Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ Chương 22: Nguyên soái Kevin: Thầy đã nói với con thầy là người đã từng đọc sách mà!

Chương 22: Nguyên soái Kevin: Thầy đã nói với con thầy là người đã từng đọc sách mà!

2:57 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 22: Nguyên soái Kevin: Thầy đã nói với con thầy là người đã từng đọc sách mà! tại dua leo tr

Nói thật ra thì cũng chẳng ai tin tưởng.

Phí lời, tất nhiên là không tin, ngay cả quân giáo sinh còn biết hơn năm trăm viên tinh thạch năng lượng có thể làm được gì!

Hơn năm trăm viên tinh thạch năng lượng, có thể cung cấp cho ba chiếc chủ hạm của Nguyên soái vượt qua lỗ sâu khoảng cách dài, có thể vũ trang cho ít nhất tám mươi lăm chiếc cơ giáp thế hệ mới nhất của quân bộ, hoặc là chống đỡ tập huấn hai tháng cho một tiểu đội gồm mười chiếc tàu trinh sát vũ trụ.

Đây là một khái niệm như thế nào?

Phóng tầm mắt khắp Đế quốc, chiến hạm chủ của Nguyên soái chỉ mới có hai chiếc. Phát lệnh cho tám mươi lăm cơ giáp cùng chiến đấu, trong một giờ ngắn ngủi có thể triệt triệt để để huỷ diệt một thành phố cỡ lớn. Mười chiếc tàu trinh sát vũ trụ tập luyện hai tháng trở lên, thường đều là khúc trống trận mở đầu!

Điều này còn không đáng sợ sao?

Quả thật là muốn hù chết người!

Chợ đêm không phải không có tổ chức buôn bán tình báo, nhưng lúc này một dấu hiệu cũng không có mà bỗng nhiên lại có người mua rất nhiều tinh thạch năng lượng trong một lần — còn không che dấu tác phong quân nhân, đối với thương nhân có bản năng đánh hơi nguy hiểm trời sinh thì tất nhiên phát hiện được dị thường ở bên trong.

Tất nhiên là lúc này hắn không chỉ có hoảng sợ thôi đâu, mà còn có thể ngửi được thương cơ bao hàm dày đặc ở bên trong.

Đối với những người liều mạng kiếm tiền như bọn hắn, thì dịp nào dễ phát tài nhất?

Đương nhiên là chiến tranh rồi!

Trong lòng người đàn ông không biết là mình hưng phấn nhiều hơn hay là căng thẳng nhiều hơn.

Trong thời gian ngắn lỡ Đế quốc lại tổ chức chiến tranh lớn gì đó thì sao?

Mở rộng đất đai, hay là trấn áp phản loạn chỗ nào đó?

Có khi là nhận được cầu viện của đồng minh?

Nếu không thì… có lẽ là nội chiến. Thật khó đoán.

Vị thương nhân xoa xoa tay, đầy chờ mong nhìn người khách trước mắt, nhìn anh đến mức nháy mắt cũng không nháy một cái, muốn từ sắc mặt của anh tìm được tin tức gì đó.

Nhưng từ tám trăm năm trước Quý Tu Quân đã tu luyện được công phu dù núi Thái Sơn sập trước mắt thì mặt cũng không biến sắc, không có chút dao động nào với dò xét của thương nhân.

Ngược lại nói thật thì cũng không ai tin tưởng, nên cho hắn đoán mò đi.

Quý Tu Quân cũng không nói gì, sau khi dừng trong giây lát, ngay lập tức trực tiếp rời khỏi đây với hơn năm trăm viên linh thạch.

Lối ra nối thẳng ở bãi đậu xe là lối ra của chợ đêm nên chỗ này cũng không có quản chế xuất hiện.

Không có quản chế xuất hiện có nghĩa là sẽ có người ẩn núp ở đây, há miệng chờ người có tư cách đi ra trừ lối ra chuyên dụng của cửa hàng lớn nhất chợ đêm, làm một lần đen ăn đen.

Việt An ngồi xổm trong túi ẩn của Quý Tu Quân, xuất phát từ bản năng nhạy cảm với nguy hiểm của động vật, cậu nhận ra bầu không khí không bình thường, hai lỗ tai của cậu cảnh giác dựng thẳng lên, đôi mắt mèo đẹp đẽ mở to, trong hoàn cảnh tầm mắt có hạn nhìn tới nhìn lui.

Thính giác của loài mèo vô cùng nhạy bén, dưới hoàn cảnh sinh tồn dã ngoại, tiếng gió nhẹ cũng có thể làm loài mèo đang ngủ giật mình tỉnh dậy.

Lỗ tai được bao bọc bởi một lớp lông tơ mềm mại chuyển động, tình cờ run run nhẹ một lúc.

Việt An nghe được vài tiếng hít thở nhẹ nhàng, chậm rãi mà lâu dài, ánh mắt của cậu đảo qua mấy góc chết, đầu ngón tay loé lên vài tia điện quang.

Quý Tu Quân cảm thấy trên eo và chỗ túi ẩn truyền đến một trận đau nhói ngắn ngủi và đột ngột, trong nháy mắt có cảm giác như dùng thuốc phiện, giống như bị dòng điện của súng gây tê chạm vào.

Bước chân của anh hơi dừng lại, nhạy bén nghe được vài tiếng kêu rên từ xung quanh truyền đến, vừa nhấc mắt lên đã thấy vài người ngã xuống trong mấy góc chết trước mắt, lộ ra nửa người hoặc đầu.

—— Một kiểu tóc nổ tung(*), quần áo trên người cũng toả mùi khét do bị đốt cháy, trên người không có miệng vết thương, nhưng lại ngã trên đất co quắp hai lần thì mất ý thức.

(*) Kiểu tóc nổ tung hay dựng thẳng, vì quả đầu này mà Nguyên soái hớt đầu đinh luôn:))

Vẫn chưa chết.

Mà ai ra tay, không nghĩ cũng biết.

Việt An ngồi xổm trong túi ẩn, không nói tiếng nào thu thập hơn một nửa số người, ngó ngó bên này nhìn nhìn bên kia, lỗ tai xoay tới xoay lui lắng nghe âm thanh xung quanh, hài lòng phát hiện tiếng hít thở của mấy người còn lại ngưng trong chốc lát… rồi dần dần đi xa.

Việt An giật giật ở trong túi ẩn, cách bộ quần áo nhỏ giọng “Meo” một tiếng.

Quý Tu Quân dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, anh cũng không tiếp tục dừng lại, vươn tay kéo cái thùng cao đến hông anh đi ra ngoài, đôi chân dài bước một bước là bằng hai bước của người bình thường, không đến mấy phút đã trở về xe của mình.

Vừa mới lên xe Việt An chui khỏi ngực anh, nhảy lên cái thùng kia, kêu meo meo liên tục với Quý Tu Quân đang tháo trâm cài xuống, đuôi cậu giơ lên rất cao rất cao, ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng “Mau mau khen trẫm đi.”

Nguyên soái khôi phục vẻ ngoài ban đầu, liếc mắt nhìn phong cảnh lùi về sau nhanh chóng ngoài cửa sổ, đưa tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm Việt An.

Việt An nằm nhoài trên thùng, được thủ pháp thành thạo của Quý Tu Quân gãi đến nheo mắt lại, hai lỗ tai nhỏ cũng cụp xuống, toàn bộ trọng lượng của đầu nhỏ đều đặt lên tay Quý Tu Quân, phát ra âm thanh grù grừ đầy thoả mãn.

Quý Tu Quân rũ mắt, nhìn dáng vẻ thoải mái đến mức trẫm đây muốn ngủ quên luôn của Việt An, dừng lại động tác trên tay.

Anh đang nghĩ đến thiên phú đặc thù của Việt An.

Lúc mới gặp nhau lần đầu, anh phát hiện ra hai dòng nước Việt An triệu hồi ra trong hai lần khác nhau có chênh lệch rõ rệt.

Lần thứ hai nhỏ hơn so với lần thứ nhất.

Mà lúc bọn họ ngồi nướng cá bên hồ nước, Việt An kêu một tia sét làm nổ hơn một nửa hồ nước văng lên bờ, cả thân mèo đều choáng váng.

Vào lúc ấy, Việt An mới vừa ăn nửa viên tinh thạch năng lượng.

Mèo nhà anh cũng không lấy tinh thạch năng lượng làm thức ăn chính, Việt An có thể ăn rất nhiều thứ, bất cứ đồ ăn nào mà con người ăn được thì cậu cũng có thể ăn, nhưng cũng rất chung tình với tinh thạch năng lượng.

Kết hợp với tình huống sáng sớm hôm nọ vừa gặm xong mấy viên tinh thạch năng lượng mà đã phóng điện làm dựng tóc anh lên, Quý Tu Quân có một suy nghĩ dũng cảm.

Anh chọt tỉnh Việt An có thể ngủ gật tuỳ thời tuỳ chỗ.

Việt An há miệng cắn cắn tay anh biểu hiện bất mãn, dùng lực không mạnh, chỉ có hơi nhói nhói.

Nguyên soái tiên sinh rút ngón tay ra, xoa xoa đầu Cục Lông Nhỏ an ủi, hỏi cậu: “Việt An, thiên phú của em dựa vào tinh thạch năng lượng có đúng không?”

Việt An nằm ở trên thùng, nghe vậy thì trở mình, ngửa đầu nhìn Quý Tu Quân, cũng không có chút ý định che giấu.

“Miao.”

Không trách được.

Quý Tu Quân xoa xoa đầu Việt An một lúc, nhìn một thùng lớn tinh thạch năng lượng này.

Ân miêu cứu mạng nhà tôi thật khó nuôi.

Nguyên soái tiên sinh nghĩ như vậy, lại cảm thấy không đúng, tiền mua một thùng tinh thạch này đều do chính Việt An kiếm được.

“…”

Nguyên soái tiên sinh rơi vào trầm mặc.

Như vậy thì anh có vẻ có chút vô dụng quá.

Nguyên soái tiên sinh càng nghĩ thì càng cảm thấy quả thật là như vậy, nên anh mở miệng hỏi: “Việt An, em có muốn gì không?”

Tai Cục Lông Nhỏ run lên, duỗi thẳng chân nhỏ, vỗ vỗ cái thùng cậu đang nằm.

Nguyên soái dừng một chút: “Trừ tinh thạch năng lượng ra?”

Muốn trở thành tiên!

Việt An nhớ đến tám cái đuôi của mình, ngẩng đầu nhìn Quý Tu Quân một chút, suy nghĩ một lát, sau đó vươn mình lộ ra bụng nhỏ.

“Meo.”

Nguyên soái bình tĩnh nhìn Việt An một lúc, rốt cục hiểu rõ thực tế tàn khốc.

—— Có vẻ như anh bị mèo nhà mình xem thành máy massage hình người rồi.

Thật đáng thương.

Cũng không phải là Nguyên soái tiên sinh không có tiền, thậm chí còn vô cùng có tiền.

Trong tay anh có một quặng mỏ, có chút sản nghiệp phụ, ngoài ra còn có lương bổng cao và đủ loại trợ cấp, vì lôi kéo một tướng lĩnh tuy tuổi còn trẻ nhưng mạnh mẽ, xưa nay Hoàng đế cũng không đau lòng mà vung tiền.

Nhưng Việt An không cần tiêu tiền của Quý Tu Quân.

Thậm chí năng lực chiêu tài của cậu còn lợi hại hơn Nguyên soái nhiều.

Lúc Quý Tu Quân thật lòng tự hỏi anh có nên nộp thẻ lương lên cho Việt An tiêu xài hay không, để tránh việc nhìn anh rất vô dụng, thì bọn họ về đến nhà.

Xe dừng trong gara, Nguyên soái tiên sinh không tốn chút sức nào khiêng cái thùng trong xe ra, sau đó kéo về phòng.

Việt An nằm trên thùng, một đường ổn định đi vào phòng, vừa ngẩng đầu đã thấy được Nguyên soái Kevin đang nằm trên ghế salon ngủ quên.

Việt An ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Quý Tu Quân một chút.

Biểu hiện của Quý Tu Quân cũng không ngạc nhiên gì.

Thầy của anh luôn có quyền hạn ra vào căn nhà này, đây là do cha mẹ của anh khi còn sống cho ông, Quý Tu Quân cũng không nghĩ đến việc thu hồi lại.

Động tác của Nguyên soái nhẹ nhàng vô cùng.

Nhiệt độ trong nhà luôn ổn định, cũng không cần lo bị cảm.

Việt An nhìn động tác của Quý Tu Quân một lúc, giật mình nhận ra đại khái là quan hệ giữa hai người này cũng không lạnh nhạt như biểu hiện lúc sáng.

Lúc này Việt An biết rằng quan hệ của Quý Tu Quân thật sự quá mức đơn giản. Điều này làm cho cậu có chút ngạc nhiên khi biết Nguyên soái kia có quyền hạn ra vào nhà Quý Tu Quân.

Cậu giậm cái chân nhỏ bước tới, nhẹ nhàng nhảy lên bàn trà bên cạnh sô pha, nghiêng đầu đánh giá tỉ mỉ người này.

Năm nay Nguyên soái Kevin đã hơn hai trăm mười tuổi, ông dùng thân phận Nguyên soái để bảo vệ Đế quốc gần một trăm năm, trạng thái thân thể mấy năm nay của ông bắt đầu trượt dốc từ từ, sắp sửa tách rời thời kỳ vàng son trong cuộc đời con người.

Tuy từ bề ngoài của ông cũng không nhìn ra bao nhiêu dấu vết, nhưng làm một quân nhân rong ruổi trên chiến trường một đời, từ lâu điều kiện thân thể của ông đã không còn thích hợp để đứng trên tiền tuyến chiến tranh hung mãnh rực lửa.

Nhưng ý thức được rèn luyện trên chiến trường nhiều năm cũng không bị sinh hoạt nhàn nhã của mấy năm gần đây làm mất đi.

Vì thế dưới ánh mắt đánh giá không chút kiêng dè của Việt An, Nguyên soái Kevin tỉnh lại.

Ông vừa chuyển mắt đã thấy được Quý Tu Quân, ngáp một cái: “Về rồi?”

Quý Tu Quân gật gật đầu: “Chào thầy.”

Nguyên soái Kevin gật đầu, nhìn thấy Quý Tu Quân vừa lướt một danh sách thức ăn ngoài vừa đi vào nhà bếp, ánh mắt nhanh chóng chuyển lên người Cục Lông Nhỏ đang ngồi xổm trên bàn trà.

Ông thử thăm dò đưa tay ra.

Việt An cũng không trốn.

Nguyên soái Kevin cười cười, hào phóng đưa tay xoa xoa đầu Việt An.

Lúc Quý Tu Quân bưng một ly sữa bò ấm ra khỏi phòng bếp, hình ảnh anh nhìn thấy là ông thầy nhà anh đang cầm một túi thịt khô đùa mèo.

Nguyên soái nhìn Việt An ngồi thẳng lên, chân đuổi theo miếng thịt, anh đi tới, đặt sữa bò trong tay xuống.

Việt An quay đầu, ngửi được mùi sữa trong không khí, nghi hoặc kêu meo meo với Quý Tu Quân.

Nguyên soái ôm con mèo nhà anh về từ trước mặt ông thầy, bóp bóp chân của cậu, “Cho thầy tôi.”

Việt An nhìn về phía Nguyên soái Kevin, cảm thấy khó mà tin nổi.

Tuổi đã cao mà còn uống sữa tươi?

Đây là mốt mới gì vậy!?

“Uống sữa tươi làm chậm lão hoá da đấy.” Lúc Nguyên soái Kevin nói lời này, ông bày ra vẻ mặt đàng hoàng và trịnh trọng, “Thầy(*) không giống với Quý Tu Quân, thầy là người đã có vợ, thế nào cũng phải duy trì hình tượng đẹp trai để bà xã cao hứng.”

(*) Lúc đóng kịch với người ngoài để tôi, lúc gặp riêng thì xưng thầy cho thân thiết, thật ra tui muốn để ông xưng cha luôn cho rồi:)).

Mặt Quý Tu Quân lạnh lùng, chẳng muốn trả lời.

“Miảo…”

Việt An cảm thấy người như vậy mà có thể dạy dỗ Quý Tu Quân thành mặt (muộn) than (tao) quả thật là khiến mèo khó lý giải được.

“Thầy tới là có việc.” Nguyên soái Kevin buông cái ly trong tay xuống, “Thầy vừa nhận được tình báo, nói có một người nghi là người quân đội trực tiếp mua vào hơn năm trăm viên tinh thạch năng lượng cao cấp ở trong chợ đêm.”

Một người một mèo đang chơi nắm nắm chân duỗi duỗi tay nghe như vậy thì cùng dừng lại, sau đó chỉnh tề quay đầu nhìn Nguyên soái Kevin.

Nguyên soái Kevin sững sờ trong nháy mắt bởi phản ứng bất ngờ của bọn họ, ông như là nghĩ ra điều gì, nhìn thường phục trên người Quý Tu Quân một lát, rồi lại nhìn cái thùng lớn đặt ở cửa một chút.

“…” Nguyên soái Kevin trầm mặc hai giây, “Do con làm?”

Quý Tu Quân không hé răng, xem như là ngầm thừa nhận.

Nguyên soái Kevin cảm thấy khó mà tin nổi, “Dưới tay con có cả một hành tinh hầm mỏ, con còn mua cái này làm gì?”

“…” Quý Tu Quân bóp bóp chân Việt An.

Muốn nói ai là người tuyệt đối tin tưởng Quý Tu Quân nhất thì chỉ có duy nhất Nguyên soái Kevin.

Thế nhưng nói thật là có khả năng, thật sự không có ai tin lời này.

“Con có dự định tạo phản?”

“… Không có ạ.”

Nguyên soái Kevin nhìn học trò của ông: “Vậy con đây là…?”

Mặt Quý Tu Quân không hề có cảm xúc, nhìn thầy của anh, trầm mặc một lát.

“… Là thức ăn cho mèo.”

Nguyên soái Kevin: …

Nguyên soái Kevin:???

Ha hả???

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên soái Kevin: Thầy đã nói với con rằng thầy cũng từng đọc sách đấy. (Ý ông là ông cũng có học vấn cũng có hiểu biết, đừng có lừa ông)

Quý Tu Quân: Muốn nói lại thôi.jpg


Chè: đọc lại bản edit mấy tháng trước, tui muốn chui mịe xuống mồ TvT. Trời ơi nó lỗi quá trời vậy mà mấy thím còn đọc được huhu, yêu mấy thím nhiều huhu TvT. 

À… quên nói… lão Nguyên soái, cái đuôi thê nô lòi ra kìa. Hong hiểu sao vừa edit chương này tui vừa cười bò, nhất là khúc cuối…