Chương 22: Chương 22
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22: Chương 22 tại dua leo tr
Ánh nắng tinh nghịch luồn qua ô cửa sổ.
Trên giường có hai con sâu ngủ, cuộn chặt người trong chăn mặc cho có hai tên nào đó kéo chăn gọi dậy.– Mặt trời lên cao rồi.
Dậy đi.Cậu giật chăn la hét, sáng nay chuẩn bị đến công ty thì mẹ gọi tới nói hôm nay không cần đến.
Kêu cậu và hắn qua phòng gọi bọn họ dậy, nói là mau sửa soạn đúng 7h tối nay đến nhà hàng dự tiệc.Đứng đây từ 7h sáng đến bây giờ cũng 10h trưa.
Vậy mà hai con người nào đó ngủ say sưa, không biết trời trăng gì.– Gọi vô ích thôi.Hắn lạnh lùng nói, dứt câu hắn xoay người bước vào phòng tắm bê ra một thau nước.Chẳng nói chẳng rằng thẳng tay hất thau nước vào mặt bọn cô.– Áaaaa.Tiếng hét thật kinh khủng, hắn và cậu cũng phải bịt tay cách xa mười bước chân.– Chết tiệt, ai phá giấc ngủ của tôi?Cô cáu gắt cầm nguyên cái gối ném xuống đất, đầu tóc ướt nhẹp rũ xuống, từng giọt nước nhỏ tí tách.Còn con em nào đó của cô nó đang nằm ngủ ngon lành.
Nó nằm trong góc quay mặt vào hướng trong nên chẳng ảnh hưởng là mấy.Tức giận, phẫn nộ cô bèn tìm người nào đó trút giận, mà thói quen của cô là người lãnh hậu quả phải là người gần cô nhất.Giật phăng cái chăn của nó, thẳng tay giáng lên đầu nó cái bốp.– Đau…thế nào chị lại cốc em?Cái chất giọng ngáy ngủ của nó vang lên, tay ôm đầu ngồi dậy, nhìn tổng thể từ trên xuống dưới của cô, nó giật mình quơ vội cái chăn quấn vào người cô.– Ai làm chị thành ra bộ dáng này?– Là bọn họ.Cô ủy khuất, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào hai tên kia.– Tôi vô tội à nha!Cậu biện minh, mắt hướng về ai kia đang toả sát khí khắp phòng.– Nhanh thay đồ cảm lạnh bây giờ.Hắn thong thả đút tay vào túi quần, người dựa hẳn vào cửa nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở.
Lời vừa nói xong, xoay gót rời đi cũng không quên lôi theo cậu bỏ lại hai cô như con nai vàng ngơ ngác.Trơ mặt ra không hiểu cái quái gì.
Khi không bị gọi dậy còn đâu có dịp mơ với chả mộng nữa.
Giờ lại bị quăng cho cục bơ bự tổ chảng, lắc lắc cái đầu xua đi những cái thứ vớ vẩn nghĩ nhiều nhức óc đó đi.Cô và nó lần lượt đi đánh răng rửa mặt, thay đồ xuống dưới trình diện bọn hắn và chuẩn bị cho màng tra khảo của mình.Hắn và cậu đang ngồi nhâm nhi tách cà phê nhàn nhã đọc báo.
Mắt cứ dán vào tờ báo mà trong đầu cứ nghĩ- Sau một tiếng rưỡi mình rời đi thì bây giờ họ đã xong chưa.Hai cái bóng lúp ló ở phía cầu thang chẳng chịu chui ra.– Chị ra trước đi, còn không đi thì để em đi chứ chị làm gì cản em hoài vậy.
Mình đâu phải tội phạm đâu mà cứ lúp lúp ló ló kiểu này.– Suỵt, nhỏ tiếng thôi bọn họ nghe thấy bây giờ.
Chắc chắn họ có âm mưu, em thấy lạ không tại sao hôm nay họ không đến công ty mà lại ở nhà.– Ờ ha, chị nói em mới để ýCô và nó đâm chiêu suy nghĩ, mắt chăm chú nhìn bọn hắn, bỗng cô la lên– Họ đâu rồi?– Đây nè.Lời vừa dứt là cả hai được thưởng cho hai cái cốc đầu đau điếng.
Rảnh rỗi đứng đây tám chuyện, khiến ai đó ngồi chờ tức xì khói vì cứ bị mama đại nhân gọi điện nhắc nhở liên tục.Mắt ai oán lườm ai kia nhưng cũng ngoan ngoãn theo đuôi hắn và cậu ra ngoài phòng khách.– Có gì nói đi, bọn tôi đói bụng lắm!Cô nói với vẻ mặt nhăn nhó, đói chết cô rồi.
Hôm nay ngủ nướng chi không biết bây giờ cỡ 12h rồi mà chưa có gì lót dạ, đói muốn xỉu luôn.Nó cũng chẳng khá hơn cô là bao, đói đến nỗi chẳng buồn mở miệng nói nữa.
Hai tay ôm bụng ngăn tiếngọt ọt phát raBọn hắn nhìn bộ dạng của hai cô rất mắc cười nhưng cố nhịn lại làm mặt lạnh.
Có ai như hai tên này không, người ta đói không cho ăn mà còn cười cho được.– À, tối nay đi dự tiệc ấy mà.
Mama bọn tôi kêu bọn tôi nói với hai người để chuẩn bị.– Có vậy thôi sao?Cô lạnh giọng hỏi làm ai nấy đổ mồ hôi hột ngoại trừ tên mặt lạnh là hắn.Cậu gật gật đầu,chuẩn bị chạy đi tránh cơn núi lửa bùng nổ nhưng không may, cô đã biết được nên cô nhanh hơn cậu một bước túm lấy cánh tay cậu.Nhìn là như vậy đó nhưng thật chất là cô đang báu tay cậu, nghiến răng ken két thuyết giảng một bài ca bất tận.– Tại sao anh lại phá giấc ngủ của tôi, còn vào phòng của tôi khi chưa có sự cho phép.
Anh có biết là nam nữ thụ thụ bất tương thân, nếu lỡ anh làm gì trong lúc tôi đang ngủ thì sao.
Người trong nhà nhìn thấy sẽ nghĩ gì, anh nghĩ đến chưa hả?Cô tuôn ra một tràng dài, mệt đứt hơi cố hớp lấy từng ngụm không khí để thở.Cậu xoa xoa lỗ tai mình, không ngờ nhìn cô hiền lành vậy mà cũng biết mắng người cứ như sư tử hà đông.Sau khi ổn định nhịp thở, cô chợt nhớ ra gì đó rồi kêu lên.– Quên nữa, anh còn nợ tôi một điều.Nghe cô nói, cậu nhăn mặt, cố gắng nhớ ra nhưng đều vô ích trong đầu cậu chỉ văng vẳng những lời cô chửi.– Là gì?– Không nhớ cũng không sao.
Tôi nhắc cho anh nhớ, anh hứa làm osin cho tôi một tuần.Cô mỉm cười thật tươi, đôi mắt sáng long lanh loé lên vài tia giảo hoạt.– Có sao?Cậu nghi hoặc nhìn cô.
Thật không đây hay mình bị cô ta lừa?– Đưa đầu đây, tôi đánh cho anh nhớ.Cô lại nổi trận lôi đình,hai tay chống hông, mắt hừng hực lửa muốn thiu rụi cả căn phòng.Cái tên này hứa đã không nhớ, nói trước quên sau, đồ não cá vàng.– Mà osin phải làm gì?Cậu ngây thơ hỏi làm người nào đó suýt té đập mặt xuống sàn.
– Làm chân sai vặt.Cô vắt chéo chân, khuôn miệng xinh xắn nhả ra từng chữ.– Ừ, cũng có gì to tát đâu.Cậu bình thản trả lời.
Tưởng gì chứ cái này cũng chẳng khó.– Mau đi ăn nhanh lên, em đói bụng lắm rồi đó.Nó nằm một góc trên sofa, tay vẽ vòng tròn trên ghế, miệng lèm bà lèm bèm.Ba cặp mắt quay sang nhìn nó.
Nãy giờ quên là chưa có gì vào bụng mà có hơi sức chửi nhau.Cô đến gần nó, nắm tay kéo nó dậy, cho nó dựa vào người mình, xoa xoa đầu nó làm đầu nó rối tung cả lên.
Cô cất giọng nhẹ nhàng nói với nó.– Muốn ăn phải lăn vào bếpNó đứng bật dậy chạy nhanh vào bếp, ba người kia cũng theo sau.Lấy mì ly trong tủ đặt lên bàn, nó nhìn cô với bọn hắn ý hỏi muốn ăn không.Không nói gì, họ chỉ ngồi vào bàn.
Nó hiểu nên chạy đi lấy bình nước sôi chế vào bốn ly mì rồi bưng ra.– Ăn đi, em nấu xong rồi nè.– Ừ.Ly mì toả hương thơm phức, lại có chút hành chút ớt mà nó bỏ vào làm cho hương thơm càng hấp dẫn không cưỡng lại được, nó và cô ăn như bị bỏ đói, phút chốc đã hết sạch cả cái lẫn nước.Thấy bọn cô ăn xong, bọn hắn chỉ biết lắc đầu, con gái con lứa trước mặt con trai ăn không chịu giữ ý tứ gì hết.– No căng bụng luôn rồi.Cô và nó cười tít mắt, tay xoa cái bụng căng tròn.– Vậy mau theo bọn tôi.Hắn nắm tay nó, cậu nắm tay cô kéo đi.
Nó và cô giật tay lại dừng chân đứng im một chỗ.– Đi đâu mới được.– Đi mua đầm dạ hội.– Mẹ anh mua cho bọn tôi rồi mà.– Hồi nào?– Hôm qua, mua đủ tất cả rồi nên không cần đi.– Sao cô không nói sớm?– Có ai hỏi đâu mà nói.Không còn từ nào diễn tả tâm trạng của hắn và cậu lúc này.
– Đi spa, làm tóc, make up.– Không.Cô và nó mặt mày biến sắc, bọn cô không muốn bị hành hạ mấy tiếng đồng hồ để làm đẹp đâu nha!Bọn hắn thật hết chịu nổi.
Cái gì cũng không chịu, bướng bỉnh vừa thôi, đây là nhà bọn hắn chứ chẳng phải nhà bọn cô muốn làm gì thì làm.– Biết điều chút đi, hai người không phải tiểu thư hay là chủ nhà đâu mà lớn tiếng cãi lại.Hắn không nhanh không chậm phun ra từng chữ.Bọn cô ngây người, cúi đầu thấp xuống, chầm chậm mở cửa đi ra.Hắn nhìn hành động của hai người mới biết mình hơi nặng lời.
Nhưng đã muộn khi chạm đến cái tôi lớn nhất của bọn cô.Hắn với cậu cũng ra xe, nó cùng cô đã yên vị phía sau xe tự bao giờ mắt hờ hững nhắm lại không thèm để ý sự hiện diện của hai người nào đó.Cho xe nhanh chóng rời đi, đến những nơi cần đến.Đầu tiên đến spa, bọn cô bước vào theo sự chỉ dẫn của nhân viên.
Mặc cho bọn họ giới thiệu những gì, bọn cô nghe không lọt một chữ chỉ ước nhanh nhanh có thể đi về.Sau vài tiếng trôi qua, bọn hắn chở hai cô đến địa điểm tiếp theo.Tóc của bọn cô không cho họ đụng vào chỉ cho họ trang điểm.Cuối cùng cũng xong, lên xe về nhà.Suốt chặng đường không ai nói với ai một lời nào, bầu không khí ngột ngạt hết sức.Về đến nhà, bọn cô đi thẳng lên phòng.
Nhìn mình vào gương, cô với nó tức muốn chết.
Nghĩ sao trang điểm cho bọn cô nhiều lớp quá vậy.Đẹp thật nhưng bọn cô không thích cho lắm, lấy bông tẩy trang xoá đi hết.Cầm bộ đầm dạ hội vào phòng tắm.Đợi cô ra thì nó cũng bước vào, rồi cả hai lấy bộ make up của mình ra tự trang điểm cho mình.Nhìn ngắm mình trong gương bọn cô hài lòng rồi cầm theo giầy cao gót, túi xách xuống dưới nhà ngồi đợi bọn hắn.Giờ cũng 6h chắc bọn hắn cũng đang chuẩn bị.Trong lúc chờ đợi nó với cô lấy điện thoại ra nghịch, cả hai nói cười vui vẻ.Thình lình bọn hắn bước ra làm bọn cô giật mình mém quăng luôn điện thoại.Bọn hắn trông rất đẹp trai, cả người toát ra hương thơm nam tính, thần thái vô cùng lạnh lẽo như muốn bức chết người.Bọn cô thì trông rất gợi cảm, quyến rũ trông chiếc đầm dạ hội màu đen.Nếu đứng gần nhau sẽ khiến người ta ganh tị.Đây là cô và nó.
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️