Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 15: 15: Bị Thương

3:05 chiều – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15: 15: Bị Thương tại dua leo tr 

Cảnh cuối cùng của Tô Ngọc Cầm cuối cùng cũng tới.

Cô đứng dậy vươn vai lấy lại tinh thần.

Vì cảnh này quay ngoại cảnh nên mới cần đợi đến trời gần sáng.“Chuẩn bị! Ngọc Cầm, để ý một chút, nghe tiếng hô thì giật dây!”Theo sự hướng dẫn của đạo diễn, Tô Ngọc Cầm cầm lấy dây thừng đợi đến khi tiếng hô vang lên cô ngay lập tức kéo mạnh dây một cái.

Pháo hoa bắt đầu cháy, tiếng nổ nhẹ nhàng sáng rực cả bầu trời làm Tô Ngọc Cầm lộ ra một nụ cười.

Đạo diễn quan sát màn hình, vừa lòng gật đầu, khen ngợi.Nhưng ngay lúc này, biến cố xảy ra.

Không biết làm sao dây thừng treo trên tường bỗng đứt khiến cho đèn treo tường trên đầu Tô Ngọc Cầm bỗng rơi xuống.

Cô vừa ngẩng đầu nhìn lên liền bị hoảng sợ mà đứng im tại chỗ.

Cô muốn chạy nhưng chân như bị đóng trì khiến cô không cách nào di chuyển.“AAAAA”Đạo diễn trông thấy một màn này thông qua camera, khuôn mặt tươi cười ngay lập tức co rút, một trận choáng váng ập tới khiến cho mọi phản ứng đình chỉ.Những người xung quanh hiện trường nghe tiếng thét chói tai của Tô Ngọc Cầm, tất cả liền nhìn về phía phim trường đang quay, sau đó đồng loạt đều ngẩn ngay tại chỗ.Dương Kỳ đang đứng bất động liền phóng nhanh ra ngoài.

Nhìn đèn càng ngày càng gần mình, Tô Ngọc Cầm hoảng loạn nhắm chặt hai mắt, trong đầu là một mảng trắng xóa tất cả chỉ còn một ý nghĩ duy nhất lần này cô xong đời rồi.

Tô Ngọc Cầm âm thầm cắn chặt hàm răng, tay nắm thành đấm, chuẩn bị tinh thần tiếp nhận đau đớn.Tuy nhiên ngay giây phút này, bỗng một lực mạnh kéo cô về phía trước.

Cả cơ thể như bị ôm lấy lăn vài vòng trên mặt đất.

Đau đớn trong tưởng tượng lại không hề xảy ra mà thay vào đó là cảm giác ấm áp.“A!” Âm thanh rên rỉ đau đớn vang lên bên tai làm Tô Ngọc Cầm giật mình.

Cô vội vàng mở mắt liền phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Dương Kỳ.

Mà anh đang đau đớn đến nhăn nhó như thể đang phải chịu đựng cái gì đó.

Cô vội vàng muốn đứng lên lại không để ý mà chạm phải vết thương.“Anh có sao không? Bị thương ở đâu rồi đúng không? May cho tôi xem một chút.” Âm thanh lo lắng làm Dương Kỳ vốn đau đớn cũng phải mỉm cười, với biểu hiện này của cô, anh thấy mọi chuyện anh làm là đáng giá.“Không sao, em không sao chứ?” Dương Kỳ thấy Tô Ngọc Cầm bình an mới âm thầm thở ra nhưng vừa động anh đã cảm thấy đau đớn.

Tuy nhiên bởi vì vẫn lo lắng cho Tô Ngọc Cầm anh liền bỏ qua cảm giác này.

Giây phút vừa rồi khi chứng kiến cảnh đó trái tim anh như bị bóp nát.

Sự sợ hãi và kinh hoảng khiến anh như chết lặng, may mắn hiện tại cô không làm sao.Môi cô khẽ mấp máy nhìn Dương Kỳ, nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi không sao, đừng lo lắng.” Cô chắc chắn anh đang nói dối.

Vừa rồi nếu cô không nhìn nhầm ngang hông anh có vết máu.“Thật sự không có chuyện gì chứ?” Dương Kỳ nhịn không được hỏi một câu: “Có chỗ nào bị thương không? Thử đứng lên xem.”Đạo diễn và Hàn Phi Vân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chạy về phía Dương Kỳ và Tô Ngọc Cầm.

Hành động này cũng giúp mọi người lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên.“Hai người có sao không? Bị thương có nặng không?” Quản lý của hai người cũng vội vã chạy lên đỡ lấy hai người.

Dương Kỳ ngẩng đầu, đáy mắt ẩn chứa sự tức giận.

Trợ lý Vương liền biết ông chủ đang kiềm chế lắm rồi, hu hu hu, mong rằng bà chủ tương lai không xảy ra chuyện gì nếu không? Một người từ trước đến nay luôn thờ ơ bình tĩnh, lại có thể hoàn toàn mất hết kiên nhẫn thì người đó chắc chắn rất quan trọng.“Trợ lý Vương!Mau gọi xe cấp cứu.

Tay của Ngọc Cầm bị thương rồi!” Anh vừa phát hiện cánh tay trái của cô bị một mảnh thủy tinh cắm vào chảy rất nhiều máu.

Anh nhớ cô luôn luôn sợ đau, lần này bị thương nặng như vậy không biết có chịu được không?“Tôi đã gọi rồi! Cấp cứu sẽ mau tới thôi! Cậu cùng cô Ngọc Cầm đứng lên trước! Có nổi không?” Hàn Phi Vân nói, anh ta không ngờ đạo cụ lại xảy ra vấn đề, rõ ràng trước đó anh ta đã cho người kiểm tra kỹ càng.

Càng nghĩ Hàn Phi Vân càng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Lẽ nào có người dám động tay động chân ở đây.Dương Kỳ gật đầu, rồi cúi xuống nhìn Tô Ngọc Cầm dùng giọng nói thật dịu dàng nói với cô: “Đừng sợ, lát nữa xe cứu thương sẽ đến.

Chịu đựng một lát.” Từ khi đứng dậy anh vẫn luôn đỡ lấy sau lưng cô không rời nửa bước.Tô Ngọc Cầm sửng sốt, cô muốn bảo anh mình không sao, nhưng lại bị bộ dạng hiện tại của Dương Kỳ làm hoảng sợ.

Sắc mặt anh tái nhợt khó coi, đôi mắt mang theo vài phần lo âu và hỗn loạn, như thể đang sợ hãi điều gì.

Ngay tại thời điểm này, Tô Ngọc Cầm cảm thấy như có gì đó hung hăng đập vào tim mình, thoáng cái ngây người nhìn chằm chằm Dương Kỳ.“Đừng lo lắng!” Tô Ngọc Cầm dùng tay không bị thương kéo tay Dương Kỳ.

Nhưng anh không đáp lại song không biết có phải cô nhìn nhầm hay không cô thấy trán anh khẽ nhăn lại.“Xe cấp cứu đến rồi, hai người mau đi bệnh viện kiểm tra đi.” Hàn Phi Vân vội nói.Tô Ngọc Cầm nhìn lướt qua vết thương ở cánh tay rồi vội lắc đầu: “Không cần, tôi không sao.

Chỉ bị thương nhỏ thôi.

Anh đưa Dương ảnh đế đi đi, chắc chắn anh ấy bị thương rồi.

Tôi hoàn thành nốt cảnh này rồi sẽ đến sau.”“Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra để đảm bảo.

Cảnh phim quay lúc nào cũng được, an toàn của diễn viên là trên hết.” Hàn Phi Vân mở miệng nói: “Hơn nữa, chảy máu nhiều như vậy vẫn là đừng nên để lại sẹo.

Cô mà có chuyện gì có người sẽ không tha cho tôi.” Nói xong ánh mắt lướt về phía Dương Kỳ, một hai lần anh ta còn thấy khác lạ.

Lần này mạo hiểm cả tính mạng như vậy, nói Dương Kỳ không có tình cảm gì với Tô Ngọc Cầm thà rằng nói anh ta đồng tính còn dễ tin hơn.Dương Kỳ nhìn lướt qua chỗ bị thương của Tô Ngọc Cầm, giọng nói mang theo vài phần không cho phép cự tuyệt nói: “Đến bệnh viện!”“Thật sự không cần phiền toái như vậy.

Tôi không…” Tô Ngọc Cầm còn chưa nói dứt lời, Dương Kỳ đã mở miệng lần nữa, giọng nói cứng rắn cắt đứt lời của cô: “Tô Ngọc Cầm, em nghe lời một chút được không?” Nói xong liền trực tiếp nắm lấy tay Tô Ngọc Cầm kéo đi.

Bước những bước dài về phía chiếc xe dừng cách đó không xa.

Chẳng qua mới đi hai bước, giống như bất chợt nhớ ra gì đó, anh dừng bước, quay đầu, tầm mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Hàn Phi Vân và đạo diễn Khương.

Âm thanh phát ra khiến những người có mặt không tự giác rùng mình sợ hãi.“Trước khi trở lại, tốt nhất cậu nên giải thích rõ ràng cho tôi biết, tại sao sợi dây kia lại vô duyên vô cớ bị cắt đứt! Nếu không…” Nói xong, Dương Kỳ lạnh lùng quay đầu, kéo tay Tô Ngọc Cầm rời đi.Không cần, Dương Kỳ nhắc nhở chắc chắn anh ta cũng sẽ điều tra rõ việc này nhưng trước khi điều tra, Hàn Phi Vân lạnh mặt nói: “Nếu tôi phát hiện bất cứ ai tung chuyện ngày hôm nay lên mạng đừng trách tôi quá đáng!” Việc này không chỉ ảnh hướng đến đoàn phim mà nó còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời tư của Dương Kỳ và Tô Ngọc Cầm nếu những hình ảnh vừa rồi được tung lên mạng.“Mau chóng đi thu dọn đi.

Tiểu Kiệt lại đây!” Anh ta muốn xem xem ai có gan dưới mắt anh ta gây chuyện..

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.