Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5: Cô đang gạt người

10:38 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5: Cô đang gạt người tại dưa leo tr. 

Từ sau khi Tạ Uyên thức dậy vào lúc bốn giờ sáng mỗi ngày thì Kỷ Thuỵ đã từ bỏ kế hoạch làm bữa sáng để thể hiện lòng hiếu thảo vì sức khỏe thể chất và tinh thần của bản thân. Mỗi ngày cô đều cầm chiếc điện thoại di động mà bác quản gia đã tự bỏ tiền túi ra mua cho cô để xem phim, cô đã là hội viên của ba trang web phim…

Tất nhiên, ở thời đại này, cô không có chứng minh thư, cũng không có thẻ ngân hàng, không thể đăng ký thẻ điện thoại di động được, chỉ có thể nhờ bác quản gia nạp giúp.

Hôm nay là một buổi tối như bình thường, Kỷ Thuỵ tắm rửa như bình thường, mặc bộ đồ ngủ như bình thường và hạ quyết định từ bỏ việc thức khuya, tự giác ngủ sớm một cách bình thường.

Kết quả là vừa tắt đèn thì có tiếng gõ cửa.

Kỷ Thuỵ đành phải bật đèn lên lần nữa, nhảy xuống giường chạy ra mở cửa.

“Chú nhỏ?” Cô không giấu được sự ngạc nhiên khi nhìn thấy người ở bên ngoài: “Chú đã về rồi!”

“Hình như ngày nào tôi cũng trở về.” Vẻ mặt Tạ Uyên thờ ơ.

Kỷ Thuỵ cười hì hì dựa vào cạnh cửa: “Đúng vậy, có mấy lần cháu nghe thấy tiếng chú về nhưng sợ quấy rầy chú nghỉ ngơi nên không đi tìm chú.”

Là sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi sao, hay là sợ trì hoãn việc xem phim của mình? Tạ Uyên lười đến mức không thèm vạch trần cô: “Chủ nhật có rảnh không?”

“Dạ có.” Kỷ Thuỵ không rõ lắm: “Ngày nào cháu cũng rảnh.”

Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái: “Được rồi, đợi đấy, hôm đó sẽ đưa cô đến một chỗ.”

Kỷ Thuỵ chớp chớp mắt: “Đi chỗ nào?”

Tạ Uyên suy nghĩ rồi mỉm cười, quay người rời đi.

Bởi vì nụ cười này của anh mà Kỷ Thuỵ lo lắng mấy ngày liên tục, cuối cùng cũng đã đến tối chủ nhật.

Không biết Tạ Uyên định dẫn mình đi đâu, Kỷ Thuỵ ngồi xổm trong phòng thay đồ nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng chọn được một bộ váy liền áo phù hợp với chuẩn mực trong số ít sự lựa chọn, cô lại buộc tóc đuôi ngựa cao với một cái nơ con bướm.

Kể từ khi cô xuyên không đến thời đại này, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt người khác mà không mặc đồ ngủ, ánh mắt của quản gia lập tức sáng lên: “Cô Thụy Thụy thật là xinh đẹp quá!”

“Cảm ơn bác quản gia.” Kỷ Thuỵ ngượng ngùng mỉm cười, nhảy nhót đến trước mặt Tạ Uyên: “Chú nhỏ, có thể mặc cái này chứ?”

Tạ Uyên không có ý kiến gì nhưng Tưởng Cách bên cạnh đã lấy ra một chiếc túi mua sắm: “Váy rất đẹp nhưng thật xin lỗi nhé cô Kỷ, sếp Tạ đã chuẩn bị sẵn quần áo khác cho cô rồi.”

“Chú nhỏ cũng thật chu đáo!” Vẻ mặt Kỷ Thuỵ cảm động, cô nhận lấy quần áo rồi chạy lên phòng thay, không để ý chút nào đến ánh mắt đồng cảm của Tưởng Cách.

Năm phút sau, Kỷ Thuỵ vui vẻ đi ra: “Chú nhỏ, chúng ta sẽ đi tập thể dục à?”

Tạ Uyên không trả lời, anh chống gậy đi ra ngoài.

Không nghe được câu trả lời, Kỷ Thuỵ bĩu môi, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt khó hiểu của quản gia.

“Quần áo này của cháu… có vấn đề gì à?” Kỷ Thuỵ cân nhắc rồi nói.

“Không có vấn đề gì cả.” Tưởng Cách đẩy cô đi ra ngoài: “Đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.”

“Đợi, đợi một chút…”

Kỷ Thuỵ mơ mơ màng màng, bị anh ấy đẩy ra ngoài, mãi đến khi đi vào con đường sáng đèn trong sân thì mới dần dần có chút bối rối.

“Chú Tưởng.” Kỷ Thuỵ nhìn dáng người Tạ Uyên đang bước đi có chút lảo đảo phía trước, cô hạ giọng hỏi: “Lát nữa chú nhỏ sẽ không tìm chỗ vắng vẻ không người vứt cháu đi chứ?”

“Gọi anh.” Tưởng Cách sửa lại.

Kỷ Thuỵ nhanh chóng thay đổi: “Anh!”

“Sẽ không đâu.” Đây là câu trả lời cho câu hỏi trước đó của cô.

Kỷ Thuỵ nghe thấy thế, đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Tưởng Cách nói tiếp: “Nhưng còn tệ hơn thế.”

“…Có ý gì vậy?” Kỷ Thuỵ còn chưa thở phào nhẹ nhõm xong thì lại căng thẳng.

Tưởng Cách đẩy mắt kính lên: “Cô sẽ sớm biết thôi.”

Kỷ Thuỵ: “…”

Vốn dĩ cô đã thấp thỏm nhưng sau khi trò chuyện với anh ấy vài câu thì lại càng thấp thỏm hơn. Cũng may Kỷ Thuỵ không thấp thỏm quá lâu, xế hộp hạng sang dài đã dừng lại ở một quán bar trên đường.

“Mặc đồ thể thao… đến quán bar sao?” Kỷ Thuỵ nhìn bộ quần áo trên người mình, có chút hoài nghi nhân sinh.

Tạ Uyên: “Ừm, cái này phổ biến ở thời đại này.”

“… Đừng lừa cháu, nếu chuyện này thực sự phổ biến thì tại sao chú không mặc đồ thể thao?” Kỷ Thuỵ vạch trần ngay.

Trong cổ họng của Tạ Uyên phát ra một tiếng cười khẽ, đôi mắt hẹp dài như có ánh sáng lấp lánh, anh thản nhiên liếc nhìn cô một cái.

Kỷ Thuỵ im ​​lặng nuốt nước bọt, ôm mặt: “Chú nhỏ, chú đẹp trai quá.”

Tạ Uyên phớt lờ lời nịnh nọt của cô, nhặt chiếc gậy lên chống xuống xe.

“Chúc cô may mắn.” Tưởng Cách ngồi vững vàng ở ghế phụ.

Kỷ Thuỵ đang đặt một chân bước ra khỏi xe, nghe thế thì dừng lại một chút: “Anh không xuống à?”

“Tôi còn chưa ăn tối, giờ đi xung quanh ăn mì ramen.” Tưởng Cách trả lời.

Em cũng muốn ăn mì ramen… Kỷ Thuỵ hơi nhếch khóe môi, ngoan ngoãn bước xuống xe.

Dù qua mười năm hay hai mươi năm, con phố giải trí vẫn sẽ luôn là nơi sang trọng nhất thành phố. Chỉ mới hơn tám giờ tối mà đường phố đã đầy các loại siêu xe, trai xinh gái đẹp đi thành nhóm, cười đùa mắng mỏ ầm ĩ, thỉnh thoảng còn xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ.

Giữa khung cảnh náo nhiệt, Tạ Uyên vẫn mặc bộ âu phục đi họp vào ban ngày, áo sơ mi bên trong vẫn ngay ngắn thẳng tắp như cũ, chỉ miễn cưỡng cởi hai cúc trên cùng. Anh đứng dưới tấm biển đèn khổng lồ, cây gậy gỗ tử đàn trong tay phát ra ánh sáng mờ nhạt. Rõ ràng chỉ mới hai mươi bảy tuổi nhưng trông anh lại như một quý ông từ thời xa xưa, trong lúc vô tình đã bị bỏ lại trong quá khứ.

Kỷ Thuỵ nhảy hai ba bước tới trước mặt anh: “Chú nhỏ, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đợi chút.” Tạ Uyên cụp mắt xuống nhìn cô: “Sẽ có người đến đón.”

Kỷ Thuỵ đồng ý, kiên nhẫn chờ đợi.

Một phút trôi qua, Tạ Uyên nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Kỷ Thuỵ nhìn xung quanh để tìm người sẽ tới đón họ.

Tạ Uyên: “Về nhà.”

Kỷ Thuỵ: “?”

Cô vừa ngơ ngác đi theo mấy bước thì bỗng có người không biết từ góc xó xỉnh nào nhảy ra, cúi đầu khom lưng với Tạ Uyên: “Sếp Tạ, đã lâu không gặp sếp Tạ, sếp Lý chờ anh đã lâu.”

Mắt Tạ Uyên lạnh lùng: “Dẫn đường.”

“Vâng, vâng, vâng, xin mời đi lối này.” Người nọ vội vàng dẫn đường.

Kỷ Thuỵ đi theo hướng đi vào quán bar, vừa bước vào cửa thì suýt chút nữa cô đã té ngã bởi âm thanh rất lớn bên trong, Tạ Uyên cũng nhíu chặt mày, rõ ràng là không thích những nơi như thế này. Cô chớp chớp mắt, lặng lẽ đi đến bên cạnh Tạ Uyên. Tạ Uyên nhận ra được có người tới gần, chỉ thản nhiên liếc nhìn cô một cái.

Cô mỉm cười nịnh nọt, giả vờ như không nhìn thấy sự cảnh cáo trong ánh mắt anh.

Sau khi vào cửa, đi qua những chiếc ghế náo nhiệt, lại đi ngang qua nhiều phòng riêng, cuối cùng đi vào thang máy. Khi cửa thang máy lại mở ra, họ đã lên đến tầng ba, cuối cùng tai cũng đã được thanh tịnh không ít.

Người dẫn đường vẫn luôn dẫn họ đi về phía trước, khi họ đến gần một căn phòng riêng cuối cùng thì cậu ta mỉm cười xin lỗi với Tạ Uyên, sau đó chạy một mạch vào phòng trước.

“Chết tiệt, chẳng phải tôi đã bảo cậu chơi anh ta một lát sao? Tại sao bây giờ cậu lại dẫn anh ta vào?”

Trong phòng truyền ra giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, Kỷ Thuỵ vô thức nhìn về phía Tạ Uyên nhưng vẻ mặt Tạ Uyên lại rất bình tĩnh.

“Không dẫn vào không được ạ, lúc ấy sếp Tạ đã muốn rời đi…”

“Mới chờ vài phút đã không kiên nhẫn, còn tới cửa xin lỗi cái gì chứ, một chút thành ý cũng không có.”

Tới cửa cái gì? Xin lỗi cái gì chứ? Kỷ Thuỵ mơ hồ nghĩ tới điều gì đó nhưng vẫn có chút mơ hồ.

“Đi thôi.” Tạ Uyên đẩy cửa ra đi vào trước, Kỷ Thuỵ thấy thế cũng vội vàng đi theo sau.

Ngay khi vừa bước vào cửa, Kỷ Thuỵ đã nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đối diện, tóc húi cua, đôi mắt như chim ưng, mũi cao thẳng, cả người đầy khí chất bất cẩn…

“Chú Lý!” Kỷ Thuỵ đột nhiên kích động.

Một căn phòng đầy con cháu những gia đình giàu có chỉ biết ăn chơi phung phí tiền ba mẹ mà không biết lo cho sự nghiệp, tất cả đều ngây ngẩn cả người vì giọng nói của cô. Người đang hát cũng vô thức ấn tạm dừng, căn phòng nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Lý Diệc Sính nhìn thấy Tạ Uyên tới, đang định mở miệng châm chọc hai câu nhưng cuối cùng lại bị hành động của cô doạ cho nhảy dựng, anh ta hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu: “Cô là ai vậy?”

“Chú Lý, hu hu…” Sau khi xuyên tới thì đây là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy người quen, khoé mắt của Kỷ Thuỵ nhanh chóng đỏ lên.

Tạ Uyên bình tĩnh nắm cổ áo cô kéo trở về: “Chê cười rồi.”

“Anh đợi chút…” Lý Diệc Sính đột nhiên đứng dậy, người đàn ông cao lớn khoảng 1m85 đứng ở trước mặt Tạ Uyên, cũng không hề thua kém chút nào: “Tại sao tôi lại thấy cô ấy quen mắt như vậy? Chẳng lẽ cô ấy là người đã lấy trộm cây phát tài của tôi!”

“Anh chưa nhìn thấy cô ấy à?” Tạ Uyên hỏi lại.

Lý Diệc Sính nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó lập tức nổi giận: “Bộ phận quan hệ công chúng đã gọi báo cảnh sát, lúc ấy tôi đang bận xử lý mớ hỗn độn, làm gì có thời gian quan tâm đến một tên trộm nhỏ!”

“Ừm, chính là cô ấy.” Tạ Uyên bình tĩnh thừa nhận.

Lý Diệc Sính: “…”

Kỷ Thuỵ cười gượng, cô đã biết Tạ Uyên đưa mình đến để làm gì rồi: “Thật xin lỗi chú Lý, cháu không biết đó là trung tâm mua sắm của chú.”

“Cô gọi ai là chú?” Lý Diệc Sính nổi khùng: “Ông đây già như vậy sao?”

“Giới thiệu một chút, đây là cháu gái của tôi, nếu như anh không muốn cô ấy kêu anh là chú thì gọi là anh cũng được.” Tạ Uyên lại ngắt lời lần nữa.

Kỷ Thuỵ ngoan ngoãn nghe theo: “Anh!”

“Chết tiệt, các người đang chiếm tiện nghi ai vậy?” Sắc mặt Lý Diệc Sính tối sầm, lúc này mới nhớ tới chuyện chính: “Tạ Uyên, là cháu gái anh trộm cây phát tài của tôi, khiến tôi phải trì hoãn việc khai trương gần một tháng, doanh thu bị tổn thất mấy triệu tệ. Tôi không quan tâm có phải là anh xúi giục hay không nhưng tính ra anh cũng không bị thiệt hại gì đúng không?”

“Tôi sẽ bồi thường cho anh.” Tạ Uyên đứng đã mệt, anh đi vòng qua bàn cà phê và ngồi xuống ghế sô pha, thuận tiện yêu cầu dân ăn chơi bên cạnh rót một ly nước cho mình.

Lý Diệc Sính nheo đôi mắt lại, nhìn về phía dân ăn chơi với ánh mắt cảnh cáo, mang hàm ý nếu cậu ta dám làm theo thì sẽ bị anh ta đá ra ngoài.

Trong lòng dân ăn chơi kêu khổ không ngừng, vốn dĩ cả nhà họ Lý và nhà họ Tạ đều không thể trêu vào. Nếu không phải Lý Diệc Sính tìm vài người đến xem trò cười của Tạ Uyên, đích thân gọi cậu ta tới đây, nhà cậu ta lại có dự án hợp tác với nhà họ Lý thì cậu ta sẽ không mạo hiểm đắc tội với Tạ Uyên bằng việc đi đến đây, kết quả còn chưa ngồi nóng mông thì đã trở thành mục tiêu của hai người đàn ông này trên võ đài.

Cậu ta nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cuối cùng nhìn về phía một dân ăn chơi khác để cầu cứu, dân ăn chơi đó còn nhìn cậu ta với một ánh mắt đồng cảm, sau đó từng người nhìn trời nhìn đất, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

…Xem ra hôm nay nhất định phải đắc tội với một người. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, đang định làm gì đó thì Kỷ Thuỵ đột nhiên cầm một cái ly rỗng lên rót cho Tạ Uyên một cốc nước.

“Chú nhỏ, uống nước đi.” Vẻ mặt Kỷ Thuỵ ngoan ngoãn.

Cái gì gọi là tiên nữ hạ phàm chứ! Cái gì gọi là phổ độ chúng sinh chứ! Nếu không phải địa điểm không thích hợp, thân phận không thích hợp, tuổi tác không thích hợp thì dân ăn chơi thật sự muốn ôm cô một cái thật chặt.

Không phân cao thấp được ở chuyện rót nước, Lý Diệc Sính tặc lưỡi một tiếng, một chân giẫm lên trên bàn cà phê, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Tôi thiếu chút tiền ấy sao? Tạ Uyên, xin lỗi phải có thái độ của xin lỗi, nếu như anh còn kiêu ngạo như vậy thì chúng ta không cần phải nói chuyện nữa. Đoạn ghi âm thư ký của anh gọi điện cho tôi yêu cầu rút hồ sơ vụ án sẽ xuất hiện trên tiêu đề của các trang web lớn vào ngày mai.”

“Anh còn ghi âm lại sao? Thật vô liêm sỉ.” Tạ Uyên ngước mắt lên.

Lý Diệc Sính nhếch môi, có chút vừa thiện vừa ác: “Đối phó với loại người vô liêm sỉ như anh thì phải vô liêm sỉ một chút.”

Tạ Uyên cười nhạt một tiếng, lười biếng dựa vào ghế sô pha: “Nói đi, anh muốn tôi xin lỗi như thế nào?”

Lý Diệc Sính nhìn thấy dáng vẻ ngạo mạn không coi ai ra gì của anh thì tức đến mức nghiến răng nhưng khi nghĩ đến chuyện lát nữa phải làm thì anh ta lập tức cười một tiếng, đứng thẳng lên, lùi lại hai bước vỗ tay.

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, bảy tám người phục vụ lần lượt đi vào. Chẳng mấy chốc họ đã bày hơn hai mươi cái ly trên bàn cà phê, mỗi cái ly đều chứa đầy rượu tây.

Kỷ Thuỵ nhìn thấy trận thế này thì mí mắt lập tức giật giật.

“Uống đi.” Lý Diệc Sính hất cằm ra hiệu: “Uống xong rồi, ngày mốt lại đi cắt băng khánh thành cho tôi, chuyện này của chúng ta sẽ xong.”

“Nhiều rượu như vậy, sẽ uống hỏng người mất.” Kỷ Thuỵ cau mày lại.

Lý Diệc Sính nhếch môi: “Đau lòng à em gái nhỏ, đây chỉ là khởi đầu, chú nhỏ của cô có thể uống được.”

“Cho dù có thể uống cũng không được, thế này là quá nhiều, uống hỏng người rồi thì làm sao cắt băng khánh thành cho chú được.” Kỷ Thuỵ không vui, niềm vui khi gặp lại người quen cũng không còn nữa.

Lý Diệc Sính không có hứng thú cò kè mặc cả với con nít, anh ta nhìn thẳng về phía Tạ Uyên: “Có thể uống không?”

“Có thể.” Tạ Uyên khẽ mở đôi môi mỏng.

Kỷ Thuỵ lo lắng: “Chú nhỏ…”

“Đã làm sai thì phải chịu.” Tạ Uyên nói, cầm một ly rượu lên.

Kỷ Thuỵ sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn, người nhiều nhất xung quanh cô chính là dân ăn chơi, khi trẻ tuổi bốc đồng đã gây ra biết bao chuyện lớn nhỏ. Giờ phút này, khi thấy Tạ Uyên cũng nghịch ngợm theo thì cô lập tức lo lắng, nắm lấy cổ tay anh.

“Chú nhỏ, chú không được uống!” Cô nghiêm túc ngăn cản.

Tạ Uyên: “Tôi không uống.”

Kỷ Thuỵ: “… Cái gì?”

Lý Diệc Sính cũng nhíu mày: “Tạ Uyên, anh có ý gì?”

“Tôi có thể uống nhưng tôi không uống.” Tạ Uyên ngó lơ Lý Diệc Sính, dù bận nhưng mà vẫn ung dung kéo tay của Kỷ Thuỵ ra, thuận tiện nhét ly rượu vào trong tay cô, anh nói lại một lần những lời đã nói với Lý Diệc Sính: “Đã làm sai thì phải chịu.”

Kỷ Thuỵ: “…”

Những người khác: “…”

Tiếng nhạc ầm ĩ trong sảnh lớn ở dưới lầu vẫn thỉnh thoảng chen vào khe cửa một cách đứt quãng mà bên trong cánh cửa lại là một sự yên lặng đến kỳ lạ.

Trong nhóm người đang hóa đá, Kỷ Thuỵ mở miệng một cách khó khăn: “Chú để… cháu uống sao?”

“Nếu không thì sao?” Tạ Uyên nhướng mày: “Ngày mai tôi còn phải đến trụ sở chính để họp, không thể uống rượu.”

Kỷ Thuỵ: “…”

Những người khác: “…”

Sau một hồi im lặng đến kỳ lạ, Lý Diệc Sính đã bùng nổ: “Tạ Uyên, anh có còn là con người hay không, anh để cho cháu gái của mình uống rượu sao?”

Những người khác thấy anh ta gào lên như vậy thì cũng phản ứng theo, dân ăn chơi vừa rồi được Kỷ Thuỵ giúp cũng nhanh chóng nói: “Đúng vậy, sếp Tạ, đây, đây, đây không quá thích hợp đâu. Cháu gái anh vẫn là một học sinh trung học, vẫn còn mặc đồng phục của trường, ngày mai thứ hai còn phải đi học…”

“Không thích hợp, không thích hợp, một cô bé thì làm sao có thể uống rượu?”

“Sếp Tạ, xin đừng đùa nữa.”

Mọi người nói không ngừng nhưng Tạ Uyên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Sau khi tất cả mọi người đều im lặng thì anh mới chậm rãi nói: “Không thể bởi vì cô ấy là trẻ vị thành niên mà bỏ qua những việc sai trái cô ấy đã làm. Nếu hôm nay tôi giúp cô ấy chịu hình phạt, lần sau cô ấy lại tái phạm thì phải làm sao?”

Đồng phục học sinh, trẻ vị thành niên, học sinh trung học… Kỷ Thuỵ chớp chớp mắt, Tạ Uyên bình tĩnh đối diện với cô.

Ba giây sau, cô cầm lấy ly rượu với đôi mắt đỏ hoe: “Chú nhỏ nói đúng, là lỗi của cháu, cháu không nên đùa, cháu đáng bị phạt. Chú nhỏ, chú đừng giận cháu được không, xin đừng đuổi cháu ra ngoài, ba mẹ cháu bây giờ không quan tâm đến cháu nữa, ông nội cũng không cần cháu, nếu chú cũng muốn đuổi cháu đi thì cháu thực sự không biết phải làm gì bây giờ.”

Cô gái có làn da trắng ngần, mặt mộc, một đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ. Người ở đây đều tự nhận mình đủ lòng lang dạ sói nhưng họ đều có chút không đành lòng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô.

Kỷ Thuỵ nghẹn ngào, bưng một ly đến trước mặt Lý Diệc Sính: “Thật xin lỗi sếp Lý, cháu xin lỗi chú, cháu không nên trộm cây phát tài của chú chỉ vì đùa giỡn, cháu sẽ uống ly rượu này trước để kính…”

Vừa nói, cô vừa định một hơi uống hết ly rượu, kết quả tay vừa mới cử động thì Lý Diệc Sính đã sốt ruột giật lấy cái ly.

“Kính cái gì mà kính? Lý Diệc Sính tôi dù cho có súc vật đến đâu cũng sẽ không làm khó dễ một trẻ vị thành niên như cô.” Lý Diệc Sính liếc mắt nhìn Tạ Uyên một cách không kiên nhẫn.

Kỷ Thuỵ ngơ ngác nhìn về phía Tạ Uyên: “Chú nhỏ…”

“Đừng gọi tôi, hãy hỏi sếp Lý về đoạn ghi âm kia.” Tạ súc sinh không dao động.

“Sếp Lý…” Kỷ Thuỵ gần như sắp rơi nước mắt.

Lý Diệc Sính chửi tục một tiếng, xóa đoạn ghi âm trước mặt họ.

“Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc, Tạ Uyên, nếu anh còn dám làm khó cô ấy, cẩn thận tôi sẽ kiện anh tội ngược đãi trẻ vị thành niên!” Lý Diệc Sính nghiến răng uy hiếp.

Tạ Uyên bình tĩnh đứng dậy, ung dung chống gậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua Kỷ Thuỵ thì lạnh lùng nói: “Còn không đi sao?”

“Đi chứ, đi liền đây.” Kỷ Thuỵ dụi dụi mắt, lại nhìn về phía Lý Diệc Sính một lần nữa: “Cảm ơn sếp Lý.”

“Quay về nhanh đi, nếu anh ta còn làm khó dễ cô thì cứ nói với tôi.” Lý Diệc Sính cau mày nói.

Kỷ Thuỵ gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Tạ Uyên rời đi.

Sau khi hai người rời đi rồi, căn phòng lại trở nên náo nhiệt, sôi nổi chỉ trích việc Tạ Uyên kéo một học sinh trung học vị thành niên tới để xoa dịu chuyện này, hành vi này không phù hợp, quả thực là không bằng cầm thú. Lý Diệc Sính cười lạnh một tiếng, hỏi lại họ: “Có nhiều lời muốn nói như vậy, tại sao vừa rồi không nói?”

Mọi người ngượng ngùng, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Lý Diệc Sính hơi nhếch khóe môi, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: Từ khi nào mà Tạ Uyên có một cô cháu gái lớn như vậy?

Không khí trong quán bar sôi động, âm nhạc ầm ĩ đến mức khiến tim người ta tê dại. Kỷ Thuỵ nhắm mắt đi theo phía sau Tạ Uyên, vừa bước ra khỏi cửa quán bar, cô lập tức lên án: “Chú nhỏ, chú thật không có thiện chí gì cả! Lôi kéo cháu tới làm lá chắn mà cũng không nói trước với cháu một tiếng. Lỡ như đầu óc cháu hồ đồ không phối hợp tốt, hai ta còn có thể thoát ra ngoài an toàn sao?”

“Việc nhỏ này cũng không thể phối hợp tốt, tôi còn cần cô làm cái gì?” Tạ Uyên hỏi lại.

Kỷ Thuỵ tỏ vẻ không đồng ý: “Suy nghĩ của chú có vấn đề, làm sao có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ một cách thực dụng như vậy?”

Tạ Uyên mặc kệ cô, nhìn xung quanh một vòng mà không thấy xe của mình nên anh phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Tưởng Cách nhưng điện thoại di động lại tối đen.

Hết pin rồi.

Anh ngước mắt lên nhìn về phía Kỷ Thuỵ.

“Sao vậy?” Kỷ Thuỵ nghiêng đầu.

“Điện thoại di động.”

Kỷ Thuỵ: “Cháu không mang theo.”

Tạ Uyên: “…”

“Ở thời đại này, cháu không có chứng minh thư, không làm được thẻ điện thoại, thường ngày chỉ có thể kết nối WiFi để dùng cho nên không mang ra ngoài.” Kỷ Thuỵ giải thích.

Tạ Uyên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau khi xác định rằng cô không có nói dối, anh lại cất điện thoại di động của mình vào túi với vẻ mặt vô cảm.

“Chú Tưởng đi ăn mì ramen, chắc là sẽ quay lại sớm thôi.” Kỷ Thuỵ lại nói thêm.

Tạ Uyên liếc nhìn cô tỏ ý đã nghe thấy.

Có lẽ vì không ngờ rằng hai người họ lại thoát thân nhanh như vậy nên anh Tưởng phá lệ ăn mì ramen lâu thêm một lúc nữa. Trời càng lúc càng tối, quán bar tên “Cảnh Đêm” cũng ngày càng trở nên sôi nổi hơn. Cho dù là cậu chủ Tạ Uyên như một quý ông thời xa xưa hay là cô Kỷ Thuỵ đang mặc bộ đồng phục học sinh trung học trên người thì đều có vẻ ngoài bắt mắt. Hai người họ đứng ở đó nửa tiếng, đã có năm sáu người đến trò chuyện với họ.

“Cậu ta đừng nghĩ tới tiền thưởng tháng này.” Mặt Tạ Uyên không có biểu cảm gì, anh dựa vào sư tử đá trước cửa quán bar, âu phục trên người bị dính một lớp bụi.

Kỷ Thuỵ nhìn bộ âu phục của anh rồi đột nhiên chạy về quán bar, đôi mắt Tạ Uyên khẽ động, không cảm thấy hứng thú với việc cô muốn làm.

Hai phút sau, cô đã quay trở lại, còn kéo theo hai chiếc ghế dựa.

“Chú nhỏ, chúng ta ngồi đợi đi!” Kỷ Thuỵ phát hiện anh đang nhìn mình thì lập tức tràn đầy sức sống nói.

Tạ Uyên nhíu mày, đôi môi mỏng cũng mím lại thành một đường thẳng sắc bén, đương nhiên tâm trạng cực kỳ không tốt. Kỷ Thuỵ dường như không nhìn ra cảm xúc của anh, cô tràn đầy nhiệt huyết, lôi kéo anh ngồi xuống.

Mặc dù ngồi ở trước cửa quán bar là một chuyện rất kỳ quái nhưng chiếc ghế dựa mềm mại có chỗ tựa lưng, vẫn có hiệu quả khiến nếp nhăn giữa hai lông mày của Tạ Uyên giãn ra rất nhiều.

“Chú nhỏ, chú không tò mò vì sao cháu quen biết chú Lý sao?” Kỷ Thuỵ chủ động bắt chuyện.

Tạ Uyên dựa vào ghế một cách lười biếng, ngón tay cái như có như không mà vuốt ve đầu cây gậy chống: “Cô luôn nói mình xuyên tới đây, quen biết Lý Diệc Sính thì có gì kỳ lạ chứ, sao nào, anh ta cũng là chú của cô sao?”

“Đúng vậy, một người chú tính tình kỳ quái, trước kia luôn luôn bắt nạt cháu, không ngờ rằng lúc trẻ còn tệ hơn.” Kỷ Thuỵ trả lời.

Tạ Uyên không quan tâm đến những chuyện không biết là thật hay giả đó của cô, anh cụp mắt xuống, không trả lời nữa. Kỷ Thuỵ cũng không thèm quan tâm, bản thân cứ nói ríu rít không ngừng, nói đến lúc mệt mỏi thì cô mới phát hiện anh đã ngó lơ mình rất lâu rồi, cô đột nhiên có chút bất mãn: “Chú nhỏ, chú không thể đối xử có lệ với cháu một chút được sao? Nói chuyện một mình rất mệt.”

“Vậy thì im lặng đi.” Mặt Tạ Uyên vô cảm, anh bị cô làm ồn ào đến đau đầu.

“Không được, con người ta sinh ra có miệng là phải nói.” Kỷ Thuỵ nói nhảm ở bên cạnh: “Tâm sự đi, tâm sự đi, chú muốn nói gì cũng được.”

“Cái gì cũng được sao?” Tạ Uyên ngước mắt lên.

Thấy anh chịu để ý đến mình, Kỷ Thuỵ lập tức gật đầu: “Cái gì cũng được!”

“Được rồi.” Tạ Uyên đặt cây gậy lên trên hai đầu gối của mình, anh khoanh tay lại bình tĩnh hòa nhã nói: “Vậy chúng ta hãy tâm sự về việc gần đây cô cứ đến Bách hóa Thành Nhiên để khiếu nại về Triệu Tiểu Vũ mỗi ngày trong tuần, dù mưa gió cũng không cản được.”

Kỷ Thuỵ: “…”