Chương 25
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 25 tại dưa leo tr.
Mặc dù gặp nhau chưa được mấy lần, nhưng Tô Ly nhớ tên của cô.
Trợ lý của Trịnh Thi Dật.
“Mạnh Tuyền.”
Người đi tìm đồ bị dọa giật cả mình, mới để ý thấy Tô Ly đang đứng trong hoa viên nhỏ.
Mạnh Tuyền vỗ vỗ ngực chào Tô Ly, sau đó đi đến trước mặt cậu hỏi: “Cậu có nhìn thấy, thấy…”
Nhìn thấy phản ứng vội vàng của cô, gần như ngay tức khắc Tô Ly đã xác định Mạnh Tuyền chính là người mất đồ mình đã ngồi đợi cả ngày.
Mạnh Tuyền vừa nói vừa ra hiệu: “Một cái móc khóa, hình chibi, bên trên có hai hình người nho nhỏ.”
Đúng là cô ấy.phay
“Tối hôm qua tôi nhặt được.” Tô Ly nói: “Cho nên tôi ở đây để tìm người làm mất.””
Mạnh Tuyền mừng ra mặt, cảm ơn Tô Ly rối rít: “Sợ chết mất, hôm qua chúng tôi tìm cả ngày cũng không thấy. Cứ tưởng là mất thật rồi, thì ra là cậu nhặt được, cảm ơn nha!”
Tô Ly để ý đến lời cô ấy nói là “Chúng ta”
Chắc là cô phải nhờ rất nhiều người tìm giúp.
Đang định lấy đồ từ trong túi quần ra, lại nhớ hôm qua Trương Thụy Y nói về ý nghĩa và giá trị của cái móc khóa này, Tô Ly khựng lại, nói: “Nhưng Chị phải trả lời một câu hỏi của tôi, tôi xác định xem có đúng hay không mới đưa cho chị được.”
Mạnh Tuyền đơ người, đương nhiên không ngờ rằng đến một chiếc móc khóa mà cũng phải đối chứng.
“Câu hỏi gì cơ?”
Hai tay Tô Ly chắp sau lưng: “Cái móc khóa này có đặc điểm gì?”
“Đặc điểm?” Mạnh Tuyền trầm tư: “Có đặc điểm gì đâu, chỉ là hình chibi nho nhỏ của hai người, cái kiểu cực đáng yêu ấy.”
Tô Ly nhắc nhở: “Ví dụ… có mã số gì đấy?”
Mạnh Tuyền lại ngơ ngác một lần nữa: “Mã số?”
Lúc này Tô Ly đã xác định, Mạnh Tuyền không phải là chủ nhân thật sự của chiếc móc khóa này, vậy thì không thể đưa thứ này cho cô ấy rồi.
“Đây không phải đồ của cô, tôi không thể đưa cho cô được.”
Tô Ly thấy mình có vẻ như làm chuyện bé xé ra to, nhưng nghĩ đến cậu chuyện Trương Thụy Y kể tối qua, chiếc móc khóa này đối với người khác có thể không có ý nghĩa gì, nhưng đối với fans CP lại là một vật rất quan trọng, mặc cho Mạnh Tuyền nói thế nào, Tô Ly vẫn kiên trì giữ nguyên tắc của mình.
“Hoặc là sau khi chị hỏi được đáp án, thì tôi nhất định sẽ đưa cho chị.”
–
Lúc Trương Thụy Y về vừa hay nhìn thấy Mạnh Tuyền rời đi, đưa xiên bột nếp ngào đường nóng hôi hổi ngọt lịm cho Tô Ly, hơi kích động hỏi: “Là cô ấy hả?”
Tô Ly lắc đầu nhận lấy xiên bột nếp ngào đường.
“Không phải cô ấy, nhưng cô ấy có quen với người làm mất.”
Trương Thụy Y thấy hơi kỳ lạ, nhưng sau khi nghe Tô Ly kể lại xong thì cũng thấy không bình thường.
“Mã số trên móc khóa thật ra là được giấu khá kỹ, nếu như không phải là chủ thật sự, hoặc là không cầm trên tay nghiên cứu, thì sẽ không để ý thấy được.” Trương Thụy Y nói: “Chắc là có ai đó nhờ cô ấy đi tìm hộ.”
Tô Ly cũng đoán thế.
Nếu đã chắc chắn như vậy, Tô Ly bèn đưa móc khóa cho Trương Thụy Y: “Vậy chị ngồi đây đợi chị em Mật Dữu của chị đi, em đi tìm Phó Mịch.”
“Đợi chút!” Trương Thụy Y kéo cậu lại, nghi ngờ hỏi: “Mới sáng sớm cậu đi tìm hắn làm gì?”
Có lẽ là do dậy sớm khiến người ta cực kỳ tỉnh táo.
Tô Ly không quên là mình đã đồng ý với Phó Mịch phải kín miệng, load cực nhanh: “Em qua bên kia làm quen bối cảnh chút.”
Cậu lừa trẻ con à!
Trương Thụy Y càng nghi ngờ hơn, nhưng cũng bỏ Tô Ly ra, chỗ này nhiều người qua lại, không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.
“Đừng có chạy lung tung, đợi chút nữa chị đi tìm cậu đấy.”
“Vâng vâng.”
Tô Ly ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại không tin một xíu nào.
Offline với hội chị em làm thì sao mà chỉ một chút là xong được, nhất định là phải từ lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa đến lúc CP kết hôn, cứ coi như là cho cô nghỉ phép một hôm vậy!
Sau đó khi Tô Ly cầm bánh nếp ngào đường đi đến phim trường bên cạnh, cậu còn chưa kịp nhìn Phó Mịch ở đâu, vừa liếc mắt một cái bỗng thấy một bóng dáng màu hồng chạy về phía mình, Tô Ly sợ đến mức tưởng là mình đang cản đường người ta, vội vàng tránh ra.
Nào ngờ mục tiêu của người đó lại là cậu.
Tô Ly bị người ta kéo cánh tay mà sợ hết hồn, suýt chút nữa là vứt cả bánh nếp nào đường xuống đất.
May là cậu phản ứng nhanh, mới bảo vệ được bữa sáng.
“Chị Tiểu Dật?”
Trịnh Thi Dật túm cậu qua một bên, hỏi nhỏ: “Thứ kia đâu?”
“Thứ gì cơ?”
Dạng đối thoại không đầu không đuôi này cực giống với mấy cảnh giao dịch của bọn người xấu trong những bộ phim HongKong.
“Móc khóa ấy.”
Tô Ly trợn tròn mắt nhìn Trịnh Thi Dật, vẻ gấp gáp của đối phương đều bị cậu nhìn thấy hết.
“Là chị sao?”
Tô Ly cảm thấy thế giới này thật là nhiệm màu, sao lại là của Trịnh Thi Dật cơ chứ?
Trịnh Thi Dật trực tiếp cho cậu một đáp án chắc nịch: “Đúng là của tôi! Tuyền Tuyền bảo là cậu nhặt được, giấu ở đâu rồi, mau đưa cho tôi!”
Trịnh Thi Dật vừa nói vừa lục khắp túi quần áo của Tô Ly.
“Đang làm gì vậy?”
Giọng nói của Phó Mịch xuất hiện, cả hai người đều sợ đến mức run lên.
“Không, không có gì…”
Trịnh Thi Dật tức khắc phủ nhận, dáng vẻ có tật giật mình khiến ai nhìn cũng thấy có vấn đề.
Phó Mịch nhìn Tô Ly, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu phải trả lời thật thà.
Nhưng Tô Ly phải chịu cú shock quá lớn vẫn còn chưa tỉnh táo, không thể hiểu được ý của Phó Mịch.
Sao cái móc khóa đó lại là của Trịnh Thi Dật cơ chứ?
“Đồ ăn sáng đem đến cho tôi đây hả?”
“Hả?” Cuối cùng thì Tô Ly cũng hoàn hồn, nhận ra Phó Mịch đang nói chuyện với mình: “Đúng, à không, cái này của tôi….”.
Phó Mịch không cần biết câu sau của Tô Ly là gì, vừa nghe thấy chữ “Đúng”, bèn lấy luôn xiên bánh chỉ còn hai chiếc từ tay cậu.
Phó Mịch không chê đồ ăn sáng mà Tô Ly đã ăn một nửa,cực kỳ tự nhiên ăn một miếng bánh nếp ngào đường, sau đó hỏi cậu: “Tìmthấy người mất đồ chưa?”
Tô Ly nghe đến đây thì không để ý đến bữa sáng bị cướpmất nữa, liếc nhìn Trịnh Thi Dật một cái, lòng vẫn đang nổi sóng cuồn cuộn.
“Sắp tìm được rồi.” Tô Ly quay đầu nói vớiPhó Mịch: “Tôi nói chuyện với chị Tiểu Dật một lát, chút nữa sẽ đi tìmanh.”
Phó Mịch nghi ngờ nhìn bọn họ.
Trịnh Thi Dật cũng lấy làm lạ nhìn hai người.
Hiển nhiên là trong đầu hai người đều có chung một câu—- “Hai người đang làm gì sau lưng tôi vậy?”
Tô Ly nhìn thấy hai ánh mắt kỳ lạ, cố gắng ổn địnhtinh thần.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy bên Trịnh Thi Dật quantrọng hơn một chút, nhưng mà Phó Mịch không chịu đi, cậu cũng không thể bànchuyện CP của chính chủ với người khác…
May là nhân viên đến gọi rất nhanh.
Phó Mịch không đi không được, bèn trả một viên bánhnếp ngào đường còn dư lại cho Tô Ly, cười xoa xoa đầu cậu: “Xong chuyệnthì qua đây, đừng có đi lung tung với người khác.”
Tô Ly như chút được gánh nặng, gật đầu đồng ý.
Trịnh Thi Dật thấy Phó Mịch đi xa rồi cũng thở phàomột cái, sau đó lại quay về hướng Tô Ly đòi đồ.
“Mau đưa cho tôi đi, lát nữa tôi cũng phải điquay phim rồi.” Trịnh Thi Dật thấy Tô Ly không nói gì, lại nhớ đến vấn đềlúc nãy Mạnh Tuyền về nói cho mình:”Cậu muốn đối chứng mã số đúng không? 449!”
Đầu tô ly hơi choáng váng: “Đúng thật là chị?Nhưng mà, nhưng mà Mật Dữu…”
“Xuỵt! Nói bé thôi!”
Trịnh Thi Dật che cái miệng nhỏ bóng nhẫy của Tô Ly,dáng vẻ cao lãnh đoan trang thường ngày đã bay mất dạng.
“Ấy, không đúng.” Trịnh Thi Dật tỉnh ra:”Sao cậu biết? Chẳng lẽ cậu cũng đu…”
Tô Ly lùi lại một bước, lấy lại quyền được nói:”Không phải tôi, tôi không đu.”
“Vậy sao cậu biết?”
“Chị họ tôi đu.”
Hai mắt Trịnh Thi Dật phát sáng, hồ hởi hỏi: “Côấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp mặt chị “guột” của tôi!”
–
Mười phút sau.
Trương Thụy Y ngơ ngác đặt móc khóa vào tay Trịnh ThiDật.
Cô ở vườn hoa nhỏ bên kia đợi cả ngày vẫn không thấyngười đâu, nhận được cuộc gọi của Tô Ly bảo cô đến phòng phía tây để gặp mặt,hào hứng chạy qua đó, không thể ngờ được người mất đồ lại là Trịnh Thi Dật!
“Chị!” Trịnh Thi Dật nắm chặt móc khóa đã mấtrồi tìm lại được, cảm động kéo Trương Thụy Y nói: “Cảm ơn chị!”
Tô Ly giơ tay tìm độ tồn tại: “Là tôi nhặt đượcmà.”
Trương Thụy Y còn hơi ngơ ngác, nhưng một tiếng “Chị”dường như đã mở ra một cơ quan nào đó trong cơ thể, khiến cô vô thức đọc câu mậtmã ra.
“Một viên đường Mật Dữu.”
“Ngọt chết chị em!”
“Em!”
“Chị!”
Tô Ly thấy hai người kích động đến mức tay nắm chặttay, khác nào hai người thắng lợi tụ hợp không cơ chứ, nỗi khổ trong lòng khôngnói nên lời.
Mọi suy đoán trước đây lập tức đã có đáp án.
Tô Ly vẫn không từ bỏ.
“Vậy là chị vẫn luôn chèo thuyền Mật Dữu?”
Trịnh Thi Dật gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi vàođoàn là bởi vì có thể đu Mật Dữu ở khoảng cách gần đấy, nếu không thì đã về nhàthừa kế gia sản từ lâu rồi.”
Nói đến đây, Trịnh Thi Dật liền thao thao bất tuyệt vềlịch sử cô đu CP.
“Mật Dữu là thuyền đầu tiên tôi chèo, cũng làthuyền duy nhất, đu được gần 10 năm rồi! Lúc biết bộ phim này muốn mời haingười diễn chung, tôi đã đến đăng ký casting ngay lập tức, phải thi ba vòng cơ!May là qua được, nếu không thì tôi cũng chuẩn bị bảo ba tôi đập tiền để nhéttôi vào đoàn phim đấy.” Trịnh Thi Dật kiêu ngạo nói: “Được đu Mật Dữuở khoảng cách gần như vậy, có mất thêm tiền tôi cũng muốn đến!”
Trương Thụy Y đồng ý cả hai tay, dù sao cô cũng vìchuyện đó mới đến.
“Nếu vậy hôm trước chị đồng ý đi ăn đêm cùng làvì…”
“Đương nhiên là vì được gặm đường ở khoảng cáchgần rồi! Đúng là hint ngầm của nhị thiếu và Nam Nam ngọt quá trời!”
“Vậy chị không thích chị Tiêu Văn cũng làvì…”
“Tôi không phải là không thích Lâm Tiêu Văn, màtôi cũng khá thích cô ấy, dung mạo xinh đẹp, tính cách dịu dàng, diễn xuất tốt,nhưng mà CP Mịch Văn cũng đã từng nổi, độ hot lúc đó suýt chút nữa đã vượt quaMật Dữu của tôi, không thể không đề phòng! May là cô ấy kết hôn rồi, CP MịchVăn BE tan nát, vui ghê!”
Tô Ly thấy như tim mình bị mũi tên đâm xuyên.
Đến giờ nhớ lại chuyện BE khốc liệt ấy, cậu vẫn thấylòng đau như cắt.
Tô Ly không phục vẫn hỏi tiếp.
“Vậy bức ảnh Phó Mịch trong điện thoại của cô là….”Tô Ly nói xong vội chèn thêm một câu: “Tôi không nhìn trộm đâu, hôm đó lúccô rời đi để điện thoại không cẩn thận, suýt nữa là rơi xuống đất, tôi đỡ giúp,vô tinh nhìn thấy…”
Bí mật đã bị bại lộ Trịnh Thi Dật cũng không để ý lắm:”Tôi dán miếng dán chống nhìn trộm, cậu muốn trộm cũng không không nhìnđược đâu.” Nói xong liền mở điện thoại nhấn vào album: “Cậu nói bộảnh này hả? Cặp đôi thảm đỏ đó, sao mà tôi có thể không lưu ảnh được chứ?”
Trương Thụy Y cũng nhìn sang: “Nhất định là phảilưu, chị cũng lưu nhiều ảnh lắm, trạm này chụp ảnh không được nét cho lắm, chịcó mấy tấm ảnh đẹp hơn! Để chị gửi cho.”
“Cảm ơn chị!” Trịnh Thi Dật hồ hởi mở wechatquét mã: “Chị, em kết bạn với chị nha, em có một nhóm, toàn là chị em đuCP Mật Dữu lâu năm, chị có muốn vào không?”
“Được chớ, quá tốt!” Trương Thụy Y cũng rấtvui: “Chị cũng muốn tìm đồng đội lâu rồi, nhưng lại không quen nói chuyệnvới người lạ.”
“Yên tâm, toàn là bạn thân của em thôi, biết rõtừng chân tơ kẽ tóc.” Trịnh Thi Dật nói: “Bọn em đu được mấy nămrồi.”
“Được được được, sau này chúng ta cùng đu.”
“Em cứ bảo sao tiểu Lê lại biết có mã số, chắcchắn là chị nói với ẻm, mã số của chị là bao nhiêu vậy?”
“233!”
“Chị siêu thật đấy!”
“Em cũng không kém là bao mà!”
Tô Ly nhìn hai người kia chị chị em em, sâu trong lòngthấy tuyệt vọng CP của mình lại BE, nhưng vẫn chưa chịu thua, bèn hỏi nhỏ mộtcâu.
“Vậy nên chị không thích Phó Mịch đúngkhông?”
Trịnh Thi Dật đứng hình, hiểu được là loại tình cảm màTô Ly nói là loại nào thì liền cật lực phủ nhận: “Đương nhiên là khôngthích rồi, tôi chỉ thích anh ấy với Nam Nam ở cùng nhau thôi.”
Pặc.
Lại thêm một mũi tên nữa bắn trúng tim.
Trương Thụy Y trìu mến nhìn Tô Ly: “Đã bảo cậu làkhông nên đu CP linh tinh, lại đi đu [Nồng Tình Mịch Dật] gì đấy, xong bị chínhchủ vả mặt thấy chưa?”
“Nồng Tình Mịch Dật là cái gì cơ?” Trịnh ThiDật nghi ngờ hỏi: “Là nhà đối thủ của Mịch Dữu nhà mình hả?”
“[Nồng Tình Mịch Dật] là em với Phó Mịchấy.”
“Ai? Em á?” Trịnh Thi Dật vỗ bàn: “Embảo người đi xóa super topic luôn! Không ai được hủy CP của em, ngay cả em cũngkhông nốt!”
Tô Ly thấy con đường đu CP của mình thật sự quá gậpghềnh.
Bị chính chủ xem là nhà đối thủ, đây là nỗi khổ nhângian kiểu gì vậy.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️