Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Cơm Chiên 50 Tệ Chương 2: Phong cách không giống nhau

Chương 2: Phong cách không giống nhau

10:32 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: Phong cách không giống nhau tại dualeotruyen. 

Ngụy Chí Thành thức dậy sớm vì trời nóng. Rèm cửa sổ đã được kéo qua một bên, ánh mặt trời sáng sớm trực tiếp chiếu vào, trong phòng không có máy lạnh, ấm áp và dễ chịu. Ngụy Chí Thành dáng người to lớn, nhưng lại đặc biệt sợ nóng, tối hôm qua ôm một người đẹp mát lạnh trong ngực, ngủ thật ngon, hắn bật người dậy nhảy xuống giường.

Trong phòng có một phần ăn sáng để trên bàn, sữa đậu nành, bánh trứng cùng bánh bao, còn có một bộ quần áo size lớn, áo sơ mi, quần, quần lót và dụng cụ vệ sinh, rõ ràng là chuẩn bị cho hắn, mà người đẹp cùng hắn làm tình thì lại không thấy bóng dáng.

Ngụy Chí Thành thưởng thức bữa ăn sáng, đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ mới, rồi đi xuống lầu. Ông chủ vẫn như bình thường tóc buộc ra sau, trên người mặc chiếc tạp dề màu xanh, đang xắt nguyên liệu trên bàn. Nhìn thấy gã đàn ông cao lớn xuống lầu, anh ngẩng đầu lên nở nụ cười với hắn: “Anh cứ tự nhiên, tôi phải làm việc.”

Ngụy Chí Thành sửng sốt, thái độ người này nhẹ nhàng, như chưa từng xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ tối hôm qua cùng hắn làm tình kịch liệt như vậy chỉ là nằm mơ sao?

“Tôi hôm qua….”

Ông chủ đang xắt thức ăn cũng không dừng lại, chỉ cười cười trả lời: “Tôi có hơi thất lễ, xem như được cái mình muốn, mong anh không cần để ý.”

“A, không sao!” Ngụy Chí Thành gãi gãi đầu, nhất thời không biết nói gì nữa, mới nhớ ra ngay cả tên người ta cũng không biết, nên hỏi: “Tôi tên Ngụy Chí Thành, em có thể gọi tôi là Ngụy ca. Em tên gì?”

“Anh cứ kêu tôi là Tiểu Duy.” Ông chủ gom cà rốt đã xắt lại, bỏ vào tủ lạnh, sau đó bắt đầu xắt cải thảo Hàn Quốc.

Ngụy Chí Thành ở trước mặt anh nửa ngày, không có chuyện gì làm khiến hắn không được tự nhiên, liền hỏi anh có việc gì làm không. Anh đưa cho hắn thớt, con dao và một số nguyên liệu nấu ăn, nói cho hắn biết cách cắt như thế nào và xử lý ra sao. Có người giúp, công việc của anh làm nhanh hơn nhiều, cuối cùng các nguyên liệu nấu ăn đều đã xử lý xong.

Ông chủ cởi tạp dề xuống, kéo ngăn tủ ra lấy bóp tiền: “Tôi muốn đi mua thịt và hải sản.”

“Em mở tiệm buôn bán lâu dài mà, sao không gọi người ta giao hàng đến?”

“Tôi thích đến đó để tự chọn mua, dù sao cũng không có chuyện gì làm.”

“Sau đó em tự mang về hả?”

“Tôi có một chiếc xe chở hàng.”

Kết quả là Ngụy Chí Thành cùng anh hợp sức, đem từng thùng thịt và hải sản được ướp lạnh lên xe chở hàng. Hắn cũng mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, không biết ông chủ Tiểu Duy tay chân nhỏ như vậy, hàng ngày làm sao có thể chịu được vất vả như thế.

“Tiệm mới mở được một thời gian, nhiêu đây thùng đủ rồi. Hiện tại làm ăn cũng không tệ, chuẩn bị nhiều một chút mới tốt.” Tiểu Duy giải thích với hắn.

Ngụy Chí Thành tỏ vẻ đã hiểu, thấy ông chủ đi đến tận chợ mà. Tiểu Duy rất quen thuộc với những người buôn bán ở đây, vừa đi vào chợ thì đủ người kêu, nhưng lần đầu tiên thấy một hung thần như hắn, người nào người nấy đều nói chuyện tế nhị hơn, âm thanh cũng nhỏ đi rất nhiều.

“Tiểu Duy, đây là ai a?” Có một người bán thịt sợ Tiểu Duy gặp phải phiền phức, liên tục nháy mắt với anh, ý là muốn anh giúp gì thì cứ nói.

“Đây là Ngụy ca, một người bạn sống tạm ở nhà tôi.” Tiểu Duy nở nụ cười như thường, nhìn qua không giống bị uy hiếp. Người bán thịt cũng yên lòng, cùng Tiểu Duy trả giá một phen, sau đó kêu người trực tiếp đem thịt lên xe anh.

Mua xong các loại thịt cùng hải sản, trở lại tiệm thì rửa sạch, cắt ra, ướp lạnh. Ăn trưa anh vẫn làm món cơm chiên và mì xào, buổi chiều anh bắt đầu nấu cam thảo cùng canh cá. Tất cả chuẩn bị xong xuôi, anh lên lầu nghỉ ngơi, chờ đến giờ thì mở tiệm.

Tiểu Duy không hỏi hoàn cảnh của Ngụy Chí Thành, cũng không hỏi hắn ở bao lâu, thậm chí không hỏi hắn có trả tiền hay không, chỉ giới thiệu hoàn cảnh xung quanh cho hắn, còn lại thì hắn tự lo liệu. Sự phóng khoáng của anh làm cho Ngụy Chí Thành ngạc nhiên.

Buổi chiều năm giờ mở cửa tiệm, Ngụy Chí Thành ở lại tiệm phụ một tay, ví dụ như rửa sạch mấy cái đĩa dơ, bưng nồi cơm mới nấu xong trong bếp ra ngoài tiệm.. v.v. Trời sinh hắn lưng hùm vai gấu, ánh mắt thẳng thắng, lông mày dựng ngược, hình xăm đầy người, khách đến ăn đều đi vòng qua hắn, nếu hắn đi gần bên cạnh sợ có người còn nín thở, đương nhiên cũng không có người nào dám nói chuyện cùng hắn.

Thỉnh thoảng sẽ có vài người nhỏ giọng hỏi anh cần ‘Giúp đỡ’ hay không. Tiểu Duy cũng chỉ cười, tỏ vẻ Ngụy Ca là bạn của anh, thái độ vừa dửng dưng lại thản nhiên. Nhờ sự quan tâm của anh, khách dần dần cũng yên lòng.

“Thằng khốn! Con mẹ nó mày không trả tiền!” Ngụy Chí Thành đột nhiên la to một tiếng, sau đó vọt đến cửa tiệm, kéo cổ áo người khách đó lại.

“Cái gì, nói cái gì? Anh không được vu oan cho tôi.” Người đàn ông bị bắt run lên, vẫn có ý đồ tranh cãi.

“Nhìn mày lắm la lắm lét không giống người đàng hoàng! Khi mày vào tiệm tao đã để ý mày, ăn cơm chỉ có 50 tệ cũng không trả nổi phải không?”

“Um, hình như anh ta không trả tiền….” Có một học sinh nữ bên cạnh nói.

Ngụy Chí Thành trợn mắt trừng người nọ, dường như muốn băm người nọ thành tám miếng. Ngay lúc này tiểu Duy lại lên tiếng: “Ngụy ca, không sao đâu, để anh ta đi đi!”

Ngụy Chí Thành buông tay ra, người nọ nhanh chóng chạy đi. Ngụy Chí Thành không hiểu, quay lại trong tiệm. Tiểu Duy nói: “Ai cũng có nỗi khổ hoặc một khoảng thời gian khó khăn mà.”

Hành động vừa rồi của Ngụy Chí Thành làm cho những người tham lam thích chiếm lợi ích của người khác ngoan ngoãn ăn xong thì trả tiền, hơn nữa còn có người ném đặc biệt mạnh, phát ra tiếng vang lớn, giống như sợ Ngụy Chí Thành không biết bọn họ có trả tiền.

Sự tồn tại của Ngụy Chí Thành rõ ràng ảnh hưởng đến buôn bán. Có người đi đến cửa tiệm thấy hung thần to lớn thì chuyển hướng đến cửa tiệm khác ăn cơm, vì vậy buổi tối vẫn còn đồ dư lại.

Tiểu Duy cùng Ngụy Chí Thành ăn no, cũng cho lũ chó và mèo hoang ăn, thành công giải quyết hết đống nguyên liệu nấu ăn còn dư lại, sau đó thu dọn vẩy nước, quét dọn rồi đóng cửa tiệm, sau nữa thì đi lên phòng trên lầu. Anh vẫn để cho Ngụy Chí Thành tắm trước rồi anh mới vào tắm sau.

Ngụy Chí Thành ngồi trên giường, nhìn vào phòng tắm, cơ thể nóng lên, miệng lưỡi phát khô, trong bụng mơ hồ có chút mong đợi. Một lúc sau, Tiểu Duy tắm xong đi ra, tóc vẫn nhỏ nướ, trên người mặc chiếc áo sơ mi lớn hình con ngựa, lộ ra hai chân trắng mịn thon dài. Ngụy Chí Thành nhìn thấy, tiểu Ngụy của hắn lập tức đứng dậy.

Tiểu Duy không đi đến chỗ Ngụy Chí Thành mà sấy khô tóc, sau đó ngồi vào trước máy vi tính bận rộn làm gì đó. Ngụy Chí Thành chép miệng một cái, có chút thất vọng nằm xuống nhắm mắt ngủ. Ngủ được một hồi, Ngụy Chí Thành cảm giác bên người có động tĩnh, cảnh giác mở mắt ra, hóa ra là Tiểu Duy ngồi ở bên cạnh cúi đầu nhìn hắn. Vạt trước áo sơ mi đã cởi, lộ ra hai đầu nhũ phấn nộn bên trong. Tầm mắt Ngụy Chí Thành dời xuống chút nữa, chỉ thấy Tiểu Duy mặc quần lót chữ T màu đen, muốn có bao nhiêu lẳng lơ thì có bấy nhiêu lẳng lơ.

Thấy hắn tỉnh lại, Tiểu Duy khẽ cười, nụ cười kia giống như nụ cười ngày hôm qua anh dùng miệng giúp Ngụy Chí Thành như đúc. Quá rõ ràng, Ngụy Chí Thành thở ra một hơi ngồi bật dậy, cắn một cái vào đầu nhũ của Tiểu Duy rồi dùng sức mút liếm, tay kia nắn bóp đầu nhũ còn lại của anh.

“A um…”

Tiểu Duy khẽ rên một tiếng, trong thanh âm mang theo sự vui thích cùng thỏa mãn, tiểu Duy ngẩng đầu, ưỡn ngực làm cho đầu nhũ càng sát miệng Ngụy Chí Thành.

“Cái đồ lẳng lơ này, được mút vú khiến em thoải mái đến thế sao?” Ngụy Chí Thành liếm xong bên trái lại liếm bên phải, lần đầu tiên cảm giác đầu nhũ một người lại có hương vị mê người như vậy.

“Thích… Còn muốn… Thoải mái quá… Hư um….”

Tiểu Duy đưa tay vào trong quần của anh, tay kia cầm tay Ngụy Chí Thành, cách quần lót mà xoa nắn hung khí của anh, cơ thể của anh và Ngụy Chí Thành càng gần nhau hơn, hơi thở cũng lướt trên cổ Ngụy Chí Thành. Ngụy Chí Thành có cảm giác giọng nói của anh rất đặc biệt, nói tiếng Trung đặc biệt rõ ràng, cảm giác rất dễ nghe.

“Em đợi, sẽ nằm xuống ngay thôi!”

Ngụy Chí Thành giày xéo chơi đùa đầu nhũ của Tiểu Duy, cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người anh ra, thô bạo xé chiếc quần lót chữ T, ấn anh vào giường, móc hung khí ra đâm vào lỗ nhỏ đã ướp nhẹp.

“A ha a…”

Tiểu Duy thỏa mãn thở dốc, nắm lấy cánh tay Ngụy Chí Thành, trọng lượng cơ thể của anh đong đưa theo hoạt động rút ra đâm vào của hắn, tiếng rên rỉ *** đãng một tiếng lại tiếp một tiếng. Ngụy Chí Thành va chạm hung mãnh, làm cho chiếc giường đơn của Tiểu Duy va chạm vang dội.

“Em còn muốn ăn nữa phải không? Hôm qua đút em một đêm còn chưa đủ.. thật là..”

“A… A … Còn muốn ….Um…”

Ngụy Chí Thành làm việc này giống như đóng tiền thuê phòng, hơn nữa ăn cơm chiên cùng Tiểu Duy cũng không thoải mái giống như vậy, cho nên hắn ra sức làm, làm hăng say. Tiểu Duy quả nhiên được hắn làm thoải mái đến phát khóc, một đôi mắt hồng hồng vì thoải mái mà la lên, cho dù ai nghe thấy đều không cầm lòng được.

Lại một đêm mây mưa. Lần này làm xong, Tiểu Duy còn có thể vịn tường đi tắm, Ngụy Chí Thành nóng cực kỳ, kéo Tiểu Duy xuống đất ngủ cùng hắn. Hắn ôm một người mát lạnh giống như ôm gối ôm, sau đó ngáy khò khò rồi ngủ mất.

Tiểu Duy cũng không ngủ ngay mà nhìn gương mặt Ngụy Chí Thành ngẩn người một hồi, sau đó mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.