Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 276: Viện Binh

9:44 sáng – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 276: Viện Binh tại dualeotruyen. 

“Tiên sư nó, Hạ Văn Hiên này cũng quá không có trách nhiệm rồi!” Cảnh béo đột nhiên vỗ bắp đùi mắng.“Mình nói ngày hôm qua cậu ta làm sao có thể ở nhà cậu ta.

.

.

Bây giờ nghĩ lại có vẻ đúng đi.

.

.”Thì ra, ngày hôm quaCảnh béo trên đường về nhà, đi ngang qua cửa lớn Diệp gia, dường như nhìn thấy Hạ Văn Hiên.

Lúc đó anh cảm thấy kỳ quái, nhưng lại hoài nghi mình nhìn lầm.Dù sao, Hạ Văn Hiên đãsớm đắc tội Diệp Phong, không thể xuất hiện ở nơi đó.“Nói như vậy, Hạ Văn Hiên đến không được, rất có thể là bởi vì Diệp Phong ở sau lưng động tay động chân?” Nguyễn Manh Manh gật đầu, nói ra kết luận.Mộ Cảnh Hành lại hừ nói: “Cái gì mà Diệp Phong, cậu ta dám làm như vậy còn không phải là do Nguyễn Kiều Kiều ở sau lưng chỉ thị.”Loại thủ đoạn này của Nguyễn Kiều Kiều, Mộ Cảnh Hành thực sự là nhìn mãi thành quen.Trong giới nhà giàu, bọn công tử bột kia mỗi người đều vây quanh Nguyễn Kiều Kiều, cũng chỉ có một mình Mộ Cảnh Hành tách biệt.Những người khác cũng không khác gì Diệp Phong, bị xem như dao sứ, mà còn tự cho là sứ giả bảo vệ hoa, vì Nguyễn Kiều Kiều máu chảy đầu rơi.“Quên đi, bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng.

.

.

Chúng ta vẫn là mau nhanh nghĩ xem, còn có người nào có thể thế thân.”Tạm thời thiếu người, phải chọn người trong hạng 300 trở lên đồng thời có kinh nghiệm quản lý, có năng lực lên đài diễn thuyết, có thểxử lí tình huống.Vì là yêu cầu này, phạm vi người có thể sử dụng liền thu nhỏ lại hơn nhiều.Bạn học của mấy lớp phía sau theo Nguyễn Manh Manh học bổ túc, tuy rằng có tiến bộ, nhưng thời gian ôn tập ngắn ngủi, người tốt nhất cũng mới thi đến hạng hơn 300, chưa đạt yêu cầu thấp nhất là từ hạng 300 trở lên.Bất đắc dĩ, Nguyễn Manh Manh và Ti Khấu Vận chỉ có thể tìm tới lớp 12 (1) và lớp 12 (2) để cầu viện.Nhưng không người nào nguyện ý hỗ trợ.Vốn quan hệ của Nguyễn Manh Manh và Ti Khấu Vận với các bạn học không tồi, thế nhưng lúc này đều không chút do dự từ chối lời mời của các cô.Ngay cả người được phái nữ hoan nghênh như Lệ Quân Triệt , tự mình đi mời mấy bạn nữ thích mình, cũng bất ngờ bị các cô từ chối.Ngay cả mỹ nam kế cũng vô dụng, là vì sao đây! ?Hay đơn thuần là không muốn bị phiền toái.Hay là sớm đã bị người kia dự đoán trước mà đưa ra kế sách đối phó với Nguyễn Manh Manh.

.

.Mắt thấy còn có 10 phút sẽ bắt đầu, bầu không khí trong phòng nghỉtrở nên ngột ngạt.Nguyễn Manh Manh cắn môi khổ sở nghĩ cách, nhìn mấy người đồng đội đều mặt mày ủ dột, trong lòng không khỏi ảo não và tự trách.Đều là lỗi củacô.

.

.

Là cô chủ quan nghĩ buổi tranh cử rất dễ dàng.

.

.Cô nên sớm nghĩ đến, Nguyễn Kiều Kiều không thể dễ dàng giảng hoànhư vậy.“Không được, chúng ta không thể cứ như thế chịu thua.

.

.”Tay nhỏ Nguyễn Manh Manh vỗ một cái, đột nhiên đứng lên.Tiếng nóilanh lảnh kiên định củaNguyễn Manh Manh khiến lòng người chấn động.Đồng đội vốn đang không biết xử lí như thế nào mà sầu muộn, đều ngẩng đầu nhìn về phía cô.“Manh Manh, cậu nghĩ ra biện pháp rồi hả?” Mộ Cảnh Hành kích động hỏi.“Không có.” Nguyễn Manh Manh lắc đầu.Mọi người:.

.

.“Mình tuy rằng hết cách rồi, thế nhưng mình biết chúng ta không thể tiếp tục ngồi chờ chết.

Cho để mình tìm cách khác để kiếm thêm người bổ sung..

Các cậumau chuẩn bị, đặc biệt Ti Khấu Vận, Việt Quân Triệt hai người các cậu, học thuộc kỹ bài thuyết trình để một tí nữa lên diễn thuyết đi.”Nguyễn Manh Manh căn dặn xong liền kéo cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài.Ai ngờ, cửa phòng vừa mới mở ra vừa vặn xuất hiện dáng người cao lớn.Nguyễn Manh Manh hô hấp hơi ngưng lại, ngẩng đầu lên, “Anh Dịch Tranh, sao anh lại đi vào hội trường vậy?”Với tư cách là cố vấn và người tài trợ cho đội, Cảnh Dịch Tranh kỳ thực chỉ cần ngồi ở hàng thứ nhất trong thính phòng, chờ đến lúc buổi tranh cử bắt đầu, khi được MC gọi tên đứng lên gật đầu chào là được rồi.Mắt phượng của Cảnh Dịch Tranh hơi cong hiện lên ý cười.Khuôn mặt đẹp trai đến yêu nghiệt kia liền trở nên đầy dụ hoặc.Đôi mắt đen láy kia nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ hơi nhăn lại vì sốt ruột của Nguyễn Manh Manh, cười nhẹ nói: “Nghe nói em đang tìm viện binh khắp nơi.

.

.

Thân là cố vấn của em, anh đã mang đến cho em một món quà đây.”Nói xong, Cảnh Dịch Tranhn ghiêng người tránh ra nửa bước.Một thân ảnh nhỏ gầy liền từ phía sau thân hình cao lớn hiện ra..