Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 58

12:49 sáng – 13/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 58 tại dua leo tr. 

La Phi thực sự bị dọa sợ rồi. Y dần tưởng tượng ra cảnh sinh nở của một tiểu ca. Nghe nói, phải, là nghe nói mà thôi, giai đoạn sắp sinh, lớp da phía dưới rốn của các tiểu ca đều bị mỏng đi, nhưng thực tế không đến mức bị rạn nứt. Đây chỉ là cơ chế giúp tiểu ca giảm bớt đau đớn khi bị mổ bụng lấy đứa trẻ ra, và tăng nhanh tốc độ hồi phục cho cơ thể. Bởi vì điều này mà La Phi không quá căng thẳng khi nghe tin mình mang thai.

Đúng vậy! Nếu thực sự phải sinh đứa nhỏ bằng đóa cúc nhỏ kia, có đánh chết y cũng không muốn con hổ con! Viễn cảnh ấy thực sự quá đẫm máu và đáng sợ!

Nhưng hiện tại y mới phát hiện, hình như việc mổ đẻ cũng khá dọa người, nếu không vì sao Hàn Húc lại thét to đến vậy?

Tiếng hét của y như xuyên thấu vào đại não La Phi.

“Tẩu tử, Hàn Húc sao rồi?” La Phi đứng ở cửa chẳng dám bước vào. Bởi vì ngay cả Mộc Linh và phụ thân Hàn Húc đều đứng ở đây.

“Đứa nhỏ e là bị sinh non.” Mộc Linh nói: “Hàn đại ca của ngươi đi tìm Lương đại phu, thực sự lo quá đi mất!”

“Không phải vẫn còn gần một tháng sao? Sao đột nhiên lại…” Tịch Yến Thanh nhớ Trần Hoa Chương từng kể, phải một tháng nữa mới đến ngày sinh của Hàn Húc.

“Đúng vậy, nhưng không ngờ Hàn Húc lại sảy chân ngã.” Mộc Linh đứng ở cửa sốt ruột nhìn ra cổng lớn, vừa nhác thấy Lương đại phu liền hô lên: “Đây rồi đây rồi!”

“Đã, khụ khụ khụ, đã đun nước nóng chưa?” Lương đại phu cũng đã cao tuổi, ông và Lương bá mẫu cùng dìu nhau đến, bọn họ vừa chạy vừa đi suốt đường, lúc này vẫn đang thở hổn hển.

“Đã đun rồi, sôi rồi, chỉ chờ hai lão nhân ngài đến đây.” Mộc Linh khẩn trương mời người vào buồng, sau đó tất bật chuẩn bị khăn vải sạch và nước nóng vân vân…

Tịch Yến Thanh thấy vậy trong lòng có chút nôn nóng: “Hay là mấy hôm nữa em cũng thu xếp về ngoại ở đi?”

Bằng không, nếu chẳng may La Phi có mệnh hệ gì, hắn chạy đi gọi người, để y một mình ở nhà cũng khó mà yên tâm!

La Phi cũng cảm thấy về La gia sẽ an toàn hơn, nhưng y lại có chút bất tiện. Y cân nhắc rồi nói: “Thôi, em ở nhà! Hơn nữa đến ngày dự sinh con hổ con, trời cũng ấm lên rồi, tuyết tan hết, ra ngoài đi lại cũng không sợ ngã, em sẽ cố gắng đi lại cẩn thận.”

Tịch Yến Thanh nói: “Vậy để lúc đó tính sau.”

Hai người đứng đầu hồi đợi chốc lát. Lương đại phu vào buồng không bao lâu, Hàn Húc đã không còn hét quá to, thỉnh thoảng vẫn có tiếng rên rỉ giống như y đang phải nghiến răng áp chế cơn đau ngay trong cổ họng.

Hàn Dương thấy La Phi đứng ngoài cũng lạnh, anh ta nói với Tịch Yến Thanh: “Tịch đệ, đệ và La Phi về nhà ta ngồi một lát kẻo đứng đây nhiễm lạnh.”

Tịch Yến Thanh đang do dự không biết nên kéo La Phi ra về thế nào, nghe vậy hắn liền nói: “Vậy tốt quá. Nếu không nghe được tin tức của Hàn Húc, Nhị Bảo nhà ta e là cũng không thể yên lòng.”

Vừa lúc Tráng Tráng đã ngủ dậy, nó chạy sang tìm nương, Tịch Yến Thanh và La Phi bèn nhận nhiệm vụ trông đứa nhỏ, hai người bế nó về nhà Hàn Dương ngồi đợi tin.

“Em đang căng thẳng à?” Thấy La Phi im lặng không lên tiếng, Tịch Yến Thanh phát hiện vợ bé nhỏ thực sự đang rất lo lắng, các đầu ngón tay bị y cấu đến mức sắp rách da.

“Bởi vì Hàn Húc hét to quá, thực sự rất ám ảnh.” La Phi nói: “Hy vọng y không xảy ra chuyện gì, A di đà Phật… À không, phải là Thượng đế phù hộ mới đúng!”

“Thượng đế nào? Vẫn là Phật tổ đáng tin hơn.”

“Đáng tin cái gì?” La Phi trừng mắt: “Lúc mới đến em từng niệm Phật, em cầu anh đừng xuyên tới đây ám quẻ em! Kết quả bị vả lệch mặt.”

“Hửm? Tôi xuyên đến không tốt sao?” Tịch Yến Thanh cầm tay La Phi: “Bảo bối à, em nói vậy làm tôi đau lòng ghê…”

“Đau cái gì! Thôi, vẫn cứ cầu Phật đi! A di đà Phật, cầu ngài phù hộ cho Hàn Húc, cầu cho bọn họ vượt qua thuận lợi!”

“Thúc thúc…” Tráng Tráng khẽ giật giật ống tay áo La Phi, nó nhỏ giọng gọi y: “Con muốn nương.”

“Tráng Tráng, nương con đang bận, một lát nữa nương sẽ quay về ngay. Nhị thúc của con đang sinh cho con một tiểu đệ hoặc một tiểu muội đấy, nếu hiện tại con đi tìm nương vậy sẽ không có ai giúp nhị thúc nha.” La Phi dịu dàng an ủi đứa nhỏ: “Thúc thúc chơi với con nhé.”

“Ướt ướt…” Tráng Tráng chỉ vào đ.ũng quần của mình.

La Phi nhận ra, tên nhóc thúi này vậy mà tè dầm!

Lúc này chợt nghe tiếng Tịch Yến Thanh từ phía sau: “Cái bản đồ to quá.”

La Phi quay đầu quan sát, chiếc chăn mà Tráng Tráng đắp được vá từ đủ loại vải, có lẽ tất cả các quốc gia trên thế giới này đều xuất hiện trên đó. Cũng may đầu giường gần lò sưởi có quần mới sạch sẽ, La Phi với lấy thay cho Tráng Tráng.

Nơi này không có bỉm, đây là một chuyện khiến La Phi khá đau đầu.

Cũng không biết chỗ tã vải bọn họ chuẩn bị liệu có đủ dùng hay không.

La Phi quyết định sẽ may thêm hai cái chăn nhỏ. Cái địu, quần áo em bé và tã lót đều đã may xong, nhưng y lại quên mất việc may chăn. Ở Vũ Khánh quốc có thông lệ, chăn em bé phải do bà ngoại làm mới may mắn, khi ấy y chủ quan nghĩ rằng Lý Nguyệt Hoa sẽ lo chuyện này, nhưng hiện giờ xem ra một cái chăn là không đủ. Ít nhất phải may vài cái để giặt giũ thay đổi mới được.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, La Phi còn đang miên man suy nghĩ. Khoảng hai khắc sau bên nhà Hàn Húc chợt vang lên tiếng khóc của trẻ em.

Tiếng khóc không quá dữ dội, ban đầu La Phi và Tịch Yến Thanh còn chưa nghe thấy, nếu không phải Tráng Tráng tai thính phát hiện ra, Tịch Yến Thanh và La Phi có lẽ cũng không biết gì.

“Vợ, đi, đi thôi…” Tịch Yến Thanh một tay ôm Tráng Tráng một tay dắt La Phi. Bọn họ kéo sang nhà Hàn Húc, buồng của y tạm thời không thể vào thăm, bên trong chỉ có Trần Hoa Chương ở bên Hàn Húc, ngoài ra còn có hai lão nhân Lương đại phu.

“Hàn thẩm, Hàn Húc thế nào rồi?” La Phi hỏi Hàn Liễu thị.

“Tốt rồi, nó sinh được một tiểu ca. Tuy chưa đủ tháng nhưng Lương đại phu nói cũng không tệ lắm.” Hàn Liễu thị vươn tay lau mồ hôi trán: “Nhị Bảo à, cháu và Yến Thanh qua buồng bên kia ngồi đi, đừng đứng đây nữa.”

“Thôi không cần đâu Hàn thẩm, chúng cháu biết Hàn Húc và đứa nhỏ đều bình an thì yên tâm rồi, nên ra về thôi. Vài ngày nữa cháu lại qua thăm y.” La Phi cười nói: “Hôm nay cháu cũng không biết y sinh sớm, còn chưa kịp chuẩn bị lễ vật cho tiểu chất nhi, lần sau cháu sẽ mang tới.”

“Cháu đến thăm là nó mừng rồi. Vậy thôi, ta không giữ hai đứa nữa, hôm nay trong nhà bận quá không đón tiếp chu đáo được, mấy hôm nữa hai đứa lại đây ăn cơm.” Hàn Liễu thị gọi Hàn Dương: “Đại Dương, mau tiễn hai đứa Yến Thanh và Nhị Bảo. Đại Dương đâu rồi?” Hàn Liễu thị gọi mãi mà không thấy người.

“Nương, cha Tráng Tráng và Hoa Chương đang nói chuyện, Hoa Chương bị dọa sợ lúc này còn đang run tay kia kìa.” Mộc Linh dở khóc dở cười nói: “Để con tiễn cho.”

“Không cần tiễn đâu tẩu tử, chúng ta cũng đâu phải người ngoài.” La Phi cười cười: “Mấy hôm nữa chúng ta lại đến.” Bị dọa sợ đến nỗi chân tay run lẩy bẩy, Trần Hoa Chương ngươi đúng là không có tiền đồ!

Ngay từ đầu Trần Hoa Chương bị Lương đại phu đuổi ra ngoài, nhưng hắn không yên lòng nên nhất quyết ngồi lại nắm chặt tay Hàn Húc. Lúc ấy hắn đã gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nào ngờ sau đấy còn đáng sợ hơn. Lương đại phu dùng dao rạch bụng Hàn Húc, máu ứa ra nhuộm đỏ quạch, lúc ấy Trần Hoa Chương tí xỉu…

Ngần ấy năm quen biết hắn chưa từng thấy Hàn Húc chảy nhiều máu đến vậy! Tuy Lương đại phu nói, thông thường sinh đủ tháng sẽ không bị như vậy, bởi Hàn Húc sinh non nên ông phải rạch sâu một chút, sẽ mất nhiều máu hơn. Nhưng điều này vẫn quá đỗi ám ảnh!

Thời điểm đứa nhỏ được đưa ra, Trần Hoa Chương bị dọa đến ngây người.

“Thanh ca, về sau anh đừng như mộc tượng huynh nhé, em chỉ tin tưởng mỗi anh, nếu anh mất bình tĩnh em cũng xong đời đấy!”

“Yên tâm đi.” Tịch Yến Thanh nói: “Tâm lí của tôi rất vững, khẳng định sẽ là chỗ dựa cho em và đứa nhỏ.”

Mãi sau này Tịch Yến Thanh mới biết, khi ấy hắn gáy quá sớm, sau đó sẽ bị vả mặt bôm bốp! Nhưng đó là chuyện của tương lai.

Hai ngày sau Tịch Yến Thanh lên trấn một chuyến, sau khi về nhà cơm nước hắn đưa La Phi tới Hàn gia thăm hỏi. Vốn muốn gặp tiểu thợ mộc, thuận tiện hỏi Trần Hoa Chương bao giờ có thời gian làm thêm một lô khuôn kem— Thạch Thích đã tìm được một nhóm thuộc hạ tiếp quản mối bán kem, bọn họ chuẩn bị mở rộng làm ăn nên đặt thêm rất nhiều khuôn gỗ. Đơn hàng này rất dễ làm, lại không cần chạy qua chạy lại, Tịch Yến Thanh có ý định nhường cho Trần Hoa Chương để hắn vừa kiếm thêm chút bạc vừa có thời gian ở nhà chăm sóc Hàn Húc và đứa nhỏ. Ai ngờ khi hắn bước vào cổng Hàn gia, thật tuyệt vời, Trần Hoa Chương vẫn đang run lẩy bẩy, lần này Tịch Yến Thanh quả thực không nói nên lời.

“Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng.” Trần Hoa Chương dùng một tay giữ một tay: “Ngươi có coi ta là huynh đệ không?”

“Vì coi ngươi là huynh đệ ta mới tới đây.” Tịch Yến Thanh kéo ghế ngồi xuống: “Chính là đơn hàng khuôn kem, ngươi có nhận không? Họ đặt trước năm trăm cái, tiền công tính như bình thường. Que gỗ càng khỏi phải bàn, về sau có lẽ chẳng bao giờ là đủ, năm trăm cái e là còn ít.”

“Làm chứ, sao không nhận! Ta không đẽo được còn có tiểu nhị đồ đệ mà. Hơn nữa chỉ cần bắt tay làm việc ta sẽ không bị chứng run rẩy nữa.” Trần Hoa Chương có chút cạn lời: “Nhưng hễ nhìn thấy đứa nhỏ là run rẩy. Hai ngày nay Lương đại phu đều sang châm cứu cho ta, chứng bệnh đã thuyên giảm rất nhiều.”

“Được rồi, mấy hôm nữa ta mang bản vẽ lại đây.” Nói xong Tịch Yến Thanh lại bàn với Trần Hoa Chương về chuyện đục đẽo gia cụ. Hắn và đám Cảnh Dung chuẩn bị cất nhà, đồ đạc trong nhà đương nhiên phải đóng mới, không thể dùng lại vật dụng cũ vì chúng đều là đồ sắp hỏng, mà ở thời đại này việc đóng gia cụ tốn không ít thời gian, cho nên hắn phải tính toán kỹ càng.

“Vậy cứ làm theo kế hoạch nhé, nếu có thêm đơn hàng khuôn kem nhờ Yến Thanh ngươi kéo về giúp ta, ta tính giá tám phần cho ngươi coi như lấy tiền công. Về chuyện đóng gia cụ, ngươi cũng trả tiền công cho ta là được, không cần lo về vật liệu.” Trần Hoa Chương nói: “Dù sao trong vòng một năm tới ta không thể đi đâu xa. Đứa nhỏ mới lọt lòng, ta không yên tâm chút nào. Ngươi không biết đâu, chỉ cần ra khỏi buồng, không nhìn thấy một lớn một nhỏ này, trong lòng ta liền thấp thỏm không yên. Ngày Hàn Húc lâm bồn, Trần Hoa Chương quả thực phải ra ngoài một chuyến, được tin tức phụ sảy chân sinh non hắn vắt chân lên cổ chạy về Hàn gia, linh hồn suýt thì thoát xác!

“Là lẽ thường tình thôi, nhưng hiện tại ngươi có thể yên tâm đôi chút rồi, ít nhất một lớn một nhỏ nhà ngươi đều đã bình an.” Tịch Yến Thanh nhìn đứa nhỏ đang được La Phi ôm trong lồ,ng ngực. Tiểu thợ mộc được quấn tã nằm gọn trong vòng tay La Phi, bọc chăn nhỏ xíu tròn tròn, La Phi chỉ dùng một cánh tay là ôm trọn, cho nên Tịch Yến Thanh để y tự xoay xở.

“Ài, các ngươi xem này! Nó vừa ngáp đấy, trông buồn cười quá!” La Phi hô lên: “Nhỏ xíu thế này, moe xỉu…”

“Moe, moe xỉu???” Hàn Húc ngân người: “Nghĩa là gì???”

“À ý là rất đáng yêu, đáng yêu quá sức chịu đựng.” La Phi cẩn thận sờ lên khuôn mặt tí hon của tiểu thợ mộc: “Mềm quá đi mất, thực sự rất đáng yêu.”

“Vậy ngươi ôm về nhà nuôi đi.” Hàn Húc nói: “Ta không đòi tiền đâu.”

“Đừng chọc ta nữa, ta mà ôm đi thật, ngươi lại nằm khóc tu tu.”

“Ta không khóc đâu. Thật đấy, chờ đến ngày sinh ngươi sẽ biết, vẫn nên ở trong bụng thì tốt hơn.”

“Ta lại thấy đứa nhỏ chào đời mới tốt chứ. Nhìn nó đáng yêu thế này cơ mà.” La Phi phát hiện thợ mộc tí hon đã ngủ say, nó trở nên vô cùng an tĩnh, trái tim y như muốn tan chảy: “Ài đúng rồi, hiện tại nó ăn gì?” Cũng không thấy Hàn Húc chuẩn bị sữa dê hay sữa bò…

“Tẩu tử Kiều gia cũng vừa sinh, ban ngày tẩu ấy sẽ tới đây cho nó bú nhờ. Có điều ban đêm thì không thể làm phiền người ta, cho nên cứ đến đêm là đứa nhỏ quấy khóc. Ta đang muốn hỏi ngươi chuyện này đây Nhị Bảo, trong nhà ngươi đang nuôi hai con dê sữa đúng không, có thể chia cho ta một con được không?”

“Đương nhiên là được, thế mà cũng phải hỏi! Dù sao ta cũng chưa vội dùng mà!” La Phi đáp ứng ngay tức khắc: “Một hai hôm nữa một con dê cái cũng sắp sinh dê con, chờ nó sinh xong ta sẽ dắt qua cho ngươi. Đằng nào chúng ta cũng không có kinh nghiệm đỡ đẻ cho dê, phải để Cảnh Dung phụ trách việc này.”

“Vậy quyết định thế nhé, ta sẽ không bảo mộc tượng huynh đi tìm mua dê cái nữa, hắn hỏi thăm khắp nơi mà không mua được. Chủ yếu là vì đứa nhỏ luôn bị đói vào ban đêm nên rất quấy khóc, ta lo lắng suông cũng không có cách nào khác.”

“Được rồi, ta sẽ dắt sang cho ngươi.”

La Phi thích uống sữa dê, nhưng y là người lớn rồi, không uống sữa có thể uống cái khác, lúc này phải ưu tiên đứa nhỏ mới sinh. Hơn nữa đàn dê của Cảnh Dung đã có con lai giống thành công, đợi hổ con chào đời La Phi sẽ có sữa mới để dùng.

Hai ngày nay La Phi dành thời gian suy nghĩ cách chế biến thịt dê, nhưng thành quả không quá lý tưởng. Y tẩm ướp cả tảng sau đó rán chín, lại treo lên hong gió. Kết quả khiến miếng thịt dê cứng đến nỗi không thể nhai! Y cảm tưởng nếu tảng thịt to hơn có lẽ sẽ đánh chết người.

Hoàn toàn không ổn…

Trái lại, kế hoạch của Tịch Yến Thanh diễn ra khá suôn sẻ. Hắn và đám Lạc Dũng đã tranh thủ thời gian làm sạch cỏ dại và dọn dẹp nền đất chuẩn bị đào móng nhà, cũng đã nghiên cứu xong phần diện tích. Tịch Yến Thanh muốn xây một căn nhà bốn buồng và hai sảnh, hắn dùng các phương pháp đo đạc hiện đại để tính toán, đại khái phần nền sẽ rộng một trăm mười mét vuông. Hắn lại vận dụng bố cục nhà thời hiện đại, sắp xếp hai buồng hướng nam làm phòng ngủ chính, hai buồng hướng bắc làm phòng ngủ phụ và nhà kho.

Vì phương Bắc trời lạnh, bọn họ phải dùng giường lò, một trong hai gian phòng phương Bắc được thiết kế cách buồng ngủ chính một bức vách và dùng chung một kệ lò. Chỉ cần nhóm một bếp cả hai buồng đều sẽ ám áp.

Làm như vậy, thứ nhất mùa hè sẽ không bị nắng chiếu trực diện, trong phòng cũng mát mẻ hơn, thứ hai là để tiết kiệm nhiên liệu đốt.

Cảnh Dung là người chưa thành thân, ban đầu y chỉ định xây một gian nhà hai buồng một sảnh. Nhưng nhìn bản phác thảo của Tịch Yến Thanh y lại cảm thấy rất tâm đắc, bởi vậy y quyết định cũng xây nhà bốn buồng hai sảnh. Lạc Dũng nhìn hai huynh đệ đều cất nhà khang trang, sao hắn có thể xây một căn nhà bé tí? Ta đây cũng muốn một căn nhà hai sảnh bốn buồng! Dù sao bọn họ cũng đã tính toán trước, sẽ không tốn nguyên vật liệu hơn là bao.

Vì thế theo sơ đồ, trước tiên là nhà mới của Cảnh Dung nằm kề căn nhà cũ, sau đó là nhà mới của Tịch Yến Thanh nằm kề nhà Cảnh Dung. Nhà cũng Lạc Dũng nằm ở cuối dãy.

Theo lời Lạc Dũng nói, Tịch ca huynh đã bị ta và Cảnh Dung đánh gọng kìm!

Tịch Yến Thanh không thèm đếm xỉa, gọng kìm con khỉ, ta chỉ cần một mâm sủi cảo thịt heo là san phẳng quân địch.

“Cha, người xem chỗ đá này đã đủ chưa?” Tịch Yến Thanh hỏi La Thiên. Bọn họ phải tranh thủ đi bê đá khi chưa vào mùa vụ. Cách thôn Hoa Bình không xa có một quặng đá lớn, hơn phân nửa những thôn dân quanh đây khi có nhu cầu dùng đá đều tới đây khai thác. Hôm nay trừ Tịch Yến Thanh còn có Lạc Dũng, La Cát, Cảnh Dung và nhạc phụ La Thiên của hắn.

“Chở một xe này về, ngày mai phải thêm một xe nữa. Như vậy mới coi là tạm đủ.” La Thiên lau mồ hôi: “Chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ trước khi đào móng, đến lúc đó có thể tiết kiệm thời gian.”

“Bọn con xây nhà mới phải phiền người nhọc công rồi.” Lạc Dũng cười hề hề, động tác trên tay vẫn không giảm lực, người này quả là sức dài vai rộng. Có điều Tịch Yến Thanh cảm thấy hắn hăng hái hơn ngày thường, có lẽ là để ghi điểm trước mắt cha vợ!

“Đã chặt đủ gỗ chưa?” La Cát hỏi.

“Số gỗ chúng ta chặt năm ngoái, đem đổi lấy gỗ cũ vẫn còn thiếu hơn phân nửa. Có điều ta không định lên núi chặt cây vào thời điểm này, đầu xuân trong rừng không quá an toàn, chẳng may gặp chuyện thì quả là lợi bất cập hại, cho nên số gỗ còn thiếu cứ bỏ bạc ra mua. Ta đã thương lượng với lão bản bán gỗ rồi, khi nào cần dùng cứ sang khuân về.” Tịch Yến Thanh nói: “Ngày mai ta lại đi tìm mấy nơi bán hồ gạo và bột vôi.” Thời cổ đại chưa có xi-măng nên phải dùng vật liệu dân dã.

“Chuyện này đơn giản. Cha chỉ lo đến lúc đó không đủ nhân lực. Trước mắt ba căn nhà của các ngươi phải xây lần lượt.” Trong thôn chưa bao giờ có tiền lệ ba hộ cùng cất nhà một lúc, cùng lắm chỉ sửa sang đôi chút, cho nên nếu ba người cùng xây nhà có lẽ phải thuê người ngoài thôn. Bởi vì thời điểm có thể xây nhà cũng là mùa vụ, đến lúc đó hầu hết nhân lực đều tập trung ra đồng.

“Cứ xây lần lượt cũng được, trước hết… để Cảnh Dung làm trước đi.” Tịch Yến Thanh nhịn cười nói: “Lạc Dũng có lẽ không có ý kiến gì đâu.” Nói xong hắn nháy mắt về phía Cảnh Dung.

“Hay là nhường Tịch ca xây trước đi, tề ca chỉ vài tháng nữa là sinh rồi, căn nhà cũ của hai người có vài chỗ dột, nên chuyển sang nhà mới càng sớm càng tốt.” Cảnh Dung rất hiểu ý, chỉ một ánh mắt của Tịch Yến Thanh liền đối đáp đúng kịch bản.

Nhưng lần này Lạc Dũng không thể kiềm chế sự nôn nóng của mình, hắn vội nháy mắt nhìn Tịch Yến Thanh và Cảnh Dung: Ta thì sao! Rõ ràng người cần xây nhà gấp là ta mà! Lão tử muốn thành thân!!!

Tịch Yến Thanh và Cảnh Dung cố tình lơ đi, tiếp tục nhặt đá bỏ lên xe.

La Thiên đương nhiên nhìn ra màn kịch của mấy tiểu tử này, nhưng đây là cơ hội hiếm có, nhìn tiểu tử Lạc Dũng bứt rứt vò đầu, ông làm việc cũng thấy vui vẻ hơn, vì thế La Thiên cũng giả bộ không hiểu.

Lạc Dũng làm thế nào đây? Hắn hậm hực nhặt đá, một lát sau dường như không nhịn được nữa, hắn đột nhiên lên tiếng: “Cảnh Dung, tề ca sắp sinh đứa nhỏ, ta không tranh với huynh ấy, nhưng ngươi cũng giành với ta làm gì? Ta còn vội thành thân mà!”

Cảnh Dung bật cười: “Biết rồi, có bản lĩnh sao không nhịn đến lúc về nhà hẵng nói?”

Lạc Dũng mãi mới hiểu ra: “Hai người các ngươi hay lắm, cố ý chọc giận ta phải không? Xem ta trừng trị các ngươi ra sao!”

Lạc Dũng xắn tay áo, Cảnh Dung thấy vậy co giò chạy vội, kết quả sảy chân vấp phải một hòn đá, y trực tiếp rơi vào một vòm ngự,c rắn chắc.

La Cát cười cười nói: “Cẩn thận chút.”

Cảnh Dung xấu hổ đứng thẳng dậy, đá hòn đá về phía Lạc Dũng: “Lạc Dũng ngươi cái tên lỗ mãng này! Ngươi đứng đắn một chút cho ta! Lão tử điên lên sẽ không nhường ngươi xây nhà trước đâu!”

Lạc Dũng cười sảng khoái, âm thanh vang vọng trong hang đá dọa đàn chim bay tan tác.

&&&&&&

Bước vào tháng hai âm lịch, gió xuân lạnh buốt, trời rét cắt da cắt thịt, ra khỏi nhà liền run lập cập. Nhưng cái lạnh này chỉ nhắm vào con người, cây cối tựa hồ không hề bị ảnh hưởng, những loài cỏ dại kiên cường đã bắt đầu nhú chồi xanh.

Tịch Yến Thanh giẫm qua thảm cỏ bước vào nhà: “Bảo bối, tôi về rồi.”

La Phi đang định ăn vụng thành quả hôm quả, nghe tiếng Tịch Yến Thanh y vội thả lại chiếc kem vào khuôn gỗ.

Có thể nói, sức sáng tạo của La Phi trên phương diện này quả thực khiến Tịch Yến Thanh ngả mũ bái phục. Trên đường đẩy xe đá quay về, Tịch Yến Thanh còn miên man suy nghĩ về món kem đậu, về đến nhà đã thấy La Phi làm xong một mẻ kem mới.

La Phi nhờ Trần Hoa Chương đẽo các khuôn gỗ nhỏ hình trái tim, còn có hình ngôi sao, hình chữ Phúc. Y đặt phần nhân đậu vào khuôn nhỏ chờ đông lạnh rồi nhấc ra, sau đó lại đặt sang khuôn lớn rồi đổ sữa bò xung quanh, chờ đông lạnh lần thứ hai. Thành quả ra lò chính là những que kem có phần nhân đậu bên trong và phần sữa bên ngoài, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng!

“Công việc làm kem này, tôi phải bái em làm sư phụ.” Tịch Yến Thanh đứng bên cạnh nhìn La Phi nhấc kem ra khỏi khuôn: “Em tiện tay làm cho vui mà giỏi hơn cả tôi.”

“Ầy, ai bảo em là đứa sành ăn cơ chứ.” La Phi không suy nghĩ gì mà cắn một miếng to: “Ơ kìa! Thanh ca, anh giật kem của em là gì?” Mới cắn được một miếng mà!

“Không được ăn quá nhiều.” Tịch Yến Thanh không biết xấu hổ mà đoạt lấy cây kem: “Chúng ta còn hai bát cháo Laba kia kìa, ăn hết que kem này em còn bụng ăn cháo không?”

“Cũng phải, thế thôi, anh ăn hết cả hai que kem đi.” La Phi ngồi phịch xuống một góc, dùng đôi mắt trông mong nhìn Tịch Yến Thanh, y chớp chớp một hồi rồi kêu lên: “Ai u!”, vừa kêu vừa ôm bụng.

“Làm sao vậy???” Thấy y ôm bụng Tịch Yến Thanh không khỏi hốt hoảng.

“Con hổ con thèm ăn, nó đang quấy, hay là… anh cho em một que kem đi!” La Phi giật giật ống tay áo Tịch Yến Thanh, đôi mắt ngước lên long lanh như cún con, bộ dạng khẩn thiết van xin nài nỉ!

“… Con trai thèm ăn sao?” Tịch Yến Thanh tuyệt nhiên không hiểu chút phong tình nào.

“Ừm.”

“Thôi được rồi, cho em ăn, em đợi chút.” Tịch Yến Thanh lấy cái bát bỏ kem vào, đun chảy thành sữa rồi đưa La Phi: “Đây, đun nóng rồi.”

“… Thanh ca anh biết không?” La Phi hai tay bưng bát ngẩng đầu nhìn Tịch Yến Thanh: “Anh mà cứ thế này, nếu đổi thành người khác họ đã sớm kết liễu anh rồi!”

“Ừm, đổi thành người khác tôi cũng chẳng thèm.” Tịch Yến Thanh cầm thìa bón sữa cho La Phi: “Nếu không phải là em, tôi tìm đâu ra một tên nhóc đáng yêu vừa ngang ngược vừa thích làm trò lại tham ăn đây?”

“Anh cút xuống địa ngục đi, anh mới là tên ngang ngược ấy! Anh mới là kẻ thích làm trò!” La Phi đang oán hận thì bị đút một thìa sữa vào miệng: “Ây ây ây! Đúng rồi, chúng ta cũng có thể làm bánh sữa nha! Loại bánh mà để trong bát nhỏ dùng thìa xúc ăn ấy!” La Phi đột nhiên trở nên hưng phấn, y đứng phắt dậy chuẩn bị đi vẽ tranh.

Tịch Yến Thanh vẫn cầm bát sữa trên tay: “…”

Đây gọi là linh cảm của người nghệ sĩ? Hay là giả bộ?

La Phi: Khó nuốt muốn chết! Bắt lão tử ăn kem chảy sao? Không có cửa đâu!

Đương nhiên, ý tưởng tấn công vào thị trường cao cấp là rất khả thi!

La Phi cảm thấy nếu có thể bán cho tầng lớp quý tộc, y nhất định phải đóng gói tinh xảo một chút, dù sao về sau bọn họ sẽ kinh doanh băng đá, hoàn toàn có thể để kem trong hộp đá rồi ship cho khách hàng!

Cho nên món thịt dê đánh chết người kia tạm thời bỏ qua đi! Về phần đàn dê của Cảnh Dung, cứ bán thịt dê xiên nướng là được!