Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 40: Chiều cao

5:34 sáng – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 40: Chiều cao tại dualeotruyen. 

– Ê thằng kia, hôm qua sống chết sao?

Ngày hôm sau đi học, vừa thò mặt đến lớp Dương đã rào đón bằng một câu hỏi gợi nhớ lại kí ức không vui vẻ chút nào.

Tất nhiên, nó ám chỉ đến vụ tôi quên tắt bếp ga bị mẹ về nhà phát hiện ấy.

Hôm đấy, mẹ đi chợ sớm lại nghĩ tôi nghỉ học chả có việc gì làm nên để đó tự tôi nấu cơm sáng. Tôi thì lười chảy thây ra chả muốn làm gì cầu kỳ thế là bắc nồi lên luộc quả trứng thôi.

Nhưng tôi đâu có chịu ngồi ngoan ngoãn đợi quả trứng chín. Chán chẳng có việc gì làm tôi bèn mở máy tính lên, chỉ định mở nó ra một tí tẹo, lướt tí facebook.

Rồi thì có thằng bạn rủ làm vài trận, tôi háo hức đồng ý với nó và rồi thì quên cả trời đất. Lúc xong xuôi đâu đó, tức là chết thảm thương trong game, tôi mới thấy hình như mình quên cái gì đó.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng thể nào nhớ ra quả trứng kia, còn ngỡ mình ăn sáng rồi cơ. Tôi chắc mẩm cái mà tôi đang lăn tăn chính là việc đi thắp hương trong đền mà mẹ nhắc hôm qua. Thế là tôi tỉnh bơ tắt máy tính, để quả trứng vẫn còn trong nồi cùng bếp ga vẫn đang bật ấy để đạp xe đến đền.

Tất nhiên đoạn sau đó là mẹ tôi về phát hiện quả trứng cùng cái nồi tội nghiệp bị tôi bỏ quên trên bếp. Lập tức mẹ tôi phi sang nhà con Dương, sau khi bêu rếu sự ngu người, đểnh đoảng của tôi mới nhờ mẹ nó gọi điện cho Dương, hỏi xem hai đứa có đi cùng nhau không.

Chả là tôi không có điện thoại, mẹ tôi vừa mới mua một cái laptop mới cóng cho anh Quân đi học đại học nên không dư tiền. Với lại trông tôi cũng chả mặn mà gì với điện thoại mà suốt ngày cắm mắt vào máy tính. Hồi đó Dương cũng không có điện thoại đâu, hai nhà quyết định lên đến cấp ba mới cho chúng tôi dùng cái riêng. Nhưng những dịp đi chơi, Dương vẫn được cầm điện thoại bố nó để liên lạc và cũng để nó… tự sướng.

Đấy, thế là tôi chưa được ăn miếng lộc nào từ anh người yêu con Dương thì bị lôi thẳng cổ về nhà để chịu một trận chửi tơi bời.

Tôi dùng bộ mặt đưa đám để trả lời với Dương:

– Tao tưởng tiếng chửi của mẹ tao xọc luôn sang nhà mày rồi chứ?

Nó phì cười xong bảo:

– Hôm nay tao còn tưởng mày không được đi học cơ.

Tôi cười hơ hơ nhạt nhẽo với nó xong chợt nhớ ra anh Duy, bèn hỏi:

– Còn mày? Hôm qua anh Duy phải cọc thân ở quán để trả cho mấy cái mồm con gái tụi nó ăn cho xả đã?

Vừa nói tôi vừa hất cằm về phía tụi con gái chơi thân với Dương, hôm qua dám chắc tụi nó ăn không ít đâu. Nghe tôi nhắc đến việc đó, Dương xụ mặt xuống:

– Sai lầm! Một sự sai lầm không hề nhẹ. Tao đã bảo anh Duy rồi mà anh không nghe cơ.

– Ha ha, anh Duy còn chưa đãi tao đấy. Tao nhớ kèo này.

Thấy tôi rất bình thản nhắc đến anh Duy, Dương chỉ mỉm cười không trả lời. Chưa bao giờ nó cười với tôi như vậy, dạng như rất trìu mến nhìn tôi. Tôi bị nụ cười hiền dịu, thục nữ của nó làm cho nổi da gà.

– Chời má, má cười kiểu gì mà nhìn đáng sợ vậy?

Nó nghe tôi bình phẩm lập tức “tắt nắng”, còn định đưa tay lên đánh đầu một cái như thói quen nhưng rồi nó rụt tay lại, hỏi:

– Việt, mày cao hơn rồi phải không?

– Hả? – Tôi không ngờ nó tự dưng hỏi vậy, thình lình nên không biết trả lời gì chỉ biết ngoác mồm “hả” một tiếng.

Nó khẳng định lại:

– Cao hơn, tao chắc chắn mày cao hơn. Thậm chí còn cao hơn nhiều cơ.

Tôi nhún vui, trước giờ không để ý mấy vụ chiều cao hay cân nặng lắm, chỉ cần không ốm đau là được.

– Ai biết gì đâu.

– Nhớ lại đi. – Dương giơ tay từ đỉnh đầu tôi sang đỉnh đầu nó – Trước đây mày thấp hơn tao mà? Sao bây giờ tao phải ngước cổ nhìn mày thế này? Thậm chí giơ tay đánh cũng không vừa tầm nữa.

Tôi cũng sờ từ đỉnh đầu tôi sang đỉnh đầu nó để đo xem chênh lệch như nào. Đúng là chênh lệch ngày càng xa, cứ như mấy chục cm rồi chứ không đùa. Tôi cũng nhớ mang máng trước đây mình thấp hơn Dương, hình như là hồi cấp một thì phải.

Thì con Dương nó dậy thì sớm hơn cả, chiều cao và cân nặng hồi tiểu học nó nổi trội hơn hẳn mấy đứa cùng lớp. Sau dần dần lên cấp hai, nó bắt đầu “chững” chiều cao lại không có dấu hiệu sẽ cao tiếp. Còn tôi lại tự dưng cao lên, từ thấp hơn nó thành bằng nó, rồi cao hơn một chút và bây giờ là cao hơn hẳn nó rồi.

– Chết tiệt! – Tự dưng Dương cáu kỉnh – Đứa nào cũng cao lên hết á, mỗi mình tao không dịch được milimet nào hết. Tao bây giờ có cảm giác mình lùn đi rồi. Nhìn xem bây giờ tao đến có vai mày này!

Tôi cười ha hả với khuôn mặt ấm ức của nó.

Rồi tôi đặt cùi chỏ lên đầu nó như một điểm tựa vững chãi để dựa người vào, gật gù:

– Đúng là vừa tay thật.

Dĩ nhiên, sau đó Dương vùng ra rồi nhảy lên để đánh tôi một cái rõ đau trên đầu.