Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 54: Ngươi chết đi cho rồi

7:44 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 54: Ngươi chết đi cho rồi tại dua leo tr 

Phát hiện thi thể, hiện trường phải khám nghiệm, địa hình như thế nào, hoàn cảnh như thế nào, bốn phía đều có điểm đáng ngờ gì, nhà cửa, dấu chân, hung khí……đều phải nhìn rõ ràng.

Nhưng hiện tại vấn đề là, các Cẩm Y Vệ đều đã bị phái đi, không còn ai.

Diệp Bạch Đinh vừa mang bao tay, vừa nhìn Cừu Nghi Thanh: “Chỉ Huy Sứ giúp một chút?”

Cừu Nghi Thanh gật gật đầu, người ta căn bản không cần chạy, mũi chân nhẹ nhàng nhấn xuống đất, trực tiếp bay lên, phóng qua lớp lá rụng thật dày, rơi thẳng xuống bên cạnh ngựa được cột ngoài gốc cây, lấy giấy bút từ trong túi trên lưng ngựa ra, lại bay trở về, đi thăm dò ghi chép tình huống xung quanh.

Người ta nhìn hiện trường nhìn cũng đủ cẩn thận, trên tay mặc kệ là viết chữ hay vẽ sơ đồ đều vẫn rất chú tâm, không bỏ sót một chi tiết nào, toàn bộ quá trình dùng phương thức không phá hư hiện trường, bay chậm, nhảy chậm, vừa nhanh vừa chính xác.

Chỉ Huy Sứ làm việc xinh đẹp như vậy, còn không hề kiêu ngạo, mỗi động tác đều đâu vào đấy, nước chảy mây trôi, như sân vắng tản bộ, thong dong lại bình tĩnh.

Diệp Bạch Đinh nhìn no mắt, hắn cũng đi hiện trường vô số lần, đã kiến thức qua vô số cảnh khám nghiệm, đây vẫn là lần đầu tiên, Cừu Nghi Thanh đây là ngay cả việc của máy bay không người lái cũng có thể làm a!

Hắn bay không nổi, theo không kịp tiết tấu, chỉ có thể làm lãnh đạo…… Người tài giỏi thường nhiều việc, chính mình ở bên cạnh phụ trợ, xem có chi tiết gì bị bỏ qua, tận lực bổ khuyết.

Rất nhanh, khám nghiệm mặt ngoài kết thúc, hai người cùng nhau đi đến bên cạnh thi thể, ngồi xổm xuống, chậm rãi phủi đi lá cây phủ trên thi thể, để lộ ra toàn thân.

Trên mặt đất không chỉ có lá cây, còn có nhánh rụng, phần nhánh gãy rất sắc bén, đủ để cắt vào tay.

“Cẩn……”

Hai chữ cẩn thận còn chưa nói hết, Cừu Nghi Thanh liền thấy Diệp Bạch Đinh mang bao tay, lập tức im tiếng.

Đôi mắt trong veo như khe suối của Diệp Bạch Đinh nhìn qua: “Hửm?”

Cừu Nghi Thanh rũ mắt: “Nhẹ tay chút, đừng tổn hại thi thể.”

*chữ ‘tiểu tâm’ Cừu Cừu chỉ mới nói ‘tiểu…’ lật đật quẹo thành ‘tiểu lực’ = ‘dùng sức nhẹ’

Nước suối trong mắt Diệp Bạch Đinh lập tức biến thành băng sương: “Ngươi nghi ngờ chuyên nghiệp tu dưỡng của ta?”

Hay là nghi ngờ sức lực của hắn? Chuyện như vậy còn phải đặc biệt nhắc nhở sao? Hắn sao có thể phá hư thi thể!

Kiều thiếu gia hiển nhiên không biết lực sát thương của cái bao tay trên tay hắn, có thể cứng rắn xoay chuyển nhân quả, đem vật bị nó thương tổn, thành vật thương tổn nó.

Tầm mắt Cừu Nghi Thanh lướt qua cái vòng vàng nhỏ trên cổ tay hắn, theo động tác của hắn, tiểu lục lạc rung leng keng, âm thanh trong trẻo ——

Y cũng không giải thích, vừa nhanh vừa chuẩn đào thi thể ra: “Nghiệm đi.”

Lực chú ý của Diệp Bạch Đinh lập tức bị dời đi, bắt đầu thật cẩn thận nhìn thi thể.

“Váy trơn, tóc mái bằng, tóc búi nguyên bảo, là nữ tử chưa xuất giá?

Quần áo còn tốt, cùng lắm là có chút dơ bẩn, mặt mũi lại rất thảm, mặt người chết đã bị tấn công nghiêm trọng, bị đập đến hoàn toàn thay đổi, vô pháp nhận ra diện mạo.

“Tổ chức mềm đã phân giải, lông tóc, móng tay đã bắt đầu bóc ra, phản ứng hóa lỏng trong cơ thể biến mất……”

Đã thối rữa đến mức này: “Người chết tử vong cũng phải nửa tháng.”

Cừu Nghi Thanh chỉ vào phần bụng trống trơn của người chết: “Là do người làm, hay cái gì khác?”

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn: “Có dấu răng của động vật, thời gian tử vong của người chết khá dài, lại nằm nơi hoang dã, cho dù không dụ dã thú đến, chỉ riêng việc thối rữa, cũng rất dễ nát mất khoang bụng.”

“Chất vải quần áo, màu sắc trên tóc này, chắc là nữ nhi nhà lành…… Ít nhất là được nuôi dạy đàng hoàng, vì sao mất tích nửa tháng, không có người biết?”

“Nàng chắc là đi xa nhà,” Cừu Nghi Thanh chỉ vào một vết màu vàng trên góc váy người chết, “Vết màu sơn này, là đánh dấu độc hữu của xe ngựa Vân thị trong thành, người không phải đi xa nhà, thì sẽ không mướn xe nhà họ.”

Diệp Bạch Đinh cẩn thận phân biệt dấu vết còn tàn lưu không nhiều lắm trên cổ người chết: “Chắc là bị siết cổ chết,” hắn vươn ngón tay ra đo, “Vết siết hơi rộng, chắc là không phải dây thừng bình thường.”

Đáng tiếc người chết đã thối rữa quá mức nghiêm trọng, quá nhiều dấu vết phân biệt không rõ nữa, hiện trường cũng không còn nhiều manh mối lưu lại.

Nhưng có một dấu vết, Diệp Bạch Đinh không bỏ qua, hắn cẩn thận đem phần đầu người chết xoay qua một góc độ, lộ ra phần tai đè phía dưới: “Chỉ Huy Sứ nhìn xem ——”

Mặt của người chết bị đập nát, nhưng phần sườn mặt này, chỗ gần tai, có dị vật không bình thường lưu lại.

Cừu Nghi Thanh nhìn nhìn, sắc mặt cũng không biến hóa: “Hửm?”

Diệp Bạch Đinh: “Chỉ Huy Sứ không nhận ra?”

Cừu Nghi Thanh híp mắt.

Cuối cùng hòa một ván, Diệp Bạch Đinh rất vừa lòng, trước khi chọc bực người kia, đã nhanh chóng mở miệng: “Cho nên giới tính hung thủ đã xác định, là nam nhân.”

Hình dạng bất quy tắc như bản đồ, màu xám trắng, có dạng vảy, giống như vảy da chưa được xử lý, thứ của nợ này quá quen mắt, là mễ thanh ban.

“Một nam nhân trong lúc không ai biết, đã lặng yên không tiếng động bắt trói người chết, ngược đãi, thỏa mãn dục vọng tâm lý biến thái, rồi giống như ném rác, quăng nàng ở nơi hoang dã.”

Thi thể đã thối rữa nghiêm trọng, nhìn ngoài da bằng mắt thường rất khó nhìn ra thêm được gì, nhưng xương cốt lộ ra vẫn còn, mang về kiểm nghiệm cẩn thận, hắn sẽ biết, cô nương này sinh thời đã trải qua cái gì.

“Trước mắt xem ra, không thấy liên hệ với án phóng hỏa, mang về trước?” Diệp Bạch Đinh nhìn Cừu Nghi Thanh, chờ đợi chỉ thị.

Cừu Nghi Thanh: “Được.”

Chỉ Huy Sứ chẳng những gật đầu, còn móc từ trong hầu bao trên người ra mộ cái còi ngọc, rất ngắn, nhưng thổi ra réo rắt du dương, âm thanh vang khá xa.

Diệp Bạch Đinh liền thấy người này tùy tiện thổi hai cái, rất nhanh, người mặc chế phục Cẩm Y Vệ đã từ xa đi đến, nhanh chóng tới ngay trước mặt, xoát xoát xoát quỳ xuống một đám.

Hắn trực tiếp choáng váng.

Ngươi có cái còi này, vì cái gì không dùng sớm? Còn nhảy nhót lung tung lâu như vậy, thậm chí còn đích thân đào thi với ta? Ngươi gọi người tới sớm một chút có phải hơn không!

Thôi, Diệp Bạch Đinh cân nhắc, người cơ thí tính cả ngàn lần còn sót một lần, người thông minh cũng không phải không có lúc ngu đần, vẫn là miễn bàn, thật sự tổn hại mặt mũi, người ta khổ sở thì làm sao bây giờ?

Hắn tháo bao tay xuống, gấp lại, bỏ vào túi mình, gần bao tay của mình —— đều đã ô uế cũng không trả lại, quay về giặt sạch rồi nói.

Thi thể có người thu xếp khuân vác, trên đường trở về, Diệp Bạch Đinh vẫn là cưỡi chung ngựa với Cừu Nghi Thanh, một đường xuyên qua phố chính, vó ngựa tháp tháp tháp, tiếng chuông leng keng, lồng ngực sau lưng ấm áp, trước người áo choàng che chắn gió lạnh, làm hắn thế nhưng cảm thấy ngày mùa đông ra cửa……cũng không tệ lắm.

Trên đường đi ngang qua một sạp làm gừng nấu nước mật, chủ quá là một đại nương nhìn sạch sẽ gọn gàng, tay chân rất là nhanh nhẹn, cười tủm tỉm mời chào khách nhân, hơi nước nóng hầm hập, mật ngọt thơm ngào ngạt, làm vị cay độc của gừng sống cũng trở nên dễ chịu, trở nên ấm áp, làm người nhìn một cái liền thèm.

Từ buổi sáng ra cửa đến bây giờ, đã qua buổi trưa, chưa ăn uống gì…… Diệp Bạch Đinh gian nan thu hồi tầm mắt.

“Hu ——”

Cừu Nghi Thanh đột nhiên ghìm ngựa lại, đỡ eo của Diệp Bạch Đinh, ôm hắn xuống.

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn bốn phía, thập phần khó hiểu: “Hình như……còn chưa tới?”

Cừu Nghi Thanh: “Bổn sứ đói bụng.”

Diệp Bạch Đinh còn không có phản ứng lại, Cừu Nghi Thanh đã đi đến quán ven đường, ném dây cương cho tiểu nhị ra chào đón, tùy tay chỉ chỉ sạp gừng nấu mật: “Nước đường kia nhìn không tồi, tới hai chén.”

Hửm?! Diệp Bạch Đinh cong mắt lướt qua Cừu Nghi Thanh, khụ hai tiếng cố khống chế, theo đối phương vào quán ăn.

Chỉ Huy Sứ muốn nghỉ chân ăn cơm, Cẩm Y Vệ thủ hạ nhanh chóng tách ra, một bộ phận mang thi thể về tư, một bộ phận tản ra thủ vệ, chỉ mất hai giây, Cẩm Y Vệ có thể thấy bằng mắt thường, chỉ còn Diệp Bạch Đinh và Cừu Nghi Thanh.

Quán ăn diện tích không quá lớn, chủng loại đồ ăn có thể chọn cũng không nhiều lắm, hương vị lại đặc biệt ngon, thịt và gia vị mặn mà, món rau có thể đơn giản bao nhiêu liền đơn giản bấy nhiêu, ăn vào miệng đều là hương vị nguyên nước nguyên vị, thêm đường nấu mật sạp bên ngoài đưa vào……tư vị bữa cơm này, quả thực……

Nhân gian pháo hoa, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Đây chắc là bữa cơm mà từ khi Diệp Bạch Đinh xuyên đến đây, ăn nhiều nhất, tì vị được ve vuốt, tâm tình cũng tốt, túi mắt gần như có thể thả ra hoa đào cả một mùa.

Chỉ là Cừu Nghi Thanh người này quá nghiêm túc, ngồi ngay ngắn ăn cơm, chân mày bất động, mắt không loạn, tư thế tự phụ lại ưu nhã, một câu cũng không nói. Ăn đồ ăn ngon như vậy, thế nhưng cũng câu không lên nửa điểm cảm xúc từ y? Còn có nước gừng nấu mật kia, ngươi đòi uống, mà nửa ngày mới xuống non nửa chén?

Yêu cầu của Chỉ Huy Sứ đại nhân, không khỏi quá cao.

Một bữa cơm ăn không nhanh không chậm, tâm tình sung sướng, đợi đến khi ăn gần xong, Diệp Bạch Đinh mới thấy cửa hàng món cay ngoài cửa sổ, nấu một buổi sáng, rốt cuộc mở nồi, mùi hương phả đến, chậc chậc ——

Diệp Bạch Đinh thấy được cổ vịt đỏ rực!

Nhưng Cừu Nghi Thanh rõ ràng không có ý mua cho hắn.

“Khụ khụ,” Diệp Bạch Đinh ‘ám chỉ’ rất có kỹ xảo, “Chỉ Huy Sứ mi không triển mục không thư, là ăn không hợp khẩu vị? Có muốn gọi chút món khai vị không?”

Cừu Nghi Thanh đã ăn xong hai chén cơm, buông đũa, ưu nhã lau miệng: “Không cần.”

Ngươi không cần ta cần a!

Mắt thấy nam nhân này đã muốn rời đi, Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn cửa hàng món cay đối diện, liếm liếm môi: “Làm việc cho ngươi……ta có tiền tiêu vặt sao?”

Cừu Nghi Thanh nhướng mày: “Hửm?”

Chính là tiền lương a! Bớt hiểu mà giả bộ không hiểu đi, lãnh đạo đều là cái đức hạnh này!

Không có biện pháp, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Diệp Bạch Đinh châm chước nói: “Ta biết thân phận của mình, không dám có nhiều yêu cầu……”

“Vậy đừng yêu cầu.” Cừu Nghi Thanh móc bạc vụn ra trả tiền, “Bắc Trấn Phủ Tư vật tư đầy đủ, thứ ngươi cần, đều có thể thỏa mãn.”

Diệp Bạch Đinh trăm triệu không nghĩ tới, đã tới nơi này, vẫn phải chịu loại áp bức này!

Phải, Cẩm Y Vệ các ngươi là bát sắt, ăn uống không lo, nhưng tiền tiêu vặt cũng cần a! Ai có thể không có cái yêu thích nhỏ nhỏ chứ? Hắn muốn không phải tiền, là tự do!

Nhưng tay đụng phải thẻ bài viết họ của mình bên hông, mặt mũi liền héo xuống, cũng đúng, hắn lại không phải Cẩm Y Vệ đứng đắn gì, chỉ là tù nhân Chiếu Ngục, bởi vì dùng tâm cơ đặc thù, mới được cho phép đứng một chút dưới ánh mặt trời, còn phải có chuyên gia trông giữ.

Hắn ngoan ngoãn đứng lên, quy quy củ củ đi theo ‘người trông giữ’, nhắm mắt theo đuôi, tuyệt đối không đi loạn nói lung tung, hoàn toàn không còn vẻ tươi sống trước đó nữa.

Cái gì mà gừng nấu mật cái gì món cay, hắn không xứng!

Đôi mắt đen của Cừu Nghi Thanh chậm rãi lướt qua thiếu niên: “Lập công, lại nói điều kiện với ta.”

Cho nên vẫn là có cơ hội?

Diệp Bạch Đinh lập tức nhắc nhở: “Hai vụ án trước đó ——”

Cừu Nghi Thanh nhướng đôi mày kiếm: “Không nhờ hai vụ đó, ngươi có thể ra ngoài?”

Diệp Bạch Đinh:……

Ngươi chết đi thôi.

Được thôi, ta tiếp tục cố, chờ lập công, xem ngươi nói như thế nào!

Hai người mới ra cửa, liền gặp một người, nam nhân, tuổi hơi lớn, hai bên mái xám trắng, lưng hơi cong, mặt trơn nhẵn không râu, một đôi mắt lão mà tinh, cho dù là cười, cũng có vẻ sắc bén như liếc mắt một cái là nhìn thấu người khác.

Nhìn thấy Cừu Nghi Thanh, đối phương dừng một chút, lập tức cười tủm tỉm chào hỏi: “Chỉ Huy Sứ đại nhân, không ngờ ở đây ngẫu nhiên gặp được, vinh hạnh khó được a.”

Giọng nói cũng hơi yếu ớt, không hồn hậu như nam tử bình thường.

Diệp Bạch Đinh nháy mắt liền rõ thân phận của đối phương, là một thái giám, hơn nữa từ cách nói chuyện, địa vị của thái giám này còn không thấp, miệng nói vinh hạnh, người lại không khách khí, trực tiếp chặn đường kín mít.

Xem ra cũng không phải quá quen thuộc.

Diệp Bạch Đinh lặng lẽ lui ra phía sau hai bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không ngó nghiêng, không mở miệng.

Cừu Nghi Thanh tùy ý gật gật đầu, coi như chào hỏi: “Ban xưởng công, hạnh ngộ.”

Khi y nói chuyện nhận lấy tiền thối của chưởng quầy, bước chân thuận thế nhích qua một bên, vừa lúc che lại Diệp Bạch Đinh ở phía sau.

Ban Hòa An rụt tay vào trong tay áo: “Chuyện tiệm bán thuốc cháy lần này, nghe nói là để Chỉ Huy Sứ tra xét, trong lòng nhà ta* rất là băn khoăn, vốn tưởng rằng là việc gì nhỏ, nghĩ chắc Chỉ Huy Sứ năng lực trác tuyệt, cũng không sợ, liền không để ý, ai ngờ vậy mà là lôi hỏa đạn……cha gia lần này không phải làm ác nhân sao?”

*nguyên gốc là ‘cha gia’, hoặc ‘tạp gia’, là cách xưng hô đặc biệt, cũng có nghĩa là ‘tôi, ta, mình’, nhưng lão tui để nguyên vì cách xưng hô này lão chỉ thấy thái giám cấp cao mới dùng để tự xưng

Diệp Bạch Đinh lập tức đoán ra đại khái thân phận của người này, chuyện lần này đã xé nhau trên triều, liên lụy đến Đông Xưởng Tây Hán, cuối cùng mới đẩy cho Cừu Nghi Thanh, người này tự nói mình làm ác nhân, Cừu Nghi Thanh lại gọi hắn là xưởng công, vậy thì hắn nếu không phải đừng đầu Đông Xưởng, thì là Tây Hán.

Mặt khác, trong lòng hắn nhanh chóng thêm một điểm về vị công công này: Tin tức linh thông.

Hắn cùng Cừu Nghi Thanh buổi sáng mới đi xem qua hiện trường, Thân Khương đi hỏi chuyện đến bây giờ còn chưa về, người này liền biết là lôi hỏa đạn……

Đây là đang khoe ra? Hay là nhắc nhở?

Ban Hòa An nhìn quanh, dẫn Cừu Nghi Thanh đến một chỗ khuất, thấp giọng nói: “Trong chuyện này, trách nhiệm của Ngũ Thành Binh Mã Tư, không gì đáng trách, chuyện đề cập trên triều, chẳng qua là không muốn chịu người khác dùng thế lực bắt ép mà thôi, nhà ta bên này còn coi là có chút thể diện, nếu Chỉ Huy Sứ yêu cầu……nếu biết cũng sẽ nói một tiếng.”

Diệp Bạch Đinh nghe ra, trong lòng cân nhắc, là tới hỗ trợ?

Không không, hắn lắc lắc đầu, nếu thật lòng hỗ trợ, trực tiếp dẫn người lại đây là được, đem tình huống ngay lúc đó nói ra kỹ càng tỉ mỉ, xem có manh mối gì mới hay không, chỉ nói không làm…… Đây là đang bàn điều kiện. Là ta nói cho ngươi Cừu Nghi Thanh, ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi tới, nhưng trên đời này không có bánh có nhân miễn phí, ngươi nghĩ kỹ, khi đến, phải mang đến thứ có đủ thành ý.

Trên người Cừu Nghi Thanh, có thứ gì mà Đông Xưởng Tây Hán muốn?

“Phiền xưởng công nhớ,” biểu tình của Cừu Nghi Thanh không có gì biến hóa, vẫn nhàn nhạt, “Xưởng công một lòng vì nước, đáng giá khâm phục.”

Nụ cười trên mặt Ban Hòa An cương một cái chớp mắt, nếu hắn thật sự một lòng vì nước, có thể đã đi không đến vị trí này. Chẳng qua người này già rồi, da mặt cũng dày, chút đồ vật này lại không tổn hại được hắn.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau