Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 18

1:21 sáng – 06/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18 tại dualeotruyen. 

CON ANDROID GIANG HAI TAY CHẶN CINDER LẠI, LÚC CÔ quay người đi về phía cửa ra vào. “Bệnh nhân không được phép rời khỏi khu vực bị cách ly.” Vừa nói nó vừa đẩy Cinder quay trở lại vào trong.

Cinder cố nén sợ hãi, giơ tay chặn lên trán con rô bốt. “Tôi không phải là bệnh nhân.” – Cô dõng dạc tuyên bố – “Tôi không hề bị ốm. Đây, kiểm tra đi.” Cô chìa khuỷu tay của mình ra, để lộ vết bầm do bị kim tiêm chọc quá nhiều lần trong hai ngày vừa qua.

Đèn cảm biến trên đầu con android bật sáng, tìm kiếm trong dữ liệu của mình một cách phản ứng hợp lý. Và rồi cái khoang rỗng trước ngực nó mở ra, cánh tay thứ ba gắn xi lanh vươn tới chỗ Cinder. Cô nao núng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để yên cho con android lấy máu xét nghiệm.

Cinder kéo tay áo xuống, nóng lòng chờ đợi kết quả. Nhỡ bác sỹ Erland nói sai thì sao? Nhờ cô vẫn có thể bị nhiễm bệnh thì sao? Đang chực hoảng loạn thì cô nghe thấy một tiếng bíp và con android lùi lại nhường đường cho cô.

Cô thở phào, chạy thật nhanh ra ngoài cửa, không dám quay đầu nhìn lại. Chiếc tàu lượn vẫn đang đợi cô ngoài cửa. Cô chui vào xe, lệnh cho nó đưa cô đến Cung điện Tân Bắc Kinh.

Lần trước khi được đưa tới cung điện, Cinder đã bị bất tỉnh nhân sự vì thế chuyến đi lần này đối với cô hoàn toàn mới mẻ và lạ lẫm. Hai mắt cô dán chặt vào cửa sổ tàu lượn, miệng không ngừng trầm trồ nhìn xuống bên dưới, khi con tàu bay vút qua các con phố ngoằn ngoèo, vượt qua các vách đá xù xì bao quanh thành phố.

Theo như dữ liệu Cinder vừa tìm thấy thì Cung điện Tân Bắc Kinh được xây dựng sau Thế chiến thứ IV, khi thành phố vẫn còn là một đống đổ nát. Được thiết kế theo lối kiến trúc của thế giới cũ, nó là sự kết hợp hài hoà giữa cổ điển và hiện đại. Mái nhà cong cong theo phong cách mái chùa được lợp ngói vàng, bao quanh là tượng hình con kỳ lân. Trên thực tế toàn bộ phần mái đều được mạ kẽm và bao phủ bởi các tấm pin năng lượng Mặt Trời nhỏ li ti – đủ để cung cấp điện năng cho toàn bộ cung điện, bao gồm cả khu vực nghiên cứu. Các con kỳ lân được lắp bộ cảm biến chuyển động, máy quét thẻ căn cước, máy quay 360 độ, và rada có thể phát hiện tàu lượn và tàu bay trong vòng bán kính 60 dặm. Tất cả đều được giấu kỹ trong các họa tiết cầu kỳ, tinh xảo, bằng mắt thường không ai có thể phát hiện ra.

Tuy nhiên, điều khiến Cinder thực sự ấn tượng không phải là công nghệ hiện đại mà là con đường hoa anh đào trải đầy đá cuội và hàng tre xanh mướt rủ hai bên.

Con tàu lượn không hề dừng lại ở cổng chính với giàn cây leo đó rực mà vòng qua phía Bắc của cung điện, gần với khu vực nghiên cứu. Mặc dù phía này của cung điện trông có vẻ hiện đại hơn, ít cổ điển hơn, nhưng Cinder vẫn nhìn thấy một bức tượng Phật đang ngồi, mặt quay ra đường. Sau khi trả tiền xong, cô đi về phía cánh cửa tự động. Đột nhiên cô thấy cổ chân bị giật nhẹ – bức tượng Phật kia đang kiểm tra xem cô có mang theo vũ khí hay không. Cũng may là cái chân giả của cô không gặp phiền phức gì.

Vừa vào đến bên trong, cô lại gặp tiếp một con android – nó hỏi tên và quét thẻ căn cước của cô, sau đó bảo cô đứng đợi trước cửa thang máy. Trung tâm nghiên cứu là một tổ hợp bao gồm rất nhiều hoạt động – các nhà ngoại giao, các bác sỹ, đại sứ các nước và các con android đang nườm nượp đi lại, ai nấy đều bận rộn với công việc riêng của mình.

Cinder hối hả đi vào thang máy ngay khi cửa thang máy vừa mở. “Cuối cùng cũng được ở một mình” cô mừng thầm trong bụng. Cửa thang máy đang đóng bỗng dừng lại và từ từ mở ra. “Vui lòng giữ thang máy!” Tiếng rô bốt điều khiển thang máy vang lên.

Một lát sau, Hoàng tử Kai lách người chạy vọt vào trong thang máy. “Xin lỗi, xin lỗi, cảm ơn đã giữ… “

Vừa nhìn thấy cô, anh khựng lại. “Tiểu thư Linh?”

Cinder lập tức đứng thẳng người dậy và cúi đầu chào, theo bản năng tay phải của cô tự động lần sang bên cạnh, kéo găng tay lên che cổ tay. “Thưa Hoàng tử.”

Cánh cửa thang máy đóng lại, và thang máy bắt đầu đi lên.

Cô biết mình cần phải nói gì đó cho bầu không khí đỡ gượng gạo và căng thẳng, nhưng nghĩ mãi không ra. “Ngài cứ gọi tôi là Cinder. Ngài không cần… ” Khách sáo như vậy.

Khóe miệng của Hoàng tử Kai khẽ nhếch lên nhưng Cinder không hề nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt anh. “Được thôi, Cinder. Có phải cô theo dõi tôi không?”

Cinder nhíu mày, cảm thấy hơi nóng mặt, nhưng rồi cô chợt nhận ra là anh đang trêu mình. “Tôi đến kiểm tra lại cho con android vừa sửa ngày hôm qua. Để đảm bảo là nó không còn bị lỗi gì nữa.”

Kai gật đầu, nhưng Cinder nhận thấy ánh mắt anh đang ánh lên một vẻ buồn bã, đôi vai dường như cũng trĩu nặng hơn ngày hôm qua. “Tôi đang trên đường tới gặp bác sỹ Erland để hỏi xem có tiến triển gì mới không. Nghe nói ông ấy đã tìm ra cái gì đó với đối tượng thử nghiệm gần đây. Cô có nghe thấy ông ấy nói gì về chuyện đó không?”

Cinder cúi gằm mặt nhìn xuống chân. “Không, tôi không thấy ông ấy nói gì. Hơn nữa tôi chỉ là một thợ cơ khí.”

Thang máy dừng lại. Hoàng tử Kai chia tay mời cô bước ra trước rồi cùng cô đi tới khu thí nghiệm. Hai mắt Cinder dán chặt xuống sàn nhà trắng tinh đang chạy dọc hành lang.

“Thưa Hoàng tử” – tiếng một cô gái vang lên. Cinder giật mình ngẩng lên. Đó là một cô gái trẻ với mái tóc đen được tết lại thành bím. Ánh mắt cô ấy nhìn Hoàng tử Kai đầy cảm thông – “Tôi rất tiếc.”

Kai nghiêng đầu chào cô gái kia “Cảm ơn cô, Fateen” rồi tiếp tục bước đi.

Cinder nhíu mày.

Vừa đi được thêm vài bước, họ lại bị dừng lại bởi một người đàn ông mặc áo bơ – lu trắng. “Xin chia buồn cùng ngài, thưa Hoàng tử.”

Cinder giật mình đứng khựng lại.

Kai dừng lại, quay đầu nhìn cô. “Sáng giờ chắc cô chưa lên mạng.”

Ngay lập tức, Cinder kết nối mạng và hàng chục các trang tin tức lần lượt hiện lên trước mắt cô. Toàn bộ trang chủ của các tờ báo đều đăng ảnh Hoàng đế Rikan và Hoàng thái tử Kai.

Cô sửng sốt, giơ tay lên bịt miệng.

Kai mím chặt môi, gật đầu. “Cô đoán đúng rồi đó.”

“Tôi xin lỗi. Tôi không hề biết.”

Kai đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn xa xăm về phía cuối hành lang. Chỉ tới khi ấy Cinder mới nhận ra quầng thâm quanh mắt anh.

“Hy vọng không còn tin nào xấu hơn tin cha tôi qua đời.” Kai lầm bẩm nói, nhưng Cinder có cảm giác anh đang nói câu đó với bản thân, chứ không phải nói với cô.

“Thưa Hoàng tử?” Mạng dữ liệu trong đầu cô vẫn tiếp tục rà soát thông tin, nhưng ngoài tin Hoàng đế Rikan đã từ trần vào đêm hôm qua thì không thấy có tin nào đáng chú ý. Nếu có chăng chỉ có tin về lễ đăng quang của Hoàng tử Kai sẽ được tổ chức vào đúng hôm diễn ra Lễ hội Hoa Bình ngay trước buổi khiêu vũ.

“Cô có thể gọi tôi là Kai.” Kai nói.

Cinder chớp mắt. “Xin lỗi?”

“Không cần phải câu nào cũng phải Thưa Hoàng tử như thế” Tôi đã nghe câu đó quá đủ từ… những người khác rồi. Hãy cứ gọi tôi là Kai thôi.”

“Không được. Như thế là… “

“Đừng bắt tôi lấy quyền Hoàng tử ra lệnh cho cô.” Anh khẽ mỉm cười.

Đột nhiên Cinder cảm thấy xấu hổ. “Thôi được. Tôi sẽ làm như vậy.”

“Cảm ơn cô.” – Kai nghiêng đầu – “Chúng ta đi thôi.”

Nãy giờ Cinder gần như quên mất là họ đang đứng ở sảnh hành lang, xung quanh mọi người vẫn đang hối hả đi lại nhưng cũng đủ lịch sự để tránh họ ra.

Vừa đi Cinder vừa băn khoăn tự hỏi liệu cô có thất lễ không khi đi song song bên cạnh Hoàng tử như thế này, chưa kể còn gọi anh bằng tên riêng.

“Con android đó bị làm sao?”

“Ôi, tôi xin lỗi.” – Cinder giật mình phân trần – “Tôi vẫn chưa sửa xong. Tôi đã đang sửa rồi, tôi xin thề.”

“Không, ý tôi là con android y tế cơ. Cái con mà cô nhận sửa cho bác sỹ Erland ý.”

“À, à… Ừm… Nó bị… nó bị… đứt… một cái dây. Giữa bộ cảm biến sợi quang và… bảng điều khiển.” – Kai khẽ nhướn một bên lông mày, và Cinder không rõ là anh có tin lời cô vừa nói hay không. Cô vội hắng giọng, đổi chủ đề – “Lúc nãy, anh nói còn có tin xấu hơn nghĩa là sao?”

Thấy Kai có vẻ ngập ngừng, cô liền nhún vai. “Không có gì đâu. Tôi không phải muốn tò mò.”

“À không, không sao. Sớm muộn gì cô cũng sẽ biết thôi.” – Kai hạ giọng, hơi nghiêng đầu về phía cô – “Sáng sớm nay Nữ Hoàng Mặt Trăng vừa thông báo với chúng tôi bà ta sẽ tới Khối Thịnh Vượng Chung trong một sứ mệnh “ngoại giao” Theo cách gọi của bà ta.”

Cinder suýt ngã, trong khi Kai vẫn thản nhiên bước đi. Cô loạng choạng đuổi theo anh. “Nữ Hoàng Mặt Trăng sẽ tới đây? Anh đang nói đùa đúng không?”

“Tôi cũng chỉ mong là mình đang nói đùa. Cả sáng nay toàn bộ các con android trong hoàng cung đều được huy động để gỡ các tấm gương, tấm kính hay bất kỳ mặt phẳng có thể phản chiếu nào bên khu dành cho khách. Thật là lố bịch, bọn họ làm như chúng ta không còn việc gì khác để làm.”

“Các mặt gương phản chiếu là sao? Tôi tưởng đó chỉ là mê tín.”

“Là thật đấy. Vẻ đẹp của họ có cái gì đó.” – Kai xoay tròn ngón tay chỉ vào mặt rồi đột nhiên dừng lại – “Mà chuyện đó cũng không quan trọng.”

“Bao giờ bà ta tới?”

“Hôm nay.”

Cinder như muốn ngừng thở. Nữ Hoàng của Vương quốc Mặt Trăng? Sắp tới Tân Bắc Kinh? Một dòng điện chạy dọc sống lưng cô.

“Nửa tiếng nữa tôi sẽ thông báo tin này với toàn thể dân chúng.”

“Nhưng tại sao bà ta lại đến vào lúc này, khi mà cả nước đang chìm trong đau thương vì sự ra đi của Hoàng đế?”

Một nụ cười buồn hiện lên trên khuôn mặt Kai. “Chính bởi vì chúng ta đang chìm trong đau thương.”

Kai dừng lại, quay đầu nhìn quanh hành lang rồi ghé sát vào tai Cinder thì thầm. “Nghe này, tôi rất cảm kích khi cô sẵn sàng bỏ thời gian quý báu của mình để tới đây sửa giúp mấy con android y tế. Tôi cũng biết với tài năng của cô, còn rất nhiều khách hàng khác đang xếp hàng chờ đến lượt. Hy vọng cô sẽ không nghĩ rằng tôi đang lấy thân phận Hoàng tử ra để ép cô nhưng liệu cô có thể ưu tiên đẩy Nainsi lên sửa trước được không? Tôi bắt đầu thấy nóng lòng muốn nhận lại cô ấy. Tôi… ” – Anh ngập ngừng – “Hãy coi như tôi đang rất cần sự giúp đỡ về tinh thần của vị gia sư đã theo tôi từ thời thơ ấu. Cô hiểu ý tôi không?” Ánh mắt dữ dội của Kai không hề có ý che giấu. Anh cố tình muốn cô biết là anh đang nói dối. Chuyện này không hề liên quan gì đến sự hỗ trợ về tinh thần hay tình cảm thầy trò thời thơ ấu.

Sự hoảng loạn đằng sau ánh mắt của Hoàng tử đã nói lên tất cả. Con android đó đang nắm giữ thông tin quan trọng gì mà khiến anh cần nó đến như vậy? Và nó có liên quan gì đến Nữ Hoàng Vương quốc Mặt Trăng?

“Tất nhiên, thưa Hoàng tử. À, xin lỗi, Hoàng tử Kai. Lát nữa về nhà tôi sẽ xem ngay.”

Nếu cô không nhầm thì cô thoáng nhìn thấy sự biết ơn ẩn giấu đâu đó bên dưới ánh mắt đầy lo lắng của Kai. Anh chỉ vào cánh cửa phía sau, với tấm biển BÁC SỸ DMITRI ERLAND.

Kai mở cửa và đẩy Cinder vào trong.

Bác sỹ Erland đang ngồi phía sau một chiếc bàn lớn, mặt bàn cũng chính là màn hình máy tính. Vừa nhìn thấy Kai, ông lập tức đứng lên, với tay lấy cái mũ len đội lên đầu.

“Thưa Hoàng tử… Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi có thể giúp được gì cho ngài?”

“Không có gì, cảm ơn ông.” – Kai trả lời như một cái máy. Rõ ràng anh tập đi tập lại câu này rất nhiều lần – “Hãy tìm ra thuốc giải.”

“Tôi hứa với ngài, thưa Hoàng tử” – Bác sỹ Erland gật đầu – “Chắc chắn tôi sẽ tìm ra thuốc giải.” Sự tự tin trên khuôn mặt ông khiến Cinder không khỏi tự hỏi, phải chăng ông đã phát hiện ra cái gì mới trong thời gian cô không ở đây.

Cô bất chợt nghĩ tới Peony, đang bơ vơ một mình trong khu cách ly. Mặc dù biết nghĩ như thế là sai, và cô thấy khinh thường bản thân vì điều đó, nhưng cô không thể đạt được suy nghĩ ấy ra khỏi đầu – với sự ra đi của Hoàng Đế Rikan, Peony sẽ là người đầu tiên thử thuốc.

Kai hắng giọng. “Tôi tình cờ gặp cô thợ cơ khí xinh đẹp của ông dưới sảnh, và cô ấy nói đến kiểm tra lại cho mấy con android y tế ngày hôm qua. Nếu cần nâng cấp lên phiên bản cao hơn, ông cứ yêu cầu, tôi sẵn sàng đáp ứng ngay.”

Cinder khẽ giật mình trước hai chữ “xinh đẹp” nhưng cả Kai và bác sỹ Erland đều đang không nhìn về phía cô. Cô ngoái đầu quan sát quanh phòng. Một khung cảnh thần tiên đẹp như tranh vẽ mở ra trước mắt cô – cửa sổ phòng bác sỹ là một tấm kính lớn kéo dài từ trần nhà xuống tới sàn, nhìn thẳng xuống vườn thượng uyển và toàn cảnh thành phố bên dưới. Trên các kệ gỗ chạy dọc hai bên tường bày rất nhiều món đồ lạ mắt, mới có, cũ có. Một chồng sách – không phải sách điện tử, mà là sách thật, được làm bằng giấy. Những chiếc bình sặc sỡ đựng đầy lá khô và hoa khô, những chiếc bình thủy tinh đựng mẫu sinh vật ngâm trong dung dịch fomanđêhít. Mấy hòn đá, vài mẩu kim loại và quặng được dán nhãn cẩn thận.

Đây đúng là văn phòng của một ông bác sỹ lập dị, đồng thời là nhà khoa học danh tiếng của hoàng gia.

“Không, không, chưa đến mức phải thay, chỉ cần bảo dưỡng lại là được.” – Bác sỹ Erland tiếp tục nói dối không chớp mắt như ngày hôm qua – “Không có gì đáng lo. Tôi rất không muốn mất thời gian lập trình lại từ đầu cho một con android mới. Hơn nữa nếu không phải vì chúng có vấn đề thì làm sao chúng ta mới được cô Linh hạ cố tới đây?”

Cinder trợn tròn mắt nhìn ông bác sỹ, không biết nên cười hay nên khóc. Ở bên cạnh, Hoàng tử Kai khẽ mỉm cười.

“Bác sỹ,” – Kai nói “tôi nghe nói mấy ngày nay ông đã có một phát hiện đột phá trong việc tìm ra thuốc giải. Tin đó có thật không?”

Bác sỹ Erland rút kính ra và lấy gấu áo lau mắt kính. “Hoàng tử, ngài hơn ai hết phải biết không nên tin vào các tin đồn. Tôi không muốn mang hy vọng đến cho Hoàng tử khi mà bản thân tôi còn chưa chắc chắn. Nhưng ngay khi tôi đã có kết quả chắc chắn, ngài sẽ là người đầu tiên được đọc thông báo đó.” Nói rồi ông đeo kính lên.

Kai đút hai tay vào túi quần, mặt đầy hài lòng. “Thôi được. Hy vọng tôi sẽ sớm được nhìn thấy bản thông báo đó trên mặt bàn của mình một ngày gần đây.”

“Cái đó e rằng hơi khó, thưa Hoàng tử, bởi vì ngài làm gì có bàn.”

Kai nhún vai, quay sang Cinder. Ánh mắt anh đã dịu lại khi anh nghiêng đầu chào cô. “Hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.”

“Vậy thì… tôi sẽ tiếp tục theo dõi ngài.” Nói xong cô lập tức thấy ân hận vì dám nói đùa với Hoàng tử, nhưng Kai đã bật cười. Một tiếng cười thật sự, và lòng cô bỗng thấy ấm áp lạ thường.

Và rồi Hoàng tử chìa tay nắm lấy tay cô – cánh tay cyborg của cô.

Cinder sững người, khiếp sợ trước ý nghĩ Kai có thể sờ thấy miếng kim loại cứng bên dưới lần găng tay, nhưng cô còn sợ hơn nếu rụt lại sẽ làm anh nghi ngờ. Cô ra sức trấn an bản thân, cố điều khiển cho cánh tay rô – bốt mềm ra, cho nó thật hơn, giống con người hơn. Cô nín thở nhìn Kai nâng bàn tay mình lên và hôn lên đó. Không lời nào có thể diễn tả được cảm xúc hiện giờ của cô. Trái tim cô như muốn vỡ òa – vì hạnh phúc và vì ngượng.

Hoàng tử buông tay cô ra, cúi đầu chào – mái tóc anh lại xòa xuống mắt – rồi rời khỏi phòng.

Cinder đúng như trời trồng, các sợi dây thần kinh – cả người lẫn máy – rung lên bần bật.

Bác sỹ Erland nhíu mày nhìn cô đầy tò mò, cùng lúc cánh cửa ra vào bật mở ngay khi nó vừa khép lại.

“Thưa Hoàng tử!” Bác sỹ Erland buột miệng kêu lên khi thấy Kai bước trở lại vào phòng.

“Xin lỗi, nhưng tôi có thể nói thêm một câu với tiểu thư Linh được không?”

Bác sỹ Erland chìa tay ra. “Ngài cứ tự nhiên.”

Kai quay sang nói với Cinder, tay vẫn đang đặt trên tay nắm cửa. “Tôi biết đây không phải là lúc thích hợp để nói câu này, nhưng xin hãy tin tôi khi tôi nói động cơ của tôi hoàn toàn xuất phát từ việc bảo vệ bản thân.” – Anh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp – “Liệu cô có thể làm bạn nhảy của tôi tại buổi khiêu vũ sắp tới được không?”

Trời đất như sụp đổ dưới chân Cinder, nhưng vì một lý do hoàn toan trái ngược. Cô có đang nghe nhầm không?

Kai vẫn đứng im, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô. Sau một hồi lâu không thấy cô nói gì, lông mày của anh khẽ nhướn lên như có ý thúc giục.

“X – xin lỗi?” Kai hắng giọng. “Tôi đoán là cô sẽ tham dự buổi khiêu vũ sắp tới cung điện đúng không?”

“Tôi… Tôi không biết. Ý tôi là không. Không, tôi rất tiếc, tôi sẽ không đi tham dự buổi khiêu vũ hôm tới.”

Kai hơi lùi lại, mặt có vẻ bối rối. “Vậy sao? Nhưng… có khi nào… cô sẽ thay đổi ý định không? Bởi vì tôi là… cô biết đấy.”

“Hoàng tử.”

“Không phải tôi muốn khoe khoang gì đâu.” – Anh vội chữa lại – “Nhưng đó là sự thật.”

“Tôi biết.” Cô gật đầu, cổ họng bỗng nhiên khô khốc. Buổi khiêu vũ. Hoàng tử Kai đang mời cô tới buổi khiêu vũ ở hoàng cung. Nhưng tối hôm đó cô và Iko sẽ rời khỏi đây, nếu cái ô tô sửa xong kịp. Cô đang dự định sẽ bỏ trốn vào tối hôm đó.

Hơn nữa, Kai không biết người anh đang mời là ai, là cái gì. Nếu biết sự thật… chắc chắn anh sẽ vô cùng khiếp sợ và không muốn để ai biết.

Ánh mắt Kai đây lo lắng, liếc về phía bác sỹ Erland.

“Tôi… Tôi rất tiếc.” – Cô ấp úng nói – “Cảm ơn ngài. Tôi… Rất cảm ơn ngài, thưa Hoàng tử. Nhưng tôi rất tiếc phải từ chối lời mời của ngài.”

Kai chớp mắt nhìn Cinder, mặt tràn trề thất vọng khi nghe thấy câu trả lời của Cinder. Nhưng rồi anh gượng mỉm cười, nụ cười buồn bã của người vừa bị từ chối. “Không sao đâu. Tôi hiểu mà.”

Bác sỹ Erland lùi lại đứng dựa lưng vào bàn. “Một lần nữa, xin cho tôi gửi lời chia buồn sâu sắc nhất tới ngài, thưa Hoàng tử. Về tất cả mọi chuyện.”

Cinder trừng mắt nhìn ông bác sỹ, nhưng ông ta lại đang cúi xuống lấy áo lau mắt kính.

Kai đưa tay gãi gáy, ngượng ngùng nói. “Rất vui được gặp lại cô, tiểu thư Linh.”

Trái tim Cinder bỗng trùng xuống. Cách xưng hô của họ lại quay trở lại như lúc ban đầu. Lịch sự nhưng đầy xa cách. Cô rất muốn mở miệng xin lỗi và biện minh cho quyết định của mình, nhưng Hoàng tử đã không cho cô cơ hội. Cánh cửa đã khép lại sau lưng anh.

Cinder mím chặt môi, lòng rối như tơ vò. Cô còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì bác sỹ Erland đã đứng dậy, quay trở lại ghế ngồi và chép miệng nói “Thật tiếc là cô không có mặt, cô Linh ạ.”