Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 40

4:56 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 40 tại dưa leo tr. 

Lương Bạc Thanh nhìn Tây Trừng dứt khoát rời đi, anh ta không giữ lại cũng không đuổi theo, chỉ đứng yên một chỗ rất lâu. Tâm trạng hỗn loạn làm anh ta bỏ qua tiếng động khẽ trong phòng ngủ.

Không biết qua bao lâu, anh ta lại ngồi xuống ghế, chìm vào im lặng hồi lâu với mọi thứ xung quanh.

Toàn bộ không gian yên tĩnh như thể cô chưa từng đến đây.

Sau đó Trình Lê gọi điện đến, Lương Bạc Thanh nghe máy xong đứng dậy đi ra ngoài.

Buổi trưa mang đồ ăn về nhà, đi gọi người say rượu trong phòng ngủ thì phát hiện anh đã rời đi.

Ngày thứ ba sau khi Tây Trừng trở về Bắc Kinh, Khương Dao đến gặp cô.

Sau khi nhận được tin nhắn và đi ra ngoài, nhìn thấy có người ở bên ngoài cửa hàng bán lẻ nhỏ ở lối vào, mái tóc xoăn của Khương Dao được búi cao, mặc áo thun ngắn tay màu hồng nhạt và quần dài. Cô ấy trông vẫn tràn đầy sự dễ thương và sức sống vui vẻ như mọi khi, nhưng hôm nay nét mặt của cô ấy không vui lắm. Khi nghe thấy giọng nói của Tây Trừng thì thay đổi trong vài giây, lộ ra niềm vui chân thành và to lớn, đôi mắt lấp lánh nắm lấy tay áo của Tây Trừng, xác nhận vài lần. Sau khi nhận được phản hồi, cô ấy vui vẻ đưa tay ra ôm: “Em gọi tên của chị nghe rất hay. Mặc dù em cũng xinh khi dùng ngôn ngữ ký hiệu nhưng chị thích nghe em nói chuyện lắm.”

Từ khi quen biết đến bây giờ, Tây Trừng vẫn không thể chống đỡ lại được sự nhiệt tình cao cả và thẳng thắn này. Đặc biệt vào lúc này, sự nhiệt tình này khiến cô cảm thấy áy náy. Trong số những người mà Tây Trừng biết, Khương Dao là người chân thành và giản dị nhất, giống như một mặt trời nhỏ rực rỡ nóng bỏng, thậm chí điều tàn nhẫn nhất mà cô ấy nói khi phàn nàn về người khác là “Tôi hy vọng Tony cạo sạch tóc của kẻ nói dối đó”.

Cô ấy là một kiểu người hoàn toàn trái ngược với cô.

Tây Trừng không thể vô lương tâm bộc lộ mặt tối của mình với một người như vậy.

Khương Dao lo lắng hỏi lý do tại sao cô và Lương Duật Chi chia tay: “Chị muốn tìm anh ấy, nhưng không gặp được. Hôm qua chị đến công ty của anh ấy, lễ tân nói anh ấy đi Quảng Châu rồi. Ở Thượng Hải hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?… Chị xin lỗi, chị nhịn không được nên tìm kiếm một ít, cũng biết một chút về gia đình em, chẳng lẽ là bởi vì anh trai chị không đứng về phía em sao?”

Tây Trừng lắc đầu: “Không phải.”

Cô dừng lại một chút rồi nói với Khương Dao: “Thật ra bọn em chưa bao giờ có quan hệ yêu đương.”

Câu nói này qua tai Khương Dao lại mang một ý nghĩa khác, càng khẳng định hướng quy kết của cô ấy, cô chán nản nghĩ: Mình biết mà.

Hiếm hoi Khương Dao im lặng lâu như vậy, cuối cùng nói: “Chị đã mua vé máy bay rồi, sắp phải đi Anh, phải qua đó sớm để tìm nhà. Chủ nhật chị muốn mời mọi người một bữa. Nếu anh trai chị về, chị sẽ gọi anh ấy đến. Em rảnh thì có thể đến không? Coi như giúp chị luyện tập.”

Cô ấy không muốn có câu trả lời ngay lập tức.

“Tây Tây, em cứ từ từ suy nghĩ đi, chị sẽ gửi địa điểm cho em sau.”

Sau khi Khương Dao trở về, cô ấy nhanh chóng đặt chỗ ăn và thông báo cho tất cả bạn bè mà cô muốn mời, tuy nhiên, vào Chủ nhật, hai người cô ấy muốn gặp nhất đều không xuất hiện.

Đêm đó, Khương Dao nhận được một chuyển phát nhanh từ cùng một thành phố.

Vừa mở hộp là nhớ ra, có một lần đi mua sắm, cô ấy thích hai thứ là ghim cài áo và vòng tay. Cả hai đều không hề rẻ mà cô cũng thực sự thích cả hai. Cô ấy từng sống rất xa hoa lãng phí khi còn đang đi học, sau khi ra ngoài tìm việc, cô ấy mới kiềm chế bản thân, thậm chí còn dõng dạc nói với gia đình rằng sau này cô ấy sẽ tự chịu trách nhiệm về chi phí sinh hoạt của mình. Mặc dù cô ấy không chịu đựng được lâu dài nhưng sự thay đổi trong thói quen tiêu dùng của cô ấy vẫn được duy trì. Ngày hôm đó cô ấy đã kiềm chế bản thân và chỉ lấy chiếc ghim cài áo, sau đó khi nói với Tây Trừng là cảm thấy tiếc vì chiếc vòng tay trông đẹp hơn, nhưng không thể lấy cá và chân gấu được.

Không ngờ Tây Trừng vẫn nhớ, tặng chiếc vòng tay ngọc trai xà cừ* cho cô ấy.

[*] Hình minh hoạ Vòng tay của hãng Van Cleef & Arpels

undefined

Đây là món quà chia tay.

Chiều hôm sau, Khương Dao đi tìm Kiều Dật. Cô ấy biết Lương Duật Chi đã lâu không trở về Thuận Nghĩa, cô ấy thậm chí còn đến căn nhà trống trong phủ Hà Công, nhưng anh cũng không có ở đó. Cuối cùng, Kiều Dật đưa cô ấy đến khách sạn.

Ngay khi nhìn thấy Lương Duật Chi, Khương Dao thấy anh gầy đi rất nhiều, hốc hác hơn trước, cô ấy vốn định mắng anh nhưng lại nuốt xuống. Cô ấy luôn là một người dễ mềm lòng, thật sự khó nói nặng lời với ai đó.

Lương Duật Chi hỏi cô ấy có việc gì, Khương Dao do dự: “… Đến thăm anh thôi.”

Kết quả, Kiều Dật không hề ngần ngại, vừa lắc đầu vừa nói: “Nghe nói cậu và Tây Tây chia tay rồi?”

Lương Duật Chi không nói gì, quay người đi như không nghe thấy gì, đứng trước bàn uống nước.

Khương Dao kéo Kiều Dật nháy mắt với anh ta. Cô đi đến ghế sofa ngồi xuống, Kiều Dật không biết tại sao cô ấy lại căng thẳng như vậy, thản nhiên đi vòng quanh, nhìn toàn bộ căn phòng.

Sau khi anh ta đi vào phòng ngủ, Khương Dao ngập ngừng liếc nhìn khuôn mặt của người ngồi trên bàn, thấp giọng nói: “Em đã gặp Tây Tây… Ừm, em ấy nói hai người không phải đang yêu nhau. Em biết, đối với anh kiểu quan hệ này rất bình thường, bạn bè của anh cũng vậy. Mặc dù em không đồng ý, không chấp nhận, em là em họ của anh, không đến lượt em quản lý, nhưng mà em chỉ muốn nói là em nghĩ anh và Tây Tây rất hợp nhau, anh vui vẻ hơn trước kia, có lẽ chính anh cũng không nhận ra điều đó.”

Cô ấy thấy mặt anh không được tốt, môi mím lại, nhưng vẫn nói cho xong: “Còn nữa, em thật sự rất thích Tây Tây, em không muốn mất đi người bạn này vì hai người đã chia tay…”

Lúc ấy, không biết sự tức giận trong lòng từ đâu mà ra, Lương Duật Chi đập mạnh chiếc cốc trong tay xuống bàn, phát ra âm thanh chấn động.

“Em chỉ có cô ấy là bạn thôi sao? Em không thể sống thiếu cô ấy sao? Cô ấy có gì mà không thể thay thế được? Hai người mới quen nhau một năm thôi mà. Vậy làm sao em có thể sống khi không có cô ấy trong nhiều năm qua?”

Vẻ mặt dữ tợn không thể kìm nén được.

Khương Dao sửng sốt, sợ hãi: “Anh làm gì vậy…”

Kiều Dật chạy ra: “Sao vậy? Cậu tức giận với Dao Dao như vậy làm gì?”

Lương Duật Chi bần thần nhìn bọn họ, gần như muốn bật cười.

Phương Trùng Nguyên cảm thấy sự lợi dụng của cô chẳng là gì cả. Phản ứng đầu tiên của Lương Bạc Thanh là anh ham mê cơ thể cô, giao dịch quyền lực và tì.nh dục với cô, đáp chuyến bay vượt đại dương trở về để chất vấn anh. Còn Khương Dao khẳng định anh không muốn chịu trách nhiệm, chơi xong rồi vứt bỏ.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều ưu ái cô.

Rõ ràng là anh đã thua một cách thảm hại.

Đường Tây Trừng giỏi lắm.

Anh muốn nói với Khương Dao, em nghĩ cô ấy thật lòng với anh sao? Cô ấy đã lừa dối em, cô ấy nhìn em dùng ngôn ngữ ký hiệu như một tên hề.

Nhưng cuối cùng anh chẳng nói ra.

Khương Dao đã bị k.ích thích, mắt đỏ hoe nhìn anh: “Đúng, em có rất nhiều bạn bè, nhưng em biết không phải người bạn nào cũng có thể vì em đánh nhau mà không chút do dự, cho nên em quý trọng em ấy. Còn anh thì sao? Tây Tây cũng đã cứu anh, có ai làm điều đó với anh không? Em ấy đã bị thương như thế, đến giờ trên tay vẫn còn những vết sẹo. Anh quên rồi sao? Anh là người như vậy, bất kể người khác làm gì cho anh, anh đã bao giờ trân trọng chưa? Dù sao em cũng sắp đi nên chẳng thèm quan tâm anh nữa. Anh cứ sống với tính khí thất thường của anh đến hết đời đi!”

Khương Dao thất vọng đóng sầm cửa lại, rời đi.

Kiều Dật thở dài, sao lại thành ra thế này, an ủi: “Đừng lo lắng quá, cái đó… Dao Dao cũng tức giận một lát thôi, tôi đi gặp cô ấy trước.”

Anh ta đi theo ra ngoài.

Sự im lặng trở lại căn phòng.

Lương Duật Chi quay người lại, cúi đầu thu dọn chén dĩa trên bàn không nói một lời, ngón tay cảm thấy đau nhức, từng vệt máu đỏ chảy xuống mảnh trong suốt.

Ngày Khương Dao rời Bắc Kinh, cô ấy gửi cho Tây Trừng một tin nhắn WeChat. Thật trùng hợp, Tây Trừng lại ở trong quán bar nổi tiếng trên mạng mà họ từng đến cùng nhau. Gần đây cô thường xuyên đến đó. Điều trùng hợp hơn nữa là cô lại gặp được Tưởng Tân Ngữ.

Cô từng nghĩ mình sẽ không bao giờ tiếp xúc với nhóm bạn của Lương Duật Chi nữa, nhưng Tưởng Tân Ngữ thực sự là một người khác biệt.

“Lẽ nào chúng ta còn học theo trẻ con phải tuyệt giao à? Người trưởng thành chia tay, không cần đồng bọn đứng về một phía”.

“Nếu em có lỗi với anh ấy thì sao?”

“Em có lỗi với cậu ta, nhưng em không xin lỗi với chị, liên quan gì đến chị chứ.”

Ừm, nghe cũng hợp lý.

Tưởng Tân Ngữ vẫy tay với nhân viên pha chế gọi cho cô một ly gin tonic.

“Như thế nào, Khương Dao đi rồi, còn em, không lẽ cũng rời xa Bắc Kinh.”

“Em còn chưa nghĩ tới.” Tây Trừng nhấp một ngụm rượu, đầu lưỡi có bọt khí: “Chị có đề nghị gì không?”

“Có cân nhắc việc ra nước ngoài học tập không?”

“Em muốn đi, nhưng bà ngoại đã già rồi, em không thể đi xa được.” Tây Trừng chống khuỷu tay lên quầy bar, tâm trạng mơ màng: “Trước tiên tìm việc làm đã.”

“Có hướng nào không?”

Tây Trừng lắc đầu: “Thật ra em đều muốn trải nghiệm hết.”

“Em có biết hàm ý của câu này là gì không?”

“Dạ?”

“Thật ra em không muốn làm gì cả.”

Hai người chợt nhìn nhau rồi mỉm cười.

“Em có muốn đến chỗ chị không?” Tưởng Tân Ngữ hỏi cô: “Vừa đúng lúc đang thiếu account. Nhóm Công nghệ và Truyền thông cho em chọn, cô có thể chọn base ở Thượng Hải hoặc Bắc Kinh cũng được.”

Tây Trừng: “Thành thật mà nói, em không phải là một lựa chọn tốt.”

“Đáp ứng yêu cầu muốn trải nghiệm mọi thứ của em… Nói thế này nhé, 1/3 đồng nghiệp A Khang của chị là tự thành lập công ty riêng, 1/3 đã quay về quản lý công ty gia đình, có phù hợp với em không?”

“1/3 còn lại ở đâu?”

“Trở thành Bên A, đồng thời thề sẽ làm cho A Khang trời long đất lở.”

Tây Trừng cười nói: “Được rồi, em muốn thử sức.”

Lúc bốn giờ, Tây Trừng tạm biệt Tưởng Tân Ngữ, trên taxi nhận được tin nhắn của dì Tôn, hỏi cô có rảnh thì đến lấy đồ không.

Do dự một lúc, Tây Trừng thay đổi điểm đến, chạy xe đến Thuận Nghĩa.

Cô tưởng đó là mệnh lệnh của Lương Duật Chi, nhưng khi đến nơi, cô mới nhận ra đó là ý của chính dì Tôn.

Dì Tôn đã lâu không gặp Tây Trừng. Khi Tây Trừng bị thương ở tay, ngày nào bà cũng qua làm bữa trưa và ở cùng nhau nhiều ngày. Với tuổi của bà, từng nhìn thấy rất nhiều chuyện nên bà ít nhiều có thể đoán được tình hình hiện tại là gì. Ngài Lương chỉ gọi điện bảo hôm nay bà vứt đi mà không nói một lời, vì bà thấy quần áo và sách vở đẹp, không nỡ vứt nên mới muốn hỏi Tây Trừng. Hơn nữa, bà cũng không biết rõ những thứ này, không biết trong những cuốn sách đó cuốn nào là của cô, cuốn nào không phải, thật sự không thể quyết định được. Nếu như để sót, chắc ngài Lương cũng sẽ không vui.

Vì vậy, sau nhiều đắn đo, bà đã liên lạc với cô.

Khi Tây Trừng đến, dì Tôn đã cất giày và sách ở tầng dưới. Biết cô có thể nói được, dì Tôn cũng rất ngạc nhiên, tất nhiên cũng mừng cho cô, hai người đứng dưới lầu nói chuyện vài câu rồi mới lên lầu.

Hành lý của Tây Trừng để trong phòng ngủ. Trong phòng cũng không có gì thay đổi, đồ đạc của cô vẫn còn nguyên như cũ, dì Tôn nói cho cô biết anh chưa bao giờ quay lại đây ở.

Cô mở vali, đặt mọi thứ vào trong.

Dì Tôn ở trên đó một lúc, sau đó nhớ ra rót cho cô cốc nước nên lại xuống lầu. Trong thâm tâm bà biết việc mình làm là vượt quá giới hạn, ít nhiều may rủi. Ngài Lương cũng không biết vứt đi hay trả lại, không cần phải căng thẳng như vậy.

Ai ngờ con người thực sự không thể làm điều xấu, bà cảm thấy không yên, vừa cầm cốc nước trên tay xong thì nghe thấy tiếng ô tô.

Xe của Lương Duật Chi đậu trong gara.

Bình thường anh không về giờ này.

Dù sao thì cũng đã có kinh nghiệm phong phú, dì Tôn sau một hồi hoảng sợ cũng bình tĩnh lại. Không còn cách nào khác là bà đi ra gara, thấy ngài Lương bước từ trên xe xuống, bà bước tới cúi đầu thẳng thắn thừa nhận, xin lỗi vì tự đưa ra quyết định và nói “Cô Đường còn chút nữa là dọn dẹp xong.”

Lương Duật Chi không nói gì, đứng một lúc rồi lấy hộp thuốc lá ra.

Dì Tôn vốn quen nhìn mặt gửi lời, lập tức hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Tôi sẽ đi qua hối cô ấy.”

Thấy dì Tôn vội vàng chạy tới, Tây Trừng hiểu ra. Cô lo làm liên luỵ đến bà nên nhanh chóng thu dọn sách vở, lấy lọ ếch trên kệ xuống, ném vào vali, đóng lại rồi lôi vali ra ngoài.

Đến cửa, nói chào tạm biệt, dì Tôn không nói nhiều, chỉ nắm lấy tay cô.

Bánh xe vali cọ xát với mặt đất, âm thanh nhỏ dần.

Lương Duật Chi đang dựa vào xe hút thuốc, một tàn thuốc rơi xuống, anh nhìn xuống, vài giây sau, anh nhìn đi chỗ khác, chỉ thấy góc vali màu trắng bạc biến mất giữa đám dây leo quanh góc.

Xe taxi đang đợi Tây Trừng ở cổng khu.

Khi lên xe, điện thoại của cô liên tục rung, Trâu Gia gửi thông báo cho cả nhóm: “Chị xin nghỉ phép năm xong rồi!”

Trâu Vũ lập tức nổi cáu: “Em thêm hai người bạn vào nhé. Tụi nó cũng muốn đi đường Độc Cô! Không có ý kiến thì ấn 1.”

Tây Trừng trả lời “1”.

Thoát khỏi WeChat, cô nhấp vào hộp thư của mình và mở email chưa đọc đang bị treo —

“Tây Tây

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, chú có hai điểm muốn làm rõ với cháu.

Đầu tiên, chú không đồng ý với những từ cháu dùng để miêu tả bản thân ngày hôm đó.

Thứ hai, cho đến hôm nay, không phải vì thầy Dương mà chú mới quan tâm đến cháu, chú chưa bao giờ coi cháu là gánh nặng.

Chú tôn trọng suy nghĩ của cháu và sẽ không làm phiền cháu nữa nếu không cần thiết. Nếu sau này có khó khăn gì, mong cháu nhớ rằng phía sau cháu vẫn có chú, vẫn có gia đình. Hãy tin điều này. “

Vẫn có chữ ký đầy đủ: Lương Bạc Thanh, 2018.08.05.

Một lúc lâu sau, Tây Trừng mới tỉnh táo lại, giơ tay lau mắt, nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ xe.

Vào chạng vạng giữa hè, bầu trời tràn ngập những đám mây màu đỏ tươi.

Ngày mai trời sẽ là một ngày đẹp trời.