Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 76

12:50 sáng – 13/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 76 tại dua leo tr. 

“Đại ca, huynh cũng không ngủ sao?” Để thoát khỏi tình huống xấu hổ, Cảnh Dung rảo bước tiến về phía La Cát để hắn không tới gần bên này, y không muốn hắn cũng nghe thấy những âm thanh ám muội kia: “Cũng ra ngắm trăng à?”

“Ừm, không ngủ được, ra ngoài đi dạo chút.” La Cát nhìn trái nhìn phải: “Ngươi thì sao?”

“Ta cũng vậy.” Cảnh Dung cười cười, y không hề nhận ra La Cát cũng có chút lúng túng: “Đêm nay gió nhẹ, đi dạo một chút rất tốt.” Y tiếp tục đề tài vô thưởng vô phạt.

“Ừm.” La Cát gật gù, xoay người đổi phướng hướng, bắt đầu đi về phía nhà cũ của Tịch Yến Thanh. Từ nãy đến giờ hắn đã đi đi lại lại trên còn đường này vài lần, lúc trước quả thực là vì khó ngủ, ngoài ra hắn còn vài điều muốn hỏi Tịch Yến Thanh, cho nên mới lò dò tới đây trong đêm. Chỉ là hắn còn chưa bước vào cổng đã nghe thấy động tĩnh bên trong, La Cát biết ý nên không quấy rầy. Nhưng đi được một đoạn hắn lại quay đầu, kỳ thực hắn cũng không rõ vì sao mình không thể rời đi, nhưng hắn biết chắc mối bận tâm trong lòng sẽ không thể giải quyết ngay đêm nay.

Thấy La Cát im lặng, Cảnh Dung cũng không biết nên nói gì. Đặc biệt là khi nhớ tới chuyện xảy ra ngoài bờ sông, y càng thêm khó xử. Nhưng cả hai đều im lặng thế này tựa hồ cũng khá… ngại?

Mà y chính là người khiến mối quan hệ giữa bọn họ trở nên bế tắc thế này!

Cho đến hôm nay, Cảnh Dung vẫn không biết vì sao ngày ấy y lại hành động lớn mật như vậy. Sau đó y cố gắng sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Mới tiếp xúc, y cảm thấy La Cát là người rất có trách nhiệm, biết gánh vác, cho nên y có ấn tượng không tồi về vị đại ca này. Sau đó khi biết chuyện hắn từng bán hết nhà cửa đất đai để chữa bệnh cho thê tử, Cảnh Dung lại cảm thấy người này sống rất trọng tình trọng nghĩa. Y rất có thiện cảm với những người như vậy, cho nên y ngày càng chú ý đến La Cát nhiều hơn, mãi cho đến ngày hôm ấy… ngày bọn họ cùng vào núi xẻ đá xây nhà, trong lúc vô ý trượt chân, y đã rơi vào lồng ngực La Cát…

Có lẽ bắt đầu từ khi ấy, thỉnh thoảng trong lòng Cảnh Dung lại dâng lên một loại cảm xúc kì lạ.

Tuy rằng không chia sẻ với bất cứ ai, nhưng Cảnh Dung tự hiểu rõ bản thân, chính là từ thời điểm ấy, mỗi khi đối mặt với La Cát y lại có chút mất tự nhiên.

Còn chuyện ngoài bờ sông hôm đó, tuy đó chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nếu không phải nội tâm y khao khát La Cát đã lâu thì giấc mơ đó sẽ không xuất hiện.

Cho nên nói đi nói lại, nguồn cơn vẫn là do y.

Cũng không biết La Cát rốt cuộc nghĩ thế nào.

Cảnh Dung muốn hỏi một chút nhưng lại ngượng ngùng, chỉ có thể tiếp tục im lặng bước theo hắn.

La Cát không lên tiếng, thấy Cảnh Dung chỉ cúi mặt đi bên cạnh thì dứt khoát dẫn y về nơi hắn đang ở.

“Vào nhà ngồi một lát đi?” La Cát nói.

“Được.” Cảnh Dung nghĩ thầm, vào thì vào, ai sợ ai!

“Từ khi Tịch đệ và Nhị Bảo chuyển sang nhà mới, hình như ngươi không còn đi tới khu này?” La Cát bày ra bánh kẹo cưới, hạt dưa và hoa quả— lấy về từ lễ thành thân của Tam Bảo hồi chiều.

“Ừm, quả là ít lai vãng tới đây.” Cho dù tới cũng không vào nhà, cho dù vào nhà cũng chỉ đi thẳng ra vườn hỗ trợ thu hoạch hoa quả, quả thực đã rất lâu y không ngồi xuống bàn ăn này. Cảnh Dung cầm khối kẹo trên tay, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Đại ca, có rượu không?” Hồi chiều bọn họ uống khá nhiều, nhưng lúc này xem ra vẫn quá thanh tỉnh, uống thêm chút rượu có lẽ sẽ có thêm dũng khí.

“Rượu thì có, nhưng giờ này uống rượu liệu sáng mai có dậy được không?”

“Muốn dậy được thì phải ngủ được đã.” Cảnh Dung quả thực bị mất ngủ, nhưng người đang ngồi trước mặt y lúc này mới là nguyên nhân chính. Đương nhiên lời này y không thể nói ra miệng.

“Vậy uống một chút nhé.” La Cát đứng lên lấy rượu, bày thêm lạc rang và thịt bò ngâm tương. Đây đều là đồ ngon, hắn còn định mang về nhà cất trước khi đi xa, hiện tại xem ra không cần, bọn họ sẽ giải quyết hết trong đêm nay.

Hai người kê bàn ngoài hiên, ngồi xuống bắt đầu nhắm lạc và uống rượu.

La Cát không phải người hay nói, Cảnh Dung cũng chưa biết nên bắt đầu giãi bày từ đâu, vì thế bọn họ cứ yên lặng uống rượu, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn trăng.

Trăng mười sáu tròn vành vạnh, đêm nay mặt trăng như một chiếc mâm bạc, ánh trăng làm say lòng người, chỉ ngẩng đầu một lát liền si mê không nỡ rời mắt.

“Nhớ nhà sao?” La Cát đột nhiên hỏi.

“Lúc tòng quân quả thực rất nhớ nhà, sau khi xuất ngũ liền không còn suy nghĩ này.” Cảnh Dung uống cạn chén rượu: “Bây giờ nơi này chính là nhà, không còn gì nuối tiếc chốn cũ.” Y xoay chuyển chiếc chén trong tay: “Rượu này của đại ca không giống rượu chiều này?” Y mới uống hai, ba chén đã cảm thấy lâng lâng, có vẻ là rượu nặng hơn.

“Ừm, là rượu ta ủ mấy năm nay.” La Cát không hề chú ý tới sắc mặt Cảnh Dung, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt mình, nâng vò rót đầy chén sau đó mở lời: “Cảnh Dung…”

“Hửm?”

“Hôm ấy ngươi…” La Cát muốn hỏi vì sao Cảnh Dung đột nhiên làm ra hành động ấy? Nhưng vừa ngẩng lên lại thấy gương mặt căng thẳng của Cảnh Dung, tựa hồ y rất sợ hắn nhắc lại chuyện ấy, La Cát bèn chuyển đề tài: “Năm nay ngươi và Lạc Dũng xây nhà ở thôn Hoa Bình, đầu xuân sang năm có lẽ sẽ được chia ruộng nhỉ?”

“Ừm.” Cảnh Dung vội vàng dốc cạn chén rượu vừa rót, vẫn chưa đủ, y tiếp tục nốc thêm chén nữa. Uống liên tục vài chén, rốt cuộc y cũng gom đủ dũng khí, vì thế y dùng nốt sự thanh tỉnh còn sót lại để hỏi La Cát: “Đại ca, chuyện ta làm ngày hôm ấy có phải đã khiến huynh rất phiền muộn?”

“Quả là có một chút.” La Cát liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái, cũng không tự chủ được mà tăng tốc độ nốc rượu.

“Thực ra, thực ra nếu huynh cảm thấy quá khó xử thì không cần đi về quê cùng ta đâu.” Cảnh Dung cảm thấy mình đã say lắm rồi, lúc này y biết mình đang đánh mất lý trí, nhưng y không thể ngừng uống: “Ta, ta đi một mình cũng mua được dê mà.”

“Ta biết.” La Cát cản lại động tác rót rượu của Cảnh Dung: “Đừng uống nữa, về ngủ thôi, ta đưa ngươi về.”

“Đưa ta về? Không không không, bây giờ chưa về được.” Dựa vào hiểu biết của y về Tịch Yến Thanh, lúc này hẳn là Tịch ca và tề ca của y còn chưa xong việc đâu: “Ngồi, ngồi thêm một lát rồi về.”

Nói xong Cảnh Dung lại tiếp tục rót rượu, một loáng sau y đã uống cạn ba chén. Ba chén này đổi thành người khác e là đã sập, La Cát khuyên can mãi y mới đồng ý đứng dậy ra về.

La Cát cũng không còn tỉnh táo, tuy tửu lượng của hắn không tồi nhưng cũng không kham nổi hai buổi rượu trong ngày, hơn nữa vò buổi tối còn là rượu ủ lâu năm.

Đây là vò rượu hắn giữ lại hồi thành thân, chỉ còn một vò cuối cùng, hắn vẫn luôn không nỡ uống, nhưng không biết vì sao hôm nay lại mang ra dễ dàng đến thế.

Cảnh Dung lảo đảo đi không vững, La Cát đỡ y cũng không thể bước thẳng. Nhưng vất vả nhất không phải quãng đường dìu nhau về, mà là về tới cổng nhà phát hiện Tịch Yến Thanh và Nhị đệ của hắn vẫn chưa xong việc!

Không phải Tịch Yến Thanh chưa xong việc mà bọn họ đang bước vào hiệp thứ ba.

Vợ chồng bình thường sau khi có con thường sẽ khắc chế hơn, nhưng đêm nay có lẽ Tịch Yến Thanh mừng cho Lạc Dũng và La Như, cũng có thể do rượu làm hắn hưng phấn hơn ngày thường, cho nên vẫn luôn bay bổng mãi không chịu hạ cánh.

Tiếng van vỉ cầu xin của La Phi chen thêm tiếng khóc nấc: “Thanh ca, xong, xong chưa thế…”

Tịch Yến Thanh cắn vành tai y: “Sắp rồi…”

Cũng không biết đã mấy cái “sắp rồi” trôi qua, toàn thân La Phi mềm nhũn, hai mắt đẫm lệ, lại không ngờ sự dung túng chồng lúc này của y đang đẩy hai người ngoài kia vào cảnh bốc hỏa.

Cảnh Dung vốn đang dựa trên người La Cát, thân thể áp sát thân thể, lỗ tai bị âm thanh ám muội kia k/ích thích, thêm hơi rượu hun nóng từ bên trong khiến y cảm thấy mình sắp bay lên.

La Cát cũng đứng chôn chân tại chỗ. Hắn lặp đi lặp lại trong lòng, đưa người vào buồng rồi rời đi, phải thật nhanh, nhưng mới đặt Cảnh Dung nằm lên giường hắn đã bị y tóm chặt tay.

“Đại ca…” Cảnh Dung kéo vai La Cát xuống. Y không nhìn La Cát, nhưng giọng nói van vỉ ấy khiến La Cát hoảng loạn, lửa khô trong lòng bùng cháy.

Thêm nửa vò rượu ủ lâu năm, thêm can đảm, thêm hưng phấn.

Những điều bọn họ giấu kín, lúc say rốt cuộc cũng nói thành lời, những điều bọn họ e ngại, lúc say rốt cuộc cũng nếm thử. Có thể sau khi tỉnh rượu bọn họ sẽ cảm thấy mình điên rồi, nhưng khi say mấy ai nghĩ nhiều.

Trống ngực La Cát đánh dồn dập, một giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu nhắc hắn phải rời đi ngay, chỉ là chân hắn như mọc rễ tại chỗ, không chịu nhúc nhích. Đặc biệt là khi nhìn thấy hai vành tai đỏ ửng của Cảnh Dung, La Cát nổi lên xúc động muốn đè lên y, cắn và ngậm lấy hai vành tai ấy.

Nhất định là điên rồi!

Tiếng động trong phòng Tịch Yến Thanh rốt cuộc cũng ngừng, La Phi ấm ức gào lên: “Mẹ kiếp, ngày mai em còn phải dậy sớm nấu ăn đấy, nếu không dậy được là lỗi tại anh!”

Tịch Yến Thanh cười cười hôn lên trán y: “Tôi dậy nấu.”

La Phi lại nói: “Tốt nhất anh nên cầu nguyện đêm nay không trúng thưởng đi.”

Tịch Yến Thanh cũng thấm mệt, hắn mơ màng nói: “Tùy duyên thôi.”

La Phi nghĩ thầm mặc kệ, đến đâu tính đến đây! Sau đó lăn vào lòng chồng ngủ mê mệt.

Đêm nay Tiểu Hổ ngoan lạ thường, chỉ đái dầm đúng hai lần, cũng chỉ đòi uống sữa một lần vào rạng sáng. Đều là Tịch Yến Thanh dậy chăm con, hắn tận lực để La Phi ngủ một giấc đẫy. Nhưng ngay lần đầu khi hắn tỉnh dậy thay tã cho Tiểu Hổ, hắn cứ nghe văng vẳng có tiếng động lạ. Dường như nó không phát ra từ phía nhà Lạc Dũng, ngược lại có vẻ từ bên nhà Cảnh Dung. Nhưng đêm hôm khuya khoắt này, bên phía nhà Cảnh Dung sao có thể phát ra loại âm thanh này?

Rất nhanh tiếng động kia đã biến mất, Tịch Yến Thanh cho rằng mình bị ảo giác sau ba hiệp đấu lúc tối cho nên yên tâm ngủ tiếp.

Ngày hôm sau La Phi cố gắng thức dậy làm cơm sớm, hơn nữa cũng không gọi Tịch Yến Thanh dậy. Hôm qua hắn vất vả chuẩn bị cho lễ thành hôn của Lạc Dũng từ sáng tới khuya, ban đêm vừa làm trâu đi cày vừa làm cha chăm con, nên để hắn ngủ thêm một lát cho lại sức.

La Phi xoay cổ vặn mình, y cảm thấy toàn thân đau mỏi rã rời, nhất là phần thắt lưng như muốn gãy đôi, nhưng y vẫn cố gắng xuống giường đi bê củi nhóm bếp, hấp bánh bao, hái chút rau.

Cũng may hôm qua vừa có cỗ, đồ ăn còn lại rất nhiều, La Phi chỉ cần đun lại nồi thịt kho tàu và xào thêm một món rau là đủ.

Tịch Yến Thanh vốn có thể ngủ thêm nhưng Tiểu Hổ lại thức giấc, nó xoay người nằm nghiêng đối mặt với Tịch Yến Thanh, bàn tay nhỏ xíu vỗ bôm bốp lên mặt cha.

“Ta ta ta ta!” Tiểu Hổ lộ ra hai cái răng sữa, bên khóe miệng chảy đầy nước dãi thấm ướt cả tay áo Tịch Yến Thanh.

“Sao anh không ngủ thêm một lát?” La Phi vừa bỏ thêm củi vừa hỏi.

“Thằng nhóc thúi này có để yên đâu.” Tịch Yến Thanh bế Tiểu Hổ trên tay, tìm ghế dựa ngồi xuống: “Em dậy sớm thế?”

“Hôm nay Cảnh Dung và đại ca khởi hành sớm mà, em phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho họ.”

“Quả là như vậy. Để tôi sang xem Cảnh Dung dậy chưa, phải chuẩn bị sớm một chút, đường xa như vậy không thể đợi mặt trời lên cao mới xuất phát được.” Tịch Yến Thanh bế Tiểu Hổ ra sân, hắn nâng con lên rồi lại hạ con xuống hai lần, Tiểu Hổ được chơi cùng cha phấn khích cười khanh khách. Lúc này Lạc Dũng vừa vặn bước ra sân, hắn cũng cần lấy củi nhóm bếp.

“Tịch ca, chào buổi sáng.” Ngày đầu tiên sau khi thành hôn, trên mặt hắn tràn đầy xuân sắc.

“Chào buổi sáng.” Tịch Yến Thanh cười cười, vòng qua cổng lớn định tiến vào nhà Lạc Dũng lại thấy cửa nhà Cảnh Dung không đóng chặt mà chỉ khép hờ, hắn nhíu mày: “Lạc Dũng, Cảnh Dung đi chưa?” Không thể nào, sáng nay chẳng lẽ y rời đi sớm mà không báo một câu? Hay là hắn dậy muộn? Nhìn sắc trời lúc này cũng chưa muộn lắm mà…

“Không, đã đi đâu?” Lạc Dũng nói: “Nửa canh giờ trước ta đã tỉnh rồi, không thấy có động tĩnh gì mà. Chẳng lẽ trời chưa sáng đã xuất hành?”

“Vào xem sao.” Tịch Yến Thanh hất cằm về phía nhà Cảnh Dung. Quan trọng là nhà y nuôi nhiều dê như vậy, chẳng may ban đêm có trộm hay xảy ra bất trắc gì đó thì sao, hôm qua ai cũng uống rượu đến say mèm, không lẽ kẻ trộm lại nắm bắt cơ hội tốt vậy?

Hai huynh đệ đương nhiên lo đến đứng ngồi không yên, sau đó Tịch Yến Thanh bế Tiểu Hổ về nhà tranh thủ lấy một khúc gỗ to bằng cánh tay, hắn và Lạc Dũng nhón chân nhẹ nhàng bước vào sân nhà Cảnh Dung.

Đàn dê trong chuồng nghe tiếng động thì be be kêu lên, người trên giường cũng chợt bừng tỉnh.

Cảnh Dung quay đầu nhìn người nằm bên cạnh cũng đang từ từ mở mắt, trong đầu y chợt hiện lại toàn bộ cảnh tượng đêm qua.

La Cát chỉ mải ngắm khuôn mặt đỏ như sắp bốc cháy của Cảnh Dung mà quên rằng hắn không có đường thoát thân.

Y phục vứt lung tung trên giường, dưới nền đất, chăn cũng quấn thành một nùi lộn xộn…

“Kéttt…” Tiếng cửa cọt kẹt được kéo ra.

“Chờ chút!” Cảnh Dung vội hét lên hoảng sợ: “Ai đấy?”

“Cảnh Dung, ta đây, ngươi không có chuyện gì chứ?” Tịch Yến Thanh nói.

“Không, không có chuyện gì đâu!” Cảnh Dung bật dậy mặc quần áo, cho dù phía sau của y đang cực kì khó chịu, y vẫn phải gắng gượng. Đương nhiên không thể bỏ quên La Cát, nhưng hắn dậy sau, không kịp mặc quần áo nữa rồi, bời vì tiếng bước chân đã ở rất gần, vì thế hai người vơ vội đồ đạc rồi chạy tới ngăn tủ— ngăn tủ ba gian này được thiết kế dựa trên bản vẽ của Tịch Yến Thanh, một ngăn cực kì lớn có thể giấu một người trưởng thành.

“Vào được không?” Lạc Dũng cất giọng hỏi. Hắn cứ cảm thấy giọng nói của La Cát có chút bất thường, cho nên không thể yên tâm.

“Ừm, vào… vào đi.” Cảnh Dung vội nhìn xuống kiểm tra thân thể một lượt, y nhận ra có gì đó không đúng, nhưng chưa kịp tìm ra đó là gì chợt phát hiện đôi hài của La Cát còn chưa giấu đi… Ôi mẹ nó, Cảnh Dung dùng tốc độ sét đánh nhặt đôi hài lên vứt vào góc buồng. Xong xuôi y bỗng cảm thấy hoang mang, vì sao lại phải giấu diếm vụng trộm thế này cơ chứ… Ừm được rồi, bởi vì y ngại. Rượu vào làm loạn, vân vân và mây mây, thực sự đau đầu!

“Ngươi không sao chứ.” Lạc Dũng bước vào nhìn y một lượt, hỏi. Hắn thực sự cảm thấy vị huynh đệ này có gì đó không ổn, cả giọng nói lẫn bề ngoài…

“Không, có làm sao đâu.” Cảnh Dung hắng giọng: “Sao hai người lại vào đây?”

“Không phải hôm nay ngươi và đại ca sẽ đi về quê sao? Thu xếp hành lý xong chưa?” Lạc Dũng nói: “Đại ca không hẹn người mấy giờ khởi hành à?”

“Chưa thấy gì, lát nữa ăn sáng xong ta đi tìm huynh ấy sau.” Cảnh Dung hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng Lạc Dũng và Cảnh Dung.

“Thật à?” Tịch Yến Thanh nói xong đột nhiên cười cười.

“Tịch ca huynh cười gì thế?” Cảnh Dung hỏi.

“Ta cười ngươi mặc xiêm y của đại ca cũng vừa vặn phết.” Tịch Yến Thanh vỗ vai Cảnh Dung: “Bảo cả huynh ấy sang ăn sáng luôn nhé.”

Nói xong lại nở nụ cười xấu xa nhìn về phía cửa tủ.

Cảnh Dung: “…”

La Cát: “…”

Cả hai đồng thời cảm thấy máu nóng dồn hết lên mặt! Đã nói có gì đó không đúng, hóa ra chính là mặc nhầm y phục của nhau!!!