Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 11: Cái quái gì vậy

10:39 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 11: Cái quái gì vậy tại dưa leo tr. 

Hiện tại một nhà bốn người này đã biết được thân phận của Kỷ Thụy, họ nghĩ nhát dao sẽ rơi xuống sau những lời nói xấu của họ, nhưng họ không ngờ rằng nó sẽ rơi vào thời điểm như vậy.

Cô là học sinh tiểu học à? Có hiểu đạo lý đối nhân xử thế không, tại sao lại dám mạnh dạn tố cáo trực diện như vậy?!

Trong sự im ắng không tiếng động, Tạ Uyên buông dao nĩa, đồ bạc va chạm nhẹ nhàng với đồ sứ, phát ra tiếng vang thanh thúy. Tạ Minh vội vàng đứng lên, cái ghế phía sau bởi vì động tác của ông ta quá lớn, trên mặt đất kéo ra âm thanh chói tai.

“Chuyện đó… A Uyên à, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, chúng ta làm sao có thể nói những lời như vậy.” Ông ta gượng cười, nhịn không được lau mồ hôi.  

Tôn Phương Quyên cũng đứng lên theo: “Đúng vậy đúng vậy, đều là hiểu lầm. Lúc đó em đeo tai nghe bluetooth gọi điện thoại, có thể là mắng người khác bị cô ấy nghe thấy, cô ấy tưởng là đang nói cô ấy. Bọn em là người lớn, sao có thể nói một cô gái nhỏ như vậy.”

Tạ Khâu không quen nhìn dáng vẻ nịnh nọt của ba mẹ mình, lâp tức nhíu mày: “Ba, mẹ, hai người có thể đừng có làm mất mặt như vậy được không, rõ ràng họ cũng không…”

“Không cái gì mà không? Em không nói lời nào không ai tưởng em bị câm đâu!” Tạ Doanh Doanh vỗ một cái lên đầu Tạ Khâu, đen mặt bảo anh ta câm miệng.  

Tạ Khâu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chị ruột của mình, tuy rằng cảm thấy ấm ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng. Trong lúc nhất thời trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Tạ Minh và Tôn Phương Quyên đứng lên thì không dám ngồi xuống nữa. 

Bầu không khí có chút lạnh lẽo, ngay cả động tác ăn đồ ngọt của Kỷ Thụy cũng nhẹ nhàng, Tạ Uyên lại giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, một lần nữa cầm lấy dao nĩa cắt miếng thịt bò còn mang theo tơ máu.

Thịt được cắt gọn gàng, nĩa sắc bén đâm thẳng vào trong miếng thịt phiếm hồng, mí mắt Tạ Minh giật giật, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Hồi lâu sau, Tạ Uyên mới ngước mắt lên, khó hiểu nhìn hai người đang đứng: “Sao lại đứng lên, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

“Không có không có.” Tạ Minh vội vàng kéo Tôn Phương Quyên ngồi xuống: “Đồ ăn của nhà họ Tạ sao lại không hợp khẩu vị được, ngày nào bác cũng nghĩ về nó.”

“Vậy ăn nhiều một chút.” Tạ Uyên mỉm cười, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện nói xấu của họ. 

Kỷ Thụy tố cáo với anh chỉ để vui vẻ và không có ý định nhờ chú nhỏ đòi công bằng cho mình, nghe anh nói vậy thì vẫn ăn uống bình thường, nhân lúc Tạ Uyên không chú ý, còn lén lấy món tráng miệng của anh.

Bữa cơm ngon “chết người” này, Tạ Minh và Tôn Phương Quyên vài lần muốn mở miệng, đều bị Tạ Doanh Doanh dùng ánh mắt chặn lại. Kỷ Thụy gần như đã ăn xong nên bắt đầu nghiên cứu những người này và phát hiện ra rằng Tạ Doanh Doanh là người duy nhất trong gia đình bốn người này có chút tâm cơ.

Nhưng cũng không nhiều, bằng không sẽ không ở địa bàn của nhà họ Tạ, hùa theo tên em trai ngu ngốc mà nói xấu người nhà họ Tạ. 

Bữa trưa muộn đến gần năm giờ mới kết thúc. Tạ Minh muốn thử chào tạm biệt. Tạ Uyên kỳ quái liếc ông ta một cái: “Cơm tối còn chưa ăn, bác vội gì.”

“Không vội, bác không vội chút nào.” Tạ Minh cười gượng.

Tạ Uyên nhếch khóe môi, chống gậy rời đi. Kỷ Thụy và cả nhà này cũng không có gì để nói, thấy anh đi thì cô cũng nhanh chóng muốn đi theo, kết quả mới vừa đi hai bước đã bị Tạ Khâu ngăn cản. 

“Nói chuyện chút nhé?” Anh ta cười lạnh, hiển nhiên vẫn còn ghi hận chuyện vừa rồi cô hại cả nhà họ xấu mặt. 

Kỷ Thụy vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi với chú thì có cái gì để nói.”

Nói xong cô muốn vòng qua anh ta, Tạ Khâu lại đột nhiên nắm lấy cánh tay cô khi cô đi ngang qua vai anh ta.

“Nếu không nói chuyện với tôi, cô sẽ hối hận.” Tạ Khâu dùng giọng nói chỉ có hai người họ có thể nghe được: “Vừa rồi cô làm gì nói gì với Tạ Uyên ở tầng ba, trong lòng cô tự rõ.”

Kỷ Thụy dừng một chút, ngước mắt nhìn anh ta: “Thì ra cơn gió vừa rồi là chú à.”

“Nói chuyện chứ?” Tạ Khâu buông cô ra, để cô tự mình lựa chọn.

Kỷ Thụy im lặng.   

Mấy người Tạ Minh chú ý tới bầu không khí không bình thường giữa hai người, cho rằng Tạ Khâu đang tìm Kỷ Thụy gây phiền phức, đang muốn mở miệng khuyên can thì thấy Kỷ Thụy gật gật đầu.   

Tạ Khâu lập tức nở nụ cười, thờ ơ khoát tay với người nhà: “Yên tâm đi, bọn con đi nói chuyện thôi.”

Anh ta nói xong chủ động đi ra ngoài, Kỷ Thụy yên lặng đuổi theo phía sau.  

Năm phút sau, ở hành lang trước phòng vệ sinh dành cho khách ở tầng một.

Kỷ Thụy khoanh tay dựa vào tường, không nói gì nhìn tên tóc vàng trước mặt: “Không thể nào tìm phòng không có người để nói chuyện được sao?”

“Chẳng lẽ cô muốn vào phòng vệ sinh nói chuyện sao?” Tạ Khâu hỏi ngược lại.

Kỷ Thụy lộ vẻ mặt chán ghét: “Ai muốn vào phòng vệ sinh với chú chứ?”

“Không phải sao.” Trên mặt Tạ Khâu hiện lên một tia oán hận: “Tạ Uyên không cho phép nhà chúng tôi có bất kỳ căn phòng nào ở nhà họ Tạ, ngoài nơi này không có chỗ nào khác có thể dùng.”

“Vậy sao.” Kỷ Thụy tỏ vẻ đồng tình: “Chú ấy đã đối xử tệ với mấy người như vậy, vậy mà mấy người vẫn mỗi tháng đến ăn cơm, mấy người đói lắm sao?”

“Ai thèm quan tâm đến đồ ăn của Tạ Uyên! Nếu anh ta không uy hiếp công ty của nhà tôi, nếu chúng tôi không đến thì gặp đủ rắc rối, thì chúng tôi cũng sẽ không háo hức đến nhà Tạ Uyên chỉ để bị sỉ nhục như vậy!” Tạ Khâu cười lạnh.

Kỷ Thụy im lặng: “Tại sao chú ấy phải dùng cách uy hiếp để gọi mấy người tới nhà ăn cơm?”

“Tâm lý quá biến thái.” Tạ Khâu cười nhẹ: “Cô đã từng xem phim cung đấu chưa? Anh ta giống như lão thái giám trong đó vậy, không còn người thân nên không ưa những người như chúng tôi…”

“Chú tìm tôi là muốn nói gì?” Kỷ Thụy ngắt lời anh ta.

“Nói chuyện ăn cơm lúc nãy.” Tạ Khâu nhớ tới việc chính.

Kỷ Thụy: “…” Chú có ổn không đấy, ở cửa phòng vệ sinh nói chuyện ăn cơm, khẩu vị quả nhiên đặc biệt. 

“Cô nói với Tạ Uyên, bảo anh ta hủy tiệc gia đình, sau này cũng không thể vì chuyện này mà làm khó chúng tôi.” Tạ Khâu lười đi lòng vòng, trực tiếp đưa ra yêu cầu.

Kỷ Thụy cảm thấy anh ta thật nực cười: “Tại sao lại bảo tôi đi nói.”

“Cô còn giả ngu? Chuyện vừa rồi cô và Tạ Uyên ở trên sô pha, tôi đã nhìn thấy hết rồi.” Tạ Khâu lộ vẻ khinh thường: “Người đàn ông bình thường ngay cả bạn gái cũng không có, vậy mà lại loạn luân với cháu gái mình. Nếu tin tức này truyền ra ngoài, cũng không biết giá cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Tạ sẽ giảm bao nhiêu, những cổ đông cổ hủ kia có tìm Tạ Uyên gây phiền phức hay không.”

Kỷ Thụy nheo mắt, cuối cùng cũng hiểu vì sao anh ta muốn tìm mình “nói chuyện”.

Thấy cô không nói lời nào, Tạ Khâu dịu giọng nói: “Cô yên tâm, chỉ cần cô có thể thuyết phục anh ta hủy bỏ tiệc gia đình, chuyện này tôi có thể sống để bụng chết đem theo, sau này tùy mấy người muốn làm gì thì làm, tuyệt đối không hé một chữ.”

Bệnh thần kinh. Kỷ Thụy không nói nên lời nhìn anh ta, nhưng vẫn hỏi: “Dựa vào cái gì mà tôi tin được chú?”

“Tôi sắp phải ra nước ngoài du học rồi, chỉ cần cô có thể thuyết phục anh ta, ba năm sau tôi cũng sẽ không trở lại, với trí nhớ của tôi, thời gian ba năm cũng đủ để quên sạch sẽ chuyện này.” Tạ Khâu nói đến chuyện trí nhớ của mình kém còn có chút đắc ý.

Khóe miệng Kỷ Thụy giật giật, không biết nên nói gì để đáp lại.  

“Đi ngay bây giờ đi, mẹ kiếp tôi không muốn ăn bất kỳ một bữa cơm nào ở đây nữa.” Tạ Khâu nhường đường, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm. 

Kỷ Thụy im lặng một lát, ngoan ngoãn cúi đầu rời đi. 

Trước cửa phòng vệ sinh rất nhanh cũng chỉ còn lại một mình Tạ Khâu, anh ta thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng sung sướng tựa vào tường lấy bao thuốc lá ra, đang chuẩn bị châm một điếu thuốc chúc mừng người nhà mình thoát khỏi biển khổ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kỷ Thụy vốn nên lên tầng thuyết phục Tạ Uyên, lại cầm khăn quàng cổ xuất hiện ở đối diện phòng khách cách anh ta một đoạn.

Tạ Khâu: “?”

Anh ta ngây người ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, nhìn Kỷ Thụy kéo một cái ghế đến dưới hiên nhà, giẫm lên ghế ném khăn quàng cổ trong tay… Vèo, khăn quàng cổ nhanh chóng vòng qua treo trên cửa, cô thắt khăn quàng cổ một cái, sau đó thò đầu vào.   

Tạ Khâu: “…”

“Thụy Thụy!”

Quản gia vừa mới vào cửa kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó chính là một mớ hỗn loạn, Tạ Khâu ngây ra như phỗng, thuốc lá trong miệng rơi xuống cũng không biết. 

Chuyện cô Thụy Thụy muốn treo cổ lập tức truyền khắp nhà họ Tạ, chờ Tạ Uyên từ trên tầng đi xuống, Kỷ Thụy đang ấm ức ngồi ở trên sô pha, quản gia tức giận đến đỏ mặt, chống nạnh tranh cãi với cả nhà Tạ Minh.

“Cậu ta còn trẻ không hiểu chuyện? Vậy Thụy Thụy nhà tôi lớn lắm rồi sao? Dùng lời đồn ác độc như vậy tấn công một cô gái nhỏ, quả thực là táng tận lương tâm! Tôi phải báo cảnh sát bắt cậu ta lại, để công ty của mấy người phải đăng lời xin lỗi lên cổng thông tin!”

“Lão Chung ông bớt giận, ông đừng tức giận nữa, thằng con tôi đầu óc không tỉnh táo, người làm ba như tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó!”

“Nếu các người dạy dỗ đàng hoàng thì đâu có ra nông nỗi này! Tôi đã nói rồi, hạt giống xấu không thể ra quả tốt, cái tính lưu manh của cậu ta không biết học theo ai!”

“Ông có ý gì…” Tạ Khâu vừa nghe ám chỉ đến ba anh ta, nhảy lên muốn tìm quản gia tính sổ, Tạ Doanh Doanh và Tôn Phương Quyên vội vàng ngăn anh ta lại. 

“Sao, cậu còn muốn đánh tôi?” Quản gia trừng mắt, cứng cổ đi về phía trước: “Đến đây cậu đánh tôi thử xem, tôi muốn xem cậu có thể kiêu ngạo đến mức nào.”

Kỷ Thụy vội vàng đi kéo bác ấy lại, nhưng bởi vì sức lực khiêm tốn nên bị kéo theo hai bước, nhìn thấy Tạ Uyên xuống tầng, vội vàng bước tới gọi anh: “Chú nhỏ chú mau tới đây, Tạ Khâu muốn đánh bác quản gia!”

Bên kia một nhà bốn người sắc mặt cứng đờ.   

“Cô gái nhỏ cô đừng nói bậy, Tạ Khâu sao dám đánh người lớn chứ.” Tạ Minh cười gượng lau mồ hôi.   

Tạ Uyên sắc mặt bình tĩnh đi tới, Tạ Doanh Doanh vốn chắn giữa đường vội vàng kéo Tạ Khâu qua một bên.   

Trong sự im lặng, tầm mắt Tạ Uyên lướt qua mọi người, cuối cùng rơi vào mặt Kỷ Thụy: “Xảy ra chuyện gì?”

Kỷ Thụy lập tức kể lại chuyện Tạ Khâu uy hiếp cô. Khi nói đến đoạn anh ta nghi ngờ hai chú cháu họ không trong sạch, Tạ Khâu hừ lạnh một tiếng, Tạ Doanh Doanh tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt đưa tay muốn đánh, Tôn Phương Quyên thấy thế vội vàng kéo con trai ra phía sau.   

“Chuyện là như vậy.” Kỷ Thụy nức nở một tiếng che mặt: “Chú nhỏ, chú ta cứ bôi nhọ quan hệ của chúng ta như vậy, cháu thật sự không muốn sống nữa!”

“Không đến mức như vậy, chuyện nhỏ thôi, làm sao lại nghĩ đến chuyện tìm cái chết.” Tôn Phương Quyên nhanh chóng khuyên nhủ.  

“Chuyện nhỏ?” Tạ Uyên mặt mày bình thản, không nhìn người nào đó diễn rất tập trung: “Cũng không biết trong mắt bác cả, cái gì mới là chuyện lớn.”

“Anh đủ…” Tạ Khâu há miệng muốn phản bác, lại bị Tôn Phương Quyên che miệng lại.   

“Tôi mở tiệc gia đình, chẳng qua là tôn trọng thói quen của ông nội và cha khi còn sống, nếu bác cả không muốn như vậy, sau này không làm nữa là được.” Tạ Uyên nắm gậy, nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất. 

Tạ Minh vội nói: “Sao lại không muốn, nhà họ Tạ chịu quan tâm họ hàng như vậy, các bác cảm kích còn không kịp.”

“Đúng vậy, trong lòng bọn em rất cảm kích.” Tạ Doanh Doanh cũng nhanh chóng cười làm lành.   

Tạ Khâu thấy người trong nhà uất ức như vậy thì bốc hỏa, kéo tay Tôn Phương Quyên ra cười lạnh nói: “Mấy người đủ rồi, anh ta tổ chức tiệc gia đình rốt cuộc là quan tâm họ hàng hay là ra sức sỉ nhục chúng ta, chẳng lẽ mọi người không nhận ra?”

“Tạ Khâu!” Tạ Minh quát lớn.   

“Tôi thật sự chịu đủ rồi đó!”

Tạ Khâu bước mạnh về phía trước hai bước, Kỷ Thụy theo bản năng chắn trước mặt Tạ Uyên. Đôi mắt Tạ Uyên khẽ động, cây gậy đang cầm không tiếng động rơi xuống đất. 

“Tôi thật sự là chịu đủ rồi.” Tạ Khâu bởi vì kiêng kỵ trong sảnh lớn có nhiều vệ sĩ, đứng cách xa Tạ Uyên một khoảng cách nhất định: “Đúng, ba tôi trước kia là muốn tiếp quản tập đoàn nhà họ Tạ, nhưng lúc ấy ba mẹ anh đã chết, anh cũng là vị thành niên, ba mẹ tôi có suy nghĩ tốt muốn giúp anh mới làm như vậy. Anh không cảm kích thì thôi còn bởi vì vậy ghi hận ba tôi, tháng nào cũng dùng bữa tiệc chó má này tra tấn chúng tôi. Tôi nói cho anh biết, ông đây tháng bảy này đi Anh quốc du học, anh đừng nghĩ tôi giống như chị tôi, ở nước ngoài đi học còn phải bay về tham gia cái bữa tiệc gia đình chó má này mỗi tháng!”

“Tạ Khâu! Con nói bậy bạ gì đó!” Tạ Minh quát lớn.   

Lúc nhà họ Tạ gặp chuyện không may, Tạ Khâu mới mấy tuổi, về ân oán trong quá khứ, toàn bộ đều biết được từ trong miệng người lớn nhà mình.   

Tạ Uyên nhếch môi: “Thì ra những gì cậu nghe được chính là phiên bản này.”

Tạ Minh vội nói: “A Uyên, cháu đừng chấp nhặt với nó, bác chỉ là…”

“Ba, ba có lòng tự trọng chút được không.” Tạ Khâu nổi giận: “Chúng ta không dựa vào anh ta để sống, tại sao phải bị anh ta uy hiếp. Từ nay về sau chúng ta không đến thì anh ta có thể làm gì được, con không tin anh ta có thể một tay che trời ở Chu Thành…”

Bốp!   

Một cái tát thanh thúy, nửa bên mặt Tạ Khâu có thể thấy dấu tay đỏ lên rõ ràng, mọi người đều ngạc nhiên không dám tin.  

“Tiểu Khâu!” Tôn Phương Quyên đau lòng đỡ lấy Tạ Khâu, trong ánh mắt tràn ngập oán giận nhìn Tạ Minh, rồi lại không dám lên tiếng.   

Tạ Minh hít sâu một hơi: “Cút, mày cút cho tao!”

Ánh mắt Tạ Khâu phiếm hồng, đen mặt dứt khoát rời đi, Tôn Phương Quyên lo lắng anh ta xảy ra chuyện, vội vàng lôi kéo Tạ Doanh Doanh đuổi theo. Tạ Minh cũng không nhìn họ, cười khổ nhận lỗi với Tạ Uyên: “Tạ Khâu tuổi còn nhỏ, thiếu sự dạy dỗ, A Uyên cháu là anh trai, đừng chấp nhặt với nó.”

“Bác cũng đi đi, bữa tối hôm nay tôi không có tâm trạng ăn.” Tạ Uyên bình tĩnh đuổi khách. 

Trên mặt Tạ Minh lúc xanh lúc trắng, cuối cùng thở dài quay đầu rời đi. 

Sảnh lớn vừa rồi còn náo nhiệt, trong nháy mắt yên tĩnh lại, Tạ Uyên cụp mắt đứng tại chỗ, trên mặt không có vẻ gì.  

Bầu không khí không thích hợp lắm, Kỷ Thụy cũng không dám diễn, dụi dụi mắt đang muốn chạy trốn, vừa ngẩng đầu đối diện với ánh mắt chờ đợi của quản gia. 

Cô: “?”

Quản gia nhướng mày, không ngừng ra hiệu bảo cô đi an ủi một chút. Kỷ Thụy vô tội giơ tay, nghĩ thầm cô cũng lực bất tòng tâm. Quản gia không để ý, vẫn ra hiệu bảo cô đi dỗ người.   

Kỷ Thụy bất đắc dĩ, đành phải đi tới trước mặt Tạ Uyên: “Chú nhỏ.”

Tạ Uyên ngước mắt, ánh mắt lạnh nhạt.   

Kỷ Thụy nuốt nước miếng: “Chú có biết lúc Tạ Khâu chạy đi đã biến thành gì không?”

“Biến thành cái gì?” Quản gia phụ trách giải tỏa bầu không khí căng thẳng.  

Kỷ Thụy: “Biến thành Tạ pì pàng pì pàng pì pàng pì pàng…”

Quản gia: “…”

Không khí dường như càng căng thẳng hơn, nhanh chóng đông cứng lại, sàn nhà nứt ra, rơi sâu hơn vào lòng đất, đến mức ngay cả quản gia cũng không thể cứu được.

Trong sự yên tĩnh tuyệt vọng, Tạ Uyên chậm rãi mở miệng: “Cái trò đùa nhàm chán này chắc cũng đã chuẩn bị lâu rồi nhỉ.”

“… Ừm.”