Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Điền Văn Chúng Ta Của Sau Này... Chương 38: Bạo Lực Ngôn Ngữ

Chương 38: Bạo Lực Ngôn Ngữ

8:21 chiều – 27/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 38: Bạo Lực Ngôn Ngữ tại dua leo tr 

Spa vẫn hoạt động bình thường, nhưng sự việc kia đã bị hai chị em Mỹ Phượng tung lên mạng, hàng loạt các trang báo bôi bác khiến việc làm ăn trở nên khốn đốn hơn bao giờ hết.

Mở cửa cũng như không mở, hoàn toàn chẳng có khách hàng nào dám đến.

Phương Nghi rầu rĩ ngồi ở sảnh chính, nhân viên thờ thẫn dõi chờ Ngọc Lam từ trụ sở công an quận trở về.

Không khí lúc này dường như cô đặc, buồn bã mệt mỏi đến mức hít thở cũng thấy nặng nề.

Ngọc Lam xưa nay bản tính hiền lành lương thiện, lại còn có chút nhút nhát, bây giờ gặp phải tai họa trời giáng, chẳng biết đến bao giờ mới vượt qua được.

Phương Nghi thở dài, cô không bảo vệ được em gái Ngọc Lam, làm sao ăn nói với sự gửi gắm của Ngọc Bích đây? Khi Minh Anh và An Nhi đến thì Ngọc Lam vẫn chưa về.

Phương Nghi vội vã chạy ra cửa đón hai người họ, vả như rất mong chờ: “Hai đứa, sao rồi? Con nhỏ đó có mù thật không?” Minh Anh vừa đi vừa nói: “Tụi em đến đó nói chuyện, họ cũng đã lộ sơ hở nhưng không chắc ăn được.

Bệnh viện bảo mật thông tin quá tốt, đến mua cũng không mua được.

Em đoán là chị em nhà này nếu giả mù thì phải có cấu kết mua chuộc người của bệnh viện làm giả bệnh án mới có thể nghênh ngang chạy đến đồn công an khóc lóc.” An Ni chìa ra một cái máy ghi âm, đặt lên bàn, muốn đợi Ngọc Lam về rồi bật lên cho mọi người cùng nghe cuộc hội thoại hồi sáng trong bệnh viện.

“Dựa vào thời điểm báo án có thể xác định được họ đã dành thời gian để sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.” Phương Nghi mặt mài bí xị: “Chị biết ngay là có vấn đề rồi.

Xưa nay Spa làm mắt làm mi, có ai bị gì đâu.

Đột nhiên lòi đâu ra người chưa gì đã đi gióng trống kêu oan.

Cái loại hành vi thất đức như vậy thời nay đếm chả xuể.” “Khi điều tra chắc chắn phía cảnh sát sẽ đề cập đến, họ có lẽ đã chuẩn bị sẵn lời thoại đối đáp rồi.

Việc của mình bây giờ là tìm bằng chứng để chứng minh ả bị mù không phải do Ngọc Lam.” Minh Anh nói rất chắc chắn.

An Nhi cũng tiếp lời: “Giấy không gói được lửa đâu.

Mỹ Phượng đó hiện tại chắc cũng muốn mù thật đi.

Nếu mà giả mù thì chỉ có bất lợi cho cô ta thôi.” Lời này nghe đúng thật nha: “Chị cũng hi vọng là ả mù mẹ nó luôn đi.

Con người thất đức như vậy không xứng đáng có đôi mắt sáng.

Nhìn thấu nhân gian nhưng không thấu được đạo lý cuộc đời, mắt có cũng như mù.” Phương Nghi ấm ức nói.

“Cô ả mà mù thật thì Ngọc Lam càng bế tắc đó chị.” “Vậy thì xong vụ án trời phạt cho mù cũng được.

Lòng căm phẫn của chị cũng không gấp lắm.” “…” Lát sau Khải Lộc đưa Ngọc Lam về đến, vẫn là bộ mặt buồn bã rủ rượi, không một chút sức sống.

Khải Lộc biết mọi người đang chờ đợi điều gì, vừa ngồi xuống đã thay Ngọc Lam lên tiếng trần thuật: “Phía ban quản lý thị trường đã phân tích và điều tra nguồn gốc sản phẩm hoàn toàn hợp lệ và được phép lưu hành sửu dụng.

Nhưng giấy phép hành nghề vẫn chưa được trả lại, do còn điều tra về hành vi gây thương tổn cho người khác, hậu quả lại khá nặng nề.

Phía cảnh sát đã lập hồ sơ vụ án, sự việc thật sự đã nghiêm trọng rồi.

Họ cho rằng Ngọc Lam không đủ năng lực làm việc, mới gây ra hậu quả ngoài ý muốn.

Phía nạn nhân đã trình lên bệnh án, nhất quyết phải đưa sự việc ra tòa để dành quyền lợi.” Nghe xong mặt nào mặt nấy như vừa bị dội cho một ráo cứt trâu, tức giận, thất vọng, buồn bã, méo mó chưa từng thấy.

Đem so với tờ giấy vò thì ăn đứt luôn.

Phương Nghi tức giận đập bàn cái bốp: “Mẹ nó, không sợ quả báo ha gì?” Minh Anh nhìn An Nhi đang ôm ấp an ủi Ngọc Lam thì thở dài: “Đó là quy trình của một vụ án bình thường.

Một khi cảnh sát đã thụ lý thì phải làm theo từng bước.

Cây ngay không sợ chết đứng, chúng ta cứ chờ xem họ điều tra thế nào thôi.

Trong thời gian này cứ để Ngọc Lam ở nhà một thời gian, Spa cứ hoạt động bình thường thôi.” “Khách khứa đâu nữa mà hoạt động bình thường?” “Thì cứ mở cửa thôi.

Đóng cửa rồi người ta lại bảo mình có tật giật mình.

Khách dám vào, mình dám làm.” Phương Nghi thấy cũng hợp lý, gật đầu tán đồng.

Không gian rơi vào trầm mặc một lúc, Minh Anh như chợt nhớ ra việc gì: “Khải Lộc, phía cảnh sát có nhắc gì đến thời gian báo án của Mỹ Phượng không?” “Có.

Họ cho biết phía nạn nhân báo án chậm, đây là việc có lợi cho chúng ta.

Đúng như em nói, vì chúng ta chủ động hợp tác điều tra, họ cũng nghiêng về phía mình hơn.

Khi có thông tin mới nhất thì nhất định sẽ cung cấp để phối hợp điều tra.” Đó cũng xem như là một tin tức tốt.

Trước đây sự việc tai nạn lao động cũng khiến Vạn Hoa khó khăn trong một thời gian ngắn vì vướng phải sự thẩm tra của bên trên.

Minh Anh cũng đã dùng cách này để lấy được thiện chí của cảnh sát, lại thêm sự tin tưởng của ban quản lý thị trường và đội điều tra, sự việc cũng nhanh chóng được giải quyết và tìm ra người chủ mưu.

Bây giờ họa của Ngọc Lam cũng khá tương đồng, khó tránh Minh Anh cũng có kinh nghiệm mà mưu lược.

Khải Lộc lại nói thêm: “Phía cảnh sát cần thêm bằng chứng, nếu mình cung cấp được thêm bằng chứng có lợi cho mình, đây là thời điểm tốt để lật ngược tình thế.

Nếu đợi đến khi ra tòa, Ngọc Lam sẽ hoàn toàn bất lợi và buộc phải bồi thường.” An Nhi nghe đến đây thì cất lời: “Trước mắt chỉ có thể cung cấp camera ghi hình thôi.

Nếu chất liệu không có vấn đề, hành động và chuyên môn của Ngọc Lam không có vấn đề thì đủ để chứng mình nó vô tội rồi.” “Đúng vậy.

Bây giờ chỉ có cách này thôi.

Cảnh sát cũng rất tích cực điều tra, vụ này giải quyết không lâu đâu.” Khải Lộc gật đầu tán đồng ý kiến.

Ngọc Lam từ đầu tới cuối chỉ rầu rĩ không vui, đợi khi mọi người bàn bạc xong xuôi, chỉ còn lại ba người các cô, thì An Nhi mới lên tiếng bức xúc: “Bây giờ một là mày đi treo cổ chết mẹ cho rồi, hai là tháo cái nét buồn đó ra khỏi mặt đi.

Biết là gặp chuyện không hay đéo ai cười nổi, nhưng mày có cẩn phải ảo não tới mức chết đi sống lại như vậy không? Chuyện đâu còn có đó, khóc lóc khổ sở như vậy làm gì? Có buồn thì công an cũng đâu có đem dâng giấy phép lại cho mày ngay lập tức.

Lớn hết rồi, có chuyện gì thì cũng bình tĩnh đối mặt đi chứ, cứ làm ra vẻ mong manh như sương đó ra thì được gì? Khải Lộc thấy xót chứ tao thấy là tao muốn đấm á.

Mẹ, chơi chung bấy lâu rồi, sao lần nào cũng để tao phải nói thế?” Minh Anh đưa tay kéo vạt áo An Nhi, ý muốn ngăn cản, nhưng An Nhi lại như súng đã lên nòng: “Mày để tao nói.

Từ trước tới nay hễ có chuyện gì cũng trốn tránh, sầu khổ, mày nhắm làm vậy mà mọi chuyện qua liền thì làm.

Buồn ai mà không buồn? Tụi tao nghe mày có chuyện lớn như vậy cũng có vui nổi đâu.

Nhưng lúc nào nên buồn thì buồn, lúc nào nên bình tĩnh thì bình tĩnh giải quyết.

Mọi người hợp lực giải quyết việc cho mày, mày lại như cái xác không hồn, nhắm làm vậy mà coi được hả? Lửa trên tay mày còn không tự vứt đi, để đó đợi người khác đem thịt đến nướng ha gì?” “Mày nói nữa nó tự tử thật cho xem.” An Nhi trừng mắt với Minh Anh: “Mày nhắm nó chết như vậy ai tiếc? Có tụi mình khóc cho nó, chứ hai ả tố nga Thúy Vân – Thúy Kiều kia cười cho ngoác cái mồm lên, ruồi bay kiến đậu cũng không ngậm lại được đó.

Ngu cũng ngu vừa ngu phải, bán niềm vui cho thiên hạ, ban tiếng khóc cho người thương mình.

Trên đời có trăm loại ngu, nhưng cái ngu này là ngu nhất.” An Nhi chửi hay như hát, Ngọc Lam nghe thấm từng câu từng chữ, đến mức hổ thẹn trong lòng, không biết nên bày ra biểu cảm gì, hai mắt rưng rưng muốn khóc.

“Được rồi.

Chửi nhiều quá sẽ mất hay.” Minh Anh lên tiếng điều hòa không khí căng thẳng, đồng thời cũng là bắt thang cho An Nhi leo xuống.

Tuy cái cách an ủi này có hơi hướng bạo lực ngôn ngữ, nhưng nhìn chung lại rất hiệu quả.

Nước mắt đọng ở khóe mi ướt nhẹp khi nãy dường như đã rơi ngược vào trong, cơ mặt Ngọc Lam giãn ra, hít thở đều đặn: “Tao biết rồi.” “Biết rồi thì cười lên.

Chung Vô Diệm tuy xấu nhưng nhờ vui vẻ mà cưới được hoàng đế.

Mày đẹp mấy mà cái mặt như mất sổ gạo thì cũng bằng không.” “Tao mất giấy phép hành nghề thì khác gì mất sổ gạo đâu?” “…” Ừ, cái này đúng lắm.

Khải Lộc ở bên ngoài định mang nước vào cho họ cũng chẳng dám đem, chỉ có thể đứng ở cửa, lòng dạ rối bời.

Chẳng phải trách An Nhi mắng Ngọc Lam trong lúc dầu sôi lửa bỏng, mà chỉ trách bản thân không giúp gì được cho Ngọc Lam.

Đến cả an ủi cũng phải để bạn bè cô ấy lên tiếng.

Đối với Ngọc Lam, anh không là chỗ dựa tinh thần, cũng chẳng là chỗ dựa vật chất, giống như chẳng là gì cả.

Anh chỉ là một người ngoài cuộc, thế giới của cô anh vĩnh viễn không thể bước vào.

Hôm nay Trường Phong đã hủy vài lịch trình gặp gỡ đối tác, nhốt mình trong phòng làm việc, không muốn gặp ai.

Trong lúc tâm trạng tệ hại của anh đang cần có chỗ để trút, thì bao cát tự lăn tới, anh chẳng phải bỏ công đi tìm đâu xa.

Đình Dĩ vừa mở cửa đã thấy lạnh sống lưng, định quay người bỏ đi, thì sau lưng vang lên âm vực trầm đục như từ âm ti vọng đến: “Vào đây nói chuyện đi.” “Rốt cục là ai lại dám động vào anh thế? Tôi thay anh chém đầu.” Trường Phong ngồi trầm mặc, hai khuỷu tay chống lên bàn, bàn tay đan vào nhau đỡ lấy trán, anh rất đau đầu.

Đình Dĩ ngồi xuống ghế, quan sát biểu cảm của Trường Phong một hồi, không nhịn được mà lên tiếng: “Anh có chắc là gọi tôi vào đây nói chuyện không thế?” “Đến có chuyện gì?” Thông qua câu hỏi này, Đình Dĩ cứ cảm thấy chỉ cần anh nói sai một chữ sẽ lập tức bị đưa ra pháp trường vậy.

“Lâu ngày không gặp, sợ anh quên mất còn có người bạn này.”

Trường Phong ngẩng đầu lên, vẻ mệt mỏi: “Muốn nhờ vả chuyện gì?” “…” Nói như thể lần nào đến tìm cũng là nhờ vả anh ta vậy.

Thấy ai đó tâm tình không được tốt đẹp, Đình Dĩ cũng chẳng còn tâm trạng mà tán gẫu: “Không có gì to tát, chỉ là chút chuyện lặt vặt.” “Chuyện nhỏ mà cũng tìm đến tôi, cậu trở nên vô dụng như vậy từ khi nào thế?” “…” “Muốn gì thì cứ nói trắng ra, cứ lấp lửng như thế nghe càng thêm bực.” “…” “Không đúng, có thời gian đến đây thì chuyện cũng chẳng có gì to tát thật.

Vậy thì về đi.” “…” Đình Dĩ thầm oán trong lòng, rốt cục là kẻ nào đã chọc chó để anh là người bị cắn thế? Bây giờ bỏ chạy cũng chẳng kịp, ống quần đã bị gặm mất rồi.

“Không cần nói tôi cũng biết cậu đang mắng tôi là chó.” “…” “Là chuyện Phạm Nguyên bị chặn mối làm ăn à?” “Tin tức nhạy bén thật.” Trường Phong đứng dậy, đi về phía bàn trà, cởi áo vest vắt lên ghế rồi đặt mông xuống: “Trước đây Vạn Hoa là bạn thân của Phạm Nguyên, cậu làm ăn kiểu gì mà bạn thân cũng bỏ chạy thế?” Đình Dĩ vắt chéo chân, ngã người về sau: “Nghe nói Dương Hải Vinh đã từng đến tìm anh?” Trường Phong không trả lời câu hỏi này, mà đợi câu tiếp theo.

“Người này đang muốn cản đường tôi.” Đôi mài của Trường Phong hơi nhướng lên, sau lại hạ xuống: “Anh ta chưa từng đến tìm tôi.” Theo thông tin Đình Dĩ đang nắm trong tay, Hải Vinh rõ ràng phải đến tìm Trường Phong để kêu gọi vốn.

Thời gian của anh ta không còn nhiều, đáng lẽ phải tranh thủ khởi động công xưởng chứ.

Trường Phong biết thái độ của Đình Dĩ là không tin lời anh nói, anh cũng không buồn giải thích.

“Vậy thì càng tốt.

Tôi muốn anh ngăn người này lại.” “Sao lại muốn ngăn người ta? Hải Vinh này lợi hại cỡ nào có thể đe dọa đến Phạm Nguyên thế lực gấp mấy lần chứ?” Đình Dĩ hơi cười, giọng điệu dậy mùi giấm chua: “Chàng trai trẻ này không hề tầm thường.

Tôi vừa mất mối làm ăn, lại sắp mất luôn mối duyên tình nữa.” “Cô nương nhà nào lọt vào mắt của cậu mà tôi không biết thế?” Trường Phong hôm nay lại thích móc mỉa người khác cực kỳ.

Vả như làm thế thì tâm trạng của anh cũng được giải tỏa một chút.

Bản tính xấu xí này sao lại được hình thành thế nhỉ? Trên môi ẩn hiện nụ cười chua xót, Đình Dĩ im lặng hồi lâu mới đáp, dù biết người bạn này không mấy để tâm mà chỉ chực chờ cười vào mặt anh: “Chẳng giấu gì anh, giám đốc kinh doanh của Vạn Hoa chính là đối tượng tôi để mắt đến.” “…” Trường Phong biết họ có quan hệ anh em thân thiết nhiều năm, lại không biết bạn mình để ý đến con gái nhà người ta.

Lúc này, chuyện mà anh biết cũng chẳng dám nói ra.

Chỉ cảm thấy thật trùng hợp, hai người bạn thân lại cùng thích một cặp bạn thân khác.

Thế này gọi là đồng bệnh tương liên đấy à? “Gần đây tôi phát hiện ra Hải Vinh cùng em ấy cũng có giao tình.

Chàng trai trẻ này là một mối nguy hiểm lớn.

Cậu ta vừa xuất hiện, tôi đã mất cả chì lẫn chài rồi.” “Cho nên cậu đến đây tìm tôi làm quân sư tình yêu cho cậu?” “…” “Rất tiếc, tôi không có hứng thú về chuyện tình cảm của người khác.” Đình Dĩ không cam tâm nói: “Này, bạn bè với nhau, anh thấy chết không cứu thế mà coi được hả?” “Cậu đã chết chưa?” “…” Trường Phong tặc lưỡi, ánh mắt khinh thường: “Đừng nói như kiểu tôi không hiểu cậu là loại người gì.

Cậu không kề dao lên cổ người ta đã là êm chuyện rồi, còn ở đây khóc oan khóc ức cái gì?” “…” Chuyện của bản thân mình còn đang rối rắm, làm gì còn đủ tâm tư mà lo chuyện của người ta? Đến mắng thôi anh cũng thấy lười, hơi sức đâu mà quản nữa.

“Đình Dĩ, cậu thích con gái người ta thì phải mạnh dạn tấn công.

Còn không tiến tới là cậu chừa cơ hội cho người ta, rồi chạy đi mách người khác.

Bản lĩnh đàn ông của cậu còn chả bằng con kiến nữa.” Đình Dĩ căng mắt ra lườm Trường Phong, rồi hắng giọng: “Tôi vì nghĩ cho người ta nên mới chờ đợi đến bây giờ.

Tuổi xuân của con gái đẹp thế nào, tôi chả muốn đột nhiên nhảy bổ vào gây họa.

Khi em ấy đủ trưởng thành tôi mới dám tiến tới chứ.” Nói như vậy thì Trường Phong anh đang hủy hoại thanh xuân của An Nhi à? “Cậu cảm thấy khi nào thì người ta trưởng thành?” “…” “Không trả lời được đúng không?” “…” “Đợi khi người ta trưởng thành, mộ của cậu cũng đã được đắp tường thành rồi.” “…” “Bản lĩnh chẳng có mà còn lý do lý trấu.

Đáng đời con ma lẻ loi nhà cậu.” “Nói như thể anh có người yêu không bằng.

Tổng giám đốc Đặng Trường Phong, hộ khẩu nhà anh chỉ có mỗi cái tên của anh kia kìa.

Anh còn lớn hơn tôi ba tuổi đấy.

Bản lĩnh của anh hơn tôi bao nhiêu?” “…” “Đồng bệnh tương lân không biết cùng nhau đồng cam cộng khổ, ở đấy còn chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác.

Tôi còn có người để ý, ông lão U40 như anh còn ngồi đây mắng tôi cô đơn thì có gì mà hay ho? Có giỏi thì cưới vợ đi, rồi mang cái bản lĩnh đàn ông của anh ra đè đầu cưỡi cổ tôi tôi cũng chịu.” “…” Đình Dĩ bày ra dáng vẻ điềm đạm, hạ giọng xuống: “Anh Phong, tôi đến đây để nhờ anh giúp đỡ, không phải để tranh xem ai ế lâu hơn với anh.

Già cả rồi, còn cãi nhau như con nít làm gì?” “Cậu chửi vào mặt tôi rồi còn chê tôi già, cãi nhau như con nít.

Tự ăn cắp rồi tự la làng có thấy mệt mỏi không?” “…” Trường Phong bắt chéo chân, gác tay lên thành ghế: “Dương Hải Vinh này chưa đến tìm tôi, cậu đã đến đây căn dặn trước rồi.” “Người này vừa mới về nước đã nôn nóng mở công ty muốn cạnh tranh, đối đầu với cả Vạn Hoa lẫn Phạm Nguyên.

Cho thấy dã tâm không nhỏ.

Tôi cẩn thận cũng là lẽ đương nhiên.” Chỉ với vài lần gặp gỡ, trò chuyện không nhiều, Trường Phong cũng đủ biết Hải Vinh không phải người tầm thường.

Nhưng bản lĩnh thế nào lại dọa Đình Dĩ chạy đến chỗ anh cáo trạng thì anh chưa lĩnh hội được: “Được rồi.

Tôi sẽ để ý.” “Phía Vạn Hoa không muốn gia hạn hợp đồng với Phạm Nguyên là do Minh Anh chủ động đề nghị.

Tôi nghi ngờ Minh Anh đã bị người này dụ dỗ.

Cũng đủ thấy anh ta đang lợi dụng em ấy.” Nghe đến đây, Trường Phong nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Đúng là sống lâu thì dễ gặp chuyện lạ, chuyện này không lạ nhưng xác xuất xảy ra lại thấp.

Quanh đi quẩn lại, những mối quan hệ xung quanh đều có một sợi dây liên kết khó mà lý giải được.

Việc làm ăn có thể suy xét, nhưng về vấn đề tình cảm, Trường Phong anh tự biết điều mà không xen vào, nên chẳng thể nói với Đình Dĩ rằng hai người kia thực chất đã là một đôi.

Chuyện của ai người ấy quản, chuyện của anh còn đang rối như tơ vò đây này.

“Cậu lâu ngày tìm đến, ngoài việc cảnh báo tôi về đối thủ của cậu thì không còn gì nữa à?” Lời này nói ra mất tình nghĩa thật: “Vậy thì đến tìm anh ăn bánh uống trà đàm đạo về việc năm nay ai đắc cử tổng thống Mĩ à?” “Đúng là có công có chuyện thì sang, khi không ai dễ đem phần đến cho.” “…” Đình Dĩ cảm thấy chó cắn còn chả đau bằng bị Trường Phong mắng ấy chứ..

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.