Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Khác Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi Chương 11: Chỉ là có chút tò mò.

Chương 11: Chỉ là có chút tò mò.

4:06 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 11: Chỉ là có chút tò mò. tại dua leo tr

Nhạc Hy ngồi trong xe, tay lướt smartphone, cô hết nhìn đồng hồ rồi lại buồn chán nhìn cửa công ty. Đã gần một tiếng rồi anh ta vẫn chưa quay lại, trong lòng bỗng truyền đến cảm giác hồi hộp.Tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhạc Hy nhìn số máy rồi bấm nút nghe“A lô”“Triệu tiểu thư, cô chưa quên tôi đấy chứ?”Không phải câu “Cô còn nhớ tôi không?” hay câu “Nhận ra tôi không?”. Cái người trên 80% đang có ý gì đó, cô lại quên chuyện gì chăng?“Lý tổng, anh nói thế là ý gì?”“Con người tôi đơn giản lắm.”Cô phỉ nhổ, câu này phải để cô nói mới đúng. Anh ta mà đơn giản chắc những người con lại giản đơn tới mức chỉ cần ăn cơm không,uống nước lọc, cả tháng mặc một bộ quần áo mất.“Đừng có vòng vo, tôi không có nhiều thời gian.”“Lý Minh tôi tự hỏi liệu ngày mai Triệu tiểu thư có thể đến Lý gia dự tiệc…?” Anh xoay xoay cái bút, kiểu gì thì kiểu, cô cũng phải đến, nếu không cái kế hoạch của tôi đổ sông đổ bể thì tiếc lắm.“Anh tự hỏi thì cũng có thể tự trả lời.” Trời sinh cô và Lý Minh là hai dạng người khác nhau, một người là cáo già trên thương trường, người còn lại là một bác sĩ từ quần áo đến đồ ăn đều giản dị. Đầu dây bên kia im lặng một lúc, anh cười đầy gượng gạo. Nhạc Hy thấy vậy định dập máy, Lý Minh không phải dạng bình thường, tốt nhất nên tránh xa. Khi cô bắt đầu đưa điện thoại rời khỏi tai thì anh ta lên tiếng“Hay mai tôi qua đón cô.”“Xin lỗi, tôi bận rồi.” Cô tắt điện thoại vừa vặn thời điểm Quân Hàm chui vào xe. Anh đóng cửa rồi bắt đầu khởi động xe, miệng mấp máy:“Xin lỗi, chờ tôi lâu không?”Cô nhìn anh, thời gian mà kéo dài thêm nữa chắc cô sẽ rình anh quay lại xé xác anh. Cái con người này, tại sao lại lề mề, chậm chạp như vậy; bảo đợi một lát… Một lát của anh ta là một tiếng của bổn cô nương đấy.“Anh ngủ quên ở nhà vệ sinh à?”“Xin lỗi, tôi có chút chuyện.”Nhạc Hy hừ một cái, ngoài ba cái câu ‘Xin lỗi’ không còn quà bồi thường khuyến mãi à?Không đợi Nhạc Hy trả lời, cứ thế chiếc xe lao đi trên đường. Cô lặng im nhìn các quán xá ven đường, từ lúc anh ta vào xe, một mùi hương nam tính cứ phe phẩy bên mũi làm Nhạc Hy có chút mê.“Quân Hàm…”“Gì?”“Người anh có cái mùi gì ý!”Nghe đến đây anh giơ tay áo lên ngửi, đầu lông mày nhíu lại, sáng nay không xịt nước hoa nhưng vẫn rất thơm, anh thấy mặt cô cau có như vậy thì nhanh chóng ngoảnh mặt sang hỏi:“Cô nói xem là mùi gì?”“Tôi chịu, nhưng mà nó thơm cực, anh dùng sữa tắm gì đấy?”Cô cười rồi tiếp tục im re.Quân Hàm hơi nhếch khoé môi, đây là đang tán tỉnh anh à?“Có thích không?”“Có.”“Thích tôi?”“Khẩu vị nặng như anh, tôi không dám.”“Không thử sao biết? Tôi nghĩ cô không xuống nổi giường ba ngày ba đêm đâu.”“Vô sỉ.”Nhạc Hy xì một cái. Đầu óc anh ta không còn cái gì khác chắc.Quân Hàm cười như không, anh chưa từng thấy cô gái nào như Nhạc Hy, cứ đùa đùa cợt cợt, tính tình lại thất thường, khó nắm bắt. Có thể bây giờ cô vui vẻ như này nhưng biết đâu buổi tối cô lại bùng phát, tặng anh một cốc nước như Cao Dương thì sao?

Chiếc xe dừng trước cửa khu trung tâm thương mại gần đó. Cô lập tức phản ứng gay gắt, không chịu xuống xe:“Anh định vào đây à?”“Coi như tôi bù đắp cho cô chuyện vừa rồi, mua gì tuỳ í.”Cô cứ ngồi trên xe, Vương Quân Hàm thấy cái mặt xị ra thì lập tức đoán ra:“Cô không muốn vào à?”“Ừ”“Cô làm sao?”Triệu Nhạc Hy cô lại bắt đầu giở thói rồi đúng không? Thấy tôi chiều cô như vậy định làm càn à? Chẳng lẽ Vương thiếu tôi lại phải bế cô như bế công chúa, bước vào trong ánh mắt đầy hâm mộ của mọi người?“Không thích, đi nơi khác đi!”Cô kéo tay anh, nhìn thấy cái tên thật ngứa mắt.‘Sở Văn Lục Thiên, đừng tưởng cả thế giới này chỉ có một mình Trung tâm thương mại nhà anh… Cái gì mà Toà nhà Sở Thiên. Chối tai chối mắt.’Nhạc Hy ôm cục tức trong lòng, cứ hết liếc cái tên rồi liếc sang Quân Hàm.“Sao còn không đi?”“Lí do?”“Mẹ kiếp, anh là bị mù hay sao mà không nhìn thấy chữ Sở Thiên to lù lù kia? 8 năm trước tôi nói sẽ không đụng chạm đến nhà họ Sở, giờ vác mặt vào trong, khác nào…”Cô dừng lại, không nói nữa, hình như cô phản ứng hơi quá, chuyện cũng chẳng nghiêm trọng đến nỗi vậy.“Chỉ là chút tò mò, vậy chúng ta đi nơi khác.”___________________________#Xu