Chương 12: Thay thế
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Thay thế tại dualeotruyen.
Trên cao , mặt trời nũng nịu nằm sau những tầng mây trắng. Làn gió nhẹ mang theo hơi ẩm ướt của sương sớm mỏng tang thổi tung tấm rèm cửa trắng tinh khôi. Một cô gái bé nhỏ cuộn mình trong chiếc chăn mỏng , nhíu mày khi ánh nắng chiếu vào mắt cô. Vật vã ngồi dậy , Vi thấy đầu đau như búa bổ , cả người nôn nao, chóng váng. Thì ra say rượu là như thế này đây. Từ giờ cô xin cạch mặt với rượu , không bao giờ uống rượu nữa.
Ngồi thơ thẩn trên giường gần nửa tiếng, cô lò dò ra khỏi giường , chậm chạp lết cái thân mệt rã rời vào phòng tắm. Tát lên mặt một làn nước lạnh , các tế bào trong cơ thể Vi dần hồi phục , sự mát lạnh dễ chịu len lỏi đến tận từng lộ chân lông. Nhắc mới nhớ , đêm qua cô có một giấc mơ cực kì xấu hổ. Tuy không nhớ hết và đang trong tình trạng mơ mơ màng màng nhưng có một chi tiết làm cô nhớ nhất , đó là chủ động hôn môi idol của cô . Nghĩ lại phát ngượng , sao lúc đó nó chân thực quá, như hôn thật luôn ý. Môi cô vẫn còn lưu lại cảm giác được đôi môi khác áp vào , phảng phất một mùi hương bạc hà thơm dịu . Trí nhớ của cô hiện tại đang rất rối loạn nhập nhằng tựa bộ xếp hình bị vỡ thành từng mảnh. Vi cố xâu chuỗi những mẩu kí ức rời rạc . Não bộ chầm chậm phát lại thân ảnh mà cô từng ao ước muốn được gặp bấy lâu , bàn tay đó , tấm lưng cao lãnh ấy đang ở rất gần. Mọi thứ dần dần tái hiện lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua , xui xẻo thay , nó lại ngắt quãng ngay khi ở bãi đỗ xe.
Nghĩ đến phát điên cũng không ra , Vi chấp nhận bỏ cuộc , mặc xác cái phần đó đi . Cô thừa nhận là cô lười suy nghĩ nhưng một phần là cái đó nó bị heo ăn mất rồi. Bước ra ngoài , ba tờ giấy note hình chiếc lá vàng được dán trên cánh cửa thu hút sự chú ý của cô.
“ Xuống bếp ăn sáng , nhất định phải uống cốc cà phê trong lò , phải ăn hết thức ăn, không bỏ gì hết. Sau đó uống thuốc đặt trên bàn. “
“ Uống thuốc rồi thì nghỉ ngơi đi. Đừng để bị cảm nữa. Chán thì lấy laptop ra mà chơi . Bên sửa chữa gửi sang rồi, ở bàn học đấy nhé.“
“Tái bút : 2 ngày nữa đến trường dự lễ nhập học , đồng phục của em để ở bàn trà thứ hai bên trái phòng khách. “
Vi mỉm cười gỡ miếng giấy đầu tiên và thứ ba, đi xuống bếp. Cô đến lò vi sóng , bên trong có 1 cốc Americano và một đống đồ ăn dinh dưỡng khác trên chiếc đĩa . Cô từ khi ngủ dậy đã cảm thấy không đói lắm . Bình thường thì cô sẽ phải rất rất rất đói mới phải. Mà thôi, kệ đi , việc quan trọng bây giờ là phải nhồi hết chỗ này vào bụng đã . Bữa sáng được xử lí nhanh gọn trong 10 phút. Dĩ nhiên là không phải ăn vội ăn vàng gì đâu , tốc độ ăn bình thường của cô có nhanh hơn mọi người một chút thôi. Trong quá trình điều trị bệnh tâm lí xuất phát từ biếng ăn , họ sẽ tiến hành điều trị chứng này trước rồi mới dùng thuốc đặc trị. Vì vậy nên tốc độ ăn của cô cũng bị ảnh hưởng. Nhìn cốc cà phê mà cô nản muốn chết. Cô không thích cái vị đắng của nó tí nào . Ước gì ở đây có nước ép trái cây ở đây. Thực ra muốn làm thì khó gì nhưng cơ bản là cô lười thôi. Thỉnh thoảng cái bệnh lười lại dở chứng ấy mà.
Cầm cốc cà phê ra phòng khách , Vi bước đến chiếc bàn trà lấy bộ đồng phục. Sinh viên được mặc đồ thoải mái nhưng những buổi lễ quan trọng như lễ nhập học thì bắt buộc phải mặc đồng phục . Đây là luật bắt buộc đối với mỗi sinh viên. Bộ đồng phục gồm có phần áo và váy tách rời nhau. Người thiết kế cái này cũng thật là quái đản. Đến tuổi này rồi mà vẫn phải mặc như học sinh trung học sao ? Cô nén tiếng thở dài , cầm đồ đạc lên phòng.
Đã mấy tuần rồi cô không lên mạng , không biết có tin gì mới không nhỉ ? Đăng nhập facebook , cô giật mình nhìn bảng thông báo, 100+ !!!! Cô biết cô nhận notice từ rất nhiều trang, nhưng có cần phải nhiều đến mức như vậy không ? Trước hết phải đi khoe cho lũ bạn thèm đã .
Điện thoại cô reo lên giai điệu quen thuộc. Là Bolero, từ bạn bè gọi đến sẽ có nhạc này. Ai gọi cho cô vậy nhỉ ? A, từ Hoài gọi đến. Lâu rồi không gọi cho nhau , nhớ quá. Cô nhấc máy , nhấn nút trả lời.
“ Tomoka-chan , sao hôm nay rảnh rỗi gọi cho tớ thế ? “ Hai đứa đã không nói chuyện riêng với nhau gần 1 tháng rồi. Nhớ quá đi mất.
“ Biết tớ đang ở đâu không ? “ Giọng nhí nhảnh ở đầu dây bên kia hỏi lại.
“ Lại có trò gì chọc tớ à ? Dĩ nhiên là ở Hàn Quốc rồi. “ Vi hoài nghi.
“ Nhìn lại mã vùng số điện thoại đi , bạn thân của tớ ơi. “ Cô nhìn lại màn hình , dãy số này bắt đầu bằng số 10. Hình như là….
“ Mã của Bắc Kinh ! Ôi trời ơi , cậu đang ở đâu đấy ? Tớ ra đó liền !!! “
“ Cậu chỉ có 20 phút để đến Studio K , số 6 đường J. Đến đây nhân tiện ăn trưa luôn.Tớ đợi, khi nào đến thì alo nhé. “ Hoài cúp máy , quay lại nhìn tờ lịch trình của staff* , thở dài. Trong đoàn staff chỉ có vài ba người biết tiếng Trung , còn lại thuộc dạng mù mờ hết, cô cũng vậy. May mắn thay, Trịnh Diệp Vi , vị thiên thần cứu thế của cô đang sống gần đó. Đen quá , mới vào làm việc chưa được lâu mà đã bị đùn đẩy sang đây. Trên danh nghĩa là đi du học , thế mà sang đây như là đi xuất khẩu lao động ấy. Mỗi ngày đều chạy đôn chạy đáo đi làm việc nọ việc kia , làm chân sai vặt cho những nhân viên khác. Nhiều lúc điều đó khiến cô điên đầu, thêm cái kiểu chảnh chọe của mấy người cùng làm việc , nếu không phải vì anh Khôi giúp cô vào đây, cô đã chạy đi xin nghỉ việc từ lâu rồi.
“ Tomoka, đến đây giúp một tay đi “ Ôi , công việc lại vẫy gọi rồi, cô phải đi thôi. Trong khi đó, Vi nhảy ra khỏi bàn , chạy ngay đến chiếc tủ quần áo, lục tung lên .Sau một hồi hoang mang , cô quyết định mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean đơn giản , vơ vội đồ đạc cần thiết vào chiếc túi xách , lấy mũ rồi ra ngoài.
Mới chín giờ sáng trời đã nắng chang chang , nóng bức khó chịu vô cùng , cộng thêm với không khí không được trong lành do ô nhiễm đô thị nên tạo cho người ta thấy một cảm giác bực bội không thể diễn tả. Gọi một chiếc taxi, Vi lên xe, đưa địa chỉ cho người tài xế, một người đàn ông trung niên tầm 40-50 tuổi.
“ Chú ơi , cho cháu đến Studio K.” Người lái xe gật đầu, khởi động xe. 10 phút sau , chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà lớn. Vi lần đầu tiên đến nơi này không khỏi có chút có chút ngỡ ngàng bởi sự hoành tráng của nó . A, phải rồi, phải gọi cho Hoài. Cô rút điện thoại, bấm số thoăn thoắt. Rất nhanh sau đó, đầu dây bên kia có người bắt máy.
“ Baby ah , tớ đến nơi rồi. Đang ở dưới cổng, bảo vệ không cho vào. “
“ Ok , baby . Tớ đến với cậu ngay đây . “ Hoài không giấu được sự hào hứng trong giọng nói, chạy ù xuống cầu thang. Ở ngoài cổng, cô gái mà cô mong đợi nãy giờ đang vẫy tay với cô. Hoài chạy đến chỗ Vi , ôm chầm lấy cô.
“ Ôi , ôi. Ngày trước không phải cậu không thích tớ ôm cơ mà , sao bây giờ ôm tớ chặt thế, ngạt thở chết mất. “ Vi vỗ vỗ lưng Hoài.
“ Ôi , cứu tinh của đời tớ đến rồi. Đây, của cậu. “ Hoài buông cô ra , đưa cho Vi một tấm thẻ có dây đeo. Là thẻ staff. Thế này là thế nào ? Cô ngước ánh mắt lên nhìn Hoài một cách khó hiểu. Biết ý Vi , Hoài nhẹ nhàng đáp:
“ Chào mừng gia nhập đoàn staff của SMTown China. Hôm nay tớ gọi cho cậu là để kêu cậu giúp chúng tớ một số việc. Thẻ staff này giúp cậu có thể ra vào hậu trường , quản lí công việc giúp đỡ các idol tại Trung Quốc. Vui không ? Mấy tiền bối đang khốn đốn vì nhân lực hiện tại đổ dồn sang bên kia hết rồi , số còn lại hầu như là người Hàn . Vậy nên tớ cần cậu giúp. Tớ năn nỉ đấy. “ Vi ngệt mặt ra , nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trước mặt. Staff ? Chẳng phải là người gần gũi với các idol nhất sao !? Cô đột nhiên cầm chặt tay Hoài , lắc lắc.
“ Tớ làm việc gì cũng được !! “ Quả nhiên vẫn dễ dụ như vậy , Hoài cô cũng không tốn quá nhiều tiền ,lãi rồi. Cô nhân lúc Vi không để ý , quay ra sau nở một nụ cười tinh quái làm người ta thấy dựng tóc gáy. Đi vào studio , bên trong toàn những thiết bị chuyên dụng như máy quay , đạo cụ ánh sáng, mic , v.v . Vi vốn rất thích công nghệ , đương nhiên sẽ vô cùng thích thù.
Hai người dừng lại ở một cánh cửa bên trái. Hoài gõ cửa ba tiếng , đến khi lẫn trong tiếng ồn bên trong vọng ra hai chữ mời vào mới vặn nắm cửa. Trong này thực sự chỉ có một từ để hình dung : hỗn loạn. Trước gương có khoảng hơn mười chàng trai đang tự mình chỉnh chu lại lớp make up hoặc chỉnh trang lại đầu tóc , trang phục trong khi những nhân viên khác đang chạy loạn vì lẫn lộn công việc và gặp rắc rối về ngôn ngữ.
“ Mọi người ơi, cứu tinh của chúng ta đến rồi . Đây là Diệp Vi mà em nói đó . “ Xung quanh bắt đầu chú ý đến sự tồn tại của cô . Một cô gái trông có vẻ lớn tuổi , trán lấm tấm mồ hôi bước tới chỗ cô , mỉm cười vui vẻ nói bằng tiếng Hàn.
“ Chào em , em là em gái Songhyun, Jung Yul ? Chị là Han DongJo “
“ Phải ạ. DongJo-ssi, mong được chị giúp đỡ nhiều. “ Vi liền cúi người . Tiếng Hàn lưu loát của cô khiến tâm trạng lo lắng bắt đầu vơi đi và thay vào đó là cảm giác yên tâm rằng cô bé có thể làm tốt công việc được giao. Một buổi sáng bận rộn cho shoot ảnh mới của tạp trí Star 1 .
Đồng hồ điểm 12 giờ trưa. Thật may mắn khi công việc kết thúc sớm hơn dự định. Vi thích ứng môi trường rất nhanh, nhanh nhẹn, hoạt bát , chạy đi chạy lại giữa phòng chờ với phòng tổ kĩ thuật, bê hết cái nọ đến cái kia như quần áo, đạo cụ , thùng các tông đựng mấy thứ đồ linh tinh khác. Vừa đặt mông xuống cái ghế gỗ cứng nhắc, cô liền xoay xoay hai bả vai đau nhức , duỗi thẳng đôi chân căng cứng vì không được ngồi nghỉ . Hậu quả của việc không chịu khởi động trước khi làm việc nặng đây mà. Sao tự nhiên cô thấy mình bị lừa một vố đau ấy. Dẹp cái đó sang một bên đã , phải đi kiếm đồ ăn trưa đã, bụng đã réo lên òng ọc rồi. Vặn vẹo thêm vài cái nữa , Vi đứng dậy, vừa đúng lúc Hoài đi đến rủ cô đi ăn trưa cùng staff. Đúng là thần giao cách cảm mà. Hai cô gái hăm hở đi ra ngoài cổng lấy đồ ăn được giao tận nơi, mỗi tay cầm hai bọc to đầy những hộp xốp lớn hơn bàn tay 1 chút , thêm bọc cốc giấy và nước ngọt để ăn mừng. Cô và Hoài vừa đi vừa nói cười vui vẻ, cả hai có rất nhiều chuyện để nói, tỉ như chuyện cô đăng kí nhập học đã gặp được soái ca chẳng hạn. Lúc đi ngang qua ngã rẽ nọ , một bóng người vụt qua , đâm sầm vào Hoài làm cô ngã bộp xuống đất , mấy hộp cơm cũng bị rơi xuống , cũng may mà không bị vỡ.
“ Hoài, cậu không sao chứ ? Có chỗ nào bị thương không ? Đưa tay đây cho tớ xem.” Thấy bạn mình ngã trên đất , tay chống mạnh xuống sàn lại đỡ sức nặng của cơ thể, đầu gối cũng bị va đập, chắc chắn sẽ bị đau không nhẹ. Vi ngồi xuống, vươn tay đỡ cánh tay lên. Một vết bầm tìm nổi bật trên nền da trắng. Khi Vi khẽ chạm vào vết tím, mặt bạn cô biến sắc rõ rệt, mi tâm hơi nhăn lại. Quả nhiên là bị trẹo cổ tay rồi. Người gây sự không nói tiếng nào , đứng dậy , quay lưng định bỏ đi.
“ Này , cô kia , va trúng người khác mà không xin lỗi , còn bỏ đi như thế sao ? Cô hãy quay lại xin lỗi bạn của tôi đi. “ Vi lên tiếng . Người con gái đó mặc bộ đồ đắt tiền , đính đá , trang sức ngọc trai đá quý đầy mình, mang một vẻ kiêu kì của một tiểu thư , có chút ngạo mạn. Cô phải công nhận là cô ta rất đẹp nhưng bây giờ không phải lúc để đánh giá vẻ bề ngoài của cô ta. Xung quanh , mọi người bắt đầu xúm lại xem việc gì đã xảy ra. Có người thầm than ngán thở dài rằng cô thật lớn mật khi đụng độ người mẫu khó ưa này. Ánh mắt người đối diện Vi vẫn không chút giao động hay chần chừ , cô ta liếc nhìn liền quay người , đôi giày cao gót đế nhọn nện xuống nền vang lên thật khó nghe .
“ Cô nghĩ tôi là ai mà phải xin lỗi đứa staff quèn đó ? “ Chất giọng cô ta cao khàn , chứa đựng sự mỉa mai, khinh ghét. Hàm răng Vi nghiến chặt vào nhau . Staff cũng là người, người mẫu cũng là người , sao lại phải phân biệt cao thấp ? Không có staff thì cô có thể làm được gì ngoài đứng đó cho người ta chụp ? Vi giận điên lên định làm cho ra lẽ thì DongJo từ đâu đi tới chắn trước mặt cô , thì thầm.
“ Bình tĩnh, Vi. Việc này để chị lo , em đưa Hoài về phòng chờ đi, lát nữa sẽ đưa tới bệnh viện kiểm tra. “ Rồi chị bước tới trước , cúi gập người làm cô đnag đỡ Hoài dậy rất ngạc nhiên . Tại sao phải cúi đầu trước người có lỗi ? Cô thực sự không hiểu. Nhưng cô phải nén xuống, dằn lòng đưa Hoài trở về phòng chờ. Mở cánh cửa mở , Vi đặt túi cơm lên bàn, tìm một cái ghế cho Hoài , đặt cô xuống. Bên trong chợt ồn ào . Vi bắt đầu giải thích mọi chuyện vừa diễn ra với tất cả sự bình tĩnh của cô để giọng không run run.
Lẫn trong đám đông , một chàng trai đang nhìn cô gái đang ngồi trên ghế kia, trong lòng dâng lên một loại cảm giác muốn đổi mình với người bạn đang bên cạnh cô .Chỉ trong phút chốc , anh đã muốn như vậy. Mình thật ngớ ngẩn. Anh có là gì của cô ? Đơn giản chỉ là idol và staff chưa quen nhau được 5 tháng . Nhưng cô đã khiến anh là chính mình, khiến anh rung động. Thứ tình cảm này có lẽ không nên tồn tại . Tự dằn lòng mình như thế , anh quay đi , bước ra khỏi phòng.
Lát sau, Hoài được đưa vào bệnh viện để kiểm tra . DongJo gọi cô vào trong phòng riêng . “ Yul , có chuyện này chị cần nói với em. Chiều tối nay , cả đoàn sẽ bay tới thượng Hải để tham gia một chương trình âm nhạc, Tomoka cũng nằm trong danh sách staff phải đi. Nhưng với tay con bé như vậy thì không thế đi được. Vì vậy , chị muốn em thay thế vị trí của Tomoka “. Đùng một cái , từ một người mới đến thành một phần của đoàn, Vi như bị sét đánh , đứng trơ ra , miệng há hốc. Cái gì mà thay thế, tham gia chương trình âm nhạc ? Cô chưa từng làm việc này mà có thể đi sao ?
“ DongJo-ssi, chị đừng đùa thế chứ? Em không có kinh nghiệm trong việc này mà . Chị có thể cử người khác….” Từ ‘ đi thay’ chưa kịp vọt ra khỏi cổ họng đã bị cái nhìn sắc lém của DongJo dọa đành nuốt vào trong. “ Chị nghe Tomoka nói em từng làm ở một công ti phần mềm máy tính, có kinh nghiệm thiết kế, design và làm video . Chừng đó đủ điều kiện để đi rồi. Cứ thống nhất như vậy nhé. Ghi thông tin của em vào đây và đưa cho chị trước 1 giờ chiều “ .Thôi xong. Hoài ơi, cậu đã chính thức hại tớ 1 mạng rồi .Chị định bước ra ngoài thì bị Vi gọi lại.
“ Chờ đã, em muốn biết về người mà Tomoka đụng phải . “ Xe xong câu hỏi, DongJo chợt nở nụ cười . “ Em muốn trả thù sao ? Tốt nhất không nên đụng vô người đó. Cũng trạc tuổi em thôi , là người mẫu mới nổi thuộc công ti Diamond , Lôi Tưởng . Nghe đâu anh trai của cô ta là Lôi Khải, chủ tịch tập đoàn Darkness. Chị khuyên em nên dẹp chuyện đó qua một bên đi. “ Nói rồi chị đi ra ngoài , để lại Vi một mình trong căn phòng rộng.
Lôi Tưởng , cái tên này cô đã từng nghe qua, thậm chí còn gặp gỡ cô ta chỉ vừa mới hôm qua thôi . Thiên Tú đã nhắc cô tránh những chuyện liên quan đến anh em nhà này, cô lại dính vào rồi. Hầy, cô thở dài , bèn cúi người ghi thông tin rồi ra khỏi phòng.
Sắp tới sẽ phải vất vả đây.
Hết
Note: Staff là chỉ những nhân viên làm việc trong các công ti giải trí.
A/N : Tính để dành đăng chương này vào sinh nhât người thương mà bị những-người-mà-bạn-biết-là-ai-đó giục đăng. Thôi thì chúc mừng sinh nhật sớm :3
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️