Chương 1
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1 tại dưa leo tr.
Khai giảng năm học mới, bạn cùng phòng ỷ vào anh trai là minh tinh, làm mình làm mẩy ở kí túc xá chúng tôi.
Tôi phản kháng, cô ta điều khiển chiều hướng dư luận để mọi người mắng tôi.
Nhưng anh trai cô ta là nghệ sĩ làm việc cho công ty ba tôi, mẹ tôi là ảnh hậu mà anh trai cô ta muốn hợp tác, còn anh trai tôi, là trưởng nhóm mà anh cô ta đang làm thành viên á.
Bất ngờ chưa?
1.
Khai giảng học kỳ mới, tôi để hành lý trong phòng ngủ rồi xuống lầu mua kem.
Lát sau, khi về lại phòng ngủ thì phát hiện rất nhiều người vây lại phòng tôi.
Tôi ăn kem hỏi: “Sao đông người vậy trời?”
“Là Tô Ôn Hành, là Tô Ôn Hành dẫn em gái Tô Mạn Mạn đến trường học!”
Tô Ôn Hành là một trong các thành viên của nhóm nhạc vừa debut trong chương trình sống còn, rất được mọi người yêu thích.
Trùng hợp ở chỗ, anh trai tôi cũng ở trong nhóm này, còn là nhóm trưởng cơ.
Tôi khó khăn chen vào nhóm người thì thấy một cô gái mặc váy đen ngồi trên giường tôi.
Mà những bé thú bông tôi sắp xếp chỉnh tề trên giường bị cô ta vứt loạn.
Tô Ôn Hành đang mở nắp bình nước cho cô ta, xem ra cô gái này là em gái của Tô Ôn Hành, Tô Mạn Mạn.
Tôi có thói ở sạch, rất ghét người lạ ngồi trên giường mình, cũng ghét người lạ làm loạn đồ của tôi.
Cho dù tôi không vui nhưng vẫn khách khí nói: “Xin chào, đây là giường của tôi, làm phiền cậu đứng dậy.”
Tô Mạn Mạn cau mày: “Ngồi ở giường cậu một chút thì sao chứ? Cậu biết váy của tôi bao tiền không? 10 triệu (*) đấy, tôi ngồi trên ga trải giường của cậu thì có làm bẩn hay làm hỏng nó đâu?”
(*) đã đổi sang VNĐ.
Nói xong, cô ta còn cố ý dịch mông làm ga giường được trải thẳng của tôi nhăn nheo.
Một cơn giận xuất hiện trong ngực tôi.
Ga giường rẻ mạt trong miệng Tô Mạn Mạn là do bà nội tự tay làm cho tôi.
Bà nội tôi là nhà thiết kế nổi tiếng, cho dù là nghệ sĩ nào mặc đồ của bà đều luôn nổi bật trong các buổi tiệc, rất nhiều nghệ sĩ đều cầu bà tôi thiết kế đồ cho họ đó.
Có lẽ ánh sáng của anh trai minh tinh nhà Tô Mạn Mạn quấy phá, các bạn học nghe tôi nói vậy thì không ngừng chỉ trích.
“Tớ nói này, bạn học, cậu keo quá rồi đấy, Mạn Mạn người ta leo nhiều tầng lầu vậy nên mệt mỏi, ngồi nghỉ chân tí có sao đâu?”
“Nếu em gái của minh tinh chịu ngồi trên giường tớ, tớ vui còn không kịp ấy chứ.”
“Mạn Mạn, đừng ngồi ở giường cậu ta nữa, tới ngồi giường tớ đi.”
Có một cô bạn trong phòng ngủ vỗ giường mình, chủ động để Tô Mạn Mạn qua ngồi.
Tôi ngạc nhiên, không phải đại học là lồng kính à? Sao mọi người hiện thực thế?
Tô Mạn Mạn dắc ý nhìn tôi một cái, lúc cô ta đứng dậy thì chỗ cô ta ngồi dính vết bẩn màu đen.
Tôi nhướn mày: “Đây là không ngồi bẩn mà cậu nói à?”
2.
Mặt Tô Mạn Mạn có chút xấu hổ, sau đó đổi thành bộ dạng kiêu ngạo: “Còn không phải là cái ga giường rẻ tiền à? Đền cậu là được.”
Sau đó bĩu môi trách móc anh trai cô ta: “Nhất định là lúc anh lấy vali làm bẩn váy em.”
Tô Ôn Hành dịu dàng nói xin lỗi: “Được rồi, được rồi, là lỗi của anh.”
Các fangirl của Tô Ôn Hành sáng mắt: “Ôi, anh trai nhà chúng mình dịu dàng quá! Hâm mộ Mạn Mạn ghê, có anh trai tốt như thế.”
Tô Mạn Mạn nghe vậy thì nhếch cằm đầy kiêu ngạo.
Lúc Tô Ôn Hành nhìn về phía tôi, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi đền cho em 3 triệu tiền khăn trải giường, nhiều hơn thì khỏi thối.”
Giọng điệu kia cứ như tôi đang chiếm hời vậy.
Nói xong, Tô Ôn Hành đập ba triệu tiền mặt lên bàn.
Ái chà chà, hào phóng ghê.
Nhưng hắn không biết, chỉ riêng tiền vải dệt ga giường này của tôi đã 33 triệu, càng đừng nói cái này do bà nội tôi tự tay làm, tên tuổi của bà sẽ khiến ga trải giường này bán đắt gấp mười lần cái giá vốn.
Tô Mạn Mạn thấy tôi không phản ứng thì cười nói: “Có phải chưa từng thấy nhiều tiền vậy nên ngạc nhiên không?”
Tôi lạnh nhạt đáp: “Tôi ngạc nhiên thật, không ngờ giờ vẫn có người cầm nhiều tiền mặt như vậy, chuẩn bị sẵn đồ nghề để ra vẻ đó à?”
Mặt Tô Ôn Hành đen xì: “Em…”
Tôi nhìn ra được, Tô Ôn Hành muốn chửi tục nhưng vì giữ hình tượng nên nhịn xuống.
Các fangirl của Tô Ôn Hành nhịn không được mà bênh vực hắn: “Tớ nói này, bạn học, biết đủ đi, anh trai nhà bọn tôi có tiền cũng không phải để cậu lừa vậy đâu.”
“Nói thật đấy, 3 triệu gì chứ, tầm ba trăm là đủ rồi.”
Có lẽ do có fangirl chống lưng nên Tô Ôn Hành hợp tình hợp lý cầm hơn hai triệu về.
Hắn nhìn tôi cười nhạo, cứ như đang nói — ai bảo cô tham lam.
Tôi thấy vậy là đủ, lúc này có ai ra vẻ nửa mùa kiểu vậy không chứ.
Tôi không nói nhiều, trực tiếp lướt tìm ảnh chụp mua sắm của bà nội, ném ra trước mặt mọi người.
Bên trên ghi rõ ràng, chỉ riêng vải đã giá trị 33 triệu.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️