Chương 50: C50: Chương 50
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 50: C50: Chương 50 tại dưa leo tr.
Tinh Nguyệt – phương tiện truyền thông giải trí lớn nhất trong nước sẽ thực hiện một cuộc phỏng vấn trực tiếp với tất cả các diễn viên chính của “Tôi không phải tôi”, cũng là để quảng bá và chạy chiến dịch cho bộ phim. Thời gian được ấn định bắt đầu từ một giờ chiều ngày 12 tháng 9.
Bộ phim này có thể mời được Trữ Khâm Bạch diễn xuất không hề nằm ngoài dự đoán của mọi người, suy cho cùng từ đội ngũ sản xuất đến quy mô đầu tư đều không hề nhỏ.
Thế nhưng sự hợp tác này chỉ có một số ít fan biết về nó, thật sự không mấy vui vẻ, trong thời gian quay phim có không ít người gây sự.
Mặc dù đạo diễn Du Thông là một trong ba đạo diễn nổi tiếng hàng đầu trong nước như Trần Mộc Tùng và Dương Chí Thành nhưng tính háo sắc gần như ai ai cũng biết. Ông ta có thể đi lên như diều gặp gió như vậy cũng là vì quan hệ sau lưng ông ta khá sâu.
Không ít kịch bản nhiệm vụ ở trên chỉ định ông ta là người chịu trách nhiệm.
Muốn nói về thực lực, ông ta thật sự kém xa Dương Chí Thành.
Trữ Khâm Bạch xuất hiện hơi muộn một chút.
Du Thông vẫn luôn tốt tính với anh, lúc đang trang điểm ở hậu trường nhìn thấy anh thì chào hỏi trước: “Xong việc cùng ăn một bữa cơm không?”
Trữ Khâm Bạch gật đầu: “Được.”
Anh đã sớm không còn là Trữ Khâm Bạch nhiều năm trước, ngay cả thể hiện ra ngoài mặt cũng lười làm. Anh trông có vẻ như vẫn làm theo ý mình nhưng vào trường hợp thế này nên nói gì và làm gì, việc thể hiện có chừng mực thật ra đã được dày công tôi luyện.
Đương nhiên Du Thông sẽ không dễ dàng làm mích lòng một người như anh.
Lúc này, Nhâm Kỳ Hiên cũng đi vào, lúc nhìn thấy Trữ Khâm Bạch thì cả người sửng sốt trong giây lát.
Đã lâu lắm rồi không gặp.
Mặc dù đã ký hợp đồng với Thánh Khải nhưng ông chủ hiện tại Lục Minh đã nói với cậu ta rằng, nếu như vẫn muốn ở trong giới thì không thể thật sự khiêu khích Trữ Khâm Bạch đến mức một đường lui anh cũng không cho, trước đây đã xem như anh giơ cao đánh khẽ rồi.
Nhâm Kỳ Hiên thật sự đã bặt vô âm tín một khoảng thời gian, nhưng so với Trữ Khâm Bạch thì cậu ta vẫn sợ Du Thông hơn.
Lão già bi.ến thái này kể từ khi vào đoàn vẫn luôn ám chỉ cả công khai lẫn bí mật, chỉ cần cậu ta đi theo ông ta sẽ được bảo đảm tài nguyên không ngừng.
Nhâm Kỳ Hiên tự nhận mình không phải là người có nhiều điểm giới hạn, lúc đầu cậu ta có thể vào đoàn “Tôi không phải tôi” cũng là nhờ bạn trai lúc đó của cậu ta, một phú nhị đại có một ít vốn. Thế nhưng phần lớn những phú nhị đại đều ham chơi, cậu ta cũng nhận thức rõ điều này nên ngay từ đầu đã biết rằng đây chỉ là một giao dịch lợi ích.
Khi chia tay thì cầm tiền rồi đồng ý dứt khoát và nhanh chóng, sau đó bởi vì quay phim tiếp xúc với Trữ Khâm Bạch, lúc đó cậu ta mới mơ hồ cảm thấy hối hận.
Cũng không phải cậu ta chưa từng nghi ngờ, nếu như lúc cậu ta vừa mới vào trong giới, cái gì cũng không hiểu mà gặp được Trữ Khâm Bạch thì có phải sẽ tự tin hơn một chút hay không.
Nhưng cậu ta không thể quay trở lại, thời gian cũng không thể quay trở lại.
Ràng buộc, tạo scandal, tiếp cận, những thủ đoạn xấu xa trong làng giải trí cậu ta đều đã dùng rồi.
Nhớ lại cái người tên Châu Thanh kia, Nhâm Kỳ Hiên nhìn Trữ Khâm Bạch mà nhất thời thất thần.
“Kỳ Hiên à, lại đây.” Du Thông xoay người sang nhìn cậu ta, cười híp mắt nói: “Chúng ta cũng đã lâu rồi không gặp nhỉ, vừa mới nói với Khâm Bạch là cùng nhau ăn cơm, cậu cũng đi cùng chứ?”
Nhâm Kỳ Hiên chào hỏi: “Đạo diễn, anh Trữ.”
Cơ thể cậu ta vẫn nhích lại gần phương hướng có Trữ Khâm Bạch theo bản năng.
Trữ Khâm Bạch liếc nhìn cậu ta một cái mà không nói gì.
Thật ra Nhâm Kỳ Hiên có thể từ chối nhưng nhìn thấy Trữ Khâm Bạch đứng ở bên cạnh, không biết vì sao cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Được.”
Dàn ý của buổi phỏng vấn đều đã được đối chiếu trước nên sẽ không có bất kỳ câu hỏi nào không đúng thời điểm.
Sau khi chính thức bắt đầu, hiện trường trông cũng rất yên bình nhưng bão bình luận trong buổi phát sóng trực tiếp lại không thân thiện như vậy.
—— Quá ngược, fan CP bày tỏ thật sự quá ngược. Suốt quá trình không có giao tiếp bằng ánh mắt, nhưng có ai để ý rằng Nhâm Kỳ Hiên luôn nhìn ảnh đế Trữ không? Mỗi lần đối phương phát biểu đều không chớp mắt, đây là cái gì? Đây rõ ràng là vẫn còn yêu!
—— Bất kể có còn ở bên nhau hay không, nhìn dáng vẻ của ảnh đế Trữ là thấy BE rồi, bộ phim sắp công chiếu tới nơi rồi, có vài người có thể đừng tuỳ tiện làm loạn tiết tấu được không.
—— Lại bắt đầu rồi, lại bắt đầu rồi, tôi biết ngay chỉ cần bắt đầu quảng bá là lại cãi nhau mà. Fan CP có thể đừng thêm drama cho mình được không, tôi thật sự muốn ói đấy.
—— Fan của Nhâm Kỳ Hiên cũng muốn ói. Ở chung lúc nào cũng là lỗi của Nhâm Kỳ Hiên hết, sao mấy người không nói Trữ Khâm Bạch máu lạnh ấy. Mọi người luôn xem anh ta như thần tượng, chưa bao giờ nói một câu không tốt nào về anh ta trong những trường hợp công khai. Chuyện trước đây, người đứng ra thanh minh là Nhâm Kỳ Hiên, người xin lỗi là Nhâm Kỳ Hiên, mất tài nguyên là Nhâm Kỳ Hiên, kết quả bị fan của Trữ Khâm Bạch đuổi theo mắng nhiếc cũng là Nhâm Kỳ Hiên, tôi phải hỏi là dựa vào cái gì chứ? Không phải là anh trai của mấy người không biết đau lòng hay sao? Diễn viên nhỏ của bọn tôi đáng phải nhường đường cho ảnh đế lớn của mấy người, đáng bị ức hiếp có đúng không?
—— Tôi cũng cảm thấy ảnh đế Trữ dường như đang có ý tránh hiềm nghi, vừa rồi Nhâm Kỳ Hiên có nhắc đến anh ta một câu mà anh ta cũng không tiếp lời. Cho dù có làm ầm ĩ đến mức không đẹp chút nào nhưng suy cho cùng cũng đang quảng bá, anh ta có sức ảnh hưởng như vậy, làm như thế có vẻ như không đủ khéo léo lắm.
—— Đệt! Tôi hỏi này, thế nào là khéo léo, vừa rồi Nhâm Kỳ Hiên rõ ràng là cố ý có được không? Trước đó làm ầm ĩ thành ra như vậy, đồ ngốc mới tiếp lời cái chủ đề này, nếu không thì một số fan của ai đó lại phải ASMR (*) nữa thôi.
(*) ASMR: phản ứng kíc.h thích cảm giác tự động (Autonomous Sensory Meridian response) là thuật ngữ chỉ cảm giác râm ran lan từ gáy xuống sống lưng rồi đi khắp cơ thể và chân tay, có được khi nghe những âm thanh hay tiếng động nhất định.
—— Ai đã từng nhìn thấy Trữ Khâm Bạch làm bộ làm tịch thì rõ ràng anh ấy ngay cả qua loa cũng lười qua loa. Có vài người còn hoang tưởng hai người gương vỡ lại lành, thật sự là cũng đủ buồn cười đấy.
Trên sân khấu, Nhâm Kỳ Hiên nắm chặt micrô trong tay, hơi cụp mắt xuống để che đi cảm xúc trong mắt.
Lúc phát sóng trực tiếp kết thúc đã là bốn giờ.
Sau ba tiếng đồng hồ phỏng vấn quảng bá, tất cả mọi người đều có hơi mệt.
Nhâm Kỳ Hiên đuổi trợ lý và chuyên gia trang điểm đang vây quanh đi, do dự một lúc rồi đi về phía Trữ Khâm Bạch.
Trữ Khâm Bạch đang cau mày nghe Trần Đăng Đăng nói chuyện.
Cậu ta vừa đến gần, Trần Đăng Đăng đã im lặng trước.
Cô là một trợ lý sẽ không nói gì ngay trước mặt, vừa nhìn thấy Nhâm Kỳ Hiên muốn tìm anh Trữ nói chuyện, cô liền tự giác tránh đi.
Nhâm Kỳ Hiên đứng bên cạnh Trữ Khâm Bạch, dường như đang khó xử: “Anh Trữ.”
“Có việc?” Trữ Khâm Bạch liếc cậu ta một cái, thờ ơ hỏi.
Nhâm Kỳ Hiên dừng lại một lát mới nói: “Thật ra cũng không có việc gì lớn, là về chuyện trước đây, em có tìm Lục tổng để hỏi cách thức liên lạc của anh, muốn đích thân giải thích nhưng mà…”
“Không cần đâu.” Trữ Khâm Bạch ngắt lời cậu ta.
Sắc mặt của Nhâm Kỳ Hiên đông cứng lại.
Trữ Khâm Bạch đứng ở vị trí bên cạnh sân khấu, xung quanh đều là các nhân viên công tác đang dọn dẹp địa điểm.
Các phóng viên và khán giả bên dưới đều đã giải tán, trong tay Trữ Khâm Bạch cầm nửa chai nước vừa rồi đặt trên bàn: “Chuyện trước đây, tôi đã nói dừng ở đây nghĩa là sẽ không làm gì nữa. Còn nữa, trong thời gian quảng bá, đừng để tôi nghe thấy bất cứ tin tức tự xào (*) gì nữa.”
(*) tự xào: theo mình hiểu thì từ này chỉ nhiều phương diện, có thể là tự xào couple, tự xào nhiệt để thu hút sự chú ý cho mình, tự xào mấy cái scandal linh tinh, đại khái nó sẽ vẫn xoay quanh một ý nghĩa như vậy.
Đây đã được xem như một lời cảnh cáo.
“Là vì Châu Thanh sao?!”
Nhâm Kỳ Hiên bốc đồng hỏi ra câu này.
Kể từ lần trước gặp Châu Thanh, Nhâm Kỳ Hiên không thể không thừa nhận rằng khoảng thời gian này cậu ta vẫn luôn nghĩ về người đó, nghĩ đến giọng điệu của cậu khi nói chuyện, tướng mạo và dáng vẻ cậu nói với Trữ Khâm Bạch rằng “anh tự giải quyết đi”.
Trong lòng cậu ta sẽ không ngừng so sánh mình với đối phương.
Tại sao anh ta có thể đối mặt với Trữ Khâm Bạch thản nhiên như vậy, tại sao có thể dễ như trở bàn tay đạt được thứ mà người khác không thể có được, thứ khiến cho cậu ta nhịn không được mà đố kỵ nhất, chính là Trữ Khâm Bạch thật sự sẽ để ý đến anh ta.
Tâm lý đố kỵ của con người rất khó kiểm soát như vậy đấy.
Trữ Khâm Bạch cau mày: “Cậu nói cái gì?”
Có vẻ như đột nhiên nghe thấy tên của Châu Thanh từ miệng cậu ta nên cảm thấy không vui.
“Em…”
Lúc này, trợ lý đạo diễn chạy tới nói: “Anh Trữ, Kỳ Hiên, địa điểm ăn đã được quyết định rồi, đạo diễn bảo tôi đến hỏi hai người đi cùng xe ông ấy qua đó hay tự qua.”
“Tôi tự lái xe.” Trữ Khâm Bạch nói xong thì không quay đầu lại mà đi luôn, để lại Nhâm Kỳ Hiên ở chỗ cũ sinh ra tâm lý ghét bỏ trước ánh mắt lấy lòng của trợ lý đạo diễn.
Nhưng trợ lý này lại không để ý đến phản ứng trong mắt cậu ta, ngược lại còn niềm nở nói: “Xe của đạo diễn Du bây giờ đang ở bên ngoài, vừa rồi còn hỏi đến cậu đấy, tôi bảo đạo diễn đợi ngài nhé?”
“Không cần đâu.” Nhâm Kỳ Hiên lạnh lùng nói.
Trợ lý có hơi sửng sốt, do dự nói: “Vậy được thôi.”
Nhâm Kỳ Hiên vừa đi thì trợ lý đã nhổ nước bọt xuống đất, thấp giọng chửi: “Giả vờ thanh cao cái gì!”
Một nhân viên công tác quen biết hắn đi tới, cười nói: “Nhâm Kỳ Hiên này trước và sau hoàn toàn là một dáng vẻ khác.”
“Chỉ được cái mặt là đẹp thôi.” Trợ lý đạo diễn cười lạnh một tiếng: “Cậu ta cũng không phải là một tiểu bạch hoa (*) thật sự. Du Thông muốn ngủ với cậu ta mấy tháng mà không bắt được người, mỗi lần tụ họp cậu ta còn muốn đi cùng, dụ dỗ người thành thạo lắm.”
(*) tiểu bạch hoa: chỉ sự trong veo như một bông hoa trắng, ngây thơ lương thiện, trông yếu ớt làm người yêu thương.
“Tôi không nghĩ vậy.” Nhân viên công tác nhỏ giọng nói: “Vừa nhìn đã biết cậu ta còn chưa nản lòng với ảnh đế Trữ. Không phải tôi nói chứ, có một ví dụ như Trữ Khâm Bạch ở trước mắt, từ diện mạo, gia thế tới địa vị luôn ở hàng đầu, cậu ta có thể nhìn đến kiểu như Du Thông được sao? Du Thông ít nhất cũng sắp năm mươi tuổi rồi, vẻ mặt cứ như say rượu, là tôi thì tôi cũng biết nên nhắm vào ai để ra tay nha.”
Trợ lý chế giễu: “Lòng người cao hơn trời, Trữ Khâm Bạch có thể nhìn trúng cậu ta sao?”
“Không phải vừa rồi anh còn nói cậu ta có cái mặt đẹp sao? Làm sao anh biết được người ta nhất định không nhìn trúng chứ?”
“Đó là do những gì cô thấy ít quá thôi.”
Càng đừng nói đến người trong giới nhiều năm như Trữ Khâm Bạch, loại người nào mà chưa từng gặp, một chút tâm tư đó của Nhâm Kỳ Hiên anh có thể không nhìn thấu sao?
Nhâm Kỳ Hiên rõ ràng là một trong những thế hệ mới đang làm rất tốt rồi, tuy nhiên dã tâm lại bành trướng nhanh chóng, vừa mới có được chút thành tích và được o bế một chút đã không biết trời cao đất dày là gì, đây là khuyết điểm chung của hầu hết người mới.
Một số người có thể dừng lại kịp thời và hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng có một người lại cứ khăng khăng cố chấp.
Hơn nữa, nhìn trúng ai mà không tốt, lại đi nhìn trúng Trữ Khâm Bạch.
Đó không phải là loại người mà muốn dây dưa là dây dưa được.
Trợ lý đạo diễn hừ một tiếng nói: “Cứ nhìn mà xem, người này một khi mờ mắt sẽ luôn tự tìm đường chết. Tôi đã thấy nhiều rồi, Nhâm Kỳ Hiên này có lẽ cũng không phải ngoại lệ đâu.”
Trung tâm câu lạc bộ nổi tiếng nhất ở Lam Thành được gọi là Kim Tượng, là nơi mà người trong giới giải trí thường lui tới nhất.
Từ những tư bản lớn, nhà đầu tư, đạo diễn và minh tinh hàng đầu, không biết nơi này đã tiếp đãi bao nhiêu người.
Trong phòng riêng sang trọng, dưới ánh đèn lộng lẫy, Nhâm Kỳ Hiên bị Du Thông cố tình ép vào một góc ghế sofa, bàn tay vẫn luôn quyến luyến sau lưng cậu ta.
Nhâm Kỳ Hiên nhục nhã cắn môi, liếc nhìn Trữ Khâm Bạch đang uống rượu nói chuyện với người khác ở một bên khác, rồi lại thu tầm mắt lại. Để trốn tránh bàn tay của đối phương, cậu ta cố ý nghiêng người về phía trước, cầm ly rượu lên, nói: “Đạo diễn Du, tôi kính chú một ly.”
“Được thôi.”
Du Thông thu tay lại rồi ngồi thẳng dậy, cười tươi đến mức để lộ chiếc răng ố vàng bên trái.
Du Thông nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào cổ áo của người kia, ý tứ rất rõ ràng.
Nhâm Kỳ Hiên giả vờ như không nhìn thấy, đột nhiên hỏi: “Đạo diễn Du, không biết chú có biết một người tên là Châu Thanh không?”
“Châu Thanh?” Du Thông nghi hoặc: “Ai?”
Nhâm Kỳ Hiên: “Thật ra thì tôi cũng không rõ lắm nhưng anh Trữ có quen biết, trông cực kỳ đẹp trai. Có lẽ chú có thể hỏi anh Trữ, nói không chừng rất phù hợp với bộ phim tiếp theo của chú đấy.”
Du Thông lộ ra ánh mắt cười như không cười.
“Tiểu Nhâm à.” Ông ta đột nhiên gọi tên người kia rồi dựa người lên ghế sofa, “Tôi nói thẳng nhé, sẵn lòng chơi với cậu là bởi vì tôi thích cậu. Tôi cũng biết cậu hẳn là rất thích ảnh đế Trữ nhỉ?”
Du Thông dựa sát lại dưới vẻ mặt cứng đờ của Nhâm Kỳ Hiên, sờ lên cánh tay cậu ta rồi nói: “Trữ Khâm Bạch giúp cậu một lần, cậu cảm thấy cậu ta sẽ giúp cậu lần thứ hai ư? Đừng có giở thủ đoạn vặt này, cậu dám tính kế người của cậu ta, lá gan không nhỏ nhỉ?”
Nhâm Kỳ Hiên cố gắng giữ bình tĩnh, gượng cười: “Tôi không biết ngài có ý gì?”
“Mấy người các cậu đừng giả vờ nữa được không.” Du Thông nói: “Ngay cả Châu Thanh là ai cậu còn không rõ đã đào một cái hố cho tôi. Chỉ là thật đáng tiếc, tôi biết nhiều hơn cậu một chút, khuyên cậu đấy, người này lúc nên cúi đầu nhận mệnh thì vẫn phải nhận mệnh, lòng kiên nhẫn của tôi thật ra cũng không nhiều, chính là tối nay, số phòng gửi cho cậu, nhé?”
Nhâm Kỳ Hiên khẽ run lên, đến lúc này rồi cậu ta mới hiểu.
Cậu ta vẫn luôn cho rằng Du Thông chỉ là một lão già háo sắc mà thôi nhưng loại người này mới là xảo quyệt nhất, cậu ta đã đánh giá thấp ông ta.
Cậu ta đột ngột đứng dậy, ngay lúc này mới cảm thấy rất chóng mặt, dùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn Du Thông, trái tim đập thình thịch mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Lúc Châu Thanh nhận được điện thoại của Trần Đăng Đăng thì vừa mới tan làm.
Lúc đó đã là khoảng mười giờ tối.
Tài xế Tiểu Lâm mấy ngày nay đều chịu trách nhiệm đưa đón cậu.
“Sao vậy? Đăng Đăng.” Châu Thanh ngồi trong xe hỏi.
Trần Đăng Đăng đứng ở lối vào của câu lạc bộ, nói: “Anh Châu, là như thế này. Nhóm anh Trữ mới ăn cơm xong thì đạo diễn lại gọi rất nhiều người đến. Anh biết không, bộ phim này ban đầu là do chị Phạm nhận thay anh ấy, bối cảnh phía sau không dễ từ chối, tối nay anh Trữ nhất định phải uống rượu, em sợ một mình em không xử lý được anh ấy, anh có thể để Tiểu Lâm qua đây một chuyến được không?”
Châu Thanh hỏi: “Bọn họ đã kết thúc chưa?”
Trần Đăng Đăng: “Vẫn chưa nữa.”
“Được.” Châu Thanh nói, “Nói cho tôi biết địa chỉ, tôi bảo Tiểu Lâm qua đó.”
Lúc nhận được địa chỉ, Châu Thanh kiểm tra khoảng cách, nhận ra rằng nếu bảo Tiểu Lâm đưa mình về trước thì giữa đường còn phải vòng một quãng rất dài.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói với Tiểu Lâm: “Vậy đi thẳng tới đó đi, đón ông chủ cậu xong thì lại quay về.”
Tiểu Lâm hỏi: “Anh Châu, không phải anh nói phải về tìm một phần tài liệu sao? Sẽ không không kịp đấy chứ?”
Châu Thanh lắc đầu: “Không sao, ngày mai mới dùng.”
Vốn dĩ đã dùng tài xế của người ta rồi, không có đạo lý gì mà lại không đi đón người nữa.
Lúc Châu Thanh đến câu lạc bộ, Trần Đăng Đăng đã ở cửa đón cậu với vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Anh Châu, sao anh lại đích thân qua đây vậy ạ?”
“Vừa nãy tôi ở trên xe, tiện đường thôi.”
Trần Đăng Đăng vô cùng lo lắng: “Nhưng em cũng không biết khi nào mới kết thúc nữa, vừa nãy gọi điện cho anh Trữ anh ấy không bắt máy, nơi này đều yêu cầu hội viên, em cũng không vào được.”
“Không sao, tôi đi vào xem xem.” Châu Thanh đưa cặp đựng giấy tờ trong tay cho đối phương.
Trần Đăng Đăng há to miệng: “Anh có thể vào được ạ?”
Châu Thanh mỉm cười không nói gì.
Những người mà cậu giao thiệp bây giờ đều đến từ giới kinh doanh cao cấp của Lam Thành, thế giới của người giàu luôn đầy màu sắc nên cậu có hội viên ở đây thật sự không ngạc nhiên mấy.
Lễ tân nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai bước vào đã nhiệt tình hỏi cậu cần dịch vụ gì.
Châu Thanh nói: “Tìm người.”
Đương nhiên ở nơi thế này không thể dễ dàng tiết lộ hành tung của những người như Trữ Khâm Bạch, nhưng nếu thay đổi thân phận một chút, đối phương thấy cậu cũng sẽ không nghĩ rằng cậu đang nói dối mà trực tiếp nói cho cậu biết số tầng và số phòng.
Châu Thanh vẫn chưa đi đến gian phòng đã nghe thấy có người gọi anh Trữ ở trước cửa nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh cũng không đóng, tất cả các bài trí màu đen dát vàng cho thấy hương vị xa xỉ của tiền bạc.
Trữ Khâm Bạch đang dựa vào tường, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Một người rõ ràng ghét mùi thuốc lá nhưng hành động này vào lúc này đây lại làm vô cùng tự nhiên.
Anh trông có vẻ đã uống không ít, cổ áo sơ mi cũng đã bị kéo ra khá lỏng lẻo.
Người đang yếu ớt dưới chân anh khóc nức nở: “Anh Trữ, cầu xin anh, hôm nay em có đánh Du Thông ông ta cũng nhất định sẽ không buông tha cho em. Chỉ có anh mới có thể giúp em, xem như em cầu xin anh.”
Ánh mắt Trữ Khâm Bạch lộ ra vẻ thờ ơ: “Cậu cầu cứu nhầm người rồi.”
Người đang ngồi xổm dưới đất trực tiếp đưa tay ra kéo ống quần của anh, anh có vẻ mất kiên nhẫn nên hất tay người đó ra.
Không nhìn thấy được sự dáng vẻ nhếch nhác nằm sấp trên mặt đất của người kia.
“Người rơi vào trong tay Du Thông rất nhiều, cậu không phải người đầu tiên và cũng sẽ không phải là người cuối cùng, tình huống hoàn toàn có thể tránh khỏi thì tôi không có lý do gì để giúp cậu. Báo cảnh sát hay phơi bày, cậu có thể chọn một cái.”
“Như vậy em sẽ tiêu đời mất, không được, anh Trữ, thật sự không được!”
Người dưới đất bắt đầu vùng vẫy rồi đột nhiên đông cứng lại, cậu ta nhìn thấy Châu Thanh ở cửa.
Nhâm Kỳ Hiên chưa bao giờ nghĩ đến việc bị người khác bắt gặp trong thời điểm thảm hại như vậy, người này lại cứ là người mà cậu ta không muốn gặp nhất.
Cậu ta trợn mắt ngay tại chỗ, nói: “Ai cho phép anh vào đây! Cút ra ngoài!”
Trữ Khâm Bạch dường như hoàn toàn không ngờ được tại sao Châu Thanh lại ở đây, trong lúc không thể che giấu sự ngạc nhiên, anh ném điếu thuốc đi rồi bùng nổ: “Con mẹ nó cậu bảo ai cút ra ngoài?”
Bất kể người trước mặt có phản ứng như thế nào, anh đứng dậy đi ra cửa, cau mày nhìn Châu Thanh.
Châu Thanh hoàn toàn không để bụng những lời vừa rồi của Nhâm Kỳ Hiên, nhìn Trữ Khâm Bạch trước mặt, qua cảnh tượng vừa rồi, cậu dường như mới thật sự thấy được lai lịch của người này trong giới này.
Đó là một loại lạnh lùng và tàn nhẫn từ trong xương tuỷ sau khi đã thấy quen đủ loại tình huống khác nhau, có một loại cảm giác bề trên khó mà tiếp cận.
Châu Thanh ngửi thấy mùi rượu, thuốc lá và dường như có cả nước hoa hỗn tạp trên người anh thì lùi lại một bước.
Dường như Trữ Khâm Bạch cảm thấy bất mãn với động tác của cậu, một tay kéo người lại gần rồi cau mày: “Trốn cái gì?”
Châu Thanh ngước mắt lên: “Mùi sa đoạ trên người anh nặng quá rồi đấy.”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️