Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 48

3:25 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 48 tại dưa leo tr. 

Tô Hoài không nói dối, cô quả thật đã báo cảnh sát.

Dùng đầu mèo để báo cảnh sát.

Cảnh sát tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh, không có mâu thuẫn gì lớn, không có đánh nhau, lần này chỉ tính là một tai nạn nhỏ trong tiệc rượu, Tổng giám đốc ép cô gái nhỏ uống rượu, cô gái nhỏ không muốn nên báo cảnh sát mà thôi.

Từ lúc ra khỏi hội sở cho tới khi lái xe đưa Lý Nhược Ninh về, Hoắc Văn Hứa không nói một lời nào.

Đến nhà Lý Nhược Ninh, Tô Hoài xuống xe nói chuyện với Lý Nhược Ninh, Lý Nhược Ninh nhìn vào trong xe, nhỏ giọng nói với cô: “Tớ cảm thấy bạn trai cậu tức giận rồi.”

“Ừm.” Tô Hoài gật đầu, “Tớ nhìn ra được.”

Dừng một chút, Tô Hoài lại nói: “Ninh Ninh, thật ra tớ cũng không xác định được ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, tớ vừa nhìn thấy người kia thì theo bản năng cảm thấy không ổn, tớ rất sợ chuyện hôm nay tớ làm sẽ ảnh hưởng tới cậu…”

“Đừng nói nữa.” Lý Nhược Ninh nhìn cô, thở ra một hơi, “Tô Hoài, cảm ơn cậu, trước giờ không có ai vì tớ mà liều mạng như vậy.”

Nếu như lúc Lý Nhược Ninh ở trong hội sở còn như rơi trong sương mù, trên đường đi, Lý Nhược Ninh cũng hiểu ra rồi. Trong tình huống đó, Tô Hoài xông vào thì cần phải có dũng khí lớn cỡ nào.

Tô Hoài mỉm cười: “Vậy tớ cũng muốn cảm ơn cậu, đã tin tưởng tớ vô điều kiện như vậy.” Đối với người luôn có mục tiêu rõ ràng như Lý Nhược Ninh mà nói, vào khoảnh khắc đó, việc chọn Tô Hoài cũng cần dũng khí rất lớn.

Lý Nhược Ninh cười khan một tiếng: “Thật ra tớ đã do dự hai giây, dù sao thì điều kiện bọn họ đưa ra rất hấp dẫn.”

Tô Hoài cũng nhẹ nhàng ho một tiếng: “Thật ra có mấy giây tớ cảm thấy có lẽ cậu sẽ không chịu nổi cám dỗ.”

Cùng với tạp âm của đám người trong con hẻm cũ kỹ, hai người im lặng đối mặt mấy giây, Lý Nhược Ninh cười: “Được rồi, vậy coi như hòa nhau.”

Nhìn Lý Nhược Ninh đi vào ngõ, Tô Hoài xoay người, thấy Hoắc Văn Hứa đang ngồi ở ghế lái nhìn cô.

Cửa kính hạ xuống, Hoắc Văn Hứa đưa một tay ra ngoài cửa sổ, trong tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt mệt mỏi, không khí xung quanh người rất thấp.

Tô Hoài dè dặt lên xe, Hoắc Văn Hứa khởi động xe lái ra ngoài.

Tô Hoài lặng lẽ đánh giá anh, một lát mới nhẹ giọng hỏi han: “Anh có bị thương không?”

“Không.” Giọng điệu Hoắc Văn Hứa cứng rắn, Tô Hoài không dám nói nữa, dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đến dưới khu nhà, Tô Hoài ngồi trên xe, chần chừ không muốn xuống xe, Hoắc Văn Hứa đã mở cửa xe xuống xe, vòng qua đầu xe đến ghế phụ bên này, kéo cửa xe ra, giọng điệu nặng nề nói: “Xuống xe.”

Chân Tô Hoài vừa chạm đất, Hoắc Văn Hứa nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về trước, ôm nửa người cô vào ngực, một tay đóng cửa xe, sau đó dẫn Tô Hoài sải bước đi vào cửa tòa nhà.

Bước chân Hoắc Văn Hứa vừa dài vừa nhanh, Tô Hoài gần như bị anh ôm trong ngực mà đi về trước.

Trên người của anh trộn lẫn mùi bùn đất và lá rụng, lặng lẽ nói với Tô Hoài rằng người này vì cô nên mới nhanh đến đây.

Hai người đi thang máy lên lầu, Hoắc Văn Hứa xụ mặt đẩy bả vai Tô Hoài về phía trước, lạnh lùng nói: “Em mở cửa đi.”

Tô Hoài nhập mật mã, hai người trước sau vào cửa, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Hoắc Văn Hứa dùng tay xoay vai Tô Hoài, đè cô lên cửa, ánh mắt như chứa sương mù u ám nhìn chằm chằm cô.

Bên trong căn phòng không mở đèn, trời tối đen như mực, lưng Tô Hoài áp sát lên cánh cửa, mượn ánh đèn ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh mắt Hoắc Văn Hứa mang theo vẻ hung dữ.

Trước giờ Tô Hoài chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của Hoắc Văn Hứa.

Hoắc Văn Hứa mang theo sự nguy hiểm.

Nhịn một đường đi, Hoắc Văn Hứa cuối cùng cũng bắt đầu phát tiết, anh đè giọng chất vấn Tô Hoài: “Tại sao em phải tự mình đi vào trong đó, vì sao không tìm người khác?

“Cái gì?” Anh bắt lấy cô, cô có hơi đau, bàn tay Tô Hoài để trên cánh tay anh, muốn đẩy anh ra.

Nhưng Hoắc Văn Hứa càng dùng sức siết chặt cô, tiến gần thêm một bước nữa, một tay chống lên cửa, khóa cô trước người.

“Em có biết ông ta là ai không? Hoắc Phong Huy, năm năm trước em đi vào bẫy của ông ta thì thiếu chút nữa không còn sống sót mà ra đấy.” Hoắc Văn Hứa xoay người quát cô, “Tại sao hôm nay phải kích động chạy vào như vậy hả?”

“Anh không có ở đây thì còn có Hòa Minh Huy, có Quý Hàng, có Mạnh Trản, nhiều người như vậy, em tùy tiện tìm một người, bọn họ sẽ không bỏ mặc em.”

“Em biết sau lưng Hoắc Phong Huy có bao nhiêu thủ đoạn không? Em còn dám đi vào bẫy của ông ta?”

“Anh luôn cho rằng em rất thông minh, rất lý trí, vì sao thời khắc mấu chốt lại không biết bảo vệ bản thân?”

Hoắc Văn Hứa gần như là gầm lên.

Về phương diện lý trí, Hoắc Văn Hứa biết chuyện này không thể trách Tô Hoài được, nhưng anh lại không nhịn được sốt ruột.

Trừ sốt ruột còn có hối hận.

Mấy năm trước, Tô Hoài kéo vạt áo cầu cứu anh, khi đó anh chỉ coi như tiện tay giúp cô gái nhỏ một chuyện mà thôi, thậm chí trong lòng còn cảm khái lá gan của cô gái nhỏ thật lớn.

Bây giờ nghĩ lại, anh thật sự muốn cho bản thân hai cái bạt tai.

Cảnh tượng ngày hôm qua như tái hiện lại, kết hợp hai cảnh đó với nhau, dường như linh hồn của Hoắc Văn Hứa ngày hôm nay đã nhập vào chính mình ngày hôm đó, nhưng trạng thái tâm lý của anh đã khác.

Hoắc Văn Hứa biết bản thân đã mất khống chế.

Hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi, đại não của anh bắt đầu không nhạy bén, tâm trạng nóng nảy và bất an tăng lên, còn xen lẫn lo sợ, các loại cảm xúc đan xen vào nhau khiến cho anh có chút mất kiểm soát.

Anh buông bàn tay đang bắt lấy Tô Hoài, sau đó lùi hai bước, xoay người muốn trấn tĩnh lại.

Eo bị người ta ôm từ phía sau, Hoắc Văn Hứa sững người.

Căn phòng rất tối, tầm nhìn hạn chế, giác quan bị phóng đại, anh có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của Tô Hoài.

Hai tay Tô Hoài vòng qua eo của anh, úp mặt vào lưng anh, nhẹ giọng giải thích: “Trước kia em không biết Hoắc Phong Huy là nhà tài trợ của cuộc thi, lúc đến đấy rồi mới thấy ông ta, khi đó Ninh Ninh đã đi vào trong, em không liên lạc cho cô ấy được.”

“Em sợ cô ấy xảy ra chuyện.” Tô Hoài tạm dừng, bàn tay vòng ngang eo rắn chắc của Hoắc Văn Hứa có chút run rẩy, “Em sợ cô ấy xảy ra chuyện gì đó, lại không có ai giúp cô ấy, giống như em của năm đó vậy.”

Hoắc Văn Hứa hơi nhíu mày, vô thức cầm bàn tay của Tô Hoài.

“Hôm nay có rất nhiều người đến đó, em cảm thấy có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì cả, Hoắc Văn Hứa, em không cậy mạnh.”

“Em có nghĩ tới đi tìm Quý Hàng, tìm Mạnh Trản, nhưng… Em không thể luôn gửi gắm hy vọng vào người khác mỗi khi gặp chuyện được, dù sao em cũng phải tự đối mặt.”

“… Anh đừng hung dữ với em, em sai rồi.”

Theo từng câu nói dịu dàng của Tô Hoài, Hoắc Văn Hứa dần dần bình tĩnh, sau khi bình tĩnh thì tràn ngập sự khó chịu vô tận.

Đúng, cô nói đúng, những năm qua cô luôn chỉ có một mình, cô không thể luôn gửi gắm hy vọng vào người khác, dù sao cũng cô đã từng bị người thân và bạn bè phụ lòng.

Nhắm mắt lại, Hoắc Văn Hứa vỗ nhẹ vào tay cô, khàn giọng nói: “Đừng ôm anh nữa, anh rất bẩn.”

Tô Hoài không nhúc nhích, siết chặt cánh tay nhỏ dài, dán sát vào anh hơn.

Hoắc Văn Hứa khẽ thở ra một hơi, thoáng thả lỏng bàn tay đang nắm tay cô, sau đó xoay người ôm cô vào lòng.

“Anh xin lỗi.” Hoắc Văn Hứa siết chặt cánh tay, kề sát lỗ tai của cô thì thầm, “Là anh mất bình tĩnh, là anh làm chưa đủ tốt.”

“Đừng nói xin lỗi với em.” Tô Hoài chôn mặt trong lòng anh, siết chặt vạt áo anh, lẩm bẩm, “Trên thế giới này không có ai tốt với em hơn anh.”

“Vậy à?” Hoắc Văn Hứa cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, thở ra một hơi, “Nhưng anh cảm thấy mình không tốt, không hề tốt chút nào.” Là anh không bảo vệ cô tốt, cuối cùng còn trách ngược cô.

Mũi Tô Hoài cay cay, anh rõ ràng tốt với cô như vậy mà.

“Được rồi, trên người anh rất bẩn, em…”

Tô Hoài đột nhiên đẩy Hoắc Văn Hứa ra, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Mắt cô hơi đỏ, nước mắt lưng tròng.

Nhìn thấy nước mắt của cô, Hoắc Văn Hứa hoảng sợ: “Anh sai rồi, anh không nên nóng vội, nếu không, em đánh anh hai cái đi?”

Tô Hoài như không nghe thấy lời anh nói, cô nhìn Hoắc Văn Hứa, nghiêm túc nói: “Vậy anh còn định theo đuổi em không?”

“Tất nhiên rồi.” Hoắc Văn Hứa giơ tay vuốt chóp mũi cô, cười nói, “Cách mạng chưa thành công, tráng sĩ là anh cần phải tiếp tục…”

Lời nói còn lại của Hoắc Văn Hứa bị ép tiêu tan, cả thế giới như chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại chút ấm áp trên môi.

Tô Hoài đặt tay lên cánh tay anh, nhón chân ngẩng đầu hôn lên đôi môi có chút khô của Hoắc Văn Hứa, đôi mắt run lên vì lo lắng.

Nhẹ nhàng chạm vào như chuồn chuồn đạp nước, sau đó là giọng nói có chút căng thẳng: “Hoắc Văn Hứa, anh đừng theo đuổi nữa, chúng ta ở bên nhau được không?”

Từ nhỏ, chuyện có thể khiến cho cảm xúc Hoắc Văn Hứa thay đổi rất lớn không nhiều. Dù sao thì anh muốn cái gì, chỉ cần ngoắc tay là đã có một đống người vội bưng đến trước mặt anh. Nhưng hôm nay, trong vòng một ngày, anh đã thể nghiệm đủ loại cảm xúc lạ lẫm, từ hốt hoảng kinh hoàng đến giận dữ thất thố, đến giờ phút này là vui mừng và hoang mang như pháo bông nổ tung.

Hoắc Văn Hứa nghĩ, anh thích Tô Hoài nhiều hơn những gì anh tưởng tượng.

“Anh không đồng ý à?” Tô Hoài lùi về sau một bước, có chút thấp thỏm bất an, “Không thì em theo đuổi anh?”

Hoắc Văn Hứa cười nhẹ, bộp một tiếng mà ấn mở đèn tường, ánh sáng bất ngờ khiến cho Tô Hoài vô thức nhắm hai mắt.

Có người tiến tới ghé sát bên tai cô nói: “Chào em, bạn gái của Hoắc Văn Hứa.”