Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 40

2:14 chiều – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 40 tại dualeotruyen. 

Chương 40

“Anh hài lòng chưa? Bây giờ đã có thể đứng…dậy rồi chứ?”

Bạch Ngọc Lan nhăn mày khó khăn nói.

Dương Tử Sâm chống đỡ hai tay lại nhìn thấy vết máu dưới tay mình, đôi mắt anh hiện lên vẻ sững sờ nhất thời không cử động.

Bạch Ngọc Lan đau chết đi được lại gặp anh bần thần cô không nhịn được tự thân vận động đẩy anh qua một bên, động tác cũng không quá mạnh, thứ nhất vì cô đang đau thứ hai cô nếu đẩy quá mạnh người đàn ông này sẽ té xuống đất.

Bị người đẩy Dương Tử Sâm mới phản ứng lại lúc này lại thấy cô gượng mình đứng dậy.

Vừa mới ngồi lên Bạch Ngọc Lan lại hít thêm một ngụm khí lạnh nữa đến khi cô quay đầu lại xem vật gì đụng trúng mình thì lại thấy có vết máu, vật cô đâm trúng chỉ là một chiếc bàn chải cô đưa tay ra sau lưng SỜ sờ mấy cái, máu chảy ra chỉ có chút ít nhưng vì hòa chung với với nước còn vương trên sàn nên nhìn có chút loang lổ.

Lại nhìn người đàn ông bên cạnh cô không nói gì cả lại đỡ anh đứng dậy, lần này Dương Tử Sâm không có hành động gì nữa, anh lại nhìn cô với vẻ mặt đầy phức tạp.

Anh không hiểu người phụ nữ này vì sao lại cố chấp muốn nâng anh lên dù bị chảy máu cũng nhịn đau đỡ anh, không phải anh cảm kích cô nhưng anh cho rằng cô chỉ là đang diễn để nhận được sự đồng cảm của anh khiến phải thấy áy náy.

Bạch Ngọc Lan không quan tâm đến anh cô lại nói: “Để tôi giúp anh tắm”

“Không cần, cô ra ngoài đi”

Dương Tử Sâm trâm giọng nói, trực tiếp đuổi cô đi, anh không muốn ai động chạm người mình.

Bạch Ngọc Lan không biết bình thường anh tắm thế nào nhưng với tình hình hiện tại khó mà tắm đi, cô lại kiên quyết muốn tắm cho anh.

“Dương đại thiếu gia, vẫn để tôi tắm cho anh đi”

“Cô xem tôi là trẻ lên ba sao hay coi tôi là kẻ tàn phế không thể tự tắm được.”

Dương Tử Sâm lạnh lùng nói, trong giọng cũng có chút tức giận, hai tay vị vào thành xe lăn có chút run rẩy.

Nghe vậy Bạch Ngọc Lan thở dài lại dịu giọng nói: “Anh đừng nhạy cảm như vậy, tôi chỉ đơn thuần muốn giúp anh thôi.”

Dương Tử Sâm mím môi, vẫn nhả ra hai chữ: “Không cần”

Thấy anh như vậy Bạch Ngọc Lan cũng không nói gì thêm nhìn một đống lộn xộn dưới sàn trước tiên dọn dẹp sơ qua một chút.

Dương Tử Sâm nhìn tấm lưng một màu đỏ chói của cô đôi mắt anh có chút giật giật, anh không muốn nhìn nữa lại dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Rất nhanh Bạch Ngọc Lan cũng dọn dẹp xong chỗ nước bị nhiễm máu, cũng để đồ đạc gọn gàng đâu vào đấy, lúc này cô lại nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn trầm tư một hồi lại nói: “Dương đại thiếu gia, sữa tắm và khăn tắm tôi đặt ở bên cạnh, tôi ra ngoài trước cần gì thì anh gọi tôi, được không? Còn nữa tôi để đèn ở đây cho anh khi nào tắm xong phiên anh mang ra giúp tôi”

Bạch Ngọc Lan nói xong cũng ra ngoài đóng cửa lại, lúc này cô mới thấy đầu óc có chút quay cuồng, cô tạm thời đi đến sô pha nằm một chút, vì ở lưng có vết thương nên cô chỉ có thể nằm sấp, thỉnh thoảng lại nghe động tĩnh bên trong.

Nhà tắm được thiết kế đặc biệt dành cho người khuyết tật nên cô cũng không mấy lo lắng lại thiu thiu ngủ lúc nào không hay.

Bên trong Dương Tử Sâm nhìn bồn tắm tự giễu một lúc thật lâu mới mở cửa bồn xê dịch người đi vào, xả nước đầy bồn ngập cả thân thể.

Mãi ba mươi phút sau Dương Tử Sâm mới tắm xong, anh lại bước ra khỏi bồn tắm, nhìn chiếc điện thoại trên giá để mỹ phẩm anh cũng không cầm lấy mà đẩy xe trực tiếp ra ngoài.

Cửa phòng vừa mở ra Bạch Ngọc Lan cũng bừng tỉnh dậy, nhìn người đàn ông đẩy xe về phía này cô mơ màng hỏi: “Anh tắm xong rồi sao?”

Dương Tử Sâm liếc nhìn cô một cái nhưng không lên tiếng, bây giờ có ánh sáng anh mới nhìn thấy trên trán cô có một khối u sưng đỏ, anh cố gắng phớt lờ để mình không chú ý nhưng đôi mắt không hiểu sao lại cứ nhìn chăm chăm vào cô, trong lòng lại có chút tức giận bản thân lại không biết tức giận điều gì.

Bạch Ngọc Lan cũng nhìn ra được ánh mắt của anh cô lại nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại nhìn tôi như vậy, có chuyện gì sao?”

Nghe thấy giọng nói của cô lúc này Dương Tử Sâm mới thu hồi ánh mắt xoay xe đi đến chỗ khác.

Căn phòng này có một vách ngăn, bên đó giống như một căn phòng thu nhỏ của căn phòng này chỉ có một cái bàn ngoài ra không có thêm bất kỳ một vật dụng nào Dương Tử Sâm thường hay đến đó ngồi, không ai được phép làm phiên anh, thế nhưng Bạch Ngọc Lan đã không ít lần qua đó chọc giận anh, gần nhất chính là lân mời anh ăn bánh kem.

Bạch Ngọc Lan thấy anh lại đến chỗ đó cô cũng không nói gì lại lấy một bộ đồ đi vào phòng tắm, sau lưng cô toàn là máu cũng cần phải tắm rửa một phen.

Ngày hôm sau mọi người nhìn thấy khối u trên trán cô không khỏi vui sướng khi người gặp họa.