Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 50

2:56 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 50 tại dualeotruyen. 

MÀN 9

BẮC CỰC QUANG XOAY CHUYỂN

Thế giới xoay quanh ngón tay bạn,

Nhấp nháy…

———-

NGÀY HÔM SAU

“Tiểu Chí, mau dậy đi con, xem ai đến kìa!”

Mới sáng sớm thứ 7, ai đến tìm tôi thế? Buổi biểu diễn hôm qua khiến tôi mệt rã người, sao chẳng cho người ta ngủ nướng chút nào vậy? Ủa? Không phải là A Mộc chứ? Chẳng lẽ rủ mình đi dạo phố à? Nhưng tôi hiện giờ chẳng có chút tâm trạng nào đi dạo phố cả.

“Tiểu Chí, mau ra đây đi, có khách đang chờ này.” Giọng nói dịu dàng của mẹ lại vọng đến.

Hừ… Chán thật! Dậy thôi, tuy tôi rất muốn ngủ tiếp, không gặp ai hết.

“Mẹ, con ra rồi này…” Tôi vẫn còn mặc đồ lót, con cái những nhà bình dân không mặc đồ ngủ vào mùa hè mà còn đầu tóc thì vẫn còn rối bung, vừa dụi mắt vừa đi ra khỏi phòng.

“Hello!” Giọng nói này nghe quen quá vậy nhỉ?Tôi bừng tỉnh mở to mắt ra. “Hả? Anh Nam Xuyên?” Thê thảm cho tôi rồi, cái thân hình chưa phát triển này của tôi bị anh Nam Xuyên nhìn thấy, mất mặt quá!

Ngay cả mẹ cũng thấy khó coi: “Tiểu Chí, mau vào thay đồ đi, đừng để anh ấy cười cho.”

“Dạ! Xin lỗi!” Tôi vội vàng đỏ mặt chạy vào phòng, đóng cửa phòng nhanh như chớp, tim cứ đập rộn lên như điên, mặt nóng bừng bừng! Sờ trán… hình như mình sốt rồi.

Thật là… Không biết anh Nam Xuyên có nhìn thấy rõ cái thân hình xấu xí này không nữa… Hu hu hu… Tôi muốn chết luôn cho rồi…

“Thật kỳ lạ, anh Nam Xuyên sao lại đến nhà tôi? Mà còn đến sớm nữa? Thật xui xẻo!…” Tôi vừa thay đồ vừa nghĩ tiếp: “Không biết có chuyện gì. Ui da! Không phải chuyển lời của Nguyên Dạ đuổi tôi khỏi Ban Kịch nghệ chứ? Nhưng cũng đâu cần đến sớm thế này? Sợ thêm một ngày phải tính tiền công một ngày à?”

Thay đồ xong, tôi vội rửa mặ, chải đầu, còn chăm chút gắn cái kẹp tóc mẹ mới cho hôm qua lên đầu, xong rồi mới dám trở lại phòng khách. Chỉ thấy mẹ thân yêu của tôi đang trò chuyện rất thoải mái với anh Nam Xuyên. Xem ra, anh này quả nhiên lợi hại, ngay cả mẹ mà cũng thích anh ấy.

“Mẹ…” Tôi áy náy ngắt quãng cuộc trò chuyện của họ, thậm chí còn hoài nghi sự xuất hiện của mình có cần thiết không nữa. Họ đang nói với nhau thật là thoải mái mà?

Mẹ lúc này mới phát hiện ra tôi: “Tiểu Chí, con qua đây. Ngồi chơi với anh Nam Xuyên đi, mẹ đến nhà dì Trần đây. Con nên nghe lời anh đấy nhé!” Mẹ còn quay qua nói với anh Nam Xuyên cái gì đó, sau đó xách giỏ đi ra ngoài. Sao mẹ nói không nghe xuôi tai một chút nào thế? Bảo tôi nghe lời anh? Làm như anh ấy là ông chú, còn tôi là đứa trẻ mới học mẫu giáo? “Cô bé! Vẫn còn buồn chuyện hôm qua à?” Anh Nam Xuyên rõ ràng biết thế mà vẫn hỏi. Chuyện xấu hổ như thế, làm sao có thể chớp mắt quên như thế? Tôi còn muốn bỏ học luôn nữa kìa.

Tôi cúi đầu, không đáp lời.

“Ha! Anh đâu có buồn, em lo làm gì cơ chứ?”

Anh Nam Xuyên nói đúng, người nên buồn là anh ấy mới đúng chứ. Bị một người con gái chẳng ra gì như tôi nói “Em thích anh Nam Xuyên quá” trước mặt mấy ngàn người, nếu là người khác cũng thấy phiền nữa là…

“Được rồi! Phấn chấn lên đi, anh hôm nay đến dẫn em đi thư giãn một chút!”

“Thư giãn? Sao…”

“Sao cái gì nữa? Thư giãn là thư giãn!”

“Nhưng mà…”

“Ui, đi thôi! Em còn đứng đó mà lôi thôi!”

Thế là, không cho tôi nói, anh ta kéo tôi đi ra ngoài.

Xuống đến dưới nhà tôi mới phát hiện ra anh Nam Xuyên hôm nay không lái xe hơi đến, mà đi bằng một chiếc xe đạp rất đẹp.

“Anh này, hôm nay anh định đạp xe đạp chở em đi hóng gió hả?” Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ hỏi.

“Sao thế? Em không thích à?”

“Sao lại không?Em thích lắm ấy chứ!” Tôi vui mừng khôn xiết, từ nhỏ đến giờ đã lâu, lâu lắm rồi không có ai dùng xe đạp chở tôi đi chơi cả.

“Thế em còn không nhanh lên? Mau lên xe đi!”

“Ờ! Vâng!” Tôi chạy đến ngồi lên xe mà lòng vui như hội. Không phải chứ? Anh Nam Xuyên người cao, xe cũng cao nữa, đối với dáng người của tôi, việc leo lên chiếc xe cao thế này quả thật khó khăn.

Chuyện gì thế này? Tôi còn đang cố sức leo lên thì anh Nam Xuyên đột nhiên ôm tôi lên, nhẹ nhàng đặt xuống yên xe, còn cười một câu, “Con heo ngốc” nữa! Sau đó anh bắt đầu đạp đi.

Còn tôi? Chìm đắm torng giây phút anh Nam Xuyên ôm lấy tôi lúc nãy, thậm chí chẳng còn biết xe chạy đi đâu nữa, cảm giác này thật là kỳ diệu…