Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Khác Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu Chương 49: Cách đại lão dỗ người

Chương 49: Cách đại lão dỗ người

1:44 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 49: Cách đại lão dỗ người tại dualeotruyen. 

Edit: SCR0811

Nhà chính Mễ gia.

Chuyến bay của ba mẹ Mễ đáp xuống Khang Thành lúc sáng sớm, mười giờ kém đã về tới.

Xuống xe, mẹ Mễ nhìn chồng đang chậm rãi bước từng bước một phía sau, hỏi người hầu đang xách hành lý giúp mình: “Uyển Uyển về chưa?”

“Vẫn chưa.” Người hầu sửng sốt một chút rồi mới trả lời.

Mẹ Mễ có chút thất vọng, trong mắt tràn ngập nỗi mất mác.

“Không phải nó đã nói sẽ về ăn trưa sao? Chắc sắp đến rồi.” Ba Mễ ngồi xuống ghế. Ông hơi béo, sau khi nghỉ ngơi điều dưỡng nửa năm lại còn tăng thêm vài ký, đứng cạnh mẹ Diệp nhỏ nhắn thon thả, dáng vẻ lưng hùm vai gấu của ông trông như một tòa núi lớn.

“Để con gọi điện hỏi chú Diệp một chút.” Mễ Viêm bước xuống từ sau xe, nghe cuộc nói chuyện của ba mẹ, lên tiếng.

“Được, Viêm Viêm mau gọi đi.” Mẹ Mễ nói ngay.

“Đừng có gọi con là Viêm Viêm.” Mễ Viêm tức giận nhíu mày, nhưng vẫn lấy di động gọi cho Diệp quản gia.

Lúc Diệp quản gia nhận được điện thoại, ông đang gõ cửa giục Mễ Uyển rời giường, nghe tiếng chuông, ông vội bắt máy: “Cậu chủ”

“Chú Diệp, Mễ Uyển tới chưa?” Mễ Viêm hỏi thẳng.

“Cô chủ…” Diệp quản gia nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, nhanh trí đáp: “Đang chọn quần áo, cô ấy muốn ông chủ và bà chủ nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của mình, từ sớm tinh mơ đã bắt đầu chọn quần áo, đến giờ vẫn chưa xong.”

Còn biết làm điệu?

“Kêu nó mau qua đây, mặc cái gì cũng được, nó có mặc thế nào cũng như nhau cả thôi.”

“Vâng, tôi…”

Diệp quản gia còn chưa nói xong, cửa phòng đã bị mở ra, Mễ Uyển vò đầu, bực tức hét lên: “Chú Diệp, sớm vậy chú gõ cửa làm gì thế. Chưa đến mười giờ nữa, bữa trưa mười hai giờ mới bắt đầu, mười một giờ hãy gọi tôi.”

Nói xong, không chờ Diệp quản gia trả lời, cô đã đóng sầm cửa lại.

“…” Mồ hôi lạnh nhỏ khắp đầu Diệp quản gia, ông thấy đây là thử thách khắc nghiệt nhất trong kiếp sống quản gia của mình.

“Chú Diệp, vừa nãy chú đang gạt tôi sao?” Giọng ở đầu kia điện thoại lạnh như băng.

Tiêu rồi tiêu rồi, cậu chủ tức giận, làm sao bây giờ? Diệp quản gia hoảng loạn, cơn giận của cậu chủ rất đáng sợ, chẳng may đuổi việc mình luôn thì sao. Đuổi việc? Khoan đã, hình như bây giờ người phát lương cho mình không còn là cậu chủ nữa.

Gan của Diệp quản gia lập tức phình lên, cười ha hả: “Cậu chủ, hiện giờ tiền lương của tôi do cô chủ trả, vậy nên… cậu biết đó.”

“Được lắm.” Mễ Viêm nghiến răng cúp điện thoại.

Diệp quản gia cuống quýt lấy lọ thuốc trợ tim tác dụng nhanh trong túi áo ra, uống một viên để ổn định trái tim đang hoảng loạn của mình. Làm công cho người khác quả thật không dễ chút nào, chủ mới chủ cũ đều không thể đắc tội.

“Cô chủ, cô chủ dậy đi, ông bà chủ đã về tới nhà rồi, cô không thể tới quá sát giờ được.” Diệp quản gia khóc không ra nước mắt, tiếp tục giục chủ mới của mình rời giường.

Bên này, Mễ Viêm vừa cúp điện thoại, mẹ Mễ liền nhìn chằm chằm con trai lớn với đôi mắt đẹp của mình: “Uyển Uyển tới chưa?”

“Đang chọn quần áo.” Mễ Viêm quyết định tiếp tục dùng lời nói dối của Diệp quản gia để lừa mẹ già nhà mình, không chút lo lắng sẽ bị vạch trần.

“Đúng đúng đúng, hiện giờ Uyển uyển đã ốm lại, con gái đều thích chưng diện, lúc nào cũng tới trễ.” Phản ứng sau khi nghe xong của mẹ Mễ hoàn toàn khác với con trai, bà vô cùng vui vẻ trước sự thay đổi của con gái: “Mẹ vẫn chưa thấy dáng vẻ của Mễ Uyển sau khi giảm cân, hẳn là rất xinh đẹp.”

“Tuy chị đã đẹp hơn so với trước kia, nhưng vẫn không đẹp bằng mẹ.” Mễ Thiệu cất giọng ngọt như mía lùi.

“Đều tại anh!” Ai ngờ mẹ Mễ nghe xong, lại trừng mắt nhìn chồng mình với vẻ căm giạn.

“Sao… anh làm sao?” Ba Mễ ngơ ngác, mình đã chọc gì tới vợ?

“Uyển Uyển di truyền từ anh nên lúc trước mới béo như thế. Nếu giờ không đẹp cũng tại anh hết.” Mẹ Mễ nói.

“…” Ba Mễ cười khổ, lại là lý do này. Bởi vì con gái có thể chất dễ mập, từ lúc con gái năm tuổi vợ đã bắt đầu trách ông, nhớ một lần là trách một lần.

“Ba mẹ, hai người bay mười mấy tiếng, về phòng ngủ một lát trước đi.” Mễ Viêm đề nghị.

“Không được, không được, mẹ mua rất nhiều đồ cho Mễ Uyển, mẹ phải sắp xếp lại một chút, chờ nó tới sẽ đưa hết cho nó.” Mẹ Mễ nói xong, vội theo người hầu xách hành lý vào phòng, định sẽ tự mình sắp quà ra.

Ba Mễ quay đầu nhìn con lớn, hỏi: “Có chắc Uyển Uyển sẽ không làm mẹ mấy đứa tổn thương nữa?”

Mễ Viêm ngẩn ra, sau đó chậm rãi nói: “Uyển Uyển đã thay đổi rất nhiều, lát nữa ba tự nhìn đi.”

Ba Mễ không nói nữa, gật đầu, xoay người đuổi theo vợ.

Năm mươi phút sau, Mễ Uyển khoác đại một bộ đồ, được tài xế Tiểu Trương đưa tới nhà chính Mễ gia.

“Cô chủ, tới rồi.”

“Hả, nhanh vậy sao?” Mễ Uyển xoa mắt, không biết có phải lúc rời giường bị Diệp quản gia giục dữ quá hay không, cô cảm thấy mình rửa mặt chưa sạch, mắt vẫn còn ngứa. Cô cực kỳ nghi ngờ mắt mình còn ghèn: “Tiểu Trương, mắt tôi có ghèn không?”

“…” Tài xế Tiểu Trương EQ cao khựng lại một lát, thành khẩn nói: “Mắt của cô chủ rất sạch.”

Mễ Uyển yên tâm, cười ha hả: “OK, tôi vào đây.”

“Chờ một chút” Tiểu Trương lấy khăn ướt trong hộp ra đưa cho Mễ Uyển: “Cô chủ lau mặt đi cho tỉnh táo.”

Mễ Uyển tự biết mình vẫn còn buồn ngủ nên không từ chối, lau qua một lần rồi ôm quà xuống xe.

Mễ Uyển đi rồi, Tiểu Trương thở phào một hơi: Cuối cùng cũng giúp cô chủ lau được ghèn một cách uyển chuyển.

Tay trái ôm chậu hoa, nách kẹp cuộn tranh chữ, tay phải cầm giỏ trứng chim, dáng vẻ Mễ Uyển hệt như cô vợ nông thôn lên thành phố thăm họ hàng. Nhưng mới bước được hai bước, người giúp việc đã chạy ra, ân cần xách đồ giúp Mễ Uyển: “Cô chủ, để tôi cầm cho.”

“Không cần, để tôi tự cầm.” Đây là quà tặng cho ba mẹ Mễ, cô tự cầm vào thì hơn.

“Vậy… cô chủ đưa giỏ trứng cho tôi đi, tôi đem vào bếp để đầu bếp nấu bữa trưa luôn.” Người giúp việc nói thêm.

Mễ Uyển cúi đầu nhìn giỏ trứng được thím Trương thắt nơ bướm đẹp như giỏ hoa, trịnh trọng nhắc nhở: “Trứng này không được ăn bậy.”

“Hả…” Người giúp việc ngơ ngác, sao trứng gà lại không được ăn bậy? Chẳng lẽ đây chỉ là thứ trông giống trứng gà?

Trong lúc người giúp việc đang sững người thì Mễ Uyển đã vượt lên ta anh, bước vào phòng khách. Trong phòng khách, anh trai Mễ Viêm đang ngồi trên sô pha xem tài liệu, hình như một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không có ngày nào anh không xem tài liệu. Ở đầu kia sô pha, em trai Mễ gia đang cầm điện thoại tám chuyện với bạn.

Mễ Uyển vừa xuất hiện, Mễ Viêm đã nhận ra, anh ngẩng đầu nhìn qua, thấy bộ dạng đùm đùm đề đề của Mễ Uyển, nhíu mày ngạc nhiên: Còn biết đem quà về? Xem như có chút đầu óc.

“Chị về rồi hả?” Mễ Thiệu vui vẻ kêu lên: “Để em gọi ba mẹ xuống.” Nói xong thì chạy vội lên lầu.

Mễ Uyển không quan tâm lắm. Cô đặt hết đống đồ lên bàn trà trong phòng khách sau đó rót cho mình ly trà, tu ừng ực. Lúc sáng bị Diệp quản gia hối gấp quá, cô vẫn chưa kịp uống miếng nước nào.

Mễ Viêm lặng lẽ ngắm nghía đống đồ Mễ Uyển mang tới: Cuộn tranh chữ chắc là để tặng ba, chậu hoa lan là để tặng mẹ, còn… một giỏ trứng? Mang trứng gà tới làm gì? Chẳng lẽ Mễ Uyển nuôi gà ở nhà cũ, đây là trứng do gà em ấy tự nuôi đẻ?

Mễ Viêm còn đang đoán thì tiếng chân dồn dập vang lên chỗ thang lầu. Mễ Uyển tò mò nhìn qua, là một quý bà xinh đẹp khoác khăn lụa xanh, có đôi mắt phượng giống hệt anh trai Mễ Viêm, nhưng ánh mắt thì dịu dàng hơn Mễ Viêm nhiều, ngay khi chạm mặt Mễ Uyển, đôi mắt ấy lập tức lộ rõ vẻ vui sướng.

“Uyển Uyển, con là Uyển Uyển?” Sau khi Mễ Uyển gầy đi, hai anh em Mễ gia không thể nhận ra Mễ Uyển từ cái nhìn đầu tiên nhưng mẹ Mễ vừa liếc mắt đã biết ngay, như thể bà đã tự vẽ ra bộ dáng sau khi giảm cân của Mễ Uyển trong đầu mình.

“Mẹ” Mãi đến khi mẹ Mễ chạy tới trước người mình, Mễ Uyển mới không kiềm nén được kêu lên một tiếng. Đồng thời, cảm giác áy náy cũng chợt bùng lên.

“Sao mẹ lại sinh con ra béo như thế, con không muốn theo mẹ tham gia mấy bữa tiệc, bọn họ đều chỉ biết nhạo báng con.” Đây là trí nhớ của nguyên chủ với mẹ mình.

Lúc trẻ mẹ Mễ là mỹ nhân danh tiếng lẫy lừng khắp cả Khang Thành, sinh ra trong gia đình thư hương thế gia, khí chất thanh nhã cao sang. Sau khi gả cho ba Mễ, do ba Mễ không quá xuất chúng, dáng vẻ lại còn hơi béo nên luôn bị người ta cười nhạo là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu. Mẹ Mễ không quá để tâm đến chuyện này, mãi đến khi Mễ Uyển được sinh ra. Trái ngược với sự anh tuấn, tài trí của Mễ Viêm, Mễ Uyển thừa hưởng toàn bộ gen xấu của ba Mễ.

Béo!

Tuy nhiên, con gái trong mắt mẹ sao có thể xấu cho được, mẹ Mễ vô cùng yêu thương con gái, thường cho nó ăn vận lộng lẫy rồi dẫn tới các buổi tiệc. Có điều, tính tình đứa nhỏ này rất mẫn cảm, sau nhiều lần bị châm biếm và khinh thường, tâm hồn yếu ớt của cô gái nhỏ đã hoàn toàn vỡ vụng.

“Cậu nhìn con nhỏ đó kìa, còn bày đặt mặc váy hoa hiệu xx nữa chứ, trông cứ như heo mẹ rơi vào bụi hoa.”

“Sao tên của cô ta lại là Mễ Uyển (Uyển là quanh co, uốn lượn), phải là Mễ Uyển (bát cơm) mới đúng, chỉ biết ăn thôi.”

“Sao mẹ cô xinh đẹp mà cô lại xấu xí như thế, không giống mẹ cô chút nào hết.”

“Uyển Uyển đừng khóc, lớn lên tự nhiên sẽ đẹp thôi.” Mỗi lần thấy con gái buồn, mẹ Mễ đều dỗ dành như thế. Nhưng lời nói dối thiện ý này đã bị chọc thủng một cách tàn nhẫn khi Mễ Uyển càng lớn lại càng béo.

“Sao mẹ phải sinh ra tôi, sao mẹ lại sinh ra tôi xấu như thế.” Bị người khác khi dễ, Mễ Uyển yếu đuối chỉ có thể trút giận lên người mẹ dịu dàng của mình. Rõ là cùng cha cùng mẹ, sao anh trai và em trai của cô đều đẹp trai, chỉ mình cô là béo núc.

Mẹ Mễ bị con gái trách mắng, tuy đau lòng nhưng lại không biết phải làm sao, ba Mễ yêu vợ như mạng rốt cuộc cũng nổi điên: “Con béo là do di truyền từ ba, có gì bất mãn cứ tới tìm ba, không được nói chuyện với mẹ con như thế.”

Lúc đó cả đầu Mễ Uyển đều ngập tràng oán giận, cô cảm nhận được sự áy náy của mẹ Mễ mỗi khi nghe mình trách mắng, mà đã áy náy thì nhất định là bà ta có lỗi, chẳng thèm nghĩ thêm gì nữa. Dần dần, quan hệ của Mễ Uyển với người trong nhà ngày càng trở nên xa cách, đến khi cô nghiện ma túy, mẹ Mễ u buồn thành bệnh thì quan hệ giữa họ đã tệ đến cùng cực.

Mẹ Mễ thấy con gái đã thay đổi hoàn toàn, hai mắt đỏ lên, trong giọng nói tràn ngập thương tiếc: “Sao lại ốm đi nhiều vậy, mới có bao lâu đâu, sao lại ốm đi nhiều vậy.”

Hiện giờ cân nặng của Mễ Uyển chỉ còn khoảng một nữa so với lúc trước. Mấy tháng mà đã giảm một nửa cân nặng, phải khổ cực đến mức nào chứ.

Thấy mẹ Mễ khóc, Mễ Uyển cũng hoảng theo, trước kia lúc ở Huyền Vụ Sơn, cả môn phái chỉ có mình cô là nữ, toàn là cô khóc cho người khác xem chứ làm gì cơ hội nhìn người khác khóc trước mặt mình. Giờ đối mặt với một quý bà dáng vẻ yếu ớt đang lã chã chực khóc, Mễ Uyển không biết phải làm gì, đành đưa mắt cầu cứu Mễ Viêm.

Mễ Viêm bình tĩnh cầm tài liệu, vờ như không thấy.

Xấu xa, sao lại không trọng nghĩa khí như thế chứ. Mễ Uyển thầm mắng một câu, nhìn sang em trai.

Em trai họ Mễ cười hì hì như đang xem kịch, không hề bắt được ánh mắt cầu cứu của Mễ Uyển.

Xấu xa, thằng nhóc không có mắt kia. Mễ Uyển tiếp tục đảo mắt, nhìn tới ông chú trung niên bụng phệ, ba của nguyên chủ.

Biểu cảm của ba Mễ lúc này cũng không khác mấy so với mẹ Mễ, chuyện con gái giảm cân thành công ông có biết qua điện thoại. Ông tưởng nó chỉ giảm chút chút, không ngờ lại được thế này.

Chắc chắn nó đã bị thuốc phiện tra tấn thành bộ xương khô nên mới có bộ dạng thế này. Dù ông luôn không thích đứa con gái này thì cũng thấy đau lòng.

Mễ Uyển thấy ba Mễ chả khác gì mẹ Mễ, đành tự cứu mình: “Con, con có chuẩn bị quà cho ba mẹ.”

“Quà? Uyển Uyển chuẩn bị quà cho chúng ta?” Mặt mẹ Mễ đẫm nước mắt, nhưng miệng lại cười tươi như hoa.

“Dạ” Mễ Uyển vội ôm chậu lan trên bàn đưa qua: “Con tìm cho mẹ chậu hoa lan, mấy ngày nữa nó sẽ nở hoa.”

“Được được… hoa lan…” Kỳ thật mẹ Mễ không để ý việc Mễ Uyển tặng cái gì cho mình, chỉ cần do con gái tặng, dù là hoa dại ven đường, bà cũng vui vẻ nhận lấy. Mẹ Mễ hạ quyết tâm, dù là giống lan gì bà cũng sẽ khen ngợi hết lời, nhưng mắt vừa đảo qua thì bà liền cứng người…

Mọi người thấy mẹ Mễ bỗng đứng như trời trồng, đều thắc mắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đây là… đây là…giống lan gì?” Tay ôm chậu hoa của mẹ Mễ hơi run.

Mễ Uyển cũng đâu có biết, quên hỏi Phàn Thần rồi, cô vội lấy di động: “Để con hỏi đã”

Mễ Uyển: Phàn Thần, hoa lan anh đưa tôi tên gì thế?

Phàn Thần trả lời rất nhanh: Thiên Dật Hà.

Sao hoa lan mà tên nghe giống hoa sen thế? Mễ Uyển tuy thắc mắc nhưng vẫn nói tên của hoa lan cho mẹ Mễ: Chậu lan này tên Thiên Dật Hà.

“Thiên Dật Hà?!” Ba cha con Mễ gia đồng loạt kêu lên.

“Quả nhiên là Thiên Dật Hà, còn là một chậu Thiên Dật Hà đẹp đẽ, sắp nở hoa.” Mẹ Mễ phấn khích tột độ: “Mẹ trồng hoa nhiều năm như thế, chưa từng trồng được cây Thiên Dật Hà nào.”

Chẳng lẽ hoa này rất nổi tiếng? Mễ Uyển khó hiểu chớp mắt, kệ đi, bà ấy thích là được.

“Uyển Uyển, chậu hoa này ở đâu ra?” Mẹ Mễ vội hỏi.

“Con đổi với một người bạn.” Mễ Uyển trả lời.

“Đổi? Sao bạn con chịu đổi chậu hoa quý cỡ này cho con?” Mẹ Mễ không cách nào tin nổi.

“Nhà anh ta có nhiều lắm, cả sân lận, con chỉ lấy có một châu thôi mà.” Không phải chỉ có mỗi chậu lan thôi sao, còn chưa mở linh thức, không phải hoa lan yêu.

“Cả… cả sân?” Mẹ Mễ kinh ngạc tới mức lắp bắp: “Đều là hoa lan hả?”

“Loại nào cũng có, anh ta làm ở tập đoàn Vạn Vật, thích trồng mấy loại hoa cỏ này.”

“Người làm vườn của công viên Vạn Vật?!” Hai mắt mẹ Mễ toát lên vẻ sùng bái. Thì ra bạn của con gái là người làm vườn của công viên Vạn Vật, khó trách. Công viên Vạn Vật đó! Người làm vườn của công viên Vạn Vật có thể trồng được mấy loại hoa này cũng bình thường thôi, đến cả những vùng đất đai khô cằn mà họ còn trồng được thì mấy loại hoa cỏ này có là gì.

“Cái cây này đắt lắm hả?” Mễ Uyển hỏi dò.

“Thiên Dật hà vô cùng hiếm có trong giới phong lan, mỗi cây có thể bán được tới một ngàn vạn, mà còn cung không đủ cầu.” Mễ Viêm đáp, tuy anh không thích phong lan nhưng những kiến thức thường thức này thì vẫn phải biết.

Một cây lan có giá một ngàn vạn? Khó trách Phàn Thần giàu như thế. Mễ Uyển thầm líu lưỡi, vậy mà cô còn nghĩ cái giá mình chữa bệnh cho yêu tộc đã chát lắm rồi chứ, so với Phàn Thần thì quả thật kém xa. Mình lao tâm tổn sức trừ khử yêu độc mới kiếm được một trăm vạn, người ta chỉ cần dùng tay điểm chút yêu lực là bỏ túi được một ngàn vạn, so không nổi, so không nổi mà.

“Uyển Uyển, con lấy cái gì để đổi với cậu ta thế, thứ này rất quý, người ta không thân cũng chẳng quen, không thể để người ta bị thiệt. Lát nữa mẹ chuyển cho con một ngàn vạn, con mau trả lại tiền cho người ta đi.” Mẹ Mễ chỉ trả tiền chứ không trả cây, có thể thấy được bà cực thích chậu hoa này.

“Để con hỏi lại anh ta.” Mễ Uyển nói cho có lệ.

“Được được, nhớ phải hỏi nha.” Mẹ Mễ ôm chậu hoa xuống sô pha, ngắm nghía không ngừng.

Lúc này, ba Mễ bước tới vài bước, nhìn cuộn tranh chữ