Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 27: C27: Chương 27

6:09 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 27: C27: Chương 27 tại dưa leo tr. 

Sáu giờ chiều ba ngày sau, tại sân bay Phủ Thành.

Trong phòng chờ VIP.

Sau khi rời khỏi môi trường vùng núi, Trữ Khâm Bạch thay ra một chiếc áo sơ mi đen bình thường, tất màu xám vừa dài đến mắt cá chân và một đôi giày da không dính một hạt bụi. Lúc đôi chân dài vắt chéo lên nhau, ngồi một góc lật tạp chí lại trở về với dáng vẻ ngông cuồng và xa cách thường ngày.

Có một vị khách VIP trên cùng chuyến bay đã nhận ra anh, ở bên cạnh thì thầm.

Có lẽ là muốn đi qua chụp ảnh chung hoặc xin chữ ký nhưng chậm chạp mãi vẫn không dám hành động.

Đợi đến khi cuối cùng đã hoàn thành việc chuẩn bị tâm lý, lúc đang muốn đứng dậy thì thấy anh nhấc điện thoại lên nên lại phải dừng lại.

Đi qua đi lại, dũng khí đã bị trút bỏ nên dứt khoát tập trung lắng nghe giọng nói của anh, vừa trầm thấp vừa tuỳ ý, nhàn nhạt nói: “Buổi tối tới nơi sẽ qua thẳng đó luôn. Loại chuyện này chị cứ xem mà xử lý là được, nếu như Lục Minh có ý kiến ​thì chị bảo cậu ta trực tiếp tới tìm em… cầu xin tha thứ? Cậu ta thay người cầu xin cái gì, việc vai diễn là do bản thân không phù hợp. Việc trên mạng cậu ta muốn giành thiện cảm em không có ý kiến, nhưng liên luỵ đến người không nên bị liên luỵ, bảo cậu ta xin lỗi công khai là em đã tận tình tận nghĩa rồi. Nhưng chị nói với cậu ta, nếu còn có lần thứ hai thì cậu ta cũng đừng ở lại Thánh Khải nữa.”

Cách đó không xa, hai cô gái trẻ đang vểnh tai lên nghe đã bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến những tin đồn trên mạng mấy ngày nay.

Lục Minh, Thánh Khải, vai diễn, những từ này không khó để thu thập lại thông tin mấu chốt.

Liên quan đến những thứ này đã trực tiếp chỉ đến một người, Nhâm Kỳ Hiên.

Chuyện này bắt đầu sôi sục từ hai ngày trước, lúc đầu có người tung tin Nhâm Kỳ Hiên đột ngột bị thay thế sau khi gia nhập đoàn phim “Mộng phù du” không lâu. Lúc fan ra sân bay đón thấy sắc mặt cậu ta không tốt thì lên mạng bày tỏ bất mãn, nguyên nhân trong đó thì ý kiến khác nhau.

Chiều hôm đó, có một tài khoản marketing tự xưng là mình đã nắm được một phần tư liệu.

Lý do cơ bản nhất về việc Nhâm Kỳ Hiên bị thay đổi vai diễn là do cậu ta đã làm mích lòng một người không nên làm mích lòng.

Về phần người mà cậu ta làm mích lòng, rất nhiều người đều suy đoán có phải là Trữ Khâm Bạch hay không.

Tài khoản marketing trực tiếp phủ nhận, nói rằng người cậu ta làm mích lòng là một tư bản nào đó bên cạnh Trữ Khâm Bạch.

Lúc này, trên mạng lập tức sôi sùng sục.

Fan của Nhâm Kỳ Hiên là những người đầu tiên không đồng ý, bắt đầu lên mạng phê bình, bắn phá bốn phương tám hướng.

Người đầu tiên trong số đó chính là Trữ Khâm Bạch.

—— Mọi người sẽ không quên rồi đấy chứ? Ảnh đế Trữ lúc mới ra mắt đã dính vào bê bối hộp đêm Rashomon (*), đời tư không biết có bao nhiêu hỗn loạn, bây giờ thì thế nào chứ? Bây giờ đã bắt đầu chơi lên đến nhà tư bản rồi à? Hay là tự bản thân cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của thế giới tư bản?

(*) Rashomon: ở đây có thể mang hai nghĩa, nghĩa thứ nhất thì đây có thể chỉ là tên của hộp đêm thôi, nghĩa thứ hai sâu xa hơn mình tra được thì nó bắt nguồn từ một tiểu thuyết Nhật Bản tên là Rashomon, hàm nghĩa chỉ trong một sự việc nào đó thì đương sự bên trong sẽ tạo ra những chứng cứ hoặc lời nói dối có lợi cho mình, cuối cùng sẽ khiến cho sự thật không được rõ ràng và khó đi đến kết luận. Mình cảm thấy nghĩa thứ hai cũng hơi đúng trong trường hợp này nhưng chắc là mình sẽ giữ theo nghĩa thứ nhất cho đơn giản nha:<

—— Tư bản nào mà gây ra cuộc đại chiến như thế, đi ra đây cho tôi xem nào.

—— Thật sự cho rằng Kỳ Hiên nhà chúng ta dễ bị ức hiếp lắm à, một đường không tranh không đoạt, yên lặng xây dựng sự nghiệp, chỉ vì dính phải Trữ Khâm Bạch mà bị người khác làm cho thành ra thế à?

—— Còn đổi sang cái cậu diễn viên Tề Quân gì phải không? Không phải tôi nói nhé, ra mắt hơn mười năm rồi mà chả nhiệt được miếng nào, dựa vào cái gì mà thay thế Kỳ Hiên của chúng ta.

Nhâm Kỳ Hiên ôm hình tượng nạn nhân cứ như thế lại thành ra vững chắc.

Cơ sở fan hâm mộ của lưu lượng mới vẫn tương đối lớn, thề sẽ tìm cho ra cái người gọi là “tư bản” để đòi một lời giải thích.

Chủ đề tư bản bí ẩn này xuất hiện chưa đầy hai tiếng, một số hợp đồng đại sứ khác trên người Nhâm Kỳ Hiên tuyên bố ngừng hợp tác.

Lúc này, fan của Nhâm Kỳ Hiên mới kịp phản ứng, sự việc đã ầm ĩ đến thế rồi, ngược lại còn làm cho nó tồi tệ hơn.

Những giọng nói khác nhau lần lượt xuất hiện.

Chẳng hạn như.

—— Không phải fan của Trữ Khâm Bạch mà có vài fan của người mới cũng làm người ta dở khóc dở cười đấy, nghi ngờ có phải chưa tốt nghiệp tiểu học không vậy? Là lứa đầu tiên ăn dưa của giới giải trí, công bằng mà nói một câu này. Vào cái năm ảnh đế Trữ vừa ra mắt một đêm thì nổi như cồn, vụ ở hộp đêm là bị người ta dàn dựng, suýt chút để người leo lên giường luôn rồi. Nếu không thì mấy người cho rằng tin tức tiêu cực của anh ấy không ít nhưng tại sao lại ít có scandal tình ái, có lẽ là do bị chuyện đó làm cho buồn nôn không ít.

—— Quả thật vậy. Tôi nói này, làm gì có tư bản nào, con người Trữ Khâm Bạch đừng nói là gia thế, tài sản của chính mình còn nhiều hơn không biết bao nhiêu là tư bản. Ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra, trong khoảng thời gian này, Nhâm Kỳ Hiên nhà mấy người vẫn luôn trói buộc với ảnh đế Trữ để lăng xê kìa, bây giờ ở đây tự biên tự diễn giả đáng thương nữa chứ.

—— Fan của Tề Quân giơ tay, thể hiện bọn tôi không ăn dưa nhưng cũng yêu cầu một số fan của diễn viên Nhâm một vừa hai phải thôi.

—— Không ai phát hiện ra chi tiết nhỏ sao? Cả một ngày rồi, Thánh Khải và đoàn làm phim chẳng nói năng gì thế nhưng hợp đồng đại sứ của Nhâm Kỳ Hiên đã bị gạt đi rồi.

—— Nhận ra rồi, hơn nữa còn bắt đầu sau khi chủ đề được dẫn đến một tư bản nào đó.

—— Vậy nên thật sự có một người như vậy sao?

Sự việc này kết thúc bằng một lá thư xin lỗi từ Nhâm Kỳ Hiên.

Công khai cho biết việc đổi vai diễn chỉ là lý do thích nghi với vai diễn chứ không phải như đồn đoán trên mạng. Cuối cùng còn gửi lời xin lỗi đến đoàn làm phim và diễn viên đã bị dư luận ảnh hưởng.

Fan liên tục ở dưới bình luận Weibo hét lớn đau lòng.

—— Anh bị ép buộc thì chớp mắt đi.

—— Biết Trữ Khâm Bạch cũng nắm giữ một nửa cổ phần của Thánh Khải, vụ bê bối trước đây rõ ràng là chuyện giữa hai người nhưng bây giờ lại muốn một chân đá anh đi. Bọn em đều hiểu hết, vẫn sẽ luôn ở đây.

—— Ôm ôm, bất kể bên ngoài có thế nào, sẽ luôn ủng hộ cậu.

Chủ đề về “tư bản nào đó” lúc này mới dần bị dập tắt.

Đợi đến khi những người qua đường cố gắng tìm kiếm lại mới phát hiện ra hashtag đã bị gỡ rồi.

Có người đưa ra nghi vấn nhưng cũng không thể tạo thêm làn sóng nào khác.

Cho đến phòng chờ sân bay ngày hôm nay.

Hai người qua đường từ một cuộc gọi không cẩn thận nghe thấy đã thoáng thấy được một số chân tướng.

Việc Nhâm Kỳ Hiên mất đi tài nguyên là do Trữ Khâm Bạch bày mưu tính kế, bắt cậu ta thanh minh xin lỗi cũng liên quan đến anh.

“Liên luỵ đến người không nên liên luỵ”, câu này chứng tỏ quả thật có một người bí ẩn không biết tên, về việc có phải là tư bản nào đó trên mạng không thì không ai biết nữa.

Bên kia điện thoại không biết đã nói gì mà Trữ Khâm Bạch trả lời: “Cậu ấy không phải là người trong giới, không nên chịu ảnh hưởng bởi những thứ như vậy.”

Nghe vậy, ánh mắt của hai người qua đường ngồi cách đó không xa đều sáng lên.

Phạm Tuyền ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang nói: “Chị cũng biết mà, ban đầu chị còn bảo Châu Thanh ký thỏa thuận đấy thây vì sợ bị lộ tẩy, nhưng việc này không phải là cậu sợ bóng sợ gió quá rồi sao? Nhâm Kỳ Hiên giữa đường bị thay thế, để không cho bên ngoài lan truyền đến mức quá khó nghe thì có dùng đến một ít thủ đoạn marketing, cái này cũng được Lục Minh đồng ý. Kết quả là làm sao mà biết cậu lại phản ứng mạnh như vậy, Lục Minh ngây người luôn, cả một buổi sáng mà gọi cho chị mười mấy cuộc, hỏi cậu làm sao thế.”

Trữ Khâm Bạch: “Xem như hồi chuông cảnh tỉnh cho cậu ta đi, cũng miễn cho cậu ta sau này lại ký với người nào đó xong đều muốn nhét cho em.”

“Cũng được thôi.” Phạm Tuyền thở dài, sau đó nói: “Nhưng chị hơi tò mò một chút nha, tình huống của các cậu ở huyện Lâm Thuận rốt cuộc là thế nào vậy? Không phải là Châu Thanh đã được điều đi Phủ Thành làm việc rồi sao? Làm sao mà lại bị lan truyền thành tư bản gì đó khoa trương thế.”

Trữ Khâm Bạch nghĩ đến dáng vẻ đi, đứng, ngồi, nằm thường ngày của người nào đó thì hơi nhướn mày, “Cũng giống đấy chứ.”

“Cái gì mà cũng giống?” Phạm Tuyền khó hiểu.

Trữ Khâm Bạch: “Không có gì, cúp đây.”

Lúc này, phát thanh sân bay đột nhiên vang lên.

Kính thưa các hành khách đáng kính: Chuyến bay số hiệu ACXXXXX đi từ Phủ Thành đến Kỳ Đông (*) do chịu ảnh hưởng từ thời tiết địa phương ở Kỳ Đông nên không thể cất cánh vào tối nay. Vui lòng đến quầy lễ tân để thay đổi hoặc hoàn tiền vé, những bất tiện và phiền phức gây ra cho quý khách, chúng tôi vô cùng sâu sắc…

(*) Kỳ Đông: là một huyện thuộc địa cấp thị Hành Dương, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.

Loa phát thanh lặp đi lặp lại nhiều lần.

Những âm thanh kinh ngạc hoặc phàn nàn dần dần vang lên trong toàn bộ phòng VIP.

Bên dưới Kỳ Đông là thành phố điện ảnh và truyền hình lớn nhất cả nước. Một năm bốn mùa đều tụ tập đủ các đoàn làm phim và truyền hình lớn đến để quay phim, cũng là đích đến của đoàn phim “Mộng phù du” lần này.

Nhưng hiện tại bên phía Kỳ Đông có sương mù dày đặc, tất cả các chuyến bay tối nay đều bị hoãn cất cánh, muốn đổi chuyến cũng không được.

Người ngồi chuyến bay này đều là các thành viên nòng cốt của đoàn làm phim, cả đoàn người đi qua đi lại, nhà sản xuất nói với Dương Chí Thành: “Không còn cách nào khác rồi, đối với những người quanh năm di chuyển bằng máy bay như chúng ta, gặp phải hoãn chuyến hay ngừng bay đều bình thường như cơm bữa, anh Trữ hẳn là có nhiều kinh nghiệm hơn.”

Trữ Khâm Bạch đeo khẩu trang đi bên cạnh, nghe được thì trả lời: “Quen rồi là ổn.”

Một nhóm người ra đến bên ngoài sân bay, trong lúc đợi xe, có người đột nhiên vỗ cánh tay của người bên cạnh, chỉ vào phía đối diện nói: “Nhìn kìa, người đứng đó là ai kia? Đó là Châu tổng nhỉ?”

Rất nhiều người đều không nhìn rõ, liền trực tiếp hướng về phía Trữ Khâm Bạch hỏi: “Anh nói với Châu tổng hôm nay chúng ta đi sao?”

“Đây là đến để tiễn cậu hay là nghe tin hoãn chuyến đến đón cậu vậy?”

“Mấy người xem Trữ Khâm Bạch cậu ta là mặt trời à? Cả thế giới đều xoay quanh cậu ta.” Dương Chí Thành nghe không nổi nữa, “Người bên kia trông như đang bàn công việc.”

Ở phía đối diện của con đường rộng có hai ba làn xe, có hai chiếc xe ô tô màu đen không nổi bật đang đậu.

Bởi vì đã muộn lại còn bị ô tô chặn lại nên chỉ có thể nhìn thấy tổng cộng bốn năm người.

Nam nam nữ nữ đều ăn mặc chuyên nghiệp, trong đó còn có ba gương mặt nước ngoài.

Lúc này so ra thì Châu Thanh đứng giữa bọn họ trông vô cùng nổi bật. Cũng mặc cả người Âu phục nhưng lại mặc ra phong cách tao nhã đặc trưng của người phương Đông.

Châu Thanh hoàn toàn không chú ý đến tình huống bên kia đường, cậu vẫy tay ra hiệu cho người trước mặt đợi một lúc rồi nhận cuộc gọi của Trữ Húc Minh.

“Anh cả.” Châu Thanh nói.

Trữ Húc Minh nghe được xưng hô này thì tâm tình rất tốt, hỏi cậu: “Đã đón người chưa?”

“Vừa mới đón.” Châu Thanh nói, “Nhưng lần này đại khái là người bọn họ cử tới là một vị người Đức, phiên dịch viên còn đang trên đường tới.”

Trữ Húc Minh: “Người Đức? Công ty của Anh này và Thịnh Vũ đã hợp tác nhiều năm rồi, trước Tết nghe nói rằng bọn họ đào đâu ra một nhân tài kỹ thuật người Đức, nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà cử người tới làm đại diện thì e rằng cũng có thái độ qua loa ở bên trong đây, chắc cậu phải chuẩn bị tâm lý bị làm khó rồi.”

Châu Thanh: “Không sao, hiện tại công nghệ máy móc tự động hoá của bọn họ trên thế giới không ai sánh kịp, em còn phải cảm ơn anh cả vì đã giới thiệu kìa.”

Trữ Húc Minh: “Đừng khách sáo, giúp cậu cũng là giúp chính anh thôi. Bây giờ Thịnh Vũ ở trong tay anh, đối phương cũng đang tranh thủ gia hạn hợp đồng, đang kiềm lại để chờ phía anh nhượng bộ, hợp tác chính là như vậy đấy, ai cúi đầu trước thì thua trước.”

Châu Thanh: “Em tin rằng rốt cuộc sẽ có một ngày việc hợp tác không còn là chúng ta chủ động tìm kiếm nữa mà là người khác đến cầu xin chúng ta.”

Trữ Húc Minh cười lớn, nói: “Châu Thanh, anh chính là thích sự bền bỉ này của cậu, có khí phách.”

Châu Thanh không trả lời, đó không phải là khí phách mà là sự thật.

Toàn dân tộc từ trạng thái bị động chịu đòn đi đến được ngày hôm nay, điều đó không đơn giản như bước đi một bước nhỏ.

Tất cả các lĩnh vực của cuộc sống, công nghệ sinh học, điện tử thông tin, công nghệ chế tạo máy bay và tàu thủy, v.v…Từ ban đầu chỉ có thể chủ động tìm kiếm cơ hội học tập và noi theo cho đến bây giờ tự mình sản xuất, nghiên cứu và phát triển, thậm chí vượt lên trên, bọn họ đều làm rất tốt, tốt hơn gấp ngàn lần so với tưởng tượng.

Đây là kết quả được tích lũy từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Cậu vô tình bước vào thời đại trưởng thành, ổn trọng và phát triển tốt nhất, chứng kiến ​​đỉnh cao của sự phát triển văn hóa và giải trí, ngắm trăm hoa đua nở, thịnh vượng và đa dạng.

Những gì cậu có thể làm rất hạn chế, vỏn vẹn chỉ là quan tâm đến chút chuyện trước mắt mình mà thôi.

Nhưng thời đại và quốc gia sẽ chỉ càng ngày càng tốt hơn, càng ngày càng lớn mạnh, niềm tin này chưa bao giờ dao động. Sau đó lại thu hẹp vào chính mình thì sẽ cảm thấy đều là việc nhỏ.

Một người Đức mà thôi.

Cũng không có gì ghê gớm.

Đại diện người Đức kia có dáng dấp vô cùng cao, từ đầu đến cuối đều không nói chuyện mà vẫn luôn là thư ký người Anh bên cạnh ông nói chuyện.

Trong lúc nói chuyện, tiếng Anh lưu loát bằng khẩu âm Anh của Châu Thanh thật sự khiến cho thư ký ngạc nhiên, giới trẻ ở Anh bây giờ đôi khi khẩu âm còn xen chút giọng Mỹ, nhưng anh Châu này thì thật sự quá chuẩn.

(British accent mê ly trong truyền thuyết =)))))

Thư ký nhìn đại diện rồi nói với Châu Thanh: “Anh Châu, thật sự xin lỗi, ngài Franz anh ấy không thích dùng tiếng Anh nói chuyện với người khác, vì vậy phải khiến cho các anh chuẩn bị phiên dịch đủ tiêu chuẩn rồi.”

Làm việc ở Anh không thể nào hoàn toàn không biết tiếng Anh, đây chỉ là một lý do làm khó mà thôi.

Châu Thanh cười rồi nói bằng tiếng Anh: “Có thể hiểu được, là do chúng tôi liên lạc không kịp thời, người đang trên đường đến rồi, nhiều nhất là nửa tiếng nữa sẽ tới.”

Cái vị Franz kia đột nhiên nói gì đó bằng tiếng Đức khiến cho cô thư ký cũng tỏ vẻ mặt khó hiểu: “Anh Châu, đại diện của chúng tôi nói anh ấy hơi mệt, sợ không chờ nổi nửa tiếng nên muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước.”

Lúc này, từ bên đường truyền đến một câu, “Xin lỗi, vừa mới tới, để mọi người chờ lâu rồi.”

Cũng là dùng tiếng Anh để nói.

Châu Thanh quay đầu sang liền nhìn thấy Trữ Khâm Bạch, anh cao hơn nhiều so với vị người Đức kia, đi thẳng qua rồi đưa tay ra.

Lần này lại nói tiếng Đức.

Châu Thanh sững sờ nhìn góc nghiêng của anh trong vài giây, lúc này mới chú ý đến đoàn làm phim đang đứng cách đó không xa.

Người tên Franz ở bên kia cũng không tìm được cái cớ nào nữa, cứng nhắc vươn tay ra bắt tay với Trữ Khâm Bạch.

Trần Đăng Đăng không biết đã theo tới từ khi nào, đứng phía sau Châu Thanh nhỏ giọng hỏi: “Anh Châu, thật trùng hợp, anh đang tiếp khách nước ngoài ạ?”

“Bàn một chút chuyện hợp tác.” Châu Thanh hơi ngửa người ra sau, hỏi cô: “Sao mọi người lại tới đây vậy?”

“Bọn em bay đi Kỳ Đông nhưng chuyến bay đã bị huỷ bỏ, lúc ra ngoài tìm khách sạn thì đúng lúc nhìn thấy các anh.”

Châu Thanh gật đầu rồi lại nhìn về phía đối diện.

Sự xuất hiện của Trữ Khâm Bạch đã phá tan cục diện bế tắc, vẫn còn móc khẩu trang trên ngón tay nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự thoải mái ung dung của anh, yên tâm thoải mái làm phiên dịch viên trước mặt nhiều người nước ngoài. Không biết đã nói gì với Franz nhưng người đàn ông trung niên với chiếc bụng bia thế nhưng đã lộ ra ý cười.

Khách sạn là do bên phía Châu Thanh đặt, sau khi trao đổi ngắn gọn thì lái xe đến đó.

Trữ Khâm Bạch cũng tự nhiên đi theo.

“Còn nhóm đạo diễn Dương thì sao?” Châu Thanh lên xe thì hỏi anh.

Trữ Khâm Bạch và Trần Đăng Đăng đi cùng, Châu Thanh ngồi ở giữa, Trữ Khâm Bạch ngồi ở bên phải. Sàn xe của chiếc xe này khá thấp, một khi đông người sẽ hơi chật chội. Dường như đôi chân dài của anh không thể đặt được nên di chuyển vài lần mới có thể co chân ngồi xuống, dáng người cao lớn cố ép vào vị trí trông có vài phần hơi ấm ức.

Sau khi ngồi xuống mới liếc nhìn cậu, nói: “Bọn họ sẽ đi theo sau.”

Châu Thanh nhìn ra phía sau, nói: “Hay là tôi đặt phòng cho các anh nhé? Xem như cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì?”

“Chỉ là cảm ơn lúc trước ở trong đoàn phim đã chăm sóc tôi.”

Trữ Khâm Bạch nghiêng đầu: “Bây giờ Châu tổng không thiếu tiền nữa rồi à? Tôi nhớ người chăm sóc cậu là tôi, hơn nữa, hiện tại người làm phiên dịch cho cậu dường như cũng là tôi, tại sao lại không thấy cậu nhớ ra việc cảm ơn tôi vậy?”

Châu Thanh nghiêng đầu: “Vậy… cảm ơn anh Trữ?”

Trữ Khâm Bạch nhìn vào mắt cậu, ngẩn ra một chút, sau đó đưa tay xoay đầu cậu trở lại: “Cậu rất biết qua loa đấy.” Sau đó lại di chuyển, cả người ngửa người ra sau rồi nhíu mày: “Cậu nên đổi xe rồi đấy.”

Châu Thanh: “Đây là xe của người khác, anh ngồi tạm một chút đi.”

Trữ Khâm Bạch: “Đúng vậy, không so được với cậu, ăn cũng tạm bợ, sống cũng có thể tạm bợ.”

Châu Thanh liền biết anh đang phàn nàn về căn nhà cậu sống và bát mì cậu ăn.

Quyết định không chấp nhặt anh.

Đến được khách sạn, điều kiện cũng không tệ, thức ăn, chỗ ở và phương tiện đi lại đều trọn gói, khiến cho người ta không thể đào ra lỗi nào trong việc sắp xếp.

Từ bàn ăn đến bàn đàm phán, địch lùi ta tiến, trao đổi gì cũng có lợi, có Trữ Khâm Bạch rồi thì mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi. Hơn nữa, Châu Thanh còn phát hiện ra anh không giống một phiên dịch ngăn nắp thứ tự, còn biết bổ sung và giải thích thích hợp, cử chỉ nhấc tay nhấc chân có thể nhìn ra là khách quen trên bàn đàm phán.

Châu Thanh tin rằng những gì anh nói về việc trước kia chạy dự án là sự thật.

Không chỉ là một chuyên gia dịch thuật mà còn có thể đưa ra các ví dụ để bổ sung cho những gì hai bên bàn luận, hoàn toàn không giống một người ngoài ngành.

Sự rèn luyện cộng thêm khuôn mặt đó, Châu Thanh phát hiện ra ánh mắt của cô thư ký nhìn đối phương từ đầu đến cuối chưa bao giờ rời khỏi người anh.

Thầm nghĩ không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí, năng lực thu hút ong bướm này cũng là hạng nhất.

Sau khi cuộc thảo luận sơ bộ kết thúc, trời đã dần tối.

Châu Thanh nhờ người dẫn ekip của đối phương lên lầu nghỉ ngơi.

Lúc Châu Thanh từ cửa xoay người lại thì vừa đúng lúc nhìn thấy Trữ Khâm Bạch đang đứng trước bàn lật cuốn sổ tốc ký kia.

Trữ Khâm Bạch nhìn sang, nói: “Tôi vẫn không biết rằng ngoài việc nói tiếng Anh lưu loát ra, cậu còn có thể viết chữ in hoa bằng bút máy đẹp như vậy đấy.”

Cuốn sổ được viết tuỳ ý, không có quy tắc nào nhưng đều là trọng tâm của cuộc họp. Bởi vì cuộc họp hầu như đều dùng tiếng Anh nên tiện tay cậu cũng viết tiếng Anh.

Châu Thanh đã từng du học ở Anh trong ba năm nhưng lời này nhất định không được nói ra.

Cậu bình tĩnh lấy lại cuốn sổ, nói như bình thường: “Hồi tiểu học tôi học trường quốc tế.”

Lời này cũng không phải giả, Châu Khải Tông không quan tâm nhiều đến con trai nhưng về phương diện giáo dục lại không tiếc tiền. Mặc dù sự thật chứng minh giáo dục đã thất bại nhưng vẫn rất dễ để giải thích câu hỏi hiện tại.

Châu Thanh còn hỏi ngược lại: “Tôi cũng không biết anh học tiếng Đức khi nào?”

Trữ Khâm Bạch khoanh tay, “Muốn biết sao?”

Châu Thanh nhìn vào mắt anh, lắc đầu, “Bây giờ cũng không quá muốn nữa.”

Trữ Khâm Bạch gật đầu, “Vừa vặn, tôi cũng không quá muốn nói.”

Châu Thanh cho anh một cái nhìn không mấy nho nhã, sau đó lấy lại cuốn sổ của mình rồi bỏ đi.