Chương 25: Bức màn ra vẻ*
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 25: Bức màn ra vẻ* tại dưa leo tr.
Có rất nhiều chuyện hợp lý nhưng một khi xuất hiện vết nứt thì sẽ từ đó dần lan rộng ra bên ngoài thẳng đến lúc sụp đổ.
Celin vẫn như ngày thường, không nói gì nhiều, thi thoảng làm chút động tác thân mật mờ ám nhỏ, ví dụ như lén ngoéo ngón tay với hắn… Trước kia Hein nghĩ đó chỉ là thói quen sau khi hai người kết hôn, hiện tại cẩn thận quan sát mới để ý thấy vành tai Omega luôn đỏ ửng. Sống lưng cậu thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, cả người căng cứng vô cùng —— thoạt nhìn cực kỳ căng thẳng.
Mắt Hein hơi tối đi, dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay ẩm ướt của Omega, lập tức thu được ánh mắt bất ngờ của Celin như dự đoán.
—— Phản ứng lớn thật đấy.
Hắn thích thú thầm quan sát Omega, nhận ra đối phương nhanh chóng trở lại bình thường. Ngay sau đó, hắn cảm giác lực tay Omega nắm lấy tay mình thoáng siết chặt, thân thể dường như cũng nhích lại gần hơn.
Hein: “…” Alpha xuất sắc như hắn quả là vô cùng có sức hấp dẫn.
Lòng hắn lờ mờ có một suy đoán nhưng vẫn cần chứng thực thêm một chút.
“Chuyện của Nelson giải quyết xong chưa?” Còn một đoạn nữa mới đến biệt thự, Hein bèn gợi một chủ đề.
Celin nói: “Fred muốn xác nhận ngày phẫu thuật cụ thể ngay lập tức, sau đó lui lại muốn tôi đưa ra một khoảng thời gian nhất định. Nhưng tôi chưa đồng ý.”
RE không nhất thiết phải tuyên truyền quá nhiều, độ hot của người đại diện cũng chỉ như dệt hoa trên gấm. Dường như khi nói chuyện với Tige, Fred cũng ý thức được điều này, thế là gã bèn hứa hẹn một phần thù lao khá khẩm. Thái độ của gã rất thành khẩn. Lúc Celin xuất hiện, Tige đã bàn xong chuyện quảng cáo miễn phí của Olivie và số tiền thù lao.
Cuối cùng Tige nói: “Yêu cầu của ngài Nelson chúng tôi sẽ suy xét nhưng cụ thể có thành hay không vẫn phải xem ý kiến của đương sự.”
Biểu cảm của Fred lập tức xấu đi, giọng nói cũng cứng rắn hơn.
“Chúng ta trò chuyện lâu như thế, cuối cùng vẫn không thể đưa ra một đáp án khẳng định sao?”
Tige mỉm cười.
Chủ tịch Pavilion Star thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí nay bước ra ngoài vòng mới cảm nhận được sự cứng đầu của nhóm nhà nghiên cứu này.
Fred: “Một khi đã như vậy, tôi không thể không suy xét lại thành ý của mình một lần nữa.”
t nói: “Sản phẩm của RE không phải đại trà. Rất nhiều người khỏe mạnh bình thường thậm chí không hiểu được ý nghĩa tồn tại của chúng tôi. Hoạt động tuyên truyền gần như là phổ cập khoa học thôi, người có nhu cầu tự khắc sẽ tìm đến. Người đã không cần thì dù có cả dàn minh tinh đại diện cũng sẽ không đến.”
Fred cười nói: “Nhưng Olivie của tôi có thể truyền sự tồn tại của các anh đến những ngóc ngách trong tinh tế.”
Tige: “Ví dụ như?”
Fred: “Tinh hệ Ghana, tinh hệ Hằng Vân… tất cả những tinh cầu có mạng tinh võng.”
Tige: “Ồ, đó đều trong mạng lưới của nhà Calvid.”
Fred: “…”
Tige mỉm cười: “Sản nghiệp quặng tinh của nhà Calvid trải rộng khắp nơi, so với hiệu ứng minh tinh, chẳng phải sức kêu gọi của chính phủ tinh cầu sẽ khiến người dân tin tưởng hơn sao?”
Fred đã tra qua từ sớm liền nói thẳng điểm mấu chốt: “So với Calvid nhiều năm không nhúng tay, rõ ràng Olivie có thể mang đến hiệu quả nhanh hơn.”
Gương mặt tươi cười của Tige cứng đờ, vừa tính mỉa mai lại thì Celin đứng ngoài cửa đã lên tiếng.
“Chúng tôi yêu cầu đương sự phải tự mình ủy thác.” Celin lạnh nhạt nói: “Nếu tiến hành phẫu thuật ép buộc khi đương sự đang tỉnh táo mà không đồng thuận là vi phạm pháp luật kinh tế một cách trắng trợn.”
Nét mặt của Fred thoáng phức tạp: “Eugene mắc bệnh tâm lý mà pheromone chính là tâm bệnh. Em ấy không muốn đối mặt chỉ muốn trốn tránh một cách tiêu cực. Tôi làm thế này hoàn toàn là muốn tốt cho em ấy.”
Celin đọc vô số sách tâm lý tình cảm nhưng lòng không hề gợn sóng khi nghe xong câu này.
Cuộc trò chuyện giằng co một hồi, đến cuối cùng Celin vẫn không đồng ý nhưng cũng không từ chối.
Cậu chỉ đưa ra điều kiện: Cuộc phẫu thuật này nhất định phải được đương sự chấp nhận.
“Ngày mai Fred sẽ đưa Eugene đến đây một chuyến.” Đây để chứng minh danh nghĩa người giám hộ của gã: “Tôi không thể theo anh.”
Hein nói: “Hai lần liên tiếp dính đến người trong giới giải trí. Cục cưng à, em có muốn tôi đập chút tiền xây một công ty quản lý để chơi không?”
Celin dừng bước chân: “Anh gọi tôi là gì cơ?”
“À, cục cưng đó.” Biểu cảm của Hein rất tự nhiên: “Chẳng lẽ trước đó tôi không gọi em như thế sao?”
Celin trả lời rất nhanh: “Cũng không phải không có.”
“Là vậy à. Trách không được tôi cảm thấy rất thuận miệng.” Hein cười cười: “Vậy còn em? Tôi rất muốn nghe em gọi ông xã hoặc anh yêu, cái nào cũng được.”
Celin nheo mắt, lờ mờ cảm giác Hein có hơi khác trước nhưng lại không nói rõ được khác chỗ nào. Song, sự thay đổi này không khiến cậu cảm thấy bất an, vì thế cậu bèn điều chỉnh lại tâm trạng tiếp tục dựng nên cảnh tượng đẹp đẽ giả tạo sau kết hôn.
“Thực ra cái này thì không có”
Hein: “…”
Celin tàn nhẫn phủ nhận: “Lúc anh trưởng thành chút nữa sẽ không so đo kiểu xưng hô trẻ con này.”
Gia chủ Calvid trẻ ra “năm tuổi” thất vọng thở dài.
“Vậy tôi đây sẽ cố gắng hành động trưởng thành hơn.”
Vào bữa cơm chiều, Alpha trưởng thành một tay ôm người đặt giữa hai ch@n.
“Tôi nghĩ nhất định phải duy trì thói quen dùng cơm tuyệt vời này.” Hein nghiêm túc nói: “Duy trì thói quen sinh hoạt như trước rất có lợi cho việc hồi phục trí nhớ.”
Alpha phải chủ động khiến Celin hơi hoảng loạn. Cậu nhìn bộ dụng cụ ăn bằng bạc trước mắt, cân nhắc vài giây, thầm nghĩ không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cứ cố gắng tự nhiên phối hợp.
“Anh không cảm thấy bất tiện sao?”
Tay trái Hein ôm eo Celin cố định lại, tay phải múc một muỗng thức ăn đưa đến bên miệng Omega, thâm tình nói: “Không, có lẽ trước đây tôi đã dùng sai cách.” Hắn nghĩ đến mấy hôm trước vừa ôm Omega vừa cố đưa thức ăn vào miệng mình đúng là ngu xuẩn. Rõ là tư thế thân mật này tiện để… đút ăn hơn.
Hein: “Há miệng.”
Celin há miệng nuốt thức ăn xong, toan nói chuyện.
Hein: “Vốn cảm thấy hơi kỳ cục nhưng hình như đúng là có hơi quen. Tôi đã lờ mờ nhớ ra cảnh tượng chúng ta dùng cơm chung với nhau.”
Ánh mắt Celin phức tạp, phối hợp “ừm” một tiếng có lệ.
Hein cười cười, đưa tiếp một muỗng thức ăn đến bên miệng Celin. Cả người Omega trong lòng căng cứng, lỗ tai đỏ bừng thật thà bán đứng cảm xúc của chủ nhân. Alpha hơi nghiêng người áp sát vào liền phát hiện Celin đã nín thở.
Hein thấp giọng nói: “Khoảng thời gian khi Hill vừa mới đi, hình như em rất hay tâm sự với cậu ấy mỗi khi gặp rắc rối.”
Celin: “…” Đôi mắt màu xanh nhạt thoáng lóe lên chút chột dạ.
“Sau đó Hill liền sai tôi giúp em giải quyết vấn đề.” Hein tiếp tục nói.
Ánh mắt Celin nhìn hắn chợt bén nhọn: “Anh nhớ ra rồi sao?”
“Không có, chỉ nhớ mấy cảnh linh tinh thôi.”
Celin khẽ thở ra.
Hein như là không phát hiện, vừa hoang mang vừa khó hiểu hỏi: “Nhưng tại sao tôi lại đích thân giúp em nhỉ? Cho dù là nể mặt Hill tôi cũng không thể làm đến mức đấy. Hay là nói, tình cảm của chúng ta đã nảy sinh từ trước đó?”
Celin mấp máy môi như đang cân nhắc câu trả lời.
Lúc Hein nghĩ rằng cậu sẽ không trả lời, Celin mở miệng: “Tôi cũng muốn biết.”
—— Là nể mặt Hill.
Omega ngẩng đầu nhìn thẳng vào Alpha.
“Có lẽ là vì HIll nên anh mới giúp tôi.” Đôi mắt xanh nhạt lóe lên chút lạnh lùng: “Suy cho cùng thì tấm chân tình của anh với Hill Levis truyền khắp đại học thủ đô, khiến người người cảm động. Anh vẫn có khả năng làm ra chuyện thái quá vì anh ấy.”
Hai người nhìn nhau vài giây.
Hein tiên phòng phá vỡ yên lặng: “Mở miệng ra.”
Celin: “…”
Đáy mắt Omega thoáng lên chút giãy giụa nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng, phối hợp với Hein đút ăn. Vị thơm ngon của đồ ăn lan trên đầu lưỡi nhưng cậu không nếm được chút ngon lành nào.
“Trí nhớ của anh chỉ dừng ở đêm Hill ra nước ngoài, bây giờ đã nhớ ra vài lần Hill gọi điện thoại sau khi đi. Calvid, có lẽ tôi nên thay anh liên hệ với anh ấy, nói không chừng anh có thể sớm nhớ lại toàn bộ.”
Trong phút chốc, Hein lại cảm nhận được sự quen thuộc kỳ quái. Đó là Kelsa độc mồm độc miệng hắn quen biết trong suốt thời sinh viên. Lúc cậu nói một tràng như vậy, hắn chợt cảm giác được sự giận dỗi và không cam lòng.
Hein lại đưa qua một muỗng đồ ăn nhưng lần này Omega không chịu há miệng.
“Bạn học Kelsa, em đang ghen đấy à?”
Celin trừng mắt với hắn, không thèm quan tâm câu trêu ghẹo này.
Hein lại nhân cơ hội đút một muỗng.
Khi nhai, quai hàm Celin lên xuống với biên độ nhỏ, mắt nhìn vào bộ dụng cụ ăn trước mặt, mặt không đổi sắc nhai nuốt thức ăn. Song ngay lúc này, bả vai một bên chợt trùng xuống, là Alpha tựa đầu lên. Cậu ngừng nhai khẽ nghiêng đầu, cảm nhận hơi thở ấm áp lướt qua da thịt trên cổ khiến cậu không dám nhúc nhích.
Celin: “Dậy.”
Cậu nghe được tiếng cười khẽ của Hein, sau đó một bên tai chợt nóng như là có gì đó ướt mềm li3m qua…
Keng ——
Bộ dụng cụ ăn rơi xuống đất, Celin đứng phắc dậy tránh khỏi tầm mắt của Hein, chọn một chỗ cách xa ngồi xuống.
Tên thủ phạm Hein chớp chớp mắt: “Celin?”
Celin: “Có vẻ như anh không đói, tôi giúp anh uống sữa tươi cho.”
Hein: “…”
Celin lấy sữa hộp mua riêng cho Hein, từng miếng từng miếng diệt sạch sẽ trước mặt Alpha. Một lúc sau, cậu ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Nếu anh nhớ lại nhất định phải nói cho tôi biết đầu tiên nhé, được không?”
Hein gật đầu: “Đương nhiên.”
Sau khi chọc thủng bức màn ra vẻ của Celin Kelsa, gia chủ Calvid cuối cùng đã không còn ngốc nghếch như một tên nhóc mới lớn yêu đương mụ đầu nữa. Hắn nhận ra không phải chỉ một mình mình căng thẳng, ngược lại, người kia còn căng thẳng hơn cả hắn. Khôi phục trí nhớ bỗng chốc trở thành chuyện vô cùng cấp bách.
*Gốc là bản chất hổ giấy tức là ra vẻ hoặc gồng.
Dứa: Em xoay anh đủ rồi giờ đến lượt anh “páo thù”. Đề nghị ko spoil nhaaaa:)))))))
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️