Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 40: Cheongdamdong Alice 7

11:34 chiều – 11/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 40: Cheongdamdong Alice 7 tại dưa leo tr. 

Sáng sớm, Tiểu Bạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy có cái gì đè lên người mình, cúi đầu nhìn, thấy một cánh tay đàn ông, cô ngẩn người, vừa nghiêng đầu đã thấy Cha Seung Jo còn đang im lặng ngủ.

“Aaaa….” Tiểu Bạch nhất thời rít gào, một cước đạp bay đối phương xuống giường, rống to, “Cha Seung Jo! Anh ngủ cạnh tôi từ lúc nào!”

Cha Seung Jo đang ngủ say bị đạp bay xuống đất, hoảng hốt tỉnh lại, còn không biết chuyện gì xảy ra, thấy Tiểu Bạch tức giận nhìn mình chằm chằm, lắp bắp nói, “Là em để anh ngủ cạnh mà.”

“Chuyện đó không thể xảy ra. Làm sao tôi có thể cho anh nằm chung cái giường.” Tiểu Bạch kéo chăn qua, trừng mắt nhìn Cha Seung Jo.

“Thật mà.” Cha Seung Jo đứng lên, vẻ mặt thành thật, “Phòng khách quá lạnh. Anh gõ cửa phòng em muốn vào ngủ trên sàn nhà, em liền nói trực tiếp ngủ cùng là được rồi… là em tự mình nói a.”

“Tôi làm sao nói vậy được, tôi có một chút ấn tượng vậy… Vậy… Không có…” Tiểu Bạch đang nói, đột nhiên nhớ tới hôm qua mình ngủ chẳng biết trời đất đâu, hình như nghe thấy Cha Seung Jo đi vào nói cái gì, lúc đó mình trả lời cái gì giờ cô cũng chẳng nhớ rồi.

Cha Seung Jo thấy Tiểu Bạch không nói lời nào, biết cô có chút ấn tượng, vội vào tiến lên cầm tay Tiểu Bạch, vẻ mặt chân thành, “Anh sẽ phụ trách…”

“Phụ… Phụ… Phụ trách cái gì.”

“Chúng ta đều ngủ một cái giường, anh đương nhiên phải phụ trách….” Trong mắt Cha Seung Jo tràn đầy chuyên nhất, nhếch miệng mang theo ý cười.

Tiểu Bạch nhìn chòng chọc đánh giá Cha Seung Jo một trận, trong tư tưởng cảm thấy không đúng, nhưng lại không thể nói được chuyện gì xảy ra. Có điều Cha Seung Jo chủ động nói như vậy, cô cũng có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, trước cô vẫn còn lo lắng tên ngu ngốc này đầu óc chậm chạp đây.

“Nhìn biểu hiện của anh đi.” Tiểu Bạch ngồi thẳng người, cao lãnh hếch cằm, phun ra câu này.

“Thật sao, em đồng ý? Thực sự đồng ý?” Cha Seung Jo nghe vậy, dí sát vào Tiểu Bạch, đáy mắt sáng lấp lánh.

“Đúng, vậy.” Tiểu Bạch tức giận trắng mắt nhìn Cha Seung Jo, “Mau đi làm bữa sáng cho tôi.”

“Anh lập tức đi.” Cha Seung Jo như nhận được mệnh lệnh, đứng thẳng người, hướng Tiểu Bạch cười hở hàm răng trắng bóng, đi ra ngoài.

“Đúng là động kinh.” Tiểu Bạch nhìn Cha Seung Jo rời đi, một lần nữa nằm xuống, suy nghĩ hồi lâu, lầm bầm lầu bầu nói, “Ngày hôm qua mình thực sự để anh ta vào phòng sao?”

… …… …… …… …… …… ……..

“Leng keng…”

Tiểu Bạch thay quần áo ra khỏi phòng, nghêng tiếp cô là một tiếng vang thật lớn.

“Chuyện gì vậy?” Tiểu Bạch đi hướng nhà bếp, ngay sau đó lại “Đùng đùng…” Không biết thanh âm vỡ vụn của cái gì rơi trên mặt đất.

“Anh muốn phá hủy nhà bếp của tôi sao?” Tiểu Bạch nhìn Cha Seung Jo đứng cứng ngắc giữa đống bừa bộn trong phòng bếp, buồn cười.

“Xin lỗi, Hee Joong, anh còn chưa quen lắm….” Cha Seung Jo cẩn thận nói.

“Vừa nhìn là biết rồi, anh đi ra ngoài đi. Nếu như lại thêm phiền, đi làm cũng muộn rồi.” Tiểu Bạch đem Cha Seung Jo đẩy ra cửa, chính mình động tác nhanh nhẹn xử lí.

Kỳ thực Tiểu Bạch cũng không có kỹ năng nấu nướng cao thủ gì, nhưng nướng vài miếng bánh mì thêm hai chén sữa nóng, bữa sáng liền hoàn thành.

“Đúng rồi, danh sách khách mời tiệc rượu của công ty, tại sao không có chủ tịch Royal vậy?” Tiểu Bạch trát lát bánh mì đưa cho Cha Seung Jo, thuận miệng hỏi.

“A…” Cha Seung Jo ngẩng đầu lên, “Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

“Chỉ hơi tò mò thôi.” Tiểu Bạch nhìn chằm chằm phản ứng không tự nhiên của Cha Seung Jo, “Rất nhiều công ty đều muốn hợp tác cùng tập đoàn Royal, công ty chúng ta lại không có bất kì tiếp xúc nào.”

“Hình thức tập đoàn Royal rất lỗi thời, sản phẩm cũng khá bình dân hóa. Artemis là công ty đẳng cấp thế giới, không nhất định cần phải hợp tác” Cha Seung Jo khó chịu trả lời.

“Như vậy à…” Tiểu Bạch từ từ uống sữa bò, thế nào cũng thấy Cha Seung Jo phản ứng mạnh mẽ quá mức, nghĩ đến ông lão ngày hôm qua, trong lòng có suy đoán.

Hai người ăn xong bữa sáng, Tiểu Bạch cùng Cha Seung Jo xuống lầu, vừa mới tới lầu dưới, Tiểu Bạch đột nhiên nói, “Tôi quên lấy tập văn kiện hôm qua rồi, anh chờ tôi một chút, tôi vòng lại đã.”

“Được rồi.” Cha Seung Jo gật gù, “Em đi đi.”

Tiểu Bạch đi không bao lâu, thư kí Moon cùng xe đặc chế cùng nhau xuất hiện, “Chủ tịch, ngài không sao chứ.”

“Tôi có thể có chuyện gì.” Cha Seung Jo thấy người khác, lại khôi phục dáng dấp tự tin kiêu ngạo trước đó, giả vờ lạnh nhạt nói.

“Hôm qua ngài tới bệnh viện, không nói năng gì đã không thấy tăm hơi, thực sự là vội chết tôi.” Thư kí Moon thấy Cha Seung Jo không cao hứng, vội vàng giải thích.

“Thư kí Moon, anh vừa gọi anh ta là cái gì? Chủ tịch?” Hai người đang trò chuyện, Tiểu Bạch đột nhiên lên tiếng.

Cha Seung Jo nghe thấy thanh âm phía sau, lúc này liền biến sắc mặt, quay đầu nhìn Tiểu Bạch vừa cầm tập văn kiện trở về. Tiểu Bạch cũng phản ứng đúng lúc, “Chuyện gì thế này?”

“Hee Joong, em nghe anh giải thích…” Cha Seung Jo đi tới cạnh Tiểu Bạch, giữ chặt tay cô, sốt sắng nói, “Anh không phải cố ý gạt em, anh vốn định hôm nay thẳng thắn…”

“Thẳng thắn? Vậy là anh luôn gạt tôi rồi.” Tiểu Bạch nhíu mày.

“Hee Joong à…” Thất Tiểu Bạch giọng điệu không xong, Cha Seung Jo rất căng thẳng, quay đầu lại cho thư kí Moon một ánh mắt cảnh cáo, để hắn chạy nhanh, lại quay đầu nhìn Tiểu Bạch vô cùng thấp thỏm, “Anh xin lỗi em, anh cũng biết em mà biết sự thực sẽ không để ý đến anh, nhưng anh nhất định phải nói, anh nhất định phải xin lỗi em. Kỳ thực Anh… Anh… Anh là chủ tịch Artemis Jean Thierry Cha.”

Tiểu Bạch nghe vậy, mở to hai mắt kinh ngạc, không nói.

“Anh vẫn luôn muốn giải thích, thế nhưng anh sợ, sợ em sẽ thức giận, sợ cũng không còn biện pháp tới gần em, em cũng sẽ không đồng ý tiếp nhận sự giúp đỡ của anh. Nhưng anh thật lòng yêu tích Hee Joong, kỳ thực lần đầu tiên gặp mặt em không có nói sai, anh không có được người yêu, cũng đã quên cảm giác yêu một người… Mãi đến tận khi gặp phải Hee Joong…”

Cha Seung Jo vẻ mặt chân thành, giọng điệu trầm thấp, nội tâm giãy dụa rất lợi hại, nhìn chăm chú phản ứng của Tiểu Bạch, cũng không dám thở mạnh.

Tiểu Bạch trầm mặc một hồi, di chuyển bước chân, đi về một hướng.

“Hee Joong, em đi đâu vậy?” Cha Seung Jo sốt sắng hỏi.

“Không đi nữa thì muộn làm rồi…” Tiểu Bạch không quay đầu lại, bỏ lại câu nói này, chậm rãi rời đi.

Cha Seung Jo thấy thế, đứng tại chỗ nắm chặt tay, chân có làm sao cũng không thể di động, trên mặt thật sâu thất lạc.

… …… ……

Tiểu Bạch ôm tập văn kiện đến trước cửa phòng chủ tịch, thư kí Moon đang đứng bên ngoài bất an đi tới đi lui, “Làm sao vậy?”

“Cô Shin Hee Joong, cô biết rồi mà.” Thư kí Moon thấy Tiểu Bạch vội vàng tiến lên.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Tiểu Bạch xuyên qua tấm kính mờ, nhìn qua trong phòng làm việc, “Chủ tịch lại đang mắng người sao?”

“Chủ tịch nổi nóng là chuyện thường tình…” Thư kí Moon sắc mặt cứng ngắc cười cười, “Nhưng chỉ cần cô Shin Hee Jong đến rồi, chủ tịch cả ngày đều rất vui vẻ. Ngài ấy vui vẻ, chúng tôi cũng tốt hơn nhiều.”

“Vì lẽ đó, mấy ngày nay, mọi người mới mặc kệ chuyện lớn hay nhỏ cũng bắt tôi đến báo cáo…” Tiểu Bạch giọng điệu u ám, “Tôi cũng rất bận rộn, mỗi lần đi tới phòng chủ tịch đều lỡ thật nhiều thời gian.”

“Chúng tôi cũng không có biện pháp.” Thư kí Moon vô cùng đáng thương nhìn Tiểu Bạch, “Cô cũng biết, mấy ngày trước tôi đập bể chuyện tốt của chủ tịch, ngài ấy…” Thư kí Moon còn chưa nói hết, âm thanh giáo huấn người lạnh như băng từ phòng làm việc Cha Seung Jo truyền ra, “Chuyện đơn giản như vậy, tại sao lâu như thế vẫn chưa làm xong, các người có phải cảm thấy địa vị của mình ở công ty vững chắc quá, vì lẽ đó không cần dụng tâm.”

Thư kí Moon nghe thấy Cha Seung Jo, rụt cổ lại không dám hé răng, ra dấu tay với Tiểu Bạch, xin nhờ cô một lát đi vào, chính mình lại ảo não đi tới bàn làm việc.

Cách một cánh cửa, đây là lần thứ nhất Tiểu Bạch thấy hình tượng chủ tịch trong truyền thuyết, cũng là hình tượng thông thường của Jean Thierry Cha, bình tĩnh, cao ngạo, bá đạo, cùng thư ký Kim cô vẫn ở chung khác nhau một trời một vực, nhất cử nhất động, khí thế mười phần.

“Đây thật là anh ta, hay thư kí Kim mới thật là anh ta.” Tiểu Bạch lẩm bẩm, cửa phòng làm việc mở ra, mấy vị quản lý sắc mặt vặn vẹo đi ra từ bên trong.

Tiểu Bạch sát qua người bọn họ, đi vào văn phòng, Cha Seung Jo đang ngồi trên ghế đặc chế riêng cao cấp của mình xem văn kiện, đầu cũng không thèm ngẩng lên hỏi, “Chuyện gì?”

“Xem ra ngày hôm nay anh phát hỏa thật lớn….” Tiểu Bạch thả xuống tập tài liệu.

“Hee Joong… Em đã đến rồi….” Nghe thấy giọng nói Tiểu Bạch, Cha Seung Jo ngẩng đầu lên, mặt lập tức chất đầy nụ cười.

“Muốn uống trà không? Hay cà phê? Cũng chuẩn bị sẵn nước chanh em thích…” Phảng mất khí thế hùng hổ mắng người không phải người trước mắt vậy, lúc này Cha Seung Jo ôn nhu cẩn thận từng li từng tí một.

“Không cần, tôi đưa tập tin đến liền đi.” Tiểu Bạch lắc đầu một cái.

“Ồ…” Cha Seung Jo lập tức xụ mặt xuống.

“Còn có…” Tiểu Bạch nói tiếp, “Lần sau loại chuyện nhỏ nhặt này đừng khiến tôi đích thân đến, tôi nhờ người đưa tới cho anh.”

“Tốt…” Cha Seung Jo thanh âm rầu rĩ.

Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ của hắn thấy buồn cười, rốt cuộc nhả ra nói, “Tôi không tức giận nữa rồi.”

“Ừ…..”

“A…” Cha Seung Jo phản ứng một giây, vui mừng nhìn Tiểu Bạch, “Thật sao?”

“Đúng vậy, nhìn thấy anh thái độ thành khẩn, cố hết sức tha thứ anh.” Tiểu Bạch gật gù, nhìn Cha Seung Jo nhanh chóng xông tới trước mặt mình, “Anh thật vui vẻ…. Thật sự tha thứ cho anh sao?”

“Em không nói lần thứ hai.” Tiểu Bạch cố ý nghiêm mặt.

“Hee Joong, em là thiên sứ.” Cha Seung Jo ôm lấy Tiểu Bạch xoay quanh, làm Tiểu Bạch sợ hết hồn ôm lấy cổ hắn, “Anh thả em xuống…”

“Anh không thả, bây giờ chúng ta ra ngoài, tuyên bố với mọi người…”

“Tuyên bố cái gì?”

“Tuyên bố em tha thứ anh nha, tuyên bố bạn gái của anh tha thứ anh nha…”

“Anh thôi đi, muốn hù chết mọi người sao.” Tiểu Bạch vỗ vỗ phía sau lưng Cha Seung Jo, ra hiệu hắn thả mình xuống, “Em cũng không muốn đến công ty mà bị mọi người nhìn như dị vật…”

“Nhưng mà…” Thấy Tiểu Bạch không muốn công bố quan hệ hai người, Cha Seung Jo có chút oan ức, “Không phải em không vui chứ…”

“Không phải…”

“Vậy tại sao không chịu thừa nhận anh…”

“Bởi vì anh là chủ tịch, em là công nhân, hơn nữa… Anh còn đang trong thời gian thử việc…”

“Anh biết rồi.” Cha Seung Jo vẫn còn có chút rầu rĩ không vui.

Tiểu Bạch nhưng lại không để ý đến hắn, “Em đi xuống, còn làm việc đây.”

“Tan tầm anh tới đón em nha, cùng nhau ăn bữa tối.” Cha Seung Jo vội hỏi.

“Được…” Tiểu Bạch vừa ra ngoài vừa gật đầu.

Đi xuống lầu, Tiểu Bạch thấy Choi Ah Joong đứng trước cửa phòng làm việc của mình, tiến tới hỏi, “Sao vậy?”

“À, có bưu kiện của cậu, cậu không có ở đây nên mình ký thay rồi.” Choi Won Joong cười nói.

“Đã phiền cậu, cậu đi bận đi, để mình đỡ cho.”

“Không có chuyện gì, mình đi trước.” Choi Ah Joong gật gù đi ra.

Tiểu Bạch ôm hộp vào cửa, mở ra xem, đào ra được một túi xách, mặt trên nạm rất nhiều đá sáng lấp lánh, bất luận nhìn từ góc độ nào đều rực rỡ hào quang, vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ, trong túi còn có một tấm thiệp, “Cám ơn cháu chiêu đãi, hy vọng cháu có thể thích món quà ta tặng…”

“Cha In Nam?” Tiểu Bạch nhìn chữ kĩ, ngẩn người, “Ông lão kia làm sao sẽ tặng quà cho mình?”

Tiểu Bạch đang thấy kì quái, điện thoại di động vang lên, “Xin chào.”

“Có thích món quà không.” Đầu bên kia truyền đến giọng của Cha In Nam.

“Đồ bác đưa cho cháu nhận đươc rồi, cháu rất thích. Có điều tại sao bác lại tặng quà cháu vậy?” Tiểu Bạch thấy kỳ lạ.

“Ăn cơm nhà cháu, đương nhiên muốn cảm tạ.”

“Nhưng cái túi xách này rất đắt giá.”

“Sợ cái gì, ta cảm thấy cái túi xách đó rất hợp với cháu. Ngày hôm nay cháu có rảnh lúc nào không? Sau tan tầm chúng ta gặp mặt đi.” Ông lão đột nhiên nói.

“Gặp mặt?” Tiểu Bạch ngẩn người, “Đương nhiên có thể, nhưng nếu như ăn tối, cháu đã có hẹn rồi.”

“Hẹn hò? Với tên nhóc lần trước sao?” Ông lão giọng điệu có chút quái lạ.

“Phải…” Tiểu Bạch trả lời.

“Ta cũng chỉ muốn nói mấy câu. Để ta cho người đến đón cháu, sẽ không lâu đâu.” Ông lão trầm ngâm một hồi nói.

“Vâng, một hồi thấy.” Tiểu Bạch cúp điện thoại, nhìn đồng hồ đeo tay phát hiện thời gian còn sớm, dặn dò tổ viên vài câu, sau đó mới cầm túi rời văn phòng.