Chương 2
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2 tại dualeotruyen.
Một quãng thời gian dài sau đó, Lệ Chiến không ngừng gây sự với Hỏa Đình Đình để rửa hận. Chuyện anh chặn đường đi học của Hỏa Đình Đình xảy ra như cơm bữa. Anh thường cướp hộp cơm của cô, quăng sâu lên người cô, vứt cặp của cô xuống cống, thậm chí còn xé vở bài tập, cầm bật lửa hơ bím tóc của cô…
Hỏa Đình Đình cũng không chịu thua. Cô luôn dũng cảm chống lại Lệ Chiến xấu xa ngang ngược.
Hai người cứ đấu đá như vậy từ tấm bé cho đến lớn lên sau này. Mối thù giữa họ càng lúc càng sâu đậm. Cả hai còn thường diễn cảnh hai kẻ thù không đợi trời chung, giận tím tái mặt mày khi gặp nhau.
Cuộc tranh chấp của mấy đứa trẻ ở hai đại viện thay đổi theo thời gian. Cuối cùng biến thành cuộc chiến giữa Lệ Chiến và Hỏa Đình Đình. Dần dà, mọi người không còn quan tâm ai khơi mào chuyện tranh giành cây lựu vô tội kia, mà dồn hết chú ý vào Lệ Chiến và Hỏa Đình Đình. Mọi chuyện không chỉ dừng ở đó, có đứa trẻ còn to gan lén mở cá cược xem Lệ Chiến và Hỏa Đình Đình ai đầu hàng trước, ai là người giành chiến thắng sau cùng.
Tuy Lệ Chiến nổi tiếng xấu xa, nhưng nhân duyên giữa anh và phái nữ khá tốt. Nhất là sau khi trưởng thành, bên cạnh anh không hề thiếu những bóng hồng đẹp vừa vừa cho đến đẹp ngất ngây. Việc này khiến Hỏa Đình Đình hết sức thắc mắc. Tại sao mấy cô nàng đó lại thích một người thô lỗ, ngang ngược và thiếu giáo dục như Lệ Chiến được nhỉ?
Nhưng cũng nhờ mấy cô nàng này, mà Hỏa Đình Đình có được vài ngày yên ổn hiếm hoi.
Tuy cô không biết Lệ Chiến hấp dẫn chỗ nào, nhưng cô không thể chấp nhận kiểu mấy cô nàng cứ thay phiên nhau lao vào anh. Ví dụ như Mộc Vãn ở chung đại viện với Hỏa Đình Đình. Cô và Mộc Vãn không thân thiết, nhưng ba cả hai đều là lính của thủ trưởng Lệ.
Khác với Hỏa Đình Đình, Mộc Vãn là một cô gái yểu điệu, gương mặt cô ta trắng nõn, chỉ nhỏ bằng một bàn tay, giọng nói ngọt ngào dịu dàng hệt như con người cô ta. Một Lệ Chiến mạnh mẽ sánh vai bên một Mộc Vãn thùy mị nom xứng đôi vô cùng. Đến Hỏa Đình Đình còn thấy sợ một phần tử bạo lực nào đó sẽ bất cẩn làm hỏng hình ảnh hài hòa của cặp đôi này.
Thoạt đầu, cô rất thích những ngày thanh bình, không có Lệ Chiến, nhưng thời gian trôi qua, cô lại cảm thấy cuộc sống thuận buồm xuôi gió quá mức nhạt nhẽo. Thậm chí Hỏa Đình Đình còn chờ mong Lệ Chiến bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Bạn thân Đường Tâm bảo cô khác người, không ngờ cô lại coi cuộc sống bị Lệ Chiến quấy rối thành thói quen.
Hỏa Đình Đình cũng cảm thấy buồn cười, nhưng tâm trạng của cô sa sút hẳn. Nhất là khi cô thấy Lệ Chiến thường xuyên đi chung với Mộc Vãn, cô càng buồn rầu. Cô hay nghe mọi người xung quanh đồn, tuy Lệ Chiến đào hoa, nhưng anh thích Mộc Vãn nhất, đối xử với cô ta rất đặc biệt, đặc biệt đến mức chăm chút từng li từng tí. Mỗi lần anh ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt xong, đều sẽ quay về với Mộc Vãn.
Mộc Vãn và Lệ Chiến, đúng là người đẹp và quái vật!
Việc cô hay nhắc tới “người đẹp và quái vật” khiến Đường Tâm cảm thấy phiền vô cùng, “Hay cậu cũng tìm bạn trai yêu đương? Cậu không thể lãng phí tuổi xuân tươi đẹp của mình với một tên lưu manh như Lệ Chiến. Cậu nhìn người ta ngày nào cũng ôm ôm ấp ấp, vui vẻ bên nhau, rồi ngó mình xem, cứ như bà thím bị chồng ruồng rẫy! Cậu đâu phải thiếu người theo đuổi, chẳng lẽ không ai vừa mắt cậu ư? Cậu coi Mục Nam được không? Mình thấy anh ta cũng được.”
Chính vì những lời này của Đường Tâm, mà Hỏa Đình Đình đã mau chóng chọn Mục Nam làm bạn trai.
Người duy nhất phản đối Hỏa Đình Đình có bạn trai lại là Lệ Chiến! Tất nhiên cô sẽ không vì anh phản đối mà chia tay Mục Nam. Ngược lại, cô càng tỏ vẻ khắng khít với Mục Nam hơn. Lệ Chiến thường xuyên đổi chiêu chia rẽ bọn họ, nhưng tất cả đều vô dụng.
Có lần Lệ Chiến nói, “Mục Nam bị mù hay uống nhầm thuốc? Tôi thấy thằng đó chỉ đùa giỡn em thôi. Một thằng bán nam bán nữ mà thích một con nhỏ giống hệt đàn ông như em? Hỏa Đình Đình, sao em không lấy nước tiểu soi mặt mình đi, hay em đang lấy ‘cái đàn bà’ của Mục Nam bù đắp qua mình?”
“Lệ Chiến! Anh không nói năng độc địa thì chết ư?” Hỏa Đình Đình tức sôi máu, đuổi đánh Lệ Chiến.
Bởi vì Lệ Chiến liên tục chống đối cô và Mục Nam quen nhau, nên Hỏa Đình Đình cũng tỏ ra “chung thủy” với mối tình này hơn bao giờ hết. Điều này càng thổi bùng ngọn lửa nóng giận cháy hừng hực trong Lệ Chiến.
Ngày sinh nhật Mục Nam, anh ta mời bạn bè đến chơi. Chẳng biết Lệ Chiến nghe tin từ đâu, anh bèn dẫn theo một nhóm bạn xấu nhào tới tiệc sinh nhật Mục Nam. Lệ Chiến công khai ôm Hỏa Đình Đình, nói giọng lưu manh, “Mày ngon lắm, dám đụng đến người phụ nữ của tao?”
Tim Hỏa Đình Đình đập mạnh. Một cảm giác vui sướng pha lẫn ngọt ngào khó diễn tả dấy lên trong lòng cô.
Mục Nam cũng là người cao ngạo, anh ta nào để tâm Lệ Chiến lỗ mãng, cất giọng xem thường, “Người phụ nữ của anh?”
“Đúng đấy!” Lệ Chiến bật cười, “Tuy con nhóc này không đẹp, tính tình không tốt, ngực lại nhỏ, nhưng tao đã trông nom nó từ bé, đóng tên Lệ Chiến của tao lên nó làm dấu. Con nhóc này là đồ của tao!”
Phụt!
Cảm giác lâng lâng của Hỏa Đình Đình vụt tắt, cô bực bội xô Lệ Chiến ra, “Ai là đồ của anh? Anh nói năng không thấy ngượng mồm ư?”
Lệ Chiến nháy mắt với cô, rồi anh lại nhìn Mục Nam, “Mày thích con nhóc này?”
“Anh thấy sao?”
“Được, vậy lựa ngày đi, tao đánh với mày một trận. Nếu mày thua, mày phải tránh xa con nhóc này ra.” Lệ Chiến dựng đứng cổ áo sơ mi, xắn tay áo vẻ như nếu Mục Nam chờ không nổi, thì đánh luôn bây giờ cũng được. Tuổi thiếu niên bốc đồng thường thích dùng cách bạo lực này giải quyết vấn đề, nhất là Lệ Chiến.
Mục Nam cười cười, “Nếu tôi thắng thì sao?”
Mục Nam liều lĩnh khiến Lệ Chiến phì cười, “Vậy mày chết xa ra cho tao.”
Trông dáng vẻ hùng hổ của Lệ Chiến, Hỏa Đình Đình tức giận cực kỳ, cô đẩy anh ra ngoài. Trước khi Hỏa Đình Đình kịp trút giận lên mình, Lệ Chiến đã cướp lời cô, “Chia tay ngay với thằng đó. Em không được ở gần nó!”
“Anh nghĩ mình là ai mà bắt tôi làm vậy?”
“Anh đây chướng mắt, không thích thấy em đi với nó!”
Thái độ trịch thượng của Lệ Chiến làm Hỏa Đình Đình càng tức tối, “Anh coi mình là ai? Anh đã có Mộc Vãn, anh quan tâm tôi quen ai làm gì?”
Lời nói của Hỏa Đình Đình đậm mùi ganh tị. Lệ Chiến sờ cằm, nhìn cô bằng ánh mắt thích thú, “Hóa ra em ghen, nên tìm đại một thằng trả thù tôi?”
“Tôi khinh! Đời này hết con trai rồi ư? Anh tưởng tôi thích anh?” Hỏa Đình Đình vừa thốt hết câu ra khỏi miệng, cả hai đều sửng sốt. Tựa hồ phụ họa thêm những lời này, lòng Hỏa Đình Đình cũng lan tràn một cảm giác vừa chua xót vừa khó chịu khác thường.
“Người tôi thích là Mục Nam!” Hỏa Đình Đình không cho Lệ Chiến cơ hội chọc ghẹo mình, cô thẹn quá thành giận đấm đá anh túi bụi.
Lệ Chiến bỗng trở nên khác hẳn ngày thường. Anh không né tránh, để mặc cô đấm đá mình đến mệt mới thôi. Anh cúi thấp người, ghé vào tai cô uy hiếp, “Ngày nào còn tôi ở đây, nếu để tôi nhìn thấy bất kỳ thằng nào chán sống tới tìm em, thì trừ khi tôi đồng ý, còn không em sẽ làm gái trinh đến hết đời!”
Hỏa Đình Đình cười khinh thường, “Anh dẹp đi. Anh thử đụng Mục Nam một chút tôi xem!”
“Em nghĩ tôi dám không?” Lệ Chiến ghì đầu cô, ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị.
Dám!
Lệ Chiến đương nhiên dám! Hơn nữa, anh không chỉ dám đụng Mục Nam “một chút”.
Khi Hỏa Đình Đình nhận được tin chạy đến, cô trông thấy hai bên có khoảng mười người đang hùng hổ đánh nhau, mà đánh hăng nhất là Lệ Chiến và Mục Nam.
Hỏa Đình Đình căng thẳng, vội vã ngăn cản. Nhưng cô chỉ nhận được một câu “Tránh ra!” từ Mục Nam, còn Lệ Chiến thì càng đánh càng hăng, không màng ngó ngàng đến cô. Hỏa Đình Đình sốt ruột, lượm một cục gạch từ đống gạch bên cạnh ném đại vào hai người. Lệ Chiến và Mục Nam nghiêng đầu nhìn cô một cái, tiếp tục đánh nhau.
Trận quậy ầm ĩ đó lọt đến tai cảnh sát. Đám người tham gia đánh nhau đều bị giải về đồn, Hỏa Đình Đình cũng là một trong số đó. Cô những tưởng Lệ Chiến là thủ phạm chính sẽ bị giam giữ nhiều ngày, nhưng nào ngờ tối đó có một người đàn ông xuất hiện, nói gì đó với cảnh sát phụ trách vụ án. Đợi đến khi cảnh sát nhận xong một cuộc điện thoại, thái độ liền thay đổi ba trăm sáu mươi độ, cảnh sát lập tức tươi cười rạng rỡ thả Lệ Chiến, còn suýt khúm núm nhận lỗi với anh. Có điều đám Mục Nam vẫn bị nhốt tiếp trong phòng giam tối om.
Hỏa Đình Đình biết người đàn ông này. Ông ta là cấp dưới của thủ trưởng Lệ. Ba của Mục Nam cũng là quan chức, nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Lệ Chiến hơn hẳn Mục Nam khoản quen biết, cậy quyền cậy thế.
Cấp dưới của thủ trưởng Lệ không chỉ tới đón “thái tử”, mà còn bảo lãnh cho Hỏa Đình Đình. Cô ghét nhất kiểu sống ỷ thế hiếp người, nên ngoan cố không chịu về. Hỏa Đình Đình không đi, Lệ Chiến vô cùng tức giận, “Em mau về cho tôi, ở đây chơi vui lắm ư? Hay em muốn bị nhốt chung với thằng họ Mục kia?”
“Ừ, tôi muốn bị nhốt chung với Mục Nam. Tôi là bạn gái anh ấy, hoạn nạn phải có nhau!”
Lệ Chiến nghiến răng giận dữ, anh chỉ muốn xé xác Mục Nam ngay tức khắc. Cô cảm nhận rõ ràng sự nhẫn tâm tỏa ra từ Lệ Chiến. Hỏa Đình Đình thấy anh đi vào phòng tạm giam lần nữa, cô giật thót tim, lật đật gọi với theo.
“Lệ Chiến! Nếu anh lại gặp Mục Nam, cả đời tôi không bao giờ để ý tới anh! Tôi nói thật! Tôi nói thật đấy!”
Lệ Chiến khựng người, anh xoay người nhìn cô chằm chằm vẻ như cân nhắc.
Một lúc sau, Lệ Chiến nói với người đàn ông đến đón mình, “Chú Trương, chú về trước đi.” Lệ Chiến trở về chỗ ngồi lạnh như băng trong phòng tạm giam ban nãy.
Chú Trương lúng túng, cố gắng khuyên nhủ Lệ Chiến, “Nhưng mà…”
“Cháu sẽ giải thích với ba. Chú cứ về trước đi.”
Chú Trương lắc đầu, nở nụ cười đầy ý vị với Hỏa Đình Đình, làm theo lời Lệ Chiến.
Nụ cười đó khiến gương mặt Hỏa Đình Đình bất giác nóng bừng. Lời nhắc nhở của cô luôn vô dụng với Lệ Chiến. Vừa rồi cô cũng không nghĩ nó có tác dụng với anh, thế nhưng anh lại nghe lời cô.
Lệ Chiến liếc Hỏa Đình Đình – một cô gái dù bị thương vẫn cố chấp bảo vệ Mục Nam, anh nói khẽ, “Đừng thấy anh đây làm vậy mà hả hê. Đầu óc con nhóc này có vấn đề, từ nhỏ bị anh đây chơi hỏng rồi.”
Cuối cùng họ cũng được thả ra ngoài, nhưng Mục Nam bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Dĩ nhiên Hỏa Đình Đình biết việc này liên quan tới Lệ Chiến, cô bèn tìm anh tranh luận. Lệ Chiến không chịu gặp cô, anh hành hạ cô phơi nắng suốt mấy ngày liền, mới ló mặt ra nói chuyện.
Vết thương trên mặt Lệ Chiến đã lành lặn phần nào, nên nhìn anh tươi tỉnh hẳn lên. Hỏa Đình Đình nghĩ bụng, đúng là đồ xấu thường sống dai. Cô đè nén cơn giận, cất giọng nhàn nhạt, “Không mất tay cũng chẳng cụt chân, “trọng thương” ở chỗ nào? Người bị trọng thương là Mục Nam mới đúng! Anh đánh anh ấy gãy hai xương sườn, muốn truy cứu phải là anh ấy, chứ không phải loại người dựa hơi ba mình, gặp ai cũng cắn như anh?”
Sau khi thờ ơ nghe cô quở trách, Lệ Chiến không nói tiếng nào, đóng sập cửa tức khắc. Hỏa Đình Đình lật đật chặn lại, cô nổi cáu, “Anh muốn làm gì?”
Lệ Chiến giả vờ suy tư, “Dám thích thằng đó nữa không?”
“Tại sao tôi không dám?”
“Vậy nó sẽ ngồi tù!” Lệ Chiến nhún vai, đóng sầm cửa lại.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️