Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Công Chúa Đại Phúc Chương 1: Thời thơ ấu ở Dự Vương Phủ

Chương 1: Thời thơ ấu ở Dự Vương Phủ

8:35 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1: Thời thơ ấu ở Dự Vương Phủ tại dua leo tr 

Mười năm có thể phát sinh nhiều chuyện, cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Mười năm trước có người bị người ta khinh bỉ, mười năm sau đã thành ra người được tôn kính. Có người mười năm trước là người vợ xinh đẹp, mười năm sau đã là người mẹ trung niên. Trong cuộc sống muôn hình vạn trạng, thay đổi là đương nhiên. Nhưng mười năm đầu đời của cô bé Đại Phúc thì đúng là ác mộng, cơn ác mộng dài suốt 10 năm.

Mười năm trước, Đại Phúc chào đời tại nước Cảnh. Cha nàng là Dự vương gia Cảnh Thân Mậu thế lực lớn nhất nước. Mẹ nàng từng nổi tiếng là hoa khôi nước Cảnh, sau lại thành thiếp thứ sáu của Dự vương gia, gọi là Nhược phu nhân.

Vì Dự vương gia đối mẹ nàng quá sủng ái nên Dự vương phi đã liên hợp với những người thiếp thân cận khác hạ độc mẹ nàng khi bà đang mang thai. Làm cho mẹ nàng sinh non và cả đời không thể thụ thai thêm lần nào nữa. Nếu như nhóm của Vương phi biết mẹ nàng không phải là cam tâm tình nguyện gả vào vương phủ, nếu như nhóm của Vương phi có thể biết trước bào thai của mẹ nàng không phải là con trai, có lẽ sẽ bỏ qua cho mẹ con nàng. Nhưng vốn chẳng có nếu như nào cả.

Đại Phúc được sinh ra, Cảnh Thân Mậu cho rằng nàng có phúc nên đại nạn không chết, bèn đặt tên nàng là Cảnh Vĩnh Phúc, thường gọi Đại Phúc.

Đại Phúc sinh non nên không thể kế thừa thế trạng cường tráng của cha, cũng không có vẻ quốc sắc thiên hương của mẹ. Có thể sống sót đối với nàng mà nói đã là trời cho đặc ân, thực không thể lại hi vọng xa vời hơn nữa.

Mẹ nàng xuất thân không tốt, không thể sắc phong làm phi, lại càng không được ghi tên trong gia phả hoàng gia. Bà được địa vị Nhược phu nhân tôn quý trong vương phủ cũng là nhờ sự sủng ái của Dự vương gia. Nhưng sự sủng ái này phần lớn là do nhục dục, làm sao có thể kéo

dài. Đến năm Đại Phúc 3 tuổi thì mọi ân sủng cũng tiêu tan hết.

Quý nhân ngữ trì (chậm nói là quý nhân), ý nói những đứa trẻ chậm biết nói sau này ắt là đại phú đại quý. Cũng có nhiều đứa trẻ đã biết nói nhưng lười không nói, khi bị thúc ép mới nói vài chữ gọi là. Nhưng Đại Phúc thì không phải vậy.

Trong vương phủ, mọi người đều nói con của Nhược phu nhân là đứa trẻ ngốc. Đại Phúc vốn sinh ra đã yếu ớt nên hàng ngày đều được tẩm bổ, nhưng tiếc là không bổ vào trí não mà chỉ thấy bé ngày càng mập phì ra. Tuy rằng gặp người liền có phản ứng, nhưng chỉ là khóc hoặc cười, 2 loại biểu hiện, thế nên ngay cả bọn người hầu thấy Đại Phúc cũng đều cười trộm. Nhã Văn quận chúa, con gái ruột của Dự vương phi chỉ mới bốn tuổi đã có uy nghiêm của một công chúa trong khi Đại Phúcđã ba tuổi mà còn chưa biết nói, gặp người cũng chỉ cười ngây ngốc, đói bụng hay mắc tiểu thì chỉ biết khóc. Sau này, cái tên Đại Phúc ở nước Cảnh, trở thành từ chỉ những đứa trẻ ngốc, trí lực thấp kém.

Dự vương gia không hề xử lý những kẻ mưu hại mẹ con Nhược phu nhân, lại còn làm cho 10 năm đầu đời của đứa con mình trở thành cơn ác mộng. Mười năm ấy, cơ hồ không ai nhớ rõ tên chính thức của Đại Phúc là gì, cái tên Cảnh Vĩnh Phúc đã bị xóa bỏ trong gia phả của hoàng thất nước Cảnh.

Đại Phúc ba tuổi thì bị xác định là đứa trẻ ngốc, hình dáng mập mạp, nét mặt ngây dại, hành động chậm chạp. Nghe Thái y chẩn đoán, Nhược phu nhân cực kỳ bi thương nhưng rồi khôi phục bình tĩnh rất nhanh. Không chỉ bình thản đối diện với sự châm chọc khiêu khích của nhóm người bên Vương phi mà còn bình thản đối diện với sự thất sủng từ quý ông chồng. Bà hiểu rõ, tình đời ấm lạnh. Vốn xuất thân từ chốn thanh lâu, bà đã từng chứng kiến không ít cảnh bướm ong sau khi đã tỏ đường đi lối về thì sẵn sàng vứt bỏ những đóa hoa tàn. Tình đời ấm lạnh tuyệt đối là chuyện bình thường.

Nhược phu nhân thất sủng mang theo Đại Phúc vào ở lãnh viện của vương phủ, tuy mất đi sự sủng ái của Dự vương gia nhưng lại được hưởng cảnh thanh nhàn, không còn người ghen kẻ ghét. Nhược phu nhân đem toàn bộ sức lực và tinh thần đặt vào đứa con thơ dại. Hàng ngày, bà đều mang Đại Phúc ra sân chơi, tối tối thì an vị dưới đèn đọc sách hay kể chuyện xưa cho nàng nghe. Cũng có vài nô bộc có lương tâm thấy vậy thương tình, to gan khuyên Nhược phu nhân bỏ đứa con, quay lại lấy lòng Vương gia để có cuộc sống sung sướng, nhưng đều bị Nhược phu nhân dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.

Nhược phu nhân không muốn từ bỏ đứa con của mình, cho dù Đại Phúc ngây ngốc cả đời thì cũng là con của bà.

Trời không phụ người có lòng, Nhược phu nhân cố gắng suốt hai năm ròng cuối cùng cũng được nghe Đại Phúc nói những câu chữ đơn giản. Lần đầu tiên nghe Đại Phúc gọi mình là mẹ, bà đã ôm nàng khóc nấc. Đại Phúc không biết gì, chỉ cười nhìn bà rơi lệ. Mẫu thân của nàng, dù đang khóc cũng cực kỳ xinh đẹp. Đại Phúc ngây thơ cảm thấy, trên đời này chỉ có Nhược phu nhân thiệt tình đối đãi nàng, còn những người khác đều chỉ xem nàng là trò cười. Có đôi khi, nàng cảm thấy bọn họ cười dáng điệu của nàng, nhưng nàng không thích nói chuyện nên cũng chẳng nói với bọn họ.

Năm Đại Phúc sáu tuổi, Dự vương gia bắt đầu có tham vọng đối với vương vị nhưng lại làm bộ làm tịch, thường xuyên mượn cớ từ chối lời đề nghị của các đại thần, lý do là “nhà có trẻ ngốc cần chăm sóc”. Vì thế người ta càng nói Vương gia chung tình, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối với Nhược phu nhân tình thâm, càng nói hắn nhân nghĩa. Nào ai hay mẹ con Nhược phu nhân đã bị hắn nhốt ở lãnh viện suốt nhiều năm.

Đại Phúc gần 8 tuổi. Nhờ thường xuyên hoạt động nên không còn là một đứa bé mập mạp si dại, tuy cử động và suy nghĩ chưa liền mạch nhưng cũng đã khá giống với người bình thường. Được như thế, Nhược phu nhân cũng đã rất vừa lòng.

Một đêm nọ, Nhược phu nhân giảng giải chuyện xưa cho nàng nghe. Nghe được nửa chừng thì bà thấy mệt nên tạm dừng, đến khi hồi phục tinh thần, chợt nghe tiếng Đại Phúc lanh lảnh bên tai những thi thư đã được dạy. Đại Phúc đang lắp bắp đọc 1 câu thì nghe tiếng mẹ cổ vũ, vì thế cứ tiếp tục đọc. Thực kỳ lạ, khi nói chuyện thì nàng tỏ ra mệt mỏi nhưng khi đọc thi thư thì lại không chút phiền lụy. Cứ thế, Đại Phúc đọc hết một quyển thi thư, Nhược phu nhân ôm chặt nàng vào lòng, vừa khóc vừa nói: ai nói Phúc Nhi của ta ngây ngốc? Phúc Nhi của ta thông minh nhất thiên hạ!

Đại Phúc chín tuổi, đã không khác mấy với các cô gái đồng trang lứa, dáng nhẹ nhàng, lưng mảnh khảnh, nàng thường xuyên vận động nên cơ thể và tinh thần luôn phấn chấn.

Đại Phúc đã múa được điệu “Phượng phi hà”, vốn là điệu múa sở trường của Nhược phu nhân. Đây là điệu múa đòi hỏi tài nghệ múa của những nghệ nhân bậc nhất. Không chỉ là phải xoay người trong không, chỉ nói việc liên tục di chuyển nhanh bàn chân trên mặt đất cũng đã cực kỳ khó khăn.

Không chỉ có Nhược phu nhân thích “Phượng phi hà”, Đại Phúc cũng thích. Khi nàng xoay mình trên không trung đều có cảm giác tự do tự tại như một con chim đang bay. Một lần Đại Phúc đang bay đến chỗ cao nhất, múa đến chỗ khó nhất thì thấy một người đàn ông xa lạ đứng cách đó không xa, lại thấy Nhược phu nhân đang quỳ bên cạnh. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, liền thả mình xuống, quá nhanh nên mất đà. Đang sắp té thì người kia rất nhanh

đỡ được nàng.

“Ngươi là… Đại Phúc?” Cảnh Thân Mậu yên lặng nhìn nàng, như không thể tin được.

Đại Phúc bèn cười vô thức theo thói quen, Cảnh Thân Mậu lập tức như phải bỏng, đột ngột buông nàng ra. Nhanh như chớp nàng xoay người chạy về phía Nhược phu nhân. Nhược phu nhân tỏ ý bảo nàng quỳ xuống, nàng miên man nghe theo.

“Hồi Vương gia, nàng đúng là Phúc Nhi.”

“Ừm, ngươi đứng lên mà nói.”

Nhược phu nhân kéo Đại Phúc đứng lên. Dự vương gia liền hỏi tới Đại Phúc.

“Đại Phúc vài năm nay tiến bộ không ít, vừa rồi xem con bé múa ‘Phượng phi hà’ làm cho bổn vương cơ hồ như thấy lại ngươi năm đó.”

“Nhờ phúc Vương gia, Phúc Nhi vài năm nay đã tốt hơn nhiều.” Nhược phu nhân nói thật cẩn thận, “Nhưng vẫn không thể sánh cùng Nhã Văn quận chúa.”

“Đó là.” Dự vương gia vòng vo, “Nhưng ngươi cũng đã cố gắng nhiều rồi.” Nói tới đây hắn đi thẳng vào phòng, Nhược phu nhân đành phải bảo Đại Phúc về phòng của mình. Đại Phúc không rõ vì sao mẫu thân muốn nàng rời đi, may có nô bộc hiểu chuyện dắt nàng về phòng.

Dự vương gia qua đêm tại lãnh viện của Nhược phu nhân đêm trước thì ngày hôm sau lãnh viện liền có một đám khách không mời mà đến. Đầu tiên là hạ nhân của các phi tần đang được sủng ái nhất, các nàng đưa tới vài món đồ dùng cũ, không cần nói cũng biết họ muốn châm chọc Nhược phu nhân là người đã quá cũ. Tiếp theo, đám hạ nhân này còn giương nanh múa vuốt khiêu khích, nhục mạ. Nhược phu nhân nhất nhất cẩn thận không phản ứng. Nhưng cuối cùng người đến lại là con trưởng của Dự vương phi,nhỏ hơn Đại Phúc một tuổi, Cảnh Thú Hoàn. Hắn tranh cãi ầm ĩ muốn gặp Đại Phúc. Nhược phu nhân bất quá mới phải dẫn hắn tới gặp. Ai ngờ hắn vừa thấy Đại Phúc thì há mồm nói một câu: “Tiểu Bạch ngốc! Thì ra phụ vương vì ngươi nên mới không để ý tới triều chính! Đại Phúc là Tiểu Bạch ngốc…”

Những lời hắn nói Đại Phúc một chút cũng không hiểu, nhưng Nhược phu nhân thì hoàn toàn hiểu rõ. Bà cả người phát run, bởi vì toàn đô nước Cảnh đã biết tên Đại Phúc, càng bởi vì Cảnh Thân Mậu giả mù sa mưa. Đại Phúc thấy Nhược phu nhân khó chịu, mới cho rằng Cảnh Thú Hoàn khi dễ mình, liền đẩy Cảnh Thú Hoàn. Cảnh Thú Hoàn bị nàng đẩy thì ngẩn ra rồi tiến lên tát nàng một cái “Con nhỏ ngốc! Dám đẩy ta!”

Thấy hắn còn muốn đánh nàng nữa, Nhược phu nhân bèn ôm chặt nàng vào lòng, khóc nói: “Thú Hoàn công tử bỏ qua cho Phúc Nhi đi, con bé cái gì cũng đều không rõ mà!”

Đại Phúc chợt nghe thấy tiếng “Bang bang” dộng vào người Nhược phu nhân, khi đó nàng lần đầu tiên hiểu được đau lòng là thế nào. Trước kia khi té ngã nàng đều lên tiếng khóc lớn, nhưng là vì thân thể cảm thấy đau đớn, còn hiện tại, thân thể nàng không đau nhưng lòng nàng lại khó chịu, so với thân thể bị thương càng đau gấp trăm lần ngàn lần.

Cảnh Thú Hoàn chung quy cũng là một đứa nhỏ, đánh mỏi thì chán, bèn chạy đi chơi. Không ngờ, đêm đó, Đại Phúc bị một đám nô bộc dựng đứng lên, tát không ngừng cho đến khi nàng hôn mê đi bên tai vẫn nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân. Nàng lại gặp lại ý nghĩ, nàng thật sự không phải rất đau, so cái đau buổi sáng thì nàng thật sự không đau. Từ đáy lòng, nàng tự nói với chính mình, Đại Phúc không đau, thật sự một chút cũng không đau…

Thái y chữa cho Đại Phúc mất hai tháng những vết thương trên mặt nàng mới hoàn toàn biến mất. Dự vương gia cho người truyền lệnh, kêu các phòng đừng tìm đến làm phiền mẹ con Nhược phu nhân nữa, bởi vì bây giờ hắn khổng thể để Đại Phúc chết được, nếu Đại Phúc chết, hắn đi đâu mà tìm một cái cớ tốt như vậy.

Trận tai nạn này chỉ có thể tính là tiểu họa, một năm sau một cơn đại họa đã hoàn toàn cải biến con người và vận mệnh của Đại Phúc.