Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng Chương 49: Thư Sinh điên, Phạm Bỉnh cuồng . .

Chương 49: Thư Sinh điên, Phạm Bỉnh cuồng . .

5:34 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 49: Thư Sinh điên, Phạm Bỉnh cuồng . . tại dua leo tr 

Lại nói Thư Sinh thấy Phạm Khinh Ba nói chuyện với mọi người xong thì quay người lại, mặt mũi tái nhợt không còn chút huyết sắc nào. Trong lòng kinh hãi, hắn lập tức chạy tới ôm lấy nàng vừa đột nhiên té xỉu, rồi luống cuống tay chân ôm nàng vào trong phòng đặt xuống giường.

Phạm Bỉnh cũng sợ đến mặt trắng nhợt, vội vàng đặt hai ngón tay lên trên cổ tay trái của nàng.

“Thế nào? Có bị trúng độc không?” Thư Sinh sốt ruột hỏi.

Phạm Bỉnh lắc đầu, sốt ruột đến mồ hôi tuôn ròng ròng. Hắn bối rối ngẩng đầu nhìn Thư Sinh “Không phải độc, cũng không có bị tổn thương, mạch tượng này ta chưa từng gặp”.

Thư Sinh không tin, đẩy tay Phạm Bỉnh ra rồi tự mình bắt mạch. Lần đầu tiên Phạm Bỉnh không thèm để ý chuyện bị Thư Sinh lấn át, chỉ một lòng hy vọng hắn có thể nhìn ra mạch tượng mà mình không nhận thấy. Ai ngờ Thư Sinh cũng ngẩng đầu với vẻ mặt nghiêm trọng, mắt tối sầm.

“Thế nào? Thư phu nhân không có việc gì chứ?” Mắt nhìn thấy biến cố phát sinh, mấy người giang hồ kia cũng vây quanh quan tâm hỏi.

Phạm Bỉnh trong lòng sốt ruột, há mồm chửi mắng: “Đừng có mà mèo khóc chuột ! Đều là tại các ngươi! Nếu chủ nhân ta gặp chuyện gì không may thì ta giết cha mẹ các ngươi, dâm loạn vợ con các ngươi, đào phần mộ tổ tiên chín họ nhà các ngươi! Vẫn còn lo lắng ở đây làm gì? Ai khinh công tốt nhất còn không đi mời đại phu đến?!”

Mọi người biết hắn nóng lòng nên cũng không so đo cách dùng từ, có một vị cao thủ danh hiệu Đạp Tuyết Vô Ngân đã lên tiếng đi.

Đầu óc Thư Sinh hoàn toàn rối loạn giờ phút này đã hơi tỉnh táo hơn, hắn lấy trong ngực ra một cái bình sứ, dốc một viên hộ tâm hoàn cho Phạm Khinh Ba ăn. Thấy nàng còn có thể nuốt, hô hấp ổn định thì sương mờ trong mắt rốt cục dần dần tan đi. Dù sao lớn tuổi hơn nên so với Phạm Bỉnh thì hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng văn minh hơn rất nhiều “Thủ Hằng đừng như vậy, ngươi vẫn còn nhỏ, dâm loạn vợ con người ta là không đúng”.

Này này! Ý tứ là nếu trưởng thành thì dâm loạn vợ con người ta được à? Từ từ đã, dâm vợ cưỡng con đồng thời giết cha mẹ họ, đào phần mộ tổ tiên cũng được luôn? Ngân Thư Sinh không phải được gọi là nhân đức bậc nhất thiên hạ sao? Cái kiểu vì tình riêng mà mà làm việc sai trái bao che khuyết điểm hùa theo người thân ở đâu ra thế hả?

Trong khi mọi người đang rất thương tiếc cho một thế hệ hiền tài đã sụp đổ thì cũng không tránh khỏi phỏng đoán, chắc chắn là bị ác phụ kia lôi kéo đến chỗ hư hỏng đúng không? Ai~, chẳng trách cổ nhân có nói lấy vợ thì lấy người hiền. Theo như lệ thường thì lấy phải ác phụ này quả thực là thanh danh một đời sẽ bị hủy hoại hết a.

“A —”

Theo một chuỗi tiếng la giật mình, Đạp Tuyết Vô Ngân đã trở về, mỗi một tay xách một vị đại phu.

“Làm sao phải tìm hai người?” Mọi người hỏi.

“Để ngừa vạn nhất”. Hắn cũng không muốn nói là bị ánh mắt như hóa thành lang thành hổ của hai tên Thư Sinh Phạm Bỉnh này hù dọa, sợ một người không chẩn đoán ra nguyên nhân sinh bệnh liền giận chó đánh mèo với hắn. Nếu cả hai người đều không tìm ra thì chuyện cũng không liên quan hắn nữa. Hắn liền hai người hai tay, cũng không thể bắt mồm hắn ngậm thêm một người nữa chứ?

Hai vị đại phu kinh hồn không thôi, sau khi rơi xuống đất vẫn còn gào thét: “Bắt cóc à! Giết người à! Cứu mạng a!”

“Im lặng!” Phạm Bỉnh mỗi tay túm một người, kéo bọn họ đến trước mặt Phạm Khinh Ba “Chẩn bệnh đi!”

Đại phu đáng thương rốt cục hiểu không phải là bắt cóc, chỉ là đến khám bệnh tại nhà thôi bèn thở hổn hển mấy hơi, lau mồ hôi hột trên trán. Khi ổn định an tâm rồi thì mới hỏi: “Người bệnh chính là vị này sao?”

Phạm Bỉnh trợn mắt “Chuyện rõ ràng như vậy còn muốn hỏi? Lang băm! Tống cổ hắn ra! Người kế tiếp!”

Vì vậy đại phu số một đáng thương vừa mới ổn định tinh thần lại bắt đầu lâm vào hoảng sợ.

Đại phu số hai đáng thương trơ mắt nhìn số một liền biến mất trước mắt mình như vậy thì bị hù dọa tuôn mồ hôi ròng ròng, run rẩy tiến lên. Rút ra bài học trước nên sửa thành câu hỏi: “Người bệnh thế nào rồi?”

Phạm Bỉnh lần thứ hai trợn mắt “Chúng ta mà biết bị làm sao thì còn tìm ngươi làm gì? Lang băm! Đuổi hắn đi! Người tiếp!”

Đạp Tuyết Vô Ngân khóe miệng giật giật mà nói: “Không có người tiếp theo”. Xem ra hắn cần phải luyện thêm công phu dùng miệng tha người rồi.

May mà Thư Sinh coi như còn tỉnh táo mà nói bệnh trạng với đại phu: “Nương tử nhà ta vừa rồi đột nhiên mặt không có chút máu mà té xỉu. Không phải trúng độc, cũng không bị thương, hô hấp vẫn bình thường, có điều là đã qua một chung trà nhưng mãi chưa tỉnh dậy”.

Đại phu rốt cục chậm chạp bước đến, cuối cùng cũng có một vị hiểu được tiếng người a. Ông ta tiến lên kiểm tra một lượt, thấy trên mặt Phạm Khinh Ba dần dần bắt đầu có huyết sắc thì trong lòng thở phào một hơi, có lẽ vấn đề hẳn là không lớn, bằng không hôm nay chỉ sợ mình không ra được khỏi nhà này. Sau đó mới dám ngồi xuống mà bảo “Ách, vị công tử này, lão phu muốn xem mạch”.

Thư Sinh gật đầu ra ta hiệu “Xin mời”.

Đại phu lại toát mồ hôi nữa. Ông ta đã lầm rồi, kẻ này cũng không phải người bình thường gì. “Công tử, tay ngài”.

Thư Sinh mới phát hiện chính mình đang nắm cổ tay Phạm Khinh Ba làm cho đại phu không thể nào ra tay. Hắn vội vàng buông ra, rồi lại dặn dò một câu: “Ông nhẹ nhàng thôi”.

Đại phu thầm coi thường trong lòng, thế muốn xem mạch thì phải bóp chặt lắm à? Có thể ra sức xiết chặt tay sao? Ông ta yên lặng vươn tay rốt cục đặt trên mạch. Chà, mạch tượng này . . . sau nhiều lần xác định, cuối cùng ông thu tay lại mà ngẩng đầu nói: “Vị phu nhân này có mạch tượng. . .”

“Rất kỳ quái đúng không?” Phạm Bỉnh cắt đứt lời của đại phu.

“Đây thực ra là. . .” Đại phu mở miệng lần thứ hai.

“Ta đã nói là rất kỳ quái mà!” Phạm Bỉnh ngắt lời lần thứ hai.

Mọi người đứng xem mặt mũi giật giật, đại phu cũng hơi xấu hổ, ngay cả Thư Sinh đều không nhịn được “Thủ Hằng, ngươi phải để đại phu nói cho hết lời!”

Đại phu lại lau một giọt mồ hôi nói tiếp: “Mạch tượng này . . .” rồi như chim sợ cành cong dừng lại cảnh giác nhìn Phạm Bỉnh. Sau khi xác định hắn không có ý định nói tranh thì mới tiếp tục “Mạch tượng này đều đặn . . .”

“Mạch đập đều đặn, không ngưng trệ chút nào, như ngọc lăn trên bàn. Nhưng trong lúc đó có cảm giác giật cục, quả thực là quái dị.”

Lần này thật sự không liên quan Phạm Bỉnh, mà là Thư Sinh nói chen vào. Mọi người yên lặng nhìn về phía hắn.

Đến như tượng đất cũng có ba phần nổi cáu, lão đại phu rũ tay áo “Ngươi ở đây định đùa lão phu à? Đều đã nhìn ra mạch tượng mà còn gọi lão phu làm chi!”

“Chính vì mạch tượng này lúc đều lúc giật cục rất quỷ dị thì mới tìm đại phu ngươi a đại phu!” Thư Sinh Phạm Bỉnh trăm miệng một lời cùng lên tiếng.

“Các ngươi —— ” Lão đại phu dậm chân, thiếu chút nữa nghẹt thở.

Lại nghe được phía sau một ai đó hỏi: “Lúc đều lúc giật, chẳng lẽ là hỉ mạch?”

“Oa oa, cuối cùng cũng có người hiểu a!” Lão đại phu mừng như điên, gần như trào nước mắt. Lão quay người đã muốn cầm tay người vừa nói mà gọi “người nhà” nhưng lại bị hai bóng người nhanh chóng đánh bay. May mà còn được mấy vị đại hiệp đỡ lấy nên lão chăm chú nhìn lên, kẻ vừa nói đúng là người hôn mê kia.

“Nương tử!” “Chủ nhân!”

Thư Sinh Phạm Bỉnh hai người trước sau đều lao tới, lại bị Phạm Khinh Ba mỗi người một đấm đẩy ra. “Tránh ra!”

Nàng chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu hỏi liên tiếp: “Đại phu, vị nào là đại phu?”

Lão đại phu trốn ở phía sau mọi người, nói gì cũng không muốn đến gần hai nam nhân kia nữa.

Có vẻ trong lúc hôn mê Phạm Khinh Ba cũng đại khái nghe thấy hành vi bất đắc dĩ của hai người này, thấy thế đành phải đỡ trán mà bảo: “Thư Sinh, Phát Bệnh, các ngươi ngoan, đi ra ngoài trước có được không?”

“Nhưng. . .” Hai người này vốn lo lắng hãi hùng hồi lâu, khó khăn lắm mới thấy nàng đã tỉnh lại, sao có thể cứ như vậy mà rời đi?

Phạm Khinh Ba nhăn mặt lộ vẻ đau đớn mà yếu ớt nói: “Ôi chóng mặt quá. Mấy người tập võ dương khí quá nặng làm ta chịu không nổi. Các ngươi mau đưa những vị có võ công này đi ra ngoài. . .”

“A được được, nương tử chờ, vi phu sẽ đuổi họ đi hết!”

Hai người Thư Sinh Phạm Bỉnh nhận lệnh đi ra, chân trước mới bước ra khỏi phòng thì Phạm Khinh Ba liền đổi sắc mặt mà nói với vị đại phu còn lại đang co rúm ở một bên vì khiếp sợ: “Đại phu nhanh lên! Đóng cửa lại! Đừng để cho bọn họ đi vào!”

Đại phu sửng sốt một lát rồi mới phản ứng lại, lập tức lấy tốc độ hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác mà cấp tốc lao tới đóng cửa cài then.

Ngoài cửa, Thư Sinh đuổi mọi người đi xong, đột nhiên nhớ ra gì đó nên cả người ngây ra “Thủ Hằng, vừa rồi ngươi có nghe thấy gì không?”

Phạm Bỉnh toàn thân cũng cứng đờ, “Hình như là cái gì. . .”

Hai người không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau như ngập ngừng muốn chứng thực.

Thư Sinh vẻ mặt nghiêm trọng “Thủ Hằng, vi phụ thì không nói làm gì rồi. Nhưng hình như nhiều lúc, rất nhiều người đều nói đầu vi phu so với người bình thường không giống nhau. Ngươi thử nói xem, cái hỉ mạch kia là chỉ hỉ mạch ở trong đầu vi sư nghĩ sao?”

Vẻ mặt Phạm Bỉnh cũng nghiêm trọng “Đầu tiên, đối với câu nói thứ nhất của ngươi thì ta muốn trịnh trọng thanh minh, đó không phải ‘hình như’ mà là ‘đích thực’ . Tiếp theo, đối với câu nói thứ hai của ngươi thì ta nghĩ, mặc dù không biết hỉ mạch kia trong đầu ngươi là cái gì, nhưng theo ta được biết hỉ mạch này mà diễn đạt thì chỉ có một loại giải thích”.

Hai người lâm vào trầm mặc, lúc đó gió thu nhẹ nhàng thổi cuốn theo những chiếc lá khô rơi xuống trong ống tay áo hai người làm tăng cảm giác hiu quạnh lên gấp bội.

Không biết qua bao lâu, khi lão đại phu từ bên trong phòng đi ra thì thấy này hai người có lẽ đã hóa thành đá trong gió. Lão đại phu mặc dù đối với hành vi bừa bãi của hai người này có chút khúc mắc, nhưng vẫn đứng cách rất xa rồi lên tiếng rất có đạo đức nghề nghiệp: “Chúc mừng chúc mừng.”

Nói xong, lại lần nữa dùng tốc độ hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi mà chạy nhanh như chớp.

Thư Sinh và Phạm Bỉnh lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, cả hai liếc mắt nhìn nhau rốt cục tuôn ra một tràng hoan hô nhảy nhót vang trời dậy đất. “Ta sắp làm cha rồi!” “Ta sắp có tiểu chủ nhân rồi!” Niềm vui tới muộn làm cả hai u mê, hai người hí hứng cầm tay nhau nhảy tưng tưng, tay chân quay cuồng thiếu chút nữa vui mừng quá mà ứa nước mắt, cứ ở trong sân mà quay hết vòng nọ đến vòng kia.

Ngược lại với bọn họ náo nhiệt ở trong sân, nữ nhân dựa vào cạnh cửa lại lặng lẽ.

Phạm Khinh Ba vuốt cái bụng còn chưa nổi rõ, thở dài một hơi mà bảo: “Con ơi con à, có khả năng mẹ của con sẽ khổ đây, lúc mang thai cũng không có ai để ý. Mắt thấy cha con và thúc thúc Phát Bệnh của con sẽ thừa cơ tiêu tiền lúc mẹ có thêm con, sau này con phải hiếu thuận với mẹ nha . . .”

Ngoài miệng thì ai oán, trên mặt cũng hiện ra vẻ hạnh phúc thỏa mãn khó nén.

Giờ này khắc này, lần đầu tiên đối với phán quan địa phủ nàng không có oán trách không có mắng chửi mà chỉ có tràn đầy lòng cảm kích.

Không sớm một bước, không muộn một bước, hoàn toàn là đúng thời khắc đó, nàng nhập thân sống lại, sau đó mới nên duyên như vậy. Gặp Phạm Bỉnh, gặp Thư Sinh, gặp sinh mệnh trong bụng này, thật quá may mắn. Làm sao nàng có thể không cảm kích trời xanh? Làm sao mà không cúng bái vận mệnh?

Trong sân có hai vị thoạt nhìn như ngốc đến tột đỉnh, hơn nữa trong bụng lại có tiểu sinh mệnh còn chưa biết giới tính. Những thứ quan trọng nhất trong đời nàng đều đã có được, đều viên mãn. Đây sẽ là nhà của nàng, cuộc đời này của nàng chỉ muốn yên ổn hạnh phúc, cái gì mà tranh giành triều đình, cái gì sống chết nhờ người, cái gì mà đại hội binh khí, cái gì mà miêu nữ… đừng có mơ nghĩ đến chuyện phá hư chút nào.

Phạm Khinh Ba đứng thẳng lưng, nhìn ra bầu trời bên ngoài mà thấy có dũng khí vô hạn đối với tương lai.

Một nữ nhân vì gia đình của nàng mà có thể trở nên càng nữ tính, nhưng cũng có thể trở nên không giống nữ nhân.

Lau đi giọt lệ ở khóe mắt không biết chảy ra từ khi nào, vẻ mặt nàng lại trở nên mềm mại, ánh mắt chợt sáng lên. Nàng vịn vào cánh cửa “Ôi” một tiếng. Âm thanh không lớn, nhưng đủ để cho hai vị trong sân nghe được. Quả nhiên….

“Nương tử nương tử, ngàn vạn lần nàng đừng động! Để ta đến đỡ nàng!”

“Chủ nhân, người không thể ra gió được! Đợi đã, ta đi lấy áo choàng!”

Trong lúc Phạm Bỉnh chạy đi lấy áo choàng, Phạm Khinh Ba ngã vào trong lòng Thư Sinh, cảm nhận được hắn dè dặt đến nỗi động tác tay chân đều run thì trong lòng lại vừa buồn cười vừa ngọt ngào. Bàn tay vô ý thức đặt lên mái tóc như gấm của hắn mà sẵng giọng: “Ngươi cũng không nói ra suy nghĩ của mình sao?”

“Có!”

“Nói a”. Giọng Phạm Khinh Ba càng phát ra mềm mại.

Thư Sinh đẩy nàng ra một chút để thuận tiện nhìn chăm chú mặt nàng mà căng thẳng hỏi: “Nói như vậy là nàng thật sự không bị trúng độc?”

“Gì???” Hoá ra hắn và Phạm Bỉnh vòng vo hồi lâu ngoài sân mới đưa ra kết luận này?!!!

Thư Sinh bị Phạm Khinh Ba lườm nguýt, mái tóc trong tay nàng lại bị giật mạnh vài cái thì càng căng thẳng. Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, ánh mắt bắt đầu né tránh, mặt cũng đỏ đến mang tai. Cuối cùng đánh liều nhắm mắt cắn rắng mà lớn tiếng: “Nếu không phải trúng độc thất thường, vậy trước kia nàng nói yêu, yêu, yêu vi phu, vi phu coi là thật đấy, đừng, đừng mơ tưởng đến việc đổi ý!”

“Khì khì….” Phạm Khinh Ba đổi giận thành cười, không nhịn được kiễng chân cắn vào môi hắn để lại dấu răng. Đợi khi hắn kinh ngạc mở mắt ra thì mới nói “Hoan nghênh tưởng thật, tuyệt không đổi ý”.

Thư Sinh vốn không ôm chút hy vọng nào, thầm nghĩ cũng giống như lúc thành thân trước là chơi xấu kiên quyết muốn chịu trách nhiệm, cứ tự coi là thật là tốt rồi. Ai ngờ Phạm Khinh Ba lại không chút do dự thừa nhận.

Sự thật chứng minh, một người trong vòng một ngày là không cách nào thừa nhận quá nhiều niềm vui bất ngờ.

Khi Phạm Bỉnh ôm áo choàng chạy tới thì chỉ thấy Thư Sinh té xỉu ở cửa, mà chủ nhân của hắn —— ai~, hắn thực sự không muốn nói ra —— chủ nhân nhà hắn đang nằm ở trên người Thư Sinh làm chuyện hết sức khinh bạc. Hổ thẹn quá lớn làm cho hắn không thể không biết xấu hổ mà nhìn tiếp, chỉ có thể ngồi xổm tại chỗ quay người chờ nàng làm xong.

Ai~, chủ nhân a, họ Thư là món ăn ngon như vậy sao? Người ăn lớn tiếng như thế làm ta muốn vẽ vòng tròn cũng vẽ không nổi nữa rồi.

Còn nữa a, mặc dù ta vẫn luôn có cảm giác lời của chủ nhân chính là chân lý, chuyên làm việc chính nghĩa, nhưng mà nhưng mà——

Cưỡng gian xác chết như vậy thật sự không có việc gì chứ?