng như vậy thì bà Phương có trách nhiệm rất lớn, nên bà Phương phải ăn cứt gà, coi như là dạy dỗ!

(*)Nguyên văn: 上梁不正下梁才会歪 – Dầm trên không thẳng dầm dưới cong (dầm trên là chỉ cấp trên hoặc người lớn). Ẩn dụ là những người ở trên không cư xử đúng mực thì những người ở dưới cũng làm những điều xấu. Ví dụ: những người lớn tuổi làm những điều không đúng trước mặt thế hệ trẻ (hút thuốc, đánh nhau) thì theo thời gian, thế hệ trẻ sẽ học hỏi từ những người lớn mà làm theo (hút thuốc và đánh nhau).

Đây là câu nói xuất phát từ cuộc sống của người dân. Nó chỉ ra rằng hầu hết các ngôi nhà mà mọi người đang ở là công trình dân dụng phải được hoàn thiện bởi những người thợ mộc có kỹ năng xây nhà. Ngôi nhà có ba xà và sáu cột, nhưng một số ngôi nhà có nhiều xà và cột cột. Kết cấu gỗ của ngôi nhà được kết cấu chặt chẽ và có nguyên lý khoa học sâu sắc. Vì vậy, một khi dầm trên đặt sai vị trí sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kết cấu ngôi nhà, dầm dưới đương nhiên sẽ không đúng. Sau này, người ta dùng cụm từ “Dầm trên không thẳng, dầm dưới cong” để chỉ những người như lãnh đạo vi phạm pháp luật và chuẩn mực đạo đức khiến những người còn lại làm theo.

Lần này nhà họ Kiều đánh nhau thắng lớn, trên đường trở về, Vạn Xuân Cúc rất hưng phấn: “Mẹ, vừa này con biểu hiện không tệ chứ?”

Kiều Tú Chi nhìn bà một cái rồi gật đầu nói: “Ừ, không tệ.”

Vạn Xuân Cúc mặt mày hớn hở, bà đã gả vào nhà họ Kiều mười mấy năm mà đây mới là lần đầu tiên được mẹ chồng khen ngợi, lần tới bà nhất định sẽ thu gom cứt gà nhanh hơn nữa!

Nhất định!

Ai ngờ một giây sau nghe thấy mẹ chồng hỏi: “Mẹ thấy vừa rồi mày chạy nhanh như vậy, đứa trẻ trong bụng mày không có vấn đề gì sao?”

Vạn Xuân Cúc như bị sét đánh, cả người từ từ nứt ra: “…”

Bà ta quên mất chuyện mình “mang thai” rồi!!!

Đúng là quá sơ suất!!!

Bà cố nặn ra một nụ cười: “Haha, mẹ không cần lo lắng, đứa trẻ rất khỏe mạnh, không có chuyện gì đâu!”

Kiều Tú Chi nghi ngờ nhìn xuống bụng bà, thấy hai chân Vạn Xuân Cúc mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Đột nhiên bà ta cảm thấy giả vờ mang thai là một chiêu quá tệ, nhưng bây giờ thì hối hận cũng không kịp rồi.

——

Bà Phương thấy mặt mũi già này đều mất hết.

Bà không ngừng khạc nhổ dọc đường, dù đã ói ra nhưng miệng vẫn có vị cứt gà.

Mấy đứa trẻ con nghịch ngợm đi theo họ suốt dọc đường về nhà họ Phương, cười nói: “Ăn cứt gà thì há mồm, bà Phương ngồi xổm hai chân, ăn một đống cứt gà!”

“Cút cút cút! Nếu còn không cút đi thì tao đánh chết bọn tiểu súc sinh chúng mày!” Bà Phương tức giận đến mức suýt nữa té ngã, bà ta cầm cây chổi đuổi đám tiểu quỷ đi.

Mấy đứa trẻ cười một cái rồi giải tán.

Bà Phương càng nghĩ càng tức, bà ta lao vào phòng của Phương Tiểu Quyên, không nói hai lời rồi tát cho cô ta hai cái “Chát chát”

Phương Tiểu Quyên tỉnh ngủ: “Mẹ làm cái gì thế?”

“Mày là đứa mang đến xui xẻo cho cái nhà này. Từ khi mày về đây thì cái nhà họ Phương này lúc nào cũng gặp xui xẻo. Mày và con gái mày lập tức cút khỏi nhà tao ngay!”

Phương Tiểu Quyên bị cảm còn chưa khỏe hẳn, toàn thân không có chút sức lực nào, bị mẹ kéo một cái như thế thì lập tức lăn từ trên giường xuống dưới: “Mẹ muốn đuổi con đi cũng được, nhưng trước tiên mẹ trả con năm mươi tệ đi, trả xong con lập tức đi luôn!”

Bà Phương ngừng nói ngay lập tức, không thèm nhìn tay cô ta, hừ lạnh một tiếng rồi quay đi.

Tiểu Kiều với khuôn mặt đầy máu và cứt gà bước vào.

Phương Tiểu Quyên thấy bộ dạng cô ta thế này, cũng không quan tâm đến sự đau đớn trên người, khẩn trương nói: “Kiều Kiều à, con sao vậy?”

Tiểu Kiều khóc rồi kể lại chuyện kia, tất nhiên là trong lời trần thuật của cô ta thì Đại Kiều trở thành đứa vô lý.

Phương Tiểu Quyên nghe xong rồi chửi, vừa chửi vừa lấy nước rửa mặt cho Tiểu Kiều.

“Mẹ, khi nào thì chúng có thể dọn ra ngoài ở? Con không muốn ở lại nhà bà ngoại đâu. Bà ngoại ngày nào cũng mắng mẹ, con thấy đau lòng lắm.”

Dù Tiểu Kiều ngã gãy hai cái răng, nhưng cô ta vẫn đang trong thời kỳ thay răng nên không có vấn đề gì.

Nhưng cô ta sẽ nhớ kĩ mối thù này.

Ánh mắt Phương Tiểu Quyên đau xót, suýt nữa rơi nước mắt xuống.

Qua chuyện này, cô ta mới biết chỉ có mỗi Kiều Kiều là người duy nhất trong nhà quan tâm đến sống chết của cô ta, ngay cả anh trai và mẹ đều là những người kiểu “Đừng thả chim ưng cho đến khi bạn nhìn thấy thỏ rừng” (*). Đúng là khốn khiếp.

(*) Nếu không có mục tiêu rõ ràng, sẽ không có hành động cụ thể, được mô tả là cẩn trọng trong công việc, bình tĩnh và vững vàng,… Đôi khi nó còn minh họa cho âm mưu của người khác. Nó mô tả rằng khi người thợ săn đi săn, con thỏ chạy quá nhanh và không dễ bắt được nó, hãy dùng con đại bàng để bắt nó, và đừng bao giờ thả con đại bàng ra trước khi nhìn thấy con thỏ.

Cô ta đau lòng ôm con gái mình: “Con yên tâm, tối nay mẹ sẽ đi gặp chú Vương của con, bảo chú Vương sớm cưới mẹ. Đến lúc đó chúng ta sẽ không phải ở lại chỗ này nữa!”

Tiểu Kiều nghe vậy, chân mày đang nhíu lại cũng dần giãn ra.

Xui xẻo bao lâu như vậy, cuối cùng cũng có tin tốt.

Đêm đó, nhân lúc ban đêm yên ắng Phương Tiểu Quyên nhẹ nhàng chạy ra khỏi nhà họ Phương rồi đi tới một ngôi nhà lá vắng người phía đông của ngôi làng.

Cô ta vừa đi vào thì Vương Hâm Sinh ôm lấy: “Ai da, anh làm cái gì vậy? Mau buông em ra, nếu bị người khác thấy sẽ không tốt đâu!”

Trong lòng Vương Hâm Sinh cười thầm một cái, hắn ta thầm nghĩ nữ nhân này lại đứng ngồi không yên, nửa đêm chạy tới hẹn riêng với hắn, còn bày ra dáng vẻ trinh tiết liệt nữ (*) cho ai nhìn?

(*)Trừ khi là chồng của mình, không một người đàn ông nào khác có thể chạm vào cơ thể của mình để quan hệ, cũng như không nháy mắt với người khác phái.

Thấy Phương Tiểu Quyên giãy dụa kịch liệt, hắn ta đột nhiên cũng tức giận rồi đẩy cô ta ra: “Nếu sợ bị người khác nhìn thấy, vậy thì cô còn đến đây làm gì?”

Phương Tiểu Quyên bị hắn đẩy ra cũng trở tay không kịp, suýt chút nữa thì đụng phải cái bàn bàn sau lưng, nhất thời sắc mặt cũng không tốt: “Anh muốn đẩy chết tôi à? Hừ, quả nhiên đàn ông chẳng tốt đẹp gì!”

Trước kia nói lời dễ nghe biết bao, hóa ra cũng chỉ muốn lợi dụng cô ta. Xem kìa, không để cho hắn chiếm hời một cái thì lập tức thay đổi sắc mặt ngay!

Vương Hâm Sinh nhìn cô ta qua ánh trăng xuyên qua cửa sổ, khóe miệng nhếch lên: “Tôi nói này Phương Tiểu Quyên, mấy ngày nay tôi đối với cô tốt như thế nào không phải cô không biết. Thế mà cứ mỗi lần tôi chạm vào cô thì cô lạnh nhạt bày vẻ mặt trinh tiết liệt nữ đó. Trước kia tôi còn tưởng cô rất dè dặt, nhưng giờ tôi mới biết rằng cô chỉ là một đàn bà dâm loạn lả lơi ong bướm!”

Lời nói này rất khó nghe.

Phương Tiểu Quyên đột nhiên tức giận chỉ vào mũi hắn mắng: “Vương Hâm Sinh, anh nói cái gì? Tôi lả lơi ong bướm? Hôm nay anh không nói rõ ràng thì tôi sẽ không yên cho anh đâu!”

“Cái tên đầu chốc Cẩu Thặng bị bệnh kiết lỵ.” Giọng Vương Hâm Sinh chua xót, “Nghe nói em rơi xuống sông nên hắn ta là anh hùng cứu mỹ nhân, hai người ôm ôm hôn hôn trước mặt mọi người. Không phải em muốn gả cho Cẩu Thặng sao? Thế mà vẫn tới đây lén gặp tôi, không phải lả lơi ong bướm thì là gì?”

Phương Tiểu Quyên giận run người: “Anh nói bậy cái gì đó, tôi muốn gả cho cái loại đàn ông rác rưởi như Cẩu Thặng lúc nào?”

Cô ta có mù cũng không cưới cái loại đàn ông như Cẩu Thặng.

Vương Hâm Sinh nghe cô ta nói Cẩu Thặng là đàn ông rác rưởi, sắc mặt tốt hơn một chút, đi tới nắm cằm cô: “Vậy còn anh? Em có muốn gả cho anh không?”

Phương Tiểu Quyên làm bộ đẩy hắn ra, cáu giận nói: “Người ta muốn gả cho anh hay không mà trong lòng anh cũng không biết sao?”

Vương Hâm Sinh cầm lấy bàn tay cô ta đưa lên miệng cắn cắn: “Nói thế thì anh rất muốn cưới em về nhà, nhưng bố mẹ anh chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!”

Phương Tiểu huyện nghe vậy thì  không vui: “Phương Tiểu Quyên này có cái gì không thể chấp nhận được mà khiến bố mẹ anh ghét bỏ như vậy?”

Vương Hâm Sinh bật cười: “Chỉ vì chuyện em đã ly hôn, mẹ anh sẽ không cho em vào cửa! Nhưng mà, nếu em có thai đứa trẻ nhà họ Vương, thì mẹ anh có thể vì đứa trẻ mà bỏ qua.”

Vừa nói, tay hắn luồn vào vạt áo của cô ta.

Thực ra Phương Tiểu Quyên không muốn xảy ra quan hệ gì với Vương Hâm Sinh trước khi kết hôn, nhưng nghĩ đến thái độ của mẹ với mình mấy ngày nay, cô ta thực sự không nhịn được. Cô ta phải gả vào nhà họ Vương càng nhanh càng tốt.

Nghĩ tới điều này, cô ta giả bộ từ chối rồi mặc cho Vương Hâm Sinh “làm bậy”.

——

Sau chuyện đánh nhau, dù bà nội và ba không trách mình nhưng Đại Kiều vẫn hơi buồn.

Cô ủ rũ mấy ngày liền.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô bé đã không rảnh xoắn xuýt nữa vì Cô Cô uống phải hạt ngọc chân hòa tan trong nước!

Trước đó, cô bé đã tưới nước cho cây lê và cây tường vi, hai cây đó cũng lần lượt nở hoa nên cô định tưới nước cho vườn rau trên thửa ruộng của mình xem có hiệu quả không.

Lúc cô chuẩn bị ra khỏi nhà thì nghe thấy tiếng ba đang gọi mình nên cô để luôn chậu gỗ xuống đất.

Đến lúc cô đi ra thì thấy con gà đang đứng bên cạnh uống nước trong chậu gỗ!

Cô bị dọa sợ, lập tức chạy tới ôm Cô Cô ra: “Cô Cô, em, không ngoan, nước này, không thể, uống!”

“Cục tác!” Gà mẹ Cô Cô đáp lại cô bé.

Đại Kiều ngơ ngác nhìn Cô Cô. Sợ nó xảy ra chuyện gì nên trong lòng cô rất lo lắng.

Vạn Xuân Cúc đi đến thấy cảnh này thì không khỏi tò mò, chị ta hỏi: “Cháu ôm gà mẹ làm gì thế?”

Đại Kiều không thể nói cũng không thể giải thích chuyện xảy ra với gà mẹ.

Gà mẹ thấy Vạn Xuân Cúc, như nhận ra chị ta, nó lập tức vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Đại Kiều khiến Vạn Xuân Cúc sợ hãi lùi lại hai bước liền.

Ai ngờ gà mẹ lại không đuổi theo, mà nó chỉ nhìn chằm chằm chị ta rồi run rẩy.

Vạn Xuân Cúc thấy gà mẹ như vậy, chị ta sợ hãi kêu lên: “Nó bị làm sao thế? Nó sắp mắc bệnh dịch của gà à?”

Đại Kiều nghĩ chắc Cô Cô uống nước mới xảy ra vấn đề thì trong lòng rất khó chịu. Cô bé đang muốn chạy tới thì thấy cả người gà mẹ run rẩy, sau đó nó ngồi xổm xuống, “Póc póc póc” đẻ ra bốn quả trứng.

Vạn Xuân Cúc: “!!!”

Đại Kiều: “!!!”

Sau khi Đại Kiều sửng sốt, liền nhanh chóng hoàn hồn rồi chạy tới vui vẻ ôm lấy Cô Cô nói: “Cô Cô, em đẻ trứng!”

Gà mẹ ngẩng đầu, dáng vẻ rất kiêu ngạo: “Cục tác.”

Vạn Xuân Cúc kinh ngạc nhìn gà mẹ, đầu óc như mở mang ra.

Gà mẹ thấy chị ta rồi đẻ trứng, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là chị ta có phúc!

Điều đó cho thấy chị ta còn có ích hơn gà trống, gà mẹ đẻ trứng ngay khi nhìn thấy chị ta!

Ô hô, chị ta – Vạn Xuân Cúc sắp giàu rồi!

Nếu những con gà mái của cả đội sản xuất đẻ trứng khi nhìn thấy chị ta thì chỉ với điều này thôi đời sau của chị ta cũng có thể sống mà không phải lo lắng gì!

Để xác minh lại suy nghĩ của mình, chị đi về phía gà mẹ.

Đúng lúc đó, gà mẹ cũng nhìn chị ta, cả người nó lại run rẩy lần nữa, rồi “Póc póc” lại đẻ ra hai quả trứng nữa!

Đẻ rồi!

Quả nhiên chị ta là mẹ của gà mái!

Tất cả gà mái đẻ trứng ngay khi nhìn thấy mình, chị ta sắp phát đạt rồi!

“Chấn Quốc, Chấn Quốc, nhà chúng ta sắp giàu rồi!” Vạn Xuân Cúc phấn khích chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu to.

Đại Kiều:??

Một lát sau, Vạn Xuân Cúc trở lại nhưng lần này còn có Kiều Chấn Quốc đi cùng chị ta.

Mặt Vạn Xuân Cúc đầy kích động: “Chấn Quốc, anh nhìn đi, khi tôi đứng trước mặt gà mái thì nó sẽ đẻ trứng ngay lập tức!”

Kiều Chấn Quốc lại nhìn chị ta bằng ánh mắt thiểu năng: “Vợ à, em bị bệnh rồi, để khi nào rảnh anh sẽ đưa em đến bệnh viện khám!”

Lúc này tâm trạng Vạn Xuân Cúc rất tốt nên chẳng buồn so đo với người đàn ông của mình.

Chị ta cười vẻ mặt đầy đắc ý: “Anh chờ xem, hay lắm!”

Chị ta hưng phấn đứng trước mặt gà mẹ, sau đó nhìn gà mẹ đầy mong đợi.

Gà mẹ ngẩng đầu nhìn chị ta, một người một gà nhìn nhau.

Một phút trôi qua.

Không xảy ra chuyện gì cả.

Hai phút trôi qua.

Cũng không có chuyện gì xảy ra cả.

Vạn Xuân Cúc không khỏi nôn nóng: “Chị em, đẻ trứng đi!”

Đại Kiều: “…”

Kiều Chấn Quốc: “…”

Gà mẹ vẫn vững như Thái Sơn, không đẻ được trứng thì không đẻ được trứng.

Vạn Xuân Cúc sốt ruột đến mức mồ hôi cũng chảy, chị ta cúi người xuống muốn sờ mông của gà mẹ.

Gà mẹ cảm thấy bị xúc phạm, “Tác Tác” kêu lên hai tiếng, kích động giang cánh nhảy lên mổ miệng Vạn Xuân Cúc.

“Ai da ai da…” Vạn Xuân Cúc đau đớn kêu lên.

Theo bản năng chị ta liếm môi một cái, tôi chảy máu rồi, má ơi!

Cái con gà mẹ đáng chết này, đúng là hung dữ quá!

Không đợi chị ta càu nhàu, gà mẹ đã vỗ cánh bắt đầu một vòng chạy trốn mới! Truy! Đuổi! Mạng!

“A a a… Chấn Quốc, mau cứu em…”

Vẫn hương vị quen thuộc, phong cách quen thuộc.

Kiều Chấn Quốc lại cười như chó: “Vợ, anh sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn em, tình cảm bọn em tốt như vậy thì em chỉ cần nói chuyện tốt với chị em mình là được, anh phải đi làm việc đây.”

Nói xong, ông ấy đi luôn.

Vạn Xuân Cúc giận đến mức suýt nữa hộc máu!

Ngày đó, Vạn Xuân Cúc bị gà mẹ đuổi theo suốt một giờ liền, lúc ông Kiều trở về thì thấy hai chân chị ta run lập cập.

Bình thường, trung bình mỗi ngày con gà mái đẻ một hoặc hai quả trứng, thường là một quả, nhưng bây giờ gà mẹ lại đẻ sáu quả trứng!

Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây!

Đại Kiều đoán rằng chắc chuyện này có liên quan tới việc Cô Cô uống nước hạt ngọc châu, Cô Cô đẻ trứng sau khi uống nước hạt ngọc châu, điều này cho thấy là nước hạt ngọc châu rất có ích cho cơ thể.

Cô bé muốn uống thử xem nước này có thể có tác dụng gì đối với cơ thể con người.

Đợibác dâu đi khỏi, Đại Kiều lấy hạt ngọc châu hòa tan với nước rồi uống ly thứ nhất.

Cuối cùng trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay cũng đã đến với thôn Thất Lý, thời tiết đang trở nên lạnh hơn.

Năm mới đến gần, người dân thôn Thất Lý cuối cùng cũng đã chờ được ngày mà họ mong đợi nhất mỗi năm —— ngày chia thịt heo.

Theo phong tục của thôn Thất Lý, việc giết heo phải được thực hiện trước bình minh, nếu không sẽ không tốt lành.

Vì vậy, khi đến ngày chia thịt, người dân trong thôn đều dậy trước lúc bình minh, họ mặc áo bông, đội mũ bông, cười toe toét đi tới sân phơi lúa.

Đại Kiều cũng đến cùng bà nội bé.