Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12

2:34 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12 tại dưa leo tr. 

Editor: Gấu Gầy

24

Sáng sớm ngày trở về trường, Tô Mặc vừa mới dậy, đang đánh răng thì Đinh Cạnh Nguyên đã gọi điện thoại đến.

“Hôm nay về à?”

“Ừ.”

“Ừ cái gì? Cậu đang làm gì thế?”

“Đánh…!đánh răng.” Tô Mặc ú ớ trả lời, miệng đầy bọt kem đánh răng.

“Vậy lát nữa tôi gọi lại.”

“Ừ.” Tô Mặc cũng đang có ý đó.

Năm phút sau, Tô Mặc vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì điện thoại lại reo, Đinh Cạnh Nguyên hỏi anh chiều nay mấy giờ đến, có món nào đặc biệt muốn ăn không, hắn đã đặt bàn rồi.

Nghe hắn nói đã đặt nhà hàng, Tô Mặc bỗng thấy đau đầu.

Anh chưa từng đến những nhà hàng sang trọng, cũng không muốn đến, tốn kém là chuyện nhỏ, anh sợ mình sẽ bị khó tiêu.

“Hay là đổi sang ăn lẩu đi?” Tô Mặc đề nghị bằng giọng điệu hòa nhã, bởi vì anh biết Đinh Cạnh Nguyên là người không dễ nói chuyện.

“…Ừ, vậy để tôi xem còn đặt được bàn không.” Đinh Cạnh Nguyên suy nghĩ một chút rồi đồng ý, khiến Tô Mặc có chút bất ngờ.

Hành lý đã được sắp xếp từ hai ngày trước, Ô Thị nổi tiếng về hải sản, mẹ Tô đã chuẩn bị cho anh mấy túi đặc sản Ô Thị, nào là mực khô, cá khô…!Lúc bỏ vào túi, Tô Mặc nghĩ bụng sẽ tặng Đinh Cạnh Nguyên hai túi coi như là quà đáp lễ.

Vốn dĩ chuyện cho mượn tiền và viết luận văn đã là sòng phẳng rồi, thế nhưng Đinh Cạnh Nguyên cứ nhất quyết đòi mời cơm, khiến anh lại nợ thêm một lần nữa, bây giờ mối quan hệ này càng lúc càng phức tạp.

Thật là rắc rối!

Tô Mặc đang nghĩ ngợi thì Đinh Cạnh Nguyên lại gọi điện thoại đến, nói là đã đặt được bàn cho buổi tối.

Người này hành động nhanh thật!

Lúc tàu đến ga, Tô Mặc nhắn tin cho Đinh Cạnh Nguyên: “Tôi đến rồi, sắp ra ngoài.” Kết quả, điện thoại lập tức reo lên, hình như Đinh Cạnh Nguyên không bao giờ nhắn tin.

Hắn nói hắn đang ở lối ra Đông Nam.

Đinh Cạnh Nguyên mặc một chiếc áo khoác màu đen rất ngầu, một tay đút túi quần, mặt không chút biểu cảm, đứng sừng sững ở lối ra, không biết đã có bao nhiêu người đi qua ngoái lại nhìn hắn.

Ngay cả Tô Mặc vừa nhìn thấy hắn đứng đó cũng phải thầm khen: Nhìn bề ngoài cũng đẹp trai đấy chứ.

Vì trong ngày đã nhận liên tiếp năm sáu cuộc gọi của Đinh Cạnh Nguyên, nên lúc này gặp mặt, Tô Mặc không còn cảm thấy xa lạ nữa.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Mặc vẫy tay chào Đinh Cạnh Nguyên, mỉm cười.

Giữa đám đông ồn ào, ánh mắt Đinh Cạnh Nguyên xuyên qua dòng người, nhìn thấy chính xác lúm đồng tiền đáng yêu trên má Tô Mặc.

Trong lòng hắn bỗng chốc rung động, khóe miệng bất giác cong lên, đáp lại Tô Mặc bằng một nụ cười nhàn nhạt.

25

Biết nhà Đinh Cạnh Nguyên có tiền, nên khi thấy hắn lái xe, Tô Mặc cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Quán lẩu rất đẹp, tên quán là cái tên mà Tô Mặc chưa từng nghe thấy bao giờ.

Sau khi ăn xong, ấn tượng của Tô Mặc về Đinh Cạnh Nguyên đã thay đổi rất nhiều.

Hắn rất hào phóng, gọi rất nhiều món ngon, đến nỗi bàn ăn không còn chỗ để.

Quan trọng là đồ ăn cực kỳ ngon, cuối cùng Tô Mặc ăn no căng bụng, gọi nhiều như vậy mà không ăn thì thật phí phạm.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Thì ra Đinh Cạnh Nguyên là vận động viên đội tuyển đấu kiếm thành phố, chơi trọng kiếm, thảo nào thân hình lại cường tráng như vậy.

Năm nay hắn sẽ tham gia Đại Hội Thể Thao Toàn Quốc, nên nửa năm sau phải quay lại đội tuyển tập luyện.

“Chỉ cần viết luận văn xong là các cậu có thể tốt nghiệp suôn sẻ rồi à?” Tô Mặc vừa húp nước lẩu vừa hỏi.

“Không dễ như vậy đâu, chỉ có những người giành được huy chương mới được như vậy.” Đinh Cạnh Nguyên không gắp thức ăn cho mình, mà dùng đũa chung gắp từng miếng thịt dê đã chín vào bát của Tô Mặc.

“Vậy cậu đã từng giành được huy chương chưa?”

“Tất nhiên.”

“Cậu lợi hại lắm à?”

Đinh Cạnh Nguyên liếc nhìn Tô Mặc, rõ ràng là không thèm trả lời câu hỏi này.

Năm nay, Đại Hội Thể Thao Toàn Quốc được tổ chức tại thành phố S, Đinh Cạnh Nguyên trầm ngâm một lúc, nói với người đối diện: “Giải đấu diễn ra vào tháng chín, có thể sẽ sử dụng nhà thi đấu của trường chúng ta.

Đến lúc đó cậu đến xem tôi thi đấu nhé.”

“Tháng chín à, được thôi.” Tô Mặc cho một miếng thịt dê vào miệng, “ăn của người ta thì phải nghe lời người ta”, nghĩ đến lúc đó mình đã học năm tư, chắc là có nhiều thời gian rảnh rỗi, nên anh gật đầu đồng ý.

Bữa ăn kéo dài gần hai tiếng đồng hồ.

Khi lên xe, Tô Mặc ngồi xuống cũng thấy khó chịu.

“Ăn nhiều quá rồi.” No chết đi được.

Tô Mặc vừa lẩm bẩm vừa lấy ba lô từ ghế sau, kéo khóa lấy mấy gói cá khô ra, đặt lên bảng điều khiển: “Đây là đặc sản quê tôi, mấy gói này tặng cậu.

Mực khô này ngon lắm, cậu về ăn thử xem.”

Tô Mặc còn đặc biệt chuẩn bị đặc sản cho hắn, thật là chu đáo.

Đinh Cạnh Nguyên bỗng chốc cảm thấy những lời vừa rồi của người ngồi bên cạnh thật dễ nghe, vô cùng êm tai.

“Cậu xé ra đi, tôi muốn ăn thử.” Đinh Cạnh Nguyên nhìn thẳng về phía trước, không nhìn Tô Mặc, trực tiếp ra lệnh.

“Giờ cậu còn ăn được nữa à?” Tô Mặc hỏi vậy, nhưng tay đã xé vỏ bao bì.

Đinh Cạnh Nguyên đang lái xe, hai tay đều không rảnh, nên Tô Mặc cũng không nghĩ nhiều, cầm một miếng mực khô đưa lên.

Đinh Cạnh Nguyên rất phối hợp nghiêng đầu sang, há miệng cắn lấy, chứng sạch sẽ của Đinh Cạnh Nguyên là tùy lúc mà “phát tác”, ví dụ như lúc này, vấn đề tay của Tô Mặc có sạch hay không hoàn toàn không được nhắc đến.

“Ngon không?” Tô Mặc ghé sát đầu hỏi.

Đinh Cạnh Nguyên không chút do dự gật đầu, quay sang hỏi anh: “Nếu ăn hết thì sao?” Ăn hết rồi mà vẫn muốn ăn thì sao? Nghiện rồi thì sao?

Kết quả cuối cùng Tô Mặc chỉ giữ lại cho mình một gói cá khô nhỏ.

Số còn lại đều bị Đinh Cạnh Nguyên “cướp” mất.

Không còn cách nào khác, ý đồ của Đinh Cạnh Nguyên đã quá rõ ràng, chính là muốn giữ tất cả cho mình.

Tô Mặc thầm oán thán trong lòng: Chưa từng thấy ai như Đinh Cạnh Nguyên.

Đinh Cạnh Nguyên lái xe đưa Tô Mặc về tận ký túc xá.

Tô Mặc chỉ có một cái ba lô, một cái vali, hoàn toàn có thể tự mình mang được, thế nhưng Đinh Cạnh Nguyên lại nhiệt tình quá mức, hắn xuống xe, xách vali đưa anh đến tận cửa phòng.

Tô Mặc quay về trường sớm, cả toà ký túc xá lúc này yên tĩnh, chưa có ai.

“Hôm nay cảm ơn cậu.” Tô Mặc cười với Đinh Cạnh Nguyên một cách chân thành, hôm nay không chỉ được ăn ngon, còn được ngồi xe miễn phí.

Riêng chuyện Đinh Cạnh Nguyên “cướp” đồ ăn thì tạm thời bỏ qua vậy.

Hành lang hơi tối, Đinh Cạnh Nguyên nhìn người đối diện, cuối cùng nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.

——-.