Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Cổ Đạo Kinh Phong Chương 34: Tàng thi tập sát

Chương 34: Tàng thi tập sát

9:09 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 34: Tàng thi tập sát tại dưa leo tr. 

Trước khi Chấn Giang Bảo bị diệt môn, tại Cô Tô không xa mới vừa xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ, hai đệ tử của Mộ Dung thế gia lỡ tay giết người!

Vốn Cô Tô là khu vực của Mộ Dung thế gia, có đệ tử lỡ tay giết người cũng không tính là đại sự gì, nhiều lắm đền mạng mà thôi, nhưng khi điều tra ra thân phận người chết, lại là người của Nam Cung thế gia, lại còn là bổn gia đệ tử. Điều này thì không hề đơn giản, Nam Cung thế gia có bổn gia đệ tử xuất hiện tại Cô Tô, vả lại bị bổn gia đệ tử của Mộ Dung thế gia giết chết, vô luận là cố ý hay là lỡ tay cũng đủ để cho mọi người suy nghĩ, suy đoán xôn xao.

Cái gọi là bổn gia đệ tử, chính là tông tộc đệ tử trong đại gia tộc, tức là đệ tử có quan hệ trực hệ huyết thống. Hình như những đại gia tộc như Mộ Dung, Nam Cung kết cấu hết sức lộn xộn, tỷ như trong Mộ Dung sơn trang rất nhiều tộc nhân cũng không mang họ Mộ Dung, cho dù họ Mộ Dung cũng không nhất định là bổn gia đệ tử, chỉ có là từ dòng họ Mộ Dung truyền thừa xuống, mới có thể xưng là bổn gia đệ tử. Bổn gia đệ tử cũng đều sẽ nhận được trưởng bối trong tộc đích thân truyền thụ võ nghệ, bởi vậy võ công cũng rất cao, thân phận địa vị cũng cao hơn so với các đệ tử khác.

Hiện tại bổn gia đệ tử của Mộ Dung giết bổn gia đệ tử của Nam Cung, làm cho mọi người nghi hoặc hai nhà vốn là kết minh quan hệ, vốn không nên phát sinh chuyện như vậy. Mà quan hệ giữa tứ đại gia tộc đang hết sức vi diệu, có thể sự kiện nhìn qua không lớn không nhỏ này trong đó rất nhiều biến số. Ai cũng không biết được, cuối cùng sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Có người chắc chắn, quan hệ giữa Mộ Dung cùng Nam Cung từ nay về sau sẽ rạn nứt, cục diện chế hành lẫn nhau giữa tứ đại gia tộc sẽ không còn nữa tồn tại, Tây Môn cùng Công Tôn nhất định sẽ thừa cơ hợp lực đối phó Mộ Dung hoặc Nam Cung, mà Thục trung Đường môn chỉ sợ cũng sẽ nhân cơ hội thúc đẩy đem thế lực ồ ạt hướng Trung Nguyên, những tiểu môn tiểu phái mới nổi lên gần đây càng thêm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tại Giang Nam mở rộng thế lực, võ lâm Giang Nam ắt phải đại loạn.

Đương nhiên, đây là tình huống xấu nhất, quan hệ kết minh giữa Mộ Dung cùng Nam Cung không có khả năng thoáng cái thì vỡ tan, tuy nhiên điều này cũng không phải không có khả năng, Nam Cung mặc dù cùng Mộ Dung kết minh, nhưng cũng hết sức kiêng kỵ thế lực ngày càng cường đại của Mộ Dung thế gia. Trên giang hồ từng đồn đãi Tây Môn, Công Tôn từng bí mật cùng Nam Cung gặp gỡ, không biết bàn bạc chuyện gì.

Vốn có dựa theo ước định kết minh, Nam Cung muốn cùng Tây Môn cùng Công Tôn gặp gỡ, nhất định phải Mộ Dung có mặt, đồng dạng Mộ Dung muốn cùng Tây Môn cùng Công Tôn gặp gỡ, cũng phải có Nam Cung có mặt, như vậy mới sẽ không khiến song phương ngờ vực vô căn cứ. Nhưng lần đó Nam Cung cùng Tây Môn, Công Tôn bí mật gặp nhau, cũng không thông báo cho Mộ Dung, khiến cho lần đó xảy ra không ít sóng gió. Tuy nhiên Nam Cung thế gia thề thốt phủ nhận việc này.

Hiện tại Mộ Dung đang an vị tại trong đại sảnh Mộ Dung sơn trang, quản gia Mộ Dung An đứng ở bên cạnh hắn, phía dưới là hơn mười đệ tử Mộ Dung gia, trong đó hai người khoanh tay cúi đầu, mặt mang sợ hãi, chính là bọn họ lỡ tay giết chết tên đệ tử Nam Cung kia.

Hai người khoảng ba mươi tuổi, một người tên là Chiêu Hổ, một người tên là Chiêu Báo, đều mi dày mắt lớn, lưng hùm vai gấu, hình dáng rất giống nhau, đúng là hai huynh đệ. Bọn họ là bổn gia đệ tử của Mộ Dung thế gia, võ công cũng khá cao.

Mộ Dung đi tới trước mặt hai người, nhìn một người trong đó, nói:-Chiêu Hổ, ngươi nói đi, là chuyện gì xảy ra?

Chiêu Hổ không dám ngẩng đầu, nói:– Thiếu chủ, huynh đệ chúng ta tại tửu quán uống rượu, nghe thấy người kia đang nói linh tinh, chúng ta lúc đó cũng uống hơi nhiều, giận dữ mới mắng hắn, nào ngờ liền lỡ tay giết hắn, chúng ta cũng không biết hắn nguyên là người của Nam Cung thế gia, xin thiếu chủ trách phạt.

– Hắn nói linh tinh cái gì?Mộ Dung hỏi.

“…” Chiêu Hổ không có trả lời.

– Nói!Mộ Dung hai mắt lóe lên.

Chiêu Báo vừa nhìn thấy thần sắc Mộ Dung bất thường, vội vàng nói:– Thiếu chủ, hắn nói lão gia nói bậy, ta cùng đại ca mới ra tay giáo huấn hắn, chúng ta cũng không biết hắn là người của Nam Cung gia, không nghĩ tới hắn lại kém như vậy, chúng ta mới ra quyền, hắn liền ngả xuống đất tắt thở.

– Câm miệng! Ta nói các ngươi bao nhiêu lần rồi, bảo các ngươi không được mê rượu sinh sự, hiện tại quả nhiên đã xảy ra tai nạn, các ngươi có biết sẽ có hậu quả gì không!

Hai người cũng không dám lên tiếng, bên cạnh có người cùng bọn chúng quen biết mở miệng cầu tình nói:– Thiếu chủ, Nam Cung thế gia ngang nhiên phái người lẻn vào Cô Tô chúng ta, lại không lộ ra thân phận, rõ ràng là cố tình rình mò, nếu bọn họ không coi Mộ Dung gia chúng ta ra gì, cho dù chúng ta lỡ tay…

– Câm miệng!Mộ Dung quát lớn một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, mọi người không ai dám lên tiếng nữa.

Ánh mắt Mộ Dung đảo qua mọi người, nói:– Hắn không lộ ra thân phận, chính là Nam Cung phái tới rình chúng ta sao? Các ngươi đi Tầm Dương, cũng có báo thân phận ra với Nam Cung không? Bản thân các ngươi không làm tốt bổn phận, còn nói người ta cái gì!

Một đám đệ tử phía dưới cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.

Mộ Dung lại nói:– Chúng ta xuất thủ trước, là chúng ta không đúng! Giả như chúng ta có đệ tử tại Tầm Dương bị giết, chúng ta sẽ nghĩ thế nào? Hiện tại bọn họ có đệ tử bị giết tại đây, bọn họ sẽ nghĩ thế nào, các ngươi biết hậu quả gì không?

Có người nhỏ giọng nói:– Chúng ta chẳng lẽ lại sợ Nam Cung tới trả thù…

– Câm miệng!Hai mắt Mộ Dung hầu như nhấp nhoáng tử quang:– Các ngươi cứ tự cho mình là nhất, tự cao tự đại, các ngươi có biết hay không, Tây Môn, Công Tôn vẫn đối với chúng ta nhìn chằm chằm như hổ đói! Nếu như ngay cả Nam Cung cũng vào hùa với bọn họ, Mộ Dung thế gia chúng ta lập tức nguy như chồng trứng!”

Chiêu Hổ ‘Phịch’ quỳ rạp xuống đất, nói:– Thiếu chủ, một người làm một người chịu, người là ta giết, Chiêu Báo còn chưa ra tay, Nam Cung đệ tử kia đã bị ta đánh ngã tắt thở, thiếu chủ muốn xử trí, cứ việc xử trí ta được rồi.

Chiêu Báo bên cạnh cũng vội vàng ‘Phịch’ quỳ xuống đất, kinh hô:– Đại ca, ngươi nói gì vậy? Huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, người là huynh đệ chúng ta giết, chúng ta sẽ chết để tạ tội!Nói rồi hai người đồng thời giơ chưởng hướng đỉnh đầu bản thân đánh tới.

Mọi người kinh hãi, muốn ra tay ngăn cũng không kịp!

Mộ Dung đưa tay ra, lập tức nắm lấy cổ tay hai người, quát lên:– Đồ ngu, cho dù chết thì ích lợi gì! Hiện tại đã không đơn giản là việc của hai người các ngươi, ngày mai các ngươi theo ta đến Tầm Dương một chuyến, sống hay chết, phải xem Nam Cung xử trí như thế nào!

Chiêu Hổ, Chiêu Báo cùng kêu lên nói:– Mặc cho thiếu chủ xử trí, chết không một câu oán hận!

– Tốt! Như vậy mới là đệ tử Mộ Dung gia! Lui xuống đi!

Mọi người lui ra, phòng khách chỉ còn lại có Mộ Dung cùng quản gia Mộ Dung An. Mộ Dung An đã hơn năm mươi tuổi, là lão quản gia, bình thường những công việc vụn vặt của Mộ Dung gia cũng do hắn xử lý, lao tâm lao lực, Mộ Dung cũng rất kính trọng vị lão quản gia này.

– An thúc, Chiêu Hổ, Chiêu Báo nói có thật hay không?Mộ Dung hỏi.

– Thiếu chủ, ta đã âm thầm tra xét qua, lời nói của Chiêu Hổ, Chiêu Báo xác thực là thật. Lúc đầu hai huynh đệ bọn họ tại một tửu quán uống rượu, đến lúc uống hơi say, lại nghe được bàn bên cạnh có người đang nói… nói về lão gia, bọn họ chịu không được, liền quát người nọ bảo ngưng lại, ai biết một lời bất hoà liền động thủ. Theo những người chứng kiến lúc đó nói, Chiêu Hổ quả thật chỉ đánh một quyền, người nọ đã ngã xuống đất tắt thở.

Mộ Dung lẩm bẩm:– Đệ tử Nam Cung thế gia sao lại vô dụng như thế?

An thúc nói:– Ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, hơn nữa nhìn qua một quyền kia của Chiêu Hổ cũng không nặng.

– Thi thể ở đâu?Mộ Dung hỏi.

– Mời thiếu chủ đi theo ta.

Mộ Dung cùng An thúc đi tới một nơi trong sân, trên mặt đất đặt một thi thể, dùng một tấm vải trắng che lên.

Mộ Dung cúi người đưa tay muốn xốc lên tấm vải trắng, trong nháy mắt ngón tay hắn sắp chạm đến tấm vải trắng, hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy trong khí tức tử vong dưới tấm vải trắng lộ ra một tia sát khí vô cùng lạnh lẽo!

Ngay tại trong nháy mắt này, một đạo lam quang lạnh lẽo từ dưới tấm vải trắng bắn ra, đâm thẳng tới yết hầu Mộ Dung!

– Thiếu chủ!An thúc thất thanh kinh hô! Đột ngột như vậy, lại gần trong gang tấc, mặc cho Mộ Dung có thần công cái thế, cũng rất khó tránh được!

Nhưng thật khó tin, thân ảnh Mộ Dung thoáng cái đã biến mất, sau đó lại xuất hiện cách chỗ vừa rồi vài thước. hóa ra tuy hắn cúi xuống, nhưng chính là đang sử ra thân pháp độc bộ thiên hạ của Mộ Dung thế gia —— Di Hình Hoán Ảnh!

Đạo hàn quang kia xẹt qua yết hầu của hắn, Mộ Dung có cảm giác lạnh lẽo như thể yết hầu của mình đã bị cắt vỡ!

Người dưới vải trắng sau khi xuất một kích, cũng không quan tâm có đắc thủ hay không, động thân bay lên, dùng vải trắng che người nhảy ra bên ngoài sân. An thúc đang muốn truy đuổi, nhưng thân ảnh Mộ Dung đã bay ra ngoài sân đuổi theo.

Sau một lúc lâu, Mộ Dung trở về, trong tay cầm tấm vải trắng đó, trên vải trắng có nhiều lỗ thủng nhỏ như lỗ châm.

– Thế nào rồi thiếu chủ?An thúc vội vã hỏi.

– Hắn đã chạy thoát.Mộ Dung nói.

– Thiếu chủ xem này!An thúc đưa một thanh chủy thủ cho Mộ Dung.

Mộ Dung cầm lấy, chủy thủ dài không tới nửa thước, toàn thân hiện lên thanh quang màu lam, rõ ràng đã tẩm kịch độc, xem ra là một lòng muốn đưa hắn vào chỗ chết.

– Rốt cuộc người nào dám xông vào sơn trang ám sát thiếu chủ?An thúc lẩm bẩm.

– Người này võ công không dưới ta!Mộ Dung nói.

An thúc kinh hãi, nói:– Thiếu chủ, có thể là người của Nam Cung thế gia không?

Mộ Dung vẻ mặt ngưng trọng:– An thúc, việc vừa rồi trước khi chưa điều tra rõ, không được nói với bất cứ ai!

– Vâng, thiếu chủ!

Trên mặt đất còn nằm một thi thể, vừa rồi người nọ nằm ở trên thi thể ám sát Mộ Dung!

Mộ Dung nhìn thi thể trên mặt đất, hỏi:– Hắn chính là tên đệ tử kia của Nam Cung?

– Đúng vậy thưa thiếu chủ.An thúc đáp.

– Không có người nào coi chừng sao?Mộ Dung lại hỏi.

– Ta không nghĩ tới có người dám xông vào Mộ Dung sơn trang, cho nên… là ta nhất thời thất trách!An thúc vẻ mặt hối hận áy náy, vừa rồi nếu như Mộ Dung bị ám sát, bản thân cho dù chết một vạn lần cũng là không thể tha thứ được.

Mộ Dung ngữ khí hòa hoãn nói:– An thúc, hiện tại giang hồ thay đổi bất ngờ, không hề bình lặng như ngày trước, mọi chuyện thúc phải cẩn thận!

– Vâng, ta sẽ ghi nhớ lời thiếu chủ.

Mộ Dung gật đầu, cúi xuống xem xét.

Người chết gần ba mươi tuổi, ngoại trừ trên ngực có vết quyền ấn, toàn thân không có một vết thương nào khác, Mà chỗ quyền ấn không hề sưng đỏ ứ xanh, theo lý bị người một quyền đánh chết, không có khả năng không có bất cứ điểm sưng ứ nào, chỉ còn có một khả năng, chính là hắn đã chết trước đó.

Mộ Dung cau mày lẩm bẩm:– Xuất thủ đúng là không nhẹ, nhưng cũng không phải trí mạng, dù cho người bình thường cũng có thể chịu đựng được, huống chi là bổn gia đệ tử của Nam Cung?

– Thiếu chủ, không bằng giải phẫu thi thể kiểm tra?An thúc nói.

– Không được!Mộ Dung lập tức nói:– Đệ tử của chúng ta giết người đã khó có thể ăn nói, nếu như lại giải phẫu thi thể sẽ càng khiến Nam Cung bất mãn, cho là chúng ta cố ý làm nhục.

– Nhưng việc này hết sức khả nghi, lẽ nào Mộ Dung chúng ta chịu oan khuất này?

– Việc này ta tự có tính toán, An thúc, phiền thúc đi chuẩn bị một bộ quan tài tốt nhất.

– Vâng! Thiếu chủ…

Mộ Dung thấy An thúc muốn nói lại thôi, bèn hỏi:– An thúc, có phải thúc muốn nói gì không?

An thúc nói:– Thiếu chủ, ngày mai thiếu chủ thật sự muốn tự mình đi Nam Cung?

– Ừ.

– Thiếu chủ, chi bằng để thuộc hạ mang Chiêu Hổ, Chiêu Báo đi Nam Cung, ta lo lắng Nam Cung sẽ đối với thiếu chủ…

– Lần này ta phải tự mình đi, thúc yên tâm, Nam Cung vẫn còn chưa đến mức như vậy.

– Nam Cung gia chủ đương nhiên sẽ không, chỉ sợ…

– Ta đã quyết định rồi, thúc đi chuẩn bị quan tài trước đi.

– Thiếu chủ, vậy có cần phải giám thị Chiêu Hổ, Chiêu Báo hay không, ta sợ bọn họ…

Mộ Dung cười cười, nói:– Không cần, bọn họ đều không phải là người tham sống sợ chết!