Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Dị Năng Cố Chấp Trong Lòng Anh Chương 39: Nỗi niềm tâm sự thời niên thiếu

Chương 39: Nỗi niềm tâm sự thời niên thiếu

10:51 chiều – 22/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 39: Nỗi niềm tâm sự thời niên thiếu tại dua leo tr 

Có đôi khi Biên Biên cảm thấy Cố Hoài Bích thật sự là một con chó lớn, đặc biệt là sau khi hai người xác lập quan hệ, cậu thường xuyên nhảy ra từ mấy chỗ kỳ cục, đẩy ngã Biên Biên xuống đất, nếu ở bên cạnh không có ai, có lẽ cậu còn liếm cô.

Cho dù là Biên Biên giữ đầu cậu bằng hai tay, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại là không được liếm, không thể liếm, nếu dám làm mặt cô dính đầy nước miếng thì chờ bị đánh đi!

Trên thực tế, Biên Biên giơ tay giơ chân đánh đấm Cố Hoài Bích như gãi ngứa cho cậu, căn bản không ngăn được ý muốn điên cuồng liếm cô của Cố Hoài Bích.

Hơn nữa cô còn không trốn được cậu, mặc dù là ở trong trường học nhìn thấy cậu cô đi đường vòng thì Cố Hoài Bích cũng có thể ngửi được từ không khí mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, biết ngay cô đang ở gần.

Biên Biên không có cảm giác mình có bạn trai, mà là cảm giác mình nuôi thêm một con chó trong hình dạng con người.

Sau đó Biên Biên phát hiện ra, nếu cô xịt nước hoa lên người có thể đánh lừa khứu giác của Cố Hoài Bích, có lần cô xịt rất nhiều nước hoa sau đấy trốn trên sân thượng trường học, Cố Hoài Bích định lên sân thượng tìm cô, lúc đi ngang qua hàng lang lớp học cậu hít vài hơi nhưng không ngửi được mùi của cô nên lập tức rời đi.

Kể từ đó, nước hoa là vật bất ly thân của Biên Biên, cô thường hay xịt lên người mình một chút. Cô cũng cần phải có không gian riêng chứ, không thể để Cố Hoài Bích ngửi vài cái là biết cô ở đâu, đang ở cạnh ai, đang làm cái gì, không có chút riêng tư gì.

Có điều cách này chẳng dùng được bao lâu, cái mũi của Cố Hoài Bích đã “Tiến hóa” ra hệ thống miễn dịch với nước hoa, nước hoa của Biên Biên đối với cậu không có tác dụng nữa.

Còn Cố Hoài Bích phát hiện Biên Biên thông minh lên chút, thế là cậu giận dỗi, cảm thấy Biên Biên đang đùa giỡn mình, tự nhiên cậu giống như bị cô diễn xiếc vậy.

Cậu giận dỗi hết ba ngày, buổi chiều ngày thứ ba, không có ai trong phòng học vậy là Biên Biên bị Cố Hoài Bích mạnh mẽ áp sát chân tường gặm đến không thở nổi.

……

Trút giận trong chốc lát, trả giá đến mai sau*.

*Câu gốc là 泄yu一时爽,道歉火葬场。(theo mình hiểu nôm na là vậy).

Suốt một tháng trời Biên Biên không nói chuyện với Cố Hoài Bích một câu.

Chiều hôm đó, bọn Phan Dương và Trần Chu đi ngang qua một cửa hàng bán quà lưu niệm và trang sức cho nữ, thấy Cố Hoài Bích mặc áo thun ba lỗ màu đen mặt không cảm xúc đang đứng trước kệ gấu bông hello kitty đáng yêu chăm chú lựa gấu bông.

Phan Dương và Trần Chu cùng dụi mắt, cho rằng mình gặp ảo giác.

Anh Hoài của bọn họ kiêu ngạo lạnh lùng ít khi nói cười, người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn thế này vậy mà có cái sở thích bí mật này à!

Đám nam sinh im lặng đi vào tiệm, trốn ở sau cột nhà quan sát cậu.

Cậu đứng mãi ở kệ hàng, khi thì cầm lấy gấu bông lên xem, khi thì lật tới lật lui xem notebook hình trái tim đáng yêu, hình như đang phân vân không biết nên mua món nào.

Đôi mắt của Phan Dương quá độc, cậu ta nói khẽ với Trần Chu: “Anh Hoài đang mua quà cho em gái đấy.”

“WTF! Có bạn gái?”

“Hơn năm mươi phần trăm là có.”

“Má ơi, này chuyện bắt đầu từ khi nào thế, ngày nào chúng ta cũng ở cạnh cậu ấy mà sao không biết gì hết.”

“Với bản lĩnh của anh Hoài, cậu muốn biết cậu ấy yêu ngầm, trừ khi đến Thiếu Lâm Tự tu luyện thêm mười mấy năm.”

Đương nhiên là Cố Hoài Bích biết có mấy cái đuôi ở sau lưng mình, nhưng cậu cũng không quan tâm lắm, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt vào đống trang sức nhiều màu sáng rực rỡ sáng chói.

Cậu chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một dây buộc tóc màu hồng nhạt.

Cậu kéo ống tay áo lên, cúi đầu nhìn dây buộc tóc màu đen trên cổ tay mình, là dây mà Biên Biên làm rơi cậu nhặt lên đeo, cậu đeo nó gần nửa năm rồi, bây giờ tặng cô một cái mới màu hồng nhạt cho “Có qua có lại”.

Cố Hoài Bích cảm thấy rất hài lòng, vậy là cầm dây buộc tóc màu hồng nhạt đi tính tiền. Lúc này, cuối cùng bọn Phan Dương không nhìn nổi nữa đi tới nói với Cố Hoài Bích: “Anh Hoài, không được đâu, cậu chọn quà cho con gái chọn tới chọn lui chỉ chọn được cái dây buộc tóc á?”

“Cái này chỉ có hai tệ, cậu có muốn trở nên keo kiệt không đó.”

“Tháng trước, Trần Chu tặng cho bạn gái cậu ta vòng cổ thạch anh cũng không tệ lắm, đưa cậu đến chỗ đó xem thử nhá?”

……

Nhóm cậu trai mồm năm miệng mười, rất có ý kiến với việc chọn dây buộc tóc làm quà của Cố Hoài Bích, với gia thế nhị thiếu gia của Cố thị tuyệt đối không thể tặng món quà rẻ như vậy được.

Cố Hoài Bích không bao giờ bị lời người khác tác động, từ khi còn nhỏ chuyện của cậu bị thêm mắm dặm muối quá nhiều, cho nên đối với cái nhìn của người khác Cố Hoài Bích chưa bao giờ để ý.

Cái dây buộc tóc màu hồng nhạt ấy, cậu càng nhìn càng thích, nên mua không chút do dự.

Buổi chiều tan học, Biên Biên đang cầm chổi quét hàng lang lớp khu dạy học, cậu im hơi lặng tiếng xuất hiện ở sau lưng cô, cậu vén mái tóc ngắn rũ vai của cô gom thành một bó sau đó cột lại bằng dây buộc tóc màu hồng nhạt,

Biên Biên quay đầu lại trông thấy cậu, cảnh giác lui về phía sau, để cái chổi che ở trước người, nếu là cậu dám làm cái gì đó với cô, cô sẽ dùng tới “Đả cẩu bổng pháp*”.

*Đả cẩu bổng pháp (dùng gậy trúc để đánh ác cẩu): là một trong những tuyệt chiêu trấn phái của Cái Bang. Song hành cùng đó là “Hàng Long Thập Bát Chưởng”. Đả cẩu bổng pháp là bộ bổng pháp (côn, gậy) chỉ có bang chủ đời trước đích thân truyền thụ cho bang chủ đời sau, là một loại côn pháp chí cao, bao đời Bang chủ Cái Bang nhờ nó mà nổi danh giang hồ.

Cố Hoài Bích nhìn dây buộc tóc trên cái đuôi ngựa của cô, ánh mắt có chút cháy bỏng.

Cậu đâu biết cột tóc, cái đuôi ngựa của Biên Biên lệch sang một bên, cô tháo dây buộc tóc xuống nhìn, khó hiểu hỏi: “Làm gì vậy?”

“Tặng quà cho em và…” Cố Hoài Bích nhìn đôi môi anh đào mềm mại ấy, mất tự nhiên nói: “Xin lỗi, anh không nghe lời em, anh sai rồi.”

Lúc này Biên Biên mới hiểu, thì ra Cố Hoài Bích tới tặng quà cho cô ―― một dây buộc tóc màu hồng nhạt, đưa cho cô cột tóc.

Cô cắn dây buộc tóc, dùng các ngón tay luồn vào trong kéo giãn nó ra, vuốt lại tóc lần nữa rồi mới dùng dây buộc tóc cột mái tóc đen nhánh mềm mại thành cái đuôi ngựa.

Một thời gian dài sau đó, Cố Hoài Bích mãi nhớ về chiều hôm đó, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ ở mái nhà hắt vào hàng lang, phủ lên khuôn mặt cô, mỗi một sợi tóc của Biên Biên như đang phát sáng lên.

Biểu cảm dịu dàng của Trần Biên Biên lúc cô cắn dây buộc tóc cậu tặng, như gió đêm ngày hè, như mặt trăng và mây mù trên núi, trở thành nỗi niềm tâm sự thời niên thiếu của Cố Hoài Bích.

**

Hôm Biên Biên thi cuộc thi bơi lội do thành phố tổ chức, Trần Văn Quân tự mình lái xe đưa Biên Biên đi, còn có Cố Thiên Giác, Tuệ Tuệ và Tiết Thanh đứng ở trước khu bơi lội vẫy tay với Biên Biên, cổ vũ cô cố lên.

Biên Biên trò chuyện với bọn họ vài câu rồi đến phòng thay đồ thay đồ bơi. Ở khu để đồ, Biên Biên bỏ điện thoại vào trong tủ, sau lại nghĩ gì đó, gửi định vị cho Cố Hoài Bích, rồi nhắn kèm thêm một tin nhắn: “Sắp bắt đầu thi đấu đó.”

Mặc dù Cố Hoài Bích không nói là sẽ đến xem thi đấu, Biên Biên cũng chưa nói cho cậu biết là hôm nay thi đấu, nhưng là cô cảm thấy chắc là Cố Hoài Bích biết, hẳn là cậu có quan tâm.

Có phải là tự cô ảo tưởng hay không, dù sao cậu cũng chưa nói từ “Thích” bao giờ. Có lẽ cô ở bên cạnh cậu mãi thành quen nên trở thành vật thuộc sở hữu của cậu, dẫu sao Cố Hoài Bích là người trọng tình cũ và ghét người mới.

Cho đến bây giờ, trái tim Biên Biên không phải là không có mất mát.

Đồng đội thi đấu đứng đối diện vẫy tay với cô, ý bảo cô cuộc thi sắp bắt đầu rồi, phải đến bể bơi làm nóng người.

Biên Biên vội cất điện thoại vào trong tủ, đội mũ và đeo kính bơi lên sau đó đi theo mọi người ra bể bơi.

Biên Biên quét mắt một vòng khán phòng, cuộc thi thế này người xem đa phần là người thân của các tuyển thủ nên số người xem không nhiều chỉ có vài người ngồi thưa thớt ở hàng đầu, và Cố Hoài Bích không có tới.

Có cha cô, Cố Thiên Giác, Tuệ Tuệ và Tiết Thanh ngồi ở hàng đầu, bọn họ hò hét cổ vũ tinh thần cho Biên Biên, Biên Biên cười với bọn họ, ý bảo mọi người yên tâm.

Cố Hoài Bích không có tới, trong ngày quan trọng của Biên Biên.

“Trần Biên Biên, đội của các bạn đã sẵn sàng.” Có một huấn luyện viên mặc đồ thể thao màu trắng đi tới, hướng dẫn các cô làm nóng người trước khi xuống nước.

Biên Biên ổn định lại cảm xúc, sau khi làm nóng người thì đi tới khu vực chuẩn bị.

**

Sáng sớm tinh mơ Cố Hoài Bích đã ra khỏi Vương Phủ Hoa Viên, nhưng mới đi được nửa đường cậu nhận được điện thoại của Trần Chu, nói là Phan Dương ở tiệm net Ngôi Sao bị người ta đánh tới mất nửa cái mạng.

Tính cách của Trần Chu so Phan Dương và mấy anh em khác thì chững chạc hơn nhiều, cậu ta không nói bậy bao giờ, nếu cậu ta nói mất nửa cái mạng chắc chắn là bị đánh sắp chết.

Cố Hoài Bích lập tức quay đầu lại, hỏi Trần Chu địa chỉ của tiệm net Ngôi Sao. Ở đó đúng thật là có đánh nhau, Phan Dương bị đánh đến vỡ đầu, máu chảy đầm đìa đầy đất, mọi người đứng xem còn cảm thấy ghê đến da đầu tê dại.

Phan Dương bị mấy tên côn đồ ấn giữ dưới đất đánh tơi bời, Cố Hoài Bích đứng ở cửa đã nghe thấy tiếng nện đánh nặng nề của ai đó.

Cố Hoài Bích thong thả đeo khẩu trang lên, để che mũi khỏi mùi khói nồng nặc sau đó cậu đẩy cửa đi vào.

Chuyện sau đấy khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, bọn họ trơ mắt nhìn cậu trai ở đâu xuất hiện một tay nhấc một người đàn ông vạm vỡ cao 1m8 lên, nhẹ nhàng quăng ra ngoài cửa sổ, tay còn lại ném một tên khác cao to không kém ra xa.

Trong vài phút đồng hồ, chỉ với một mình cậu đã xử mấy tên côn đồ, Phan Dương với cái đầu đầy máu, ôm bụng chống người đứng lên, chưa nói được câu nào đã phun ra một ngụm máu.

Cố Hoài Bích quay đầu lại nhìn Trần Chu cũng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trầm giọng nói: “Ngốc à? Đừng đánh nữa gọi 120 đi?”

Trần Chu vội vàng gọi 120, kêu xe cứu thương, đáng buồn là xe cứu thương còn chưa tới, xe cảnh sát đã đến trước.

Tất cả mọi người đánh nhau đều bị cảnh sát bắt, tất nhiên là bao gồm cả Cố Hoài Bích.

Nguyên nhân dẫn đến cuộc ẩu đả khá đơn giản, sáng sớm đám người Phan Dương đến tiệm net, thấy mấy bàn bên cạnh đang chơi game, do cái miệng thối chê người ta không nên chơi như thế này thế kia, kỹ thuật hạng bét gì gì đó, kết quả đối phương cũng là người nóng nảy, một câu không hợp là động tay động chân.

Mấy tên côn đồ ấy toàn là đầu thiết, ỷ bên đó có được Tae Kwon Do đai đen, đánh đám Phan Dương túi bụi, may là Cố Hoài Bích đến kịp, không thì hôm nay bọn họ không còn mạng đi ra khỏi chỗ này.

Cố Hoài Bích bị còng tay, cảnh sát ấn cậu đầu và nhét cậu vào xe cảnh sát.

Tuy nhiên nếu chuyện đánh nhau này kết thúc ở đây, có lẽ sẽ không đến mức quá tệ, nhưng trùng hợp hôm nay là ngày Biên Biên thi đấu, Cố Hoài Bích lại bị còng tay ngồi trong xe cảnh sát mà lòng nóng như lửa đốt.

Thế nên trong khi xe cảnh sát chờ đèn xanh, Cố Hoài Bích đưa tay ra bên ngoài bẻ gãy còng đồng thời đá văng cửa xe, chạy!

Tiếp đó, có thể nói từ trước tới nay ở Giang Thành chưa từng xảy ra cảnh xe cảnh sát đuổi theo tội phạm kíc.h thích y như phim bom tấn Hollywood.

……

Biên Biên đoạt được giải nhất của cuộc thi bơi lội, mọi người nhốn nháo quá trời, Cố Thiên Giác hét chói tai đến sắp bay mất nóc nhà.

Lúc này, “Tội phạm bỏ trốn” Cố Hoài Bích kéo theo một cơn gió mạnh xô cửa chen vào trong đám người ở bể bơi, đúng lúc nhìn thấy Tiết Thanh khoác khăn tắm lên người Biên Biên, Biên Biên còn cười với cậu ta.

Cảnh này k.ích thích đầu cậu “Ong” một tiếng, cảm giác da đầu nứt toạc.

Cố Hoài Bích trầm mặt và rời khỏi bể bơi mà không nói câu nào, tay cậu nắm chặt thành nắm, còn chưa đi tới đường lớn, lửa giận cậu cố gắng kiềm lửa giận sắp bùng nổ, con ngươi xuất hiện những đường tơ máu hoàn toàn khác với vẻ nhẹ nhàng bâng quơ đánh nhau vừa rồi.

Cậu thật sự rất cáu, định xoay người quay lại bể bơi xé xác cái người chạm vào người Biên Biên thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng đúng lúc này xe cảnh sát đuổi đến, cảnh sát lập tức xuống xe bao vây Cố Hoài Bích.

Vụ truy bắt ở bên ngoài không ảnh hưởng gì tới việc tổ chức lễ trao giải bình thường trong bể bơi, Biên Biên đứng trên bục lãnh giải thưởng, lãnh đạo thành phố tự tay trao giải cho cô, thế là Biên Biên nhận được khoản tiền thưởng kếch xù như ý muốn.

Nhưng cô không vui chút nào, cảm giác trong lòng trống vắng.

Mười một giờ tối, Đỗ Uyển Nhu đưa Cố Hoài Bích từ cục cảnh sát về nhà, bà tức giận đến run người, không phải do cậu bướng bỉnh phá phách, mà là do lo sợ.

Lúc bà nhận được điện thoại của cảnh sát, bà đang ở một cuộc họp quan trọng của hội đồng quản trị, nghe nói Cố Hoài Bích bị bắt đến sở cảnh sát, bà bất chấp những chuyện khác, cấp tốc lái xe đến sở cảnh sát hỏi thăm tình hình.

Bà được cho biết là Cố Hoài Bích đánh nhau ở tiệm net, sau đó lại nhảy xe chạy trốn bị cảnh sát đuổi bắt vài con phố, đến cổng sân vận động thì bị bắt.

Cảnh sát nói đùa với Đỗ Uyển Nhu: “Tốc độ chạy đường dài của con trai cô không khác gì vận động viên marathon cả.”

Tuy đây là một câu nói đùa, nhưng Đỗ Uyển Nhu lại đổ đầy mồ hôi lạnh, bà chỉ nói là cậu được rèn luyện sức khỏe từ nhỏ, sức chân rất mạnh.

“Nếu bọn họ phát hiện bí mật của con, con có biết sẽ ra sao không!”

Trong phòng khách, Đỗ Uyển Nhu vỗ bàn tức giận nói: “Cố Hoài Bích, mẹ nhắc nhở con, nếu còn còn muốn sống như người bình thường, thì xử sự cho giống người bình thường một chút!”

Cố Hoài Bích ngước mắt liếc nhìn Đỗ Uyển Nhu, lạnh lùng nói: “Trên thế giới này, người không có tư cách gọi con là quái vật nhất chính là mẹ, mẹ là người sinh con ra, không phải à.”

Đỗ Uyển Nhu như bị sét đánh, buồn bã nói: “Cố Hoài Bích, con trách mẹ sao?”

Cố Hoài Bích có chút hối hận, nhưng đang ở độ tuổi nổi loạn, cậu bị sự tức giận vô cớ chi phối nên lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo.

Hồi lâu sau cuối cùng cậu cũng nói: “Con có thể kiểm soát được, con sẽ không thay đổi đâu.”

Đỗ Uyển Nhu kích động nói: “Nếu con có thể kiểm soát được thì sáu năm trước con đã không làm chuyện đó với anh con!”

Bà vừa nói ra, người Cố Hoài Bích run lên, Đỗ Uyển Nhu cũng lập tức dừng chủ tài này lại, bà ngồi trên ghế giống bị rút hết sức lực: “Trở về phòng con đi.”

Cố Hoài Bích đi lên cầu thang, không buồn nhìn Cố Thiên Giác trốn ở sau rèm cửa sổ ở hàng lang nghe lén.

Cố Thiên Giác cầm điện thoại định mật báo cho Biên Biên, nhưng màn hình điện thoại bỗng nhiên đen thui, mở kiểu gì cũng không lên.

Một tiếng đập sầm cửa lại vang lên, trái tim nhỏ bé của Cố Thiên Giác đập thình thịch theo.

……

Sau đó, sự việc Cố Hoài Bích và bọn Phan Dương đánh nhau bị bắt đến sở cảnh sát lan truyền trong nhóm lớp, Biên Biên nghe nói ngày bọn họ bị bắt là ngày cô thi đấu.

Trước khi bắt đầu thi đấu cô còn gửi cho Cố Hoài Bích định vị và nhắn tin khéo léo bày tỏ mong muốn hy vọng cậu tới xem thi đấu.

Cậu biệt tăm biệt tích, thậm chí còn không trả lời.

Một câu giải thích cũng không có, một tuần trôi qua rồi, cậu vẫn chưa liên lạc với cô.

Nghỉ hè, Biên Biên buồn chán ở nhà với tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

Tuổi dậy thì tâm sin.h lý thay đổi, những tâm sự thầm kín hóa thành nỗi uất ức được phóng đại lên không ngừng, thậm chí vào những lúc trước khi chìm vào giấc ngủ mỗi đêm, cô đều len lén lau nước mắt

Hóa ra đơn phương lại khó chịu như thế này.

Thậm chí Biên Biên nghĩ lại cảm thấy những việc Cố Hoài Bích làm lúc trước toàn là lợi dụng cô, cô thật ngu ngốc khi nghĩ rằng cậu đối xử với mình rất chân thành.

Mấy ngày ngắn ngủi, chợt Cố Hoài Bích trở thành nỗi tâm sự trong lòng Biên Biên, người mà được gắn mác là lăng nhăng, bạc tình.

Cuối cùng vào buổi tối nọ, sau khi Biên Biên lau nước mắt, cô rút kinh nghiệm xương máu quyết định dao sắc chặt đay rối* vì không muốn thích cậu một cách hèn mọn như vậy.

*Dao sắc chặt đay rối: giải quyết dứt khoát.

Vì thế cô gửi tin nhắn chia tay cho Cố Hoài Bích.

Vẫn như tin nhắn trước, tin nhắn này cũng không thấy tăm hơi, không ai nhắn trả lời lại. Ngày hôm sau, Biên Biên quyết định phấn chấn lên, không được sa vào những cảm xúc tiêu cực đó, cô muốn sống một cuộc sống của chính mình, không được buồn bã vì người nào đó không xứng đáng.

Sau khi đơn phương chia tay, Biên Biên hẹn Tuệ Tuệ đi dạo phố, tiện thể mời Tuệ Tuệ ăn một bữa cơm, chúc mừng cô đạt được giải quán quân cuộc thi bơi lội.

Nhưng cơm chiều mới ăn được một nửa thì điện thoại của Biên Biên vang lên, là Cố Hoài Bích gọi.

Đột nhiên trái tim Biên Biên đập rất nhanh, cô hít sâu một hơi rồi nhận điện thoại.

Trong điện thoại rất ồn ào, hình như có tiếng ai đó đang hát, còn có tiếng con trai cười đùa rất lớn.

Cậu không nói gì cả, tiếng hít thở có chút hỗn loạn.

Biên Biên mấp máy môi, khẽ gọi tên của cậu: “Cố Hoài Bích.”

Cậu không đáp lại, chợt có tiếng Phan Dương vang lên: “Anh Hoài say đến như vậy rồi còn gọi cho ai đấy…”

Vài giây sau, điện thoại báo bận.

Cậu tắt máy.

__________