Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 2 tại dua leo tr

Sở dĩ tên Lý Đỗi Đỗi* là vì hắn ta dường như với ai cũng đều bày ra thái độ chán ghét.

(怼: trong tiếng Trung có nghĩ là oán hận, chán ghét)

Mà lý do sâu xa đó là, tên ma cà rồng Lý Đỗi Đỗi này chán ghét tất cả mọi người trên thế giới.

Thấy Lý Đỗi Đỗi đến, sói nhỏ một họng bắp nướng liền nghẹn ứ lại, Mỹ Mỹ thì vội vã lặn sâu xuống dưới hồ, còn tôi vẫn tiếp tục cúi đầu nướng thịt. Chỉ có Lý Bồi Bồi là có tinh thần ứng chiến nhất, cô nàng xắn tay áo, vừa định cất tiếng chào thì liền bị hắn ta một câu làm cho câm nín.

“Lý Bồi Bồi, tiền thuê nhà tháng này của em đâu?”

“…”, Lý Bồi Bồi lặng lẽ kéo tay áo xuống nói, “Trường học vẫn chưa phát tiền lương cho em.”

Lý Bồi Bồi làm giáo viên ở trường học dành cho ma cà rồng, mỗi ngày dạy từ mười giờ tối đến bốn giờ sáng. Công việc như vậy không khác gì công chức nhà nước ở thế giới con người, tiền lương cố định, không có phần trăm lợi nhuận. Ấy thế mà Lý Bồi Bồi cứ thích tiêu xài phóng túng, dần dà mang nợ đầy mình, chỉ còn cách đến sống ở khu chung cư rách nát của anh trai mình, chờ nhận tiền lương mỗi tháng.

“Vậy em đứng lên làm gì?” .

“Em ngồi lâu… nên đứng dậy vận động một chút ấy mà”, nói xong Lý Bồi Bồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sau khi đã đè bẹp khí thế của Lý Bồi Bồi, Lý Đỗi Đỗi liền đảo mắt nhìn sang phía hồ nước bên cạnh – nơi Mỹ Mỹ đang chui rúc ở dưới. Đôi mắt sau gọng kính màu vàng của hắn chợt nhíu lại, “Dư Mỹ Mỹ, thân hình của cô đã khiến toàn bộ nước trong hồ muốn tràn ra hết rồi, đừng trốn nữa, mau ngoi lên đây cho tôi.”

Dư Mỹ Mỹ toàn thân ướt đẫm ngồi dậy, “Xin chào ông chủ… vì tôi có chút thiếu nước ấy mà…”

“Còn cô, tiền thuê nhà tháng này đâu?”

Cô ấy bày ra bộ mặt khổ sở, “Mùa đông, nước lạnh, cá trên sông lại không dễ dụ, nếu có cá lớn cũng chỉ được vài con, nên việc buôn bán của tôi không tốt lắm…”

Nghề của Mỹ Mỹ là bán cá ở chợ. Cô ấy dùng sức mạnh của người cá dụ cá đến sau đó chọn những con lớn mang ra chợ bán. Từ bất kì góc độ nào mà nói, cô ấy chính là “tên buôn người” trong giới cá, hay nói cách khác là “kẻ ăn thịt đồng loại”.

Tôi cảm thấy thật ra Mỹ Mỹ là một người cá rất đáng sợ. Nhưng ngược lại, cô ấy lại rất có đạo đức nghề nghiệp, không bán cá nhỏ, cũng không một mẻ vét sạch, mà chỉ bán kiếm đủ tiền trang trải qua ngày.

Lý Đỗi Đỗi nhìn chằm chằm vào cái đầu cá chỉ còn xương trên tay Mỹ Mỹ, “Vậy cô lấy quyền gì ăn cá?”

Mỹ Mỹ nổi giận đem đầu cá ném xuống hồ, “Tôi chỉ là liếm… xương thôi mà”. Nói rồi cô ấy chỉ qua bên cạnh, “Sói nhỏ cũng đang ăn thịt đấy!”

Lý Đỗi Đỗi lại quay đầu sang nhìn thẳng vào sói nhỏ, người đang bị nghẹn một ngụm bắp trong miệng, mặt mày xanh mét ngồi cuộn mình trong góc, “Còn ngươi? Ngươi nghĩ mình có quyền ăn sao?”

Mặt sói nhỏ thoắt cái biến sắc, nó hít một hơi thật sâu sau đó gấp gáp đem đồ ăn nuốt xuống. Vì quá gấp nên mặt nó đỏ cả lên, còn lông trên người thì đều dựng đứng. Chỉ đến khi mồ hôi ra ướt đầu, cổ họng “ực” một tiếng, nó mới miễn cưỡng nuốt xuống toàn bộ đống bắp khi nãy. Nhưng không đợi lấy lại hơi, sói nhỏ liền lên tiếng trả lời, “Tôi ăn chay mà… Tôi… Tôi sẽ quay về làm việc ngay đây ạ!”

Hình như sói nhỏ thiếu Lý Đỗi Đỗi nửa năm tiền thuê nhà.

Sói nhỏ là một nhà soạn nhạc nghiệp dư và cũng là tay trống chuyên nghiệp không kiếm được mấy đồng. Mặc dù bình thường trông nó có vẻ khúm núm sợ sệt, thậm chí khi hóa sói rồi cũng là bộ dáng đó, nhưng một khi sói nhỏ chơi trống thì… nó mới thật sự là một Người sói.

Trước kia sói nhỏ có lập một ban nhạc chuyên hát các ca khúc bản thân sáng tác nhưng không mấy thành công. Sau khi giải tán ban nhạc kia, nó vẫn sống tại khu chung cư của Lý Đỗi Đỗi, vẫn tiếp tục sáng tác và vẫn ôm trong lòng nỗi buồn về một giấc mơ không thành cho đến nay.

Lý Đỗi Đỗi hừ một tiếng, “Đến một người trả tiền đúng hạn cũng chẳng có”. Tuy hắn nói như vậy, nhưng giọng điệu lại như ám chỉ rằng… Đúng là một đám phế vật, không có đứa nào dám phản kháng lại.

Sau đó…

Lý Đỗi Đỗi quét mắt đến chỗ tôi, “Tô Tiểu Tín”, thái độ của hắn với tôi cũng chẳng tốt hơn mấy, “Cô thiếu ba tháng tiền nhà, tổng cộng 4500 tệ.”

Ở tòa chung cư tám tầng cũ kĩ này mỗi tầng có hai hộ, mỗi hộ đều có một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một nhà vệ sinh. Tiền thuê nhà của những người khác thật ra đều là 1000 tệ. Song do tôi ở tầng cao nhất, lại có thêm một “Vườn hoa trên sân thượng” (Dư Mỹ Mỹ lúc ngâm mình trong hồ thường làm văng nước vào phòng khách của tôi) nên vì đã mang tiếng là có “vườn hoa”, Lý Đỗi Đỗi bèn bắt tôi trả thêm 500 đồng.

Hàng xóm cùng tầng của tôi là Bồi Bồi, nhưng do nể tình ruột thịt, hắn vẫn chỉ lấy của cô ấy 1000 đồng tiền thuê nhà. Tôi biết, Lý Đỗi Đỗi đang chĩa mũi dùi vào mình. Bởi vì hắn ta căm ghét tất cả mọi người, mà đặc biệt là rất căm ghét tôi.

Lý Đỗi Đỗi là một người cố chấp bảo thủ, trong khi tôi lại luôn làm trái với những quy định của hắn. Đồng thời do ban đầu trót phát giác ra thế giới của bọn họ, cho nên dù rất không muốn, hắn cũng phải tiếp nhận một con người bình thường như tôi đến sống tại tòa nhà chỉ cho phép “không phải con người” sinh sống.

Chính vì lẽ đó khi ba đứa yêu quái hoang tưởng kia nói với tôi rằng hắn thích tôi, tôi nghĩ, con bà nó, có bị đánh chết tôi cũng không tin.

Nhưng dù Lý Đỗi Đỗi có cố ý gây khó dễ tôi đi chăng nữa, tôi vẫn muốn ở lại; dù cuộc sống của tôi bây giờ ngày càng lệch xa khỏi quỹ đạo bình thường vốn có, tôi vẫn muốn ở lại; dù thậm chí có lúc tính mạng bản thân sẽ bị uy hiếp từ những thứ “không phải con người”, tôi vẫn sẽ như cũ muốn ở lại!

Không phải bởi vì tôi thích nơi này đến chết đi sống lại, cũng không phải bởi vì tôi đặc biệt yêu thích những thứ “không phải con người” này, mà là vì bọn họ đã giúp tôi thoát khỏi cuộc đời quá mức êm đềm, nhàm chán và bế tắc của mình, bọn họ tạo ra cho tôi những câu chuyện để vẽ, bọn họ…. Giúp tôi có tiền nhuận bút!

Mặc dù tiền nhuận bút không mấy đủ dùng nhưng tôi cảm thấy mình đã rất may mắn, chính là vào cái đêm dày đặc sương mù ấy khi người sói đoạt thức ăn của tôi, đã giúp tôi nhìn thấy một mặt khác của thế giới này.

“Tuần sau tôi mới có tiền nhuận bút”, tôi trả lời Lý Đỗi Đỗi với thái độ hờ hững.

Tôi phát hiện ra, đối với dạng người nhìn ai cũng không thuận mắt như Lý Đỗi Đỗi, bạn không nên hy vọng sẽ tranh thủ được chút tình cảm nhỏ nhoi nào từ hắn, mà điều duy nhất bạn nên làm là dùng chính thái độ của đối phương trả lại cho đối phương.

Nhưng một khi nói lý không được mà chống đối cũng không xong thì tốt nhất biểu tình nên lạnh nhạt, giọng nói thì bình thản, chứng tỏ cho đối phương thấy bản thân không hề run sợ. Chỉ có như thế, dù người bị làm khó là tôi nhưng trong lòng hắn chắc chắn cũng sẽ chẳng dễ chịu gì.

Lý Đỗi Đỗi khoanh tay, quả nhiên bị thái độ của tôi làm cho khó chịu.

Lý Bồi Bồi ở bên cạnh lấy cùi chỏ húc húc vào người tôi hai cái, hệt như một đứa học sinh tiểu học nhắc nhở bạn cùng bàn khi bạn của nó đang bị giáo viên chú ý.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì mấy hôm trước có người bạn làm biên tập viên tới tìm cô, chắc anh ta đã đưa tiền nhuận bút cho cô rồi nhỉ? Cô có tiền tiêu xài mà lại không có tiền đóng tiền nhà sao?”

Tôi quay đầu lại nhìn, bốn người chúng tôi lên đây nướng thịt, nhưng bây giờ ngoại trừ tôi, ba người bọn họ ai nấy đều im như thóc, hệt như một đám rùa rụt cổ. Về vấn đề tiền bạc, chẳng ai dám ở trước mặt Lý Đỗi Đỗi hé môi nói lại một lời.

Tôi cảm thấy mình không nên hèn nhát như họ, vì vậy tôi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Lý Đỗi Đỗi rồi bình tĩnh nói, “Trần nhà thì bị dột, ngoài hiên thì thiếu đèn, cầu tiêu lại hay bị nghẹt, máy nước nóng cũng hỏng luôn rồi. Vì thế tôi tiến hành đại trùng tu căn nhà, tiền đều tiêu hết vào đó rồi. Nhưng hình như theo lý mà nói chỗ tiền này nên do chủ nhà trọ trả, anh nói xem đúng không?”

Tôi giơ tay ra chỉ, “Bên kia là trạm xe buýt duy nhất ở chỗ này, cách đây 300m. Nhưng bởi vì địa hình ở đây chủ yếu là đồi núi cho nên đi xuống đó phải mất tận 15 phút. Hiện nay, tính theo mặt bằng thuê nhà ở Trùng Khánh, với tòa nhà 8 tầng này của anh, không những vị trí hẻo lánh, cơ sở vật chất tồi tàn, giao thông bất tiện, bảo vệ hay thang máy đều không có, diện tích vỏn vẹn 40 mét vuông, một tháng 800 đồng đã tính là cao rồi. Đằng này anh lại thu tôi với giá gấp đôi mấy tháng liền, anh cho rằng tôi là con người nên dễ ức hiếp hả?”

Sau khi tôi nói xong một tràng trên, bầu không khí xung quanh thoáng chốc chìm vào yên lặng. Ba đứa bạn “tốt” kia thì ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự sùng bái.

Lý Đỗi Đỗi sau một thoáng im lặng, không có hành động gì khác mà chỉ lạnh nhạt nói, “Đúng, là tôi đang ức hiếp cô đấy”, hắn gằn từng chữ, “Thì đã sao?”

Đối với loại ma cà rồng không biết xấu hổ này, tôi chỉ muốn tạt một thau mực đen vào mặt hắn… Nhưng trong tình huống hiện tại, tôi đành nuốt một bụng lửa giận xuống, khẽ mỉm cười trả lời, “Tuần sau nhất định tôi sẽ trả đủ cho anh.”

Lúc này Lý Đỗi Đỗi mới hài lòng, nghênh ngang rời đi. Nhưng trước khi đóng cửa sân thượng, hắn ta còn không quên khoát tay để lại một câu, “Nhớ phải dọn dẹp sạch sẽ cho tôi đấy. Nếu lần sau tôi còn phát hiện các người lén lút nướng thịt một lần nữa, tôi sẽ phạt tiền tất cả các người.”

“Rầm.”

Cửa lớn đã đóng lại, chỉ còn bốn người chúng tôi, bốn con gà bại trận. Lúc này Lý Bồi Bồi mới vỗ vỗ vai tôi nói, “Tiểu Tín, lần sau cậu hãy tiếp tục cố gắng nhé.”

Tôi cắn một ngụm xiên thịt nướng tiêu, trong lòng đã quyết, hôm nay tôi sẽ đăng chương mới và nhất định sẽ đem Lý Đỗi Đỗi vẽ thành một con heo.