Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 51

3:25 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 51 tại dưa leo tr. 

Ngày hôm sau chính là sinh nhật của Tô Hoài, sáng sớm, Kiều Niệm đã bắt đầu sắp xếp lịch trình ngày hôm nay trong nhóm chat ba người, nói muốn đến khách sạn trên đỉnh núi Ngọc Trần để ăn mừng.

Tô Hoài chống cằm đánh chữ.

Tô Hoài: Ăn cơm xem phim điện ảnh giống như trước là được, tại sao phải đi xa như thế?

Kiều Niệm: Chúc mừng cậu thoát kiếp độc thân, cũng nể mặt bạn trai cậu không thể ở cạnh cậu, nên an ủi linh hồn nhỏ bé bị tổn thương của cậu.

Kiều Niệm: Có bạn trai như vậy cũng vô dụng, nếu không thì đá luôn đi.

Tô Hoài:…

Lý Nhược Ninh: @Kiều Niệm, thật ra Tô Hoài không tiện nói, cậu có thể uyển chuyển nhắc nhở.

Kiều Niệm bừng tỉnh: Đúng nhỉ, tôi có thể nói với đại ca…

Tô Hoài vội đánh chữ: Đừng đừng đừng… Ngàn lần đừng…

Tận lực quá rồi đấy.

Vả lại Tô Hoài thật sự không quá coi trọng chuyện sinh nhật, cô đã hẹn với Hoắc Văn Hứa ngày mai ăn tối rồi, trong lòng rất vui vẻ.

Tô Hoài gọi điện thoại cho Kiều Niệm mới ngăn cản được suy nghĩ “đáng sợ” này của Kiều Niệm.

Lúc ăn cơm trưa, người trong công ty đều gọi đồ ăn ở chỗ đó, không ai qua hỏi Tô Hoài, Tô Hoài đã quen rồi, một mình đi đến trung tâm thương mại.

Tầng bốn của trung tâm thương mại có khu ẩm thực, cái gì cũng bán, Tô Hoài mua một suất bún rồi ngồi ở trong góc ăn, vừa ăn vừa cầm điện thoại di động chụp hình bát bún gửi cho Hoắc Văn Hứa.

Hoắc Văn Hứa vừa hỏi bữa trưa cô ăn gì, cô còn chưa trả lời.

Gửi ảnh xong, Tô Hoài ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Nguyệt ngồi bàn đối diện, đang nhìn chằm chằm cô.

Kể từ lần gặp Tô Nguyệt ở cửa thang máy của công ty, Tô Hoài cũng không gặp lại Tô Nguyệt trong công ty. Cô ta đi làm thêm, trừ lúc lãnh lương thì sẽ không tới công ty, không biết hôm nay thế nào mà đúng lúc gặp nhau.

Tô Nguyệt rõ ràng đã sớm nhìn thấy Tô Hoài, vẫy tay với cô.

Gương mặt Tô Hoài không có biểu cảm gì dời tầm mắt.

Hoắc Văn Hứa nhắn lại rất nhanh, cũng gửi cho cô một tấm ảnh, trong hình là hai cái bánh mì nhạt nhẽo.

Tô Hoài đang muốn phản hồi, trước mắt có xuất hiện một bóng đen, ngẩng đầu lên nhìn, là Tô Nguyệt.

“Đã lâu không gặp.” Tô Nguyệt tỏ vẻ gặp người quen.

Tô Hoài lẳng lặng nhìn cô ta không nói chuyện.

“Ba tôi nói đã lâu không gặp cô, bảo cô về nhà ăn cơm.”

Về nhà ăn cơm?

Chỗ nào là nhà của cô?

“Được, tôi rảnh sẽ về.” Tô Hoài gật đầu nói.

Không ngờ Tô Hoài lại đồng ý dễ như vậy, Tô Nguyệt ngẩn người.

Tô Hoài đã cúi đầu ăn bún, không để ý đến Tô Nguyệt.

Tô Nguyệt còn muốn nói chuyện, Tô Hoài đã ăn xong, đứng dậy bỏ đi.

Dĩ nhiên Tô Hoài sẽ không quay về nhà họ Tô, nhưng có lúc nhận lời sẽ là phương pháp nhanh nhất có thể khiến người khác ngậm miệng, còn về việc có làm hay không thì không biết được.

“Tô Hoài, cô thế này là không định nhận lại người nhà ư?” Tô Nguyệt đột nhiên cất cao giọng.

Trung tâm thương mại này gần công ty, rất nhiều đồng nghiệp cũng chọn ăn cơm ở chỗ này, ví như lúc này, Tô Hoài nhìn thấy chị Triệu và hai nữ đồng nghiệp cách bản thân mấy mét.

“Chúng tôi cũng là vì tốt cho cô, cô không thể như vậy mãi được, quen một người bạn trai bình thường rồi sống cuộc sống bình thường không tốt sao?”

“Người đó chỉ ham muốn cô trẻ tuổi thôi, ngay cả điểm này mà cô cũng không hiểu rõ sao?”

Vẻ tiếc hận khi rèn sắt không thành thép trong giọng nói của Tô Nguyệt khá hoàn mỹ.

Người xung quanh nhìn sang đây, lời nói này của Tô Nguyệt không quá rõ ràng, nhưng người trong công ty nghe nhiều lời đồn về Tô Hoài thì như vậy đã là tương đối rõ ràng.

Tô Hoài xoay người nhìn nước canh của bát bún còn dư trên chiếc bàn ăn chưa được dọn, do dự mấy giây xem có nên hất vào mặt cô ta hay không.

Cô sợ nếu hất vào mặt cô ta rồi, hôm nay cô cũng phải ở chỗ này tranh cãi với Tô Nguyệt, không đáng.

Tô Hoài lựa chọn xoay người rời đi.

Lúc đi ngang qua chị Triệu, Tô Hoài nghe thấy cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó ba người đi về phía Tô Nguyệt, mấy người ngồi với nhau.

Nửa tiếng sau, chị Triệu và hai đồng nghiệp cũng quay về công ty.

Nếu nói vài ngày trước đó những người này chỉ coi như không nhìn thấy cô, hiện tại xem như là không khách sáo.

Chị Triệu càng cố ý làm khó, bảo Tô Hoài đi làm các loại việc vặt như bưng trà rót nước, sao chép văn kiện cho cô ta.

Hai lần trước, Tô Hoài cũng làm giúp cô ta, lần thứ ba Tô Hoài trực tiếp từ chối cô ta.

Chị Triệu lạnh lùng hừ một tiếng: “Giả vờ thanh cao cái gì.”

Tô Hoài vẫn không tiếp lời, điều này khiến cho chị Triệu rất bực bội, nếu như Tô Hoài tiếp lời, cô ta có thể tận dụng đề tài này, nhưng Tô Hoài rất bình tĩnh, cảm giác không mắc mưu khiến cho người ta giận điên người.

Phạm Tùng ở bên cạnh nhìn thấy hết, lúc Tô Hoài đi đến phòng uống trà pha cà phê thì cho cô xem nhóm chat của công ty.

Tô Hoài chỉ làm thêm lúc nghỉ hè, không đủ tư cách vào nhóm chat của công ty, mà hôm nay tất cả lời bàn tán trong nhóm chat đều liên quan đến cô.

Bên trong có rất nhiều lời nói rất quá đáng, nhất là có người nói chính mắt bản thân nhìn thấy, càng khiến cho người ta tin phục.

Tô Hoài nhìn lướt qua hai tin nhắn rồi trả điện thoại di động cho Phạm Tùng.

“Em định thanh minh thế nào?” Phạm Tùng hỏi.

“Tại sao phải thanh minh?”

“?” Phạm Tùng khiếp sợ, “Đây có thể tổn hại thanh danh của em, thanh danh của con gái rất quan trọng, em không có ý định thanh minh hả?”

Tô Hoài vốn không muốn giải thích, nhưng thấy Phạm Tùng quả thật chân thành quan tâm cô, nên đã pha ly cà phê cho anh ấy, sau đó nói: “Tung tin đồn không cần tiền vốn, nhưng giải thích tin đồn lại cần rất nhiều chứng cứ, anh nói tôi làm thế nào để chứng minh tôi không phải người như vậy đây?”

Phạm Tùng: “… A…”

“Anh thấy trong nhóm chat cũng có người nói “Không có chứng cứ thì đừng nói bừa” mà, cho nên, có vài người căn bản không tin, mà những người tin tưởng cũng không quan trọng với tôi, tôi chỉ làm thêm lúc nghỉ hè, tôi không muốn tốn thời gian vì chuyện này.”

Phạm Tùng suy nghĩ một chút, lại nói: “Thật ra chuyện này có người cố ý, em không định tìm cô ta sao?”

“Tạm thời chưa có ý nghĩ này.” Tô Hoài nhún vai, “Rất tốn thời gian.”

Từ nhỏ đến lớn, Tô Nguyệt làm quá nhiều chuyện không tốt với Tô Hoài, suy nghĩ trong lòng Tô Hoài đại khái là từ sợ hãi thành tức giận, rồi cho đến bình tĩnh.

Bởi vì càng lớn càng phát hiện, phương pháp trừng trị kẻ ác chỉ có ghê tởm hơn kẻ ác, mà Tô Hoài tự nhận cô không làm được.

Lần đầu tiên Phạm Tùng nhìn thấy một cô gái không quan tâm đến thanh danh của bản thân như thế, không hề tức giận trước kẻ phỉ báng bản thân, quả thực khó hiểu.

Lúc tan làm, Kiều Niệm lái xe đến đón Tô Hoài, Lý Nhược Ninh đã ở trên xe.

Kiều Niệm hạ cửa sổ xe, kéo kính râm xuống chóp mũi, nhướng mày với Tô Hoài: “Người đẹp, sinh nhật vui vẻ.”

Tô Hoài mở cửa lên xe, mặt không chút thay đổi nói: “Đã hoàng hôn rồi, đeo kính râm làm gì.”

“Này, người đẹp, sinh nhật không vui à?”

Tô Hoài: “… Vui, vui lắm, nhìn thấy cậu thì càng vui hơn.”

Kiều Niệm đẩy kính râm lên, vui vẻ lái xe: “Quả nhiên sức hút của trai đẹp là vô địch.”

Lý Nhược Ninh: “…” Đồ ngu.

Tô Hoài đã nhiều năm chưa tới núi Ngọc Trần, khi đó cô chạy ra khỏi khách sạn trên đỉnh núi nên mới bị ngã xuống núi.

Thật ra Tô Hoài không quen thuộc nơi này, năm đó cô cũng là lần đầu tiên đến đây, cho nên lúc này nhìn ra ngoài cửa xe, mọi thứ đều lạ lẫm.

Không thể không nói, phong cảnh của núi Ngọc Trần rất tốt, đặc biệt là vào thời khắc hoàng hôn, cả ngọn núi tắm trong ánh sáng ráng chiều, vẻ tráng lệ lộng lẫy hiện ra.

Tô Hoài suy nghĩ, kỳ thật ngày mai hẹn hò ở chỗ này cũng rất tốt, dù sao chỗ này cũng là nơi cô và Hoắc Văn Hứa lần đầu tiên gặp mặt nhau, vẫn rất có ý nghĩa.

Lúc này, khách sạn trên đỉnh núi đang vào mùa cao điểm, bãi đậu xe chật cứng.

Lý Nhược Ninh nằm bò trên cửa sổ nhìn ra ngoài: “Kiều Niệm, cậu đặt bàn trước chưa đấy?”

“Chưa.” Kiều Niệm nói.

“Chưa?” Lý Nhược Ninh không dám tin nhìn cậu ấy.

“Hôm nay chúng ta không đến chỗ này.” Kiều Niệm tìm chỗ dừng xe, xoay người vịn ghế ngồi, chớp mắt nhìn hai người, “Dẫn các cậu đến chỗ tốt hơn.”

Ba người xuống xe, dưới sự dẫn đường của Kiều Niệm vòng qua khách sạn, đi ra sau núi.

Đi thông ra phía sau núi là một con đường nhỏ, vừa mới bắt đầu khai phá, đi được một nửa thì bị ngăn lại, có một cánh cửa sắt lớn, cửa sắt còn bị khóa.

“Đi thôi, trèo qua nó đi.” Kiều Niệm vén tay áo, đạp hai cái rồi trèo cửa.

“Cậu bị ngáo hả?” Lý Nhược Ninh đập cậu ấy một bạt tai kéo cậu ấy leo xuống, “Mấy ngày trước có phải ba học sinh trung học kia bị chửi ít quá rồi không?”

Kiều Niệm nhảy từ cửa sắt xuống, nhướng mày với Lý Nhược Ninh rồi lấy một chuỗi chìa khóa từ chiếc túi ngay sau ra quơ quơ, sau đó cắm chìa khóa vào rồi trực tiếp mở.

“???” Lý Nhược Ninh khiếp sợ, “Cậu trộm à?”

“Ai trộm chứ.” Kiều Niệm mở cửa sắt ra, sau đó đẩy bả vai hai người đi vào trong, xoay người khóa cửa sắt, “Bên này đã sớm được khai phá, là của khách sạn, phỏng chừng ăn tết là có thể chính thức bắt đầu đón khách, tôi có bạn bè ở chỗ này, lần này cho Tô Hoài đón một sinh nhật khác biệt.”

“Cậu… Còn có bạn bè ở chỗ này sao?” Tô Hoài có chút nghi ngờ đi sau lưng cậu ấy, “Sao tôi không biết?”

Kiều Niệm: “Bạn tôi thì sao cậu biết được?”

Tô Hoài: “Cậu còn có bạn bè mà tôi không biết à?”

Kiều Niệm hừ một tiếng: “… Dù sao cũng có.”

Tô Hoài xoay đầu nhìn Lý Nhược Ninh: “Cậu ấy có vấn đề.”

Lý Nhược Ninh cau mày: “Lừa bán hai đứa mình chăng?”

Tô Hoài suy nghĩ một chút, nhích lại gần cô ấy, thì thầm: “Cậu nói xem liệu cậu ấy có mượn cơ hội sinh nhật tớ để tỏ tình với cậu không?”

“Ồ.” Lý Nhược Ninh lạnh lùng cười một cái, “Cậu yên tâm, cậu ấy không có đầu óc nghĩ như thế đâu.”

“Cũng không hẳn, ở một phương diện khác, cậu ấy vẫn rất có đầu óc.” Kiều Niệm có thể làm được loại chuyện này.

Tô Hoài đuổi kịp Kiều Niệm, vỗ bả vai cậu ấy: “Này, cậu muốn tỏ tình với Ninh Ninh sao?”

“Hả???” Kiều Niệm chợt mở to mắt, “Cậu đoán ra rồi?”

“…” Tô Hoài cạn lời, “… Chúc cậu thành công.”

Kiều Niệm cười khúc khích giống như kẻ ngốc.

Từ con đường nhỏ rẽ vào là nhà nghỉ tư nhân ngay vách đá có rong biển mà khách sạn mới xây, bên cạnh nhà nghỉ tư nhân là nhà hàng thủy tinh, có thể nhìn thấy biển bên dưới vách đá.

Ngọn gió cuối tháng sáu thổi qua, trong không khí đều là vị mặn ướt.

Nhà nghỉ tư nhân và nhà hàng đã được sửa xong, bởi vì hiện tại chưa mở cửa, cho nên bên trong đều vắng vẻ, nhưng phong cảnh bên này rất đẹp, tiện tay chụp một cái cũng được một bức tranh phong cảnh.

Tô Hoài và Lý Nhược Ninh không cách nào kiềm chế được mà đắm chìm trong đó, Kiều Niệm được bổ nhiệm làm nhiếp ảnh gia, không ngừng chụp ảnh cho hai người…

Chụp ảnh cho phụ nữ đúng là phiền phức, huống hồ có Tô Hoài còn là một người bán chuyên nghiệp, cô vô cùng xem thường kỹ thuật chụp ảnh của Kiều Niệm.

Ba người đi dạo và chụp hình dọc con đường, bầu trời dần dần tối đen.

Khi trời tối, toàn bộ sau núi tối đen, gió vừa thổi qua khá rợn người.

“Chúng ta đi thôi, đi ra phía trước ăn cơm đi.” Tô Hoài nói, “Cậu định tỏ tình ở chỗ nào, mau bắt đầu đi.”

“… Nào nào nào, đến đây đi, cho các cậu xem một thứ hay ho.” Kiều Niệm đi chính giữa, một tay dắt một người đi đến vách đá.

Tô Hoài thầm nói Kiều Niệm sẽ không định chết vì tình chứ?

Có phải cô nên cách xa chút không, tránh cho lát nữa Ninh Ninh ra tay sẽ liên lụy tới người vô tội là cô bị thương.

Không chờ cô hành động, ba người đã đứng cạnh vách núi.

Ngay vách núi có hàng rào bảo vệ, nhìn từ chỗ này thì có thể nhìn thấy toàn bộ mặt biển, còn có một con đường bằng gỗ, có thể đi xuống dưới.

“Chúng ta phải đi xuống dưới hả?” Tô Hoài lấy điện thoại ra định mở đèn pin.

“Đừng nhúc nhích.” Kiều Niệm đột nhiên đè lại cánh tay của cô, vươn cánh tay ra phía xa, “Nhìn chỗ đó đi.”

Tô Hoài nhìn theo hướng cánh tay cậu ấy, chỗ mà ánh mắt có thể thấy được là mặt biển vô biên.

“Nhìn cái…”

Không chờ Tô Hoài nói xong, giây kế tiếp đã biến mất trong gió đêm.

Chỉ nhìn thấy mặt biển đột nhiên sáng bừng lên, một vùng rộng lớn ánh đèn chói mắt hiện ra.

Tô Hoài vô thức nhắm mắt lại, lúc mở ra, một đóa hoa hồng kiều diễm mọc ra từ nước biển gợn sóng lăn tăn.

Tô Hoài kinh ngạc mở to hai mắt, tiếp theo là đóa hoa thứ hai, đóa hoa thứ ba, đóa thứ tư… Đã đếm không hết có bao nhiêu đóa hoa hồng mọc ra từ nước biển, tạo ra một cánh đồng hoa hồng hình trái tim trên mặt biển.

Dưới ánh đèn, cánh đồng hoa hồng lấp lánh chói mắt, mặc dù cách xa như vậy, cũng ngửi được mùi hoa hồng nồng đậm.

Tô Hoài không nhịn được cảm khái, lần này Kiều Niệm hay thật đấy, tạo ra bất ngờ lớn như vậy.

Đáng tiếc, cho dù cậu ấy có hái sao trên trời xuống tặng cho Lý Nhược Ninh, phỏng chừng hiện tại Lý Nhược Ninh cũng sẽ không đồng ý với cậu ấy.

Ở cuối cánh đồng hoa hồng hình trái tim, một ô vuông được bao quanh bởi những bông hoa sáng lên, sau đó lại có một ô vuông khác phát sáng, và sau đó có thêm rất nhiều ô vuông phát sáng… Đó là một con đường nhỏ đúc từ đầy rẫy hoa tươi và ánh đèn mà thành, từng ngọn đèn chạy từ nước biển đến bờ biển.

Thật là xinh đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta không nói nên lời.

“Ninh Ninh…” Tô Hoài nghiêng đầu tìm Lý Nhược Ninh, đầu bị người ta lấy tay đè lại, Lý Nhược Ninh ở bên tai cô nhẹ giọng nói, “Đừng nhúc nhích, đây là sinh nhật của cậu, bất ngờ thuộc về cậu.”

“???” Tô Hoài không thể tin được, “Đây là bất ngờ cậu và Kiều Niệm tặng cho tớ?”

“…” Lý Nhược Ninh cạn lời, “Cậu đề cao bọn tớ quá rồi.”

Nghe thấy như vậy, Tô Hoài đột nhiên hiểu ra, sau đó trái tim bắt đầu đập điên cuồng, nhảy nhót giống như muốn bay lên trời.

Từng ngọn đèn trên con đường nhỏ sáng lên, trùng điệp uốn lượn phía dưới con đường gỗ.

Một bậc thang gỗ sáng lên, trong ánh sáng lờ mờ có một người đang đứng.

Anh mặc tây trang thẳng tắp, giống như hoàng tử bước ra từ đại dương.

Lại có một bậc thang sáng lên, người kia đạp qua ánh sáng đi lên một bậc.

Từng ngọn đèn sáng lên theo bước chân anh đi lên từng bậc thang, người kia càng ngày càng gần cô, càng ngày càng gần cô.

Tô Hoài đứng ở cuối bậc thang nhìn anh, phía sau anh là bầu trời đêm rực rỡ và cánh đồng hoa hồng nở rộ trên mặt biển.

Tô Hoài không chờ được mà đi xuống một bậc thang.

“Ủa, sao lại tự đi xuống thế kia.”

Gió đêm loáng thoáng mang đến một chút âm thanh.

“Thắp sáng ngọn đèn phía trên trước đi.”

“Mẹ kiếp, có biết là sẽ bị chập mạch không?”

Ngọn đèn dưới chân Tô Hoài sáng lên.

Tô Hoài đi xuống một bậc thang nữa, đèn lại sáng lên.

Hoắc Văn Hứa bước lên từ bậc thang, hốc mắt Tô Hoài đã ửng đỏ.

Cô thật sự không ngờ Hoắc Văn Hứa sẽ mang đến cho cô một bất ngờ lớn như vậy.

Hai người càng lúc càng gần, gần đến khi cô nhìn rõ khuôn mặt của anh, nhìn rõ nụ cười của anh.

Khi đèn của cả con đường sáng lên, Hoắc Văn Hứa và Tô Hoài một trên một dưới cuối cùng mặt đối mặt nhau, mà nước mắt của Tô Hoài cũng không nhịn được rơi xuống.

“Sao lại khóc rồi?” Hoắc Văn Hứa giơ tay lau nước mắt cho cô.

Tô Hoài có chút nghẹn ngào: “Em, em còn tưởng anh không biết sinh nhật của em.”

“Sao mà anh không biết được chứ.” Hoắc Văn Hứa nhẹ nhàng thở dài, “Cho nên nếu anh không biết, em cũng không định nói với anh phải không?”

“Em không có…” Tô Hoài hít mũi, “Em cảm thấy sinh nhật không quan trọng.”

Hoắc Văn Hứa bất đắc dĩ.

“Được rồi, không được phép khóc nhè.” Hoắc Văn Hứa thấp giọng dỗ dành, “Anh còn chưa nói gì mà.”

“Anh muốn nói gì? Sinh nhật vui vẻ sao? Vậy em có thể nói với anh, hiện tại em rất vui vẻ.”

Hoắc Văn Hứa không nhịn được cười một tiếng, giơ tay búng trán cô: “Em cũng đã nói rồi, anh còn nói gì đây?”

Tô Hoài có chút ngượng ngùng cúi đầu.

“Anh…” Hoắc Văn Hứa vừa mở đầu, một bên đột nhiên truyền ra tiếng gào, “Gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi…”

Tất cả đèn nhà hàng ngay vách núi sau lưng đột nhiên sáng lên, đám người chạy ra: “Gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi…”

Tô Hoài giật mình, cơ thể nhất thời không đứng vững mà nghiêng về trước, Hoắc Văn Hứa ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực, đồng thời xoay đầu cười mắng, “Cút, tôi đang tỏ tình, cầu hôn chờ lần sau.”

“Mẹ kiếp, cậu cũng ở bên người ta năm năm rồi, bây giờ mới tỏ tình? Đổi lại là tôi thì con đã mười tuổi rồi.”

“Vậy đứa con đó hiển nhiên không phải của cậu.”

“Cút đi.”

Tô Hoài vùi đầu trong lòng Hoắc Văn Hứa, không nhịn được mỉm cười.

Pháo hoa bay giữa cánh đồng hoa hồng rực rỡ, lúc nụ hôn của Hoắc Văn Hứa rơi xuống, Tô Hoài nghe anh nói: “Tô Hoài, chúng ta cùng nhau đi hết quãng đời còn lại nhé.”

*

Hoắc Văn Hứa đã bắt đầu chuẩn bị buổi sinh nhật bất ngờ này từ lúc hai người còn chưa bắt đầu theo đuổi nhau, là nhờ Quý Hàng giúp đỡ.

Nhà hàng này là do ba Quý Hàng mở.

Trước kia đã muốn tỏ tình với cô trong sinh nhật của cô, nhưng không ngờ sau này cô nói muốn theo đuổi anh. Sau đó lại biến thành anh theo đuổi cô, anh nghĩ tóm lại cũng phải là bản thân tỏ tình trước, nhưng không nghĩ tới bởi vì bất ngờ mà đã xác định mối quan hệ trước.

Bởi vì chuyện tìm ba học sinh trung học mà thiếu chút phá hỏng kế hoạch, mặc dù quá trình rất là quanh co, nhưng tóm lại đã đạt được mục đích.

Hôm nay có hơn hai mươi người đến đây, bọn họ giúp đỡ bố trí chỗ này, làm những ngọn đèn còn có hoa hồng và còn bắn pháo hoa, tóm lại đều có đóng góp to lớn.

Hoắc Văn Hứa bao trọn tầng cao nhất của khách sạn để chúc mừng, Tô Hoài cơ bản đều quen biết những người tới đây, đều là những người năm đó tìm đủ loại lý do để tìm cảm giác tồn tại trước mặt Tô Hoài.

Một đám đàn ông hát bài chúc mừng sinh nhật giống như muốn lật tung nóc nhà.

Quý Hàng bưng ly rượu lắc lắc, nhướng mày nhìn Tô Hoài: “Thế nào, chị dâu nhỏ, hài lòng không?”

“Cảm ơn anh, cậu chủ Quý.” Tô Hoài nói.

“Không cần cảm ơn.” Quý Hàng tựa vào trước bàn của bọn họ, “Chẳng qua tôi phải nhắc nhở cô một chút, loại đàn ông lãng mạn này không đáng tin đâu.”

Tô Hoài mím môi cười, Hoắc Văn Hứa miễn cưỡng trừng mắt với anh ta: “Không còn chuyện gì thì có thể cút rồi.”

“Cô nhìn xem, đàn ông, đều là qua cầu rút ván.” Quý Hàng cụng ly rượu với Hoắc Văn Hứa, “Tra nam, trăm năm hòa hợp.”

“Trăm năm hòa hợp.” Một đám người đồng loạt gào lên.

Những người này gọi Tô Hoài là chị dâu năm năm, nhưng không biết cho đến hôm nay, Tô Hoài mới thực sự trở thành chị dâu của bọn họ.

“Có mấy người, một tháng đổi tận mấy cô bạn gái.” Có người đứng trên sân khấu, cầm micro dõng dạc, “Mà có mấy người, yêu năm năm còn ngọt ngào đấy, đám chó độc thân phải học hỏi.”

Quý Hàng: “Cậu mẹ nó ám chỉ ai đó?”

“Ai tiếp lời thì ám chỉ người đó.”

Mọi người cười phá lên, Quý Hàng đi lên đá người đó xuống dưới.

Người tới đều mang quà, trước giờ Tô Hoài chưa bao giờ nhận nhiều quà như vậy, những món quà kia chất đầy một góc.

Bánh kem năm tầng bị mọi người chia nhau ăn, trong phòng vô cùng náo nhiệt.

Trong hoàn cảnh ồn ào sôi động như vậy, hai người muốn nói chuyện thân mật thì không tiện lắm, nhưng Tô Hoài vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Kiều Niệm đi qua tranh công, đắc ý nhướng mày với Tô Hoài: “Diễn xuất của tôi và Ninh Ninh thế nào, có phải lừa được cậu rồi không?”

Vẻ mặt Lý Nhược Ninh không thay đổi: “Tôi không diễn, bình thường tôi cũng nói chuyện như vậy.”

“Nếu không thì tớ cũng mượn cơ hội này tỏ tình với cậu một lần nữa nhé?” Kiều Niệm nóng lòng muốn thử.

Lý Nhược Ninh lập tức xoay người rời đi.

Một đám người đi đến mời rượu hai người: “Đại ca, chị dâu nhỏ, chúc hai người sớm sinh quý tử, ba năm ôm hai đứa.”

“Chúc hai người bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn.”

“Chúc hai người…”

Hoắc Văn Hứa quả thực không nghe nổi nữa, nắm tay Tô Hoài rời đi.

Vẫn là con đường nhỏ đi lên núi, Hoắc Văn Hứa mở cánh cửa sắt, sau đó khóa cửa lại.

“Đi đâu thế?” Tô Hoài hỏi.

“Đi ngắm sao.” Hoắc Văn Hứa nói.

Sân thượng của nhà hàng ngay vách núi trong suốt, nhìn lên từ chỗ này là có thể thấy bầu trời đầy sao, nhìn xuống sẽ là bờ biển mênh mông vô tận.

Tô Hoài ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa, thay vì ngắm sao, ánh mắt cô lại dõi theo Hoắc Văn Hứa.

Hoắc Văn Hứa bưng một chiếc bánh kem tới trước mặt Tô Hoài, hiếm khi có chút ngượng ngùng nói: “Anh tự làm, có hơi xấu, em ăn tạm nhé.”

Hoắc Văn Hứa quỳ một đầu gối trước mặt Tô Hoài, trong tay bưng bánh kem, ho khan một tiếng: “Có vài lời nói nói ra thì có hơi xấu hổ, nhưng vẫn phải cho em biết… Anh…”

Bánh kem cũng chỉ tầm sáu mươi cm, bông hoa bằng kem ở trên rất đơn giản, nhưng cũng không xấu như Hoắc Văn Hứa nói, ngược lại bởi vì đơn giản mà tao nhã, ba chữ được viết chính giữa bánh kem: Anh yêu em.

Hoắc Văn Hứa cẩn thận lấy muỗng bánh kem múc ba chữ “Anh yêu em” đút cho Tô Hoài.

Tô Hoài vừa ăn vừa không nhịn được mà cười thành tiếng, Hoắc Văn Hứa cũng cười: “Anh quả thật có chút trẻ con, em cứ cười đi.”

Tô Hoài nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt cô, anh giống như một vị thần.

Tô Hoài cúi đầu, hôn vị thần chỉ thuộc về cô.

Hai người cùng nhau ngồi trên xích đu ăn bánh kem, cùng nhau trải qua mười hai giờ, Hoắc Văn Hứa hôn lên trán người trong lòng: “Hôm nay là ngày kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”

Năm đó, Tô Hoài vừa trải qua sinh nhật mười sáu tuổi, Hoắc Phong Huy vội vã muốn cử hành lễ đính hôn với Tô Hoài, một ngày sau sinh nhật, Tô Hoài lăn xuống núi, gặp được Hoắc Văn Hứa.

Tô Hoài ngẩng đầu hôn lên môi Hoắc Văn Hứa, hai người trao nhau một nụ hôn sâu.

Hoắc Văn Hứa lấy một cái hộp từ trong túi rồi mở ra, bên trong là hai sợi dây chuyền hình trái tim ghép vào nhau, một nửa bằng bạc, một nửa bằng vàng. Phía trên sợi màu vàng có một chiếc chìa khóa, phía trên sợi màu bạc có một cái ổ khóa, ghép hai nửa trái tim lại sẽ được một trái tim hoàn chỉnh.

Hoắc Văn Hứa cầm nửa màu bạc đeo lên cho Tô Hoài, lại thả một nửa màu vàng vào tay Tô Hoài, ý bảo cô đeo giúp anh.

Tô Hoài cầm hai mặt dây chuyền, do dự không nói.

“Sao thế?” Hoắc Văn Hứa có chút thấp thỏm, “Em không thích sao?”

“Không phải.” Tô Hoài giơ tay lắc lắc cổ tay, “Đồ anh tặng đều quá quý giá.”

Hoắc Văn Hứa lập tức hiểu ý của Tô Hoài, nắm lấy cổ tay cô hôn một cái, sau đó nói: “Hai sợi dây chuyền này tổng cộng một trăm tệ.”

Tô Hoài không tin lắm.

“Thật đó.” Hoắc Văn Hứa bật cười, “Anh cảm thấy thứ này rất thú vị, muốn đeo chung với em, em sẽ không cảm thấy quá rẻ chứ?”

“Dĩ nhiên là không.” Tô Hoài lập tức cầm sợi dây chuyền, nghiêng người đeo giúp Hoắc Văn Hứa, “Chẳng qua em thật sự cảm thấy có đôi lúc anh rất…”

“Rất cái gì?” Hoắc Văn Hứa nghiêng đầu, môi lướt qua tai cô.

Cả người Tô Hoài run run, vô thức rụt về sau, đỏ mặt nói: “Trẻ con.”

Hoắc Văn Hứa vui vẻ cười thành tiếng.

Tầm mắt của Tô Hoài rơi trên cằm anh, nhìn yết hầu của anh chuyển động, giống như bị mê hoặc, Tô Hoài đến gần rồi hôn lên đó.

Tô Hoài cảm nhận được cơ thể đang ôm cô trở nên cứng ngắc, làn da dưới môi nóng bỏng, còn có một tiếng rên kìm nén.

Tô Hoài ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Văn Hứa.

Tô Hoài né tránh ánh mắt của anh, co người trong lòng anh, Hoắc Văn Hứa khẽ thở ra một hơi ở bên tai cô.

Tô Hoài mím môi cười.

Hai người ngắm sao xong thì quay về căn phòng Rong Biển ở một đêm, trong phòng Rong Biển có hai phòng ngủ, hai người mỗi người một phòng, phân biệt rõ ràng.

Cả đêm Tô Hoài không ngủ ngon, vừa nhắm mắt chính là hình ảnh hoa hồng nở rộ trên biển cùng với Hoắc Văn Hứa đi về phía cô theo thềm đá đầy ánh đèn.

Lý Nhược Ninh gửi hình ảnh cho Tô Hoài.

Trong hình, Tô Hoài và Hoắc Văn Hứa một trên một dưới ôm nhau trên con đường gỗ, phía sau là cánh đồng hoa hồng và pháo hoa.

Tô Hoài đặt hình ảnh này làm hình nền, còn đăng lên vòng bạn bè: Chúng mình.

Lý Nhược Ninh bấm like đầu tiên, bình luận một biểu cảm cười mỉm.

Kiều Niệm cũng bấm like rất nhanh, cũng bình luận: Hai người thật là… Đủ rồi đấy.

Tô Hoài nghi ngờ trong một chốc, nhanh chóng làm mới vòng bạn bè, sau đó nhìn thấy một phút trước, Hoắc Văn Hứa cũng đăng lên vòng bạn bè, giống ảnh của Tô Hoài như đúc, đều là ảnh của Tô Hoài.

Có rất nhiều bình luận dưới bài đăng của Hoắc Văn Hứa, Tô Hoài không thêm bạn tốt nên không đọc được, những bình luận đã thêm bạn tốt thì… Một lời khó nói hết.

—— Cảnh đẹp ngày lành như vậy, cậu lại đăng lên vòng bạn bè? Chẳng lẽ cậu không được?

—— Ái chà, sao lại gặp trên vòng bạn bè thế này?

—— Tôi có một suy đoán, không biết có nên nói hay không.

—— Một mình trên chiếc giường trống sao? Cô đơn khó nhịn? Đây chẳng phải còn khó chịu hơn chó độc thân à…

Hoắc Văn Hứa thống nhất trả lời: Cút.